Mẹ Tô vươn tay, vuốt ve phần bụng đang nhô lên của cô:
“Quả thật rất lớn.”
Tô Tiểu Manh mỉm cười, hơi đắc ý nói: “Dù sao cũng hai đứa mà...”
Mẹ Tô nhìn dáng vẻ gian xảo của cô, hôm qua cô còn còn khóc lóc ầm ĩ, vậy mà hôm nay đã rạng rỡ như ánh mặt trời rồi.
“Bây giờ con đã biết làm mẹ rất vất vả rồi đúng không?”
“... Vâng ạ!”
Tô Tiểu Manh gật đầu, chí ít là trong mấy tháng mang thai này, cô thật sự cảm thấy mình rất khổ sở.
“Đợi sau khi đứa bé chào đời, con còn phải vất vả hơn nữa.”
Tô Tiểu Manh cau mày hỏi: “Thật không ạ?”
Mẹ Tô nhướng mày nhìn cô, trên mặt hiện lên câu hỏi: Con cảm thấy mình có thể bớt lo à?
Tô Tiểu Manh liếm môi, sau đó vùi đầu vào ngực mẹ Tô, lẩm bẩm:
“Nhưng bố nói con là áo bông tri kỷ mà...”
“Vậy bây giờ con đi hỏi ông ấy thử xem, ông ấy sẽ nói là tri kỷ hay bỏng tay...”
Tô Tiểu Manh bĩu môi, làm nũng trong lòng mẹ.
Mẹ Tô nhìn thấy dáng vẻ trẻ con của cô thì trong lòng bỗng cảm thấy khó chịu, tim như bị người khác bóp chặt...
Rõ ràng con của mình còn chưa lớn, vậy mà trong bụng đã mang thai hai đứa con rồi.
“Con hãy thức dậy đi, bố của con đã đặt chuyến bay lúc mười giờ, chúng ta về nhà nhé?”
Mẹ Tô vuốt tóc con gái khẽ hỏi.
Tô Tiểu Manh im lặng một hồi mới gật đầu: “Vâng ạ.”
Trên đường đến sân bay, lúc nhắc đến nhà họ Ân, bố Tô vẫn hơi nghiến răng nghiến lợi, Tô Tiểu Manh ngồi bên cạnh gật đầu phụ họa.
Hai bố con ríu rít suốt dọc đường, kéo hai ông bà cụ đã bảy mươi tuổi nhà họ Ân, đến cặp sinh đôi kia ra xoi mói một phen.
Ví dụ như Ân Thiệu Huy, nhất định cũng là người bị vợ quản nghiêm, Chu Mộng Cầm là bà lão cổ hủ, còn cặp sinh đôi kia thì có gương mặt dễ nhìn, nhưng tâm địa lại xấu xa... vân vân.
Mẹ Tô ngồi một bên nhìn ra ngoài cửa sổ, không tham gia vào hành động trẻ con này.
Bà vốn cho rằng cô nhóc này sẽ kiêng kỵ ba chữ Ân Thời Tu, ai dè cô lại rất tự nhiên quở trách anh một phen.
“Chú vừa lớn tuổi vừa mặt dày, cô nào đầu bị kẹp cửa mới quen chú ấy, còn không được trong sáng cho lắm, hơn nữa vào thời khắc mấu chốt cũng chẳng có tác dụng gì, chậc chậc...”
Cô lắc đầu, như thể đứa bé trong bụng không phải là con của anh.
Bố Tô tán thành, còn vỗ vào bụng của Tô Tiểu Manh.
“Cháu ngoan, đừng bao giờ giống như tên đó.”
“Vậy nó nên giống ai?”
Mẹ Tô nhướng mày, hỏi chen vào.
“Chuyện này còn cần phải hỏi à? Tất nhiên là giống con gái của tôi rồi.”
“... Ha ha, vậy thì tiêu rồi.”
“Mẹ, sao mẹ lại nói thế chứ...”
Mẹ Tô lườm cô đáp: “Nếu giống con chẳng phải từ sáng đến tối đều bị người ta lừa gạt à?”
“Con làm gì có!”
Tô Tiểu Manh không phục.
Bố Tô hắng giọng, vỗ vai Tiểu Manh nói: “Manh Manh à, chuyện này... mẹ con nói rất đúng đó...”
Mặc dù ly hôn không phải là chuyện tốt, nhưng còn đỡ hơn chuyện con gái nhà mình bị người khác coi thường.
