Ân Mộng rất tức giận nên cô ta ra tay không hề nhẹ, cô ta nắm đến nỗi da đầu Nhâm Ý Hiên vô cùng đau, gương mặt anh ta đỏ bừng cả lên.

Chẳng trách sao khi nãy trông anh ta cứ như mất hồn đang giấu giếm cái gì đó.

Dĩ nhiên anh ta không kể chuyện Tô Tiểu Manh có thai cho cô ta nghe rồi! Với cá tính của cô ta, cô ta không ra mặt giúp Tô Tiểu Manh là chuyện không thể nào!

Nếu như người con trai này muốn ỷ lại hoặc muốn làm Tô Tiểu Manh bị thương thì Ân Mộng lấy họ của cô ta ra thề, không khiến anh ta cả đời này không thể trở mình được thì sẽ không bỏ qua!

Tâm trạng của Nhâm Ý Hiên đã tệ vô cùng tệ, bị Ân Mộng nắm đầu như vậy thì anh ta lại tức giận vô cùng!

Thế nhưng cơn lửa giận này lại không đốt cháy lý trí của Nhâm Ý Hiên.

Bởi vì… anh ta vẫn còn thương Tô Tiểu Manh đang ngủ không yên giấc kia.

Anh ta đẩy tay Ân Mộng ra rồi đứng dậy nói: “Đi ra ngoài rồi nói.”

Ân Mộng xoa xoa tay rồi đi theo anh ta ra bên ngoài, Nhâm Ý Hiên cứ đi mãi đến cửa thang bộ, nơi không có người rồi mới dừng bước, anh ta quay đầu lại thì thấy mắt Ân Mộng đỏ hoe.

Trong đôi mắt đó có quá nhiều cảm xúc.

“Cậu biết rồi sao?”

“Nếu như mình không nghe các cô y tá bàn tán với nhau, e rằng lúc mình biết thì cậu đã làm tiểu manh tổn thương rồi!”

Nhâm Ý Hiên hít một hơi thật sâu, anh ta nghĩ, có lẽ đứa con gái đang đứng trước mặt đã xem Tô Tiểu Manh như một người bạn rất thân.

Họ Ân của Ân Mộng không phải họ Ân của người thường.

Anh ta không hề nghĩ rằng cô gái có xuất thân như thế lại xem một người bình thường như Tô Tiểu Manh là bạn thân.

Có đôi lúc Ân Mộng rất giống với Tô Tiểu Manh, mắt cô ta rất lớn, tính tình rất dễ thương, rất dễ hòa nhập với người khác.

Nhưng cũng có nhiều lúc, anh ta nghĩ đứa con gái như Ân Mộng rất tinh ranh, làm việc có mục đích rõ ràng và nhanh gọn.

Nếu không thì Tô Tiểu Manh không thể chống đỡ nổi nhóm nhảy múa OMG của bọn họ đâu.

“Sao lại không nói gì? Nam thần số một của Đại học A! Nhân tài tài giỏi được top năm trăm công ty tranh giành! Mình cứ tưởng cậu là một người rất có chừng mực, mình cứ tưởng…”

“Ngày nhà mình chuyển đến sống ở tầng trên nghe nói mẹ cô ấy vừa mới sinh cô ấy ra đời, nghe nói đứa con gái này giỏi khóc lắm, ở bệnh viện cô ấy khóc đến nổi ba tầng trên ba tầng dưới đều nghe rõ mồn một, sau khi quay về nhà thì cô ấy vẫn khóc đến đất trời sụp đổ.”

Nhâm Ý Hiên tựa vào tường, xỏ hai tay vào túi áo khoác: “Mẹ Tô rất áy náy và tuyệt vọng, thím ấy nói lúc đó ra đường không dám ngẩng đầu lên, bởi vì con nhỏ đó sáng thì nó không khóc, chỉ khóc vào buổi đêm.”

Ân Mộng đứng trước mặt anh ta, nghe anh ta kể chuyện hồi nhỏ của Tô Tiểu Manh…

“Kết quả có một lần Tô Tiểu Manh khóc rất dữ, mẹ mình kéo mình đi sang nhà. lúc đó mình còn chưa được hai tuổi nữa, nghe nói con nhỏ đó vừa thấy mình thì không khóc nữa. Lúc đó mẹ Tô ngẩn người luôn. Sau đó thử đi thử lại lần nào cũng vậy, mẹ Tô bắt đầu vui vẻ, sau đó thường quăng con nhỏ đó đến nhà mình. Mối quan hệ giữa hai nhà cũng được kết giao như thế.”

Nói đến đây, Nhâm Ý Hiên khẽ nở nụ cười.

Nhâm Ý Hiên không trả lời mà tiếp tục nói tiếp: “Lúc nhỏ Tô Tiểu Manh rất mập, con gái mà lại mập đến không thấy cằm đâu nữa, nhưng cái miệng cô ấy rất ngọt, cô ấy cũng rất dễ thương, bởi vậy mọi người rất thích cô ấy, khi có người đút cô ấy ăn đồ ăn vặt thì cô ấy sẽ liền chạy đến trước mặt mình để khoe.”

“Một tuần thì đã có năm ngày cô ấy đã ngủ trên giường của mình rồi, sau đó mẹ mình nói cô ấy là vợ của mình, lúc đó mình không hiểu, chỉ biết bà ấy đang nói đùa thôi, cứ nghĩ quan hệ giữa mình và cô ấy cũng như quan hệ giữa bố mình và mẹ mình vậy.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play