Còn hai đứa cháu ngoại này...
Nhà họ Ân không có cửa đâu!
Tô Tiểu Manh ngáp một cái, đang định tựa vào người bố thì điện thoại để trong túi bỗng rơi ra.
Bây giờ cô mới phát hiện ra mình vẫn chưa mở nguồn.
Cô mở nguồn, đang định cất lại vào túi thì điện thoại bỗng đổ chuông, dọa Tô Tiểu Manh sợ hết hồn.
Cô nhìn màn hình điện thoại... là Ân Mộng gọi tới.
Cô hơi do dự không biết có nên nghe máy hay không...
“Là cô bạn thân kia của con à?”
“... Vâng ạ.”
Tô Tiểu Manh ngẫm nghĩ một hồi, vẫn nghe máy.
“A lô...”
“Bà cô của tôi ơi, cuối cùng cậu cũng chịu nghe máy rồi. Bây giờ cậu đang ở đâu thế? Chú dì có ở cùng cậu không?”
Dường như Ân Mộng không hít thở mà hỏi ra một tràng.
Tiểu Manh chớp mắt, từ tốn trả lời.
“À... Bây giờ gia đình tớ đang trên đường đến sân bay... chuẩn bị về nhà...”
“Cậu đang đến sân bay ư? Cậu đến sân bay làm gì?”
Ân Mộng nhất thời sốt sắng, có lẽ sau khi cuộc gọi kết nối, cô ấy sợ nhất là nghe thấy đáp án này.
“À... Tớ định quay về Thành Đô cùng bố mẹ...”
“Mấy giờ cậu bay? Tớ có lời muốn nói với cậu.”
“... Mười, mười một giờ.”
“Được, vậy cậu hãy đợi tớ ở sân bay, đừng đi vào trong trước khi tớ đến.”
Lúc hỏi giọng điệu vẫn khá hòa nhã.
Ân Mộng gật đầu đáp:
“Cháu có lời muốn nói với Tiểu Manh, nhưng cũng muốn chú dì cùng nghe, không phải cháu đang nói đỡ cho chú út, mà cháu chỉ muốn nói rõ đầu đuôi mọi chuyện.”
“...”
Tô Thành Tể và mẹ Tô liếc nhìn nhau.
Còn Tô Tiểu Manh thì cụp mắt...
Do đó, cô mới không muốn gặp Mộng Mộng...
Ân Mộng nắm tay Tô Tiểu Manh nói:
“Hôm qua tớ không về nhà cùng cậu, mà đã đến trường học. Tớ biết cậu đã chịu uất ức, nhưng trong chuyện này chú út thật sự vô tội.”
“Sao cậu ta lại vô tội?”
Mẹ Tô nghe thấy câu này thì không hề tán thành.
Ân Mộng nhìn về phía mẹ Tô:
“Bản tính của hai đứa em trai cháu không xấu, nhưng tính cách hơi cực đoan. Trước giờ tụi nó luôn sùng bái cậu út, sau khi biết Tiểu Manh đã trở thành mợ út của bọn chúng, đã đến trường học nghe ngóng tình hình của Tiểu Manh. Lúc trước có một đàn chị tên là Tiêu Linh luôn đối đầu với Tiểu Manh, cô ta và Minh Húc Minh Lãng đã nói mấy lời phỉ báng Manh Manh, nên mới gây ra hiểu lầm này...”
Vẻ mặt của mẹ Tô vẫn lạnh nhạt, không hề xao động trước lời nói của Ân Mộng.
Ân Mộng mím môi, nắm chặt tay của Tô Tiểu Manh.
“Sau khi cậu biến mất, Minh Húc và Minh Lãng cũng không chịu nói thật, chú út tưởng ông bà ngoại đã nhốt cậu, suýt lật tung cả căn nhà lên.”
“...”
“Sở dĩ sau đó bà ngoại nói những lời đó với cậu, thật ra đó không phải là chủ ý của bà, mà bà chỉ hơi không cam tâm, vì một cô nhóc mà con trai của mình đã đối chọi gay gắt với mình.”
“...”
“Chú, dì, bà ngoại của cháu rất kỳ vọng vào chú út, nhưng chú út và Tiểu Manh lại che giấu bà về chuyện kết hôn.”
“Chú dì cũng là bố mẹ của Tiểu Manh, trước kia khi chú dì biết tin Tiểu Manh đã mang thai, chú dì đã có tâm trạng gì? Nếu Tiểu Manh giấu chú dì, mà đi đăng ký kết hôn với chú út, liệu tâm trạng của chú dì sẽ như thế nào? Chắc chắn sẽ khó mà chấp nhận ngay đúng không ạ?”
Ân Mộng nói rất nhanh, nhưng rất mạch lạc rõ ràng.
“Bà ngoại của cháu cũng chỉ nảy sinh tâm lý bài xích tạm thời mà thôi, còn chú út của cháu... Tiểu Manh là cô gái đầu tiên mà chú út dẫn về nhà, chú ấy chưa bao giờ nghiêm túc với người khác như thế, mà là thật lòng thích Tiểu Manh.”
“...”
Mẹ Tô ngước mắt lên nhìn cô gái đang lộ ra vẻ sốt sắng ở trước mặt, chỉ hỏi một câu:
“Nếu con gái của dì không chạy ra ngoài, mà chết trong nhà kho đó, liệu cái được gọi là thật lòng thích kia của Ân Thời Tu có tác dụng gì?”
“...”
Toàn bộ từ ngữ của Ân Mộng đều đã bị câu nói này của mẹ Tô chặn lại xuống bụng.
Cô ấy vội vã nhìn về phía Tô Tiểu Manh, chỉ thấy Tô Tiểu Manh cũng đang nhìn cô ấy, rồi nở nụ cười hơi khó xử:
“Mộng Mộng, tớ sẽ thường xuyên đến Bắc Kinh chơi.”
“... Tiểu Manh, cậu thật sự không chịu thấu hiểu...” Ân Mộng còn chưa nói hết, cuối cùng bóng dáng của Ân Thời Tu cũng xuất hiện trong tầm mắt của cô ấy.
Cô ấy thở phào nhẹ nhõm, cũng may chú út đã đến kịp.
“Chú út! Cháu ở đây nè!”
Ân Mộng vội vã giơ tay lên, hét lớn về phía Ân Thời Tu.
Ân Thời Tu nhìn thấy Ân Mộng thì bước nhanh qua đó.
Tô Tiểu Manh đang quay lưng về phía anh chỉ cảm thấy tim đập nhanh hơn, thần kinh trong người cũng trở nên căng thẳng.
Mẹ Tô nhìn cô nhóc Ân Mộng bằng ánh mắt phức tạp, rồi xoay người.
Ân Thời Tu ngừng bước trước mặt cô, rồi khẽ cúi đầu chào: “Bác trai, bác gái.”
“Cậu đến đây làm gì?”
Ân Thời Tu nhìn về phía mẹ Tô: “Cháu có đôi lời muốn nói với Tiểu Manh...”
“Hai đứa đã không còn gì để nói nữa, những gì nên nói con bé đều đã nói hết rồi.”
“Bác gái, coi như bác hãy nể mặt đứa bé mà cho cháu chút thời gian được không ạ?”
Mẹ Tô cau mày, rất kiên quyết, định nói không được, nhưng Tô Tiểu Manh đã xoay người lại...
“Mười phút.”
Ân Thời Tu gật đầu: “Được, chỉ mười phút thôi.”
Dứt lời, anh liền kéo Tô Tiểu Manh đi vào quán cafe ở bên cạnh, rồi ngồi xuống ở vị trí gần cửa sổ.
Ân Thời Tu còn gọi trà sữa nóng cho cô.
Tô Tiểu Manh nhìn ly trà sữa nóng ở trước mặt, chỉ hờ hững nói:
“Chú còn bảy phút nữa.”
“Em đừng quay về Thành Đô.”
“...”
Tô Tiểu Manh nhìn chằm chằm ly trà sữa đậm đà ở trước mặt, hơi nóng bốc lên, khiến cô hơi cay mắt.
“Tôi biết em đang giận, tủi thân, nhưng em có thể cho tôi một cơ hội nữa được không?”
“... Cháu không muốn.”
Tô Tiểu Manh cứng rắn đáp.
“...”
“Nếu chú tới đây chỉ để nói những lời này, vậy thì chú hãy về trước đi.”
Dứt lời, Tô Tiểu Manh định đứng dậy.
“Nhóc con!”
Ân Thời Tu vội kéo tay cô, rồi ấn cô ngồi xuống cạnh mình:
“... Tôi vẫn còn ít nhất là năm phút nữa.”
“...”
Tô Tiểu Manh mím môi, không nói gì nữa, mà đợi anh nói tiếp...
“Em đã quên mất hiệp ước giữa chúng ta rồi à?”
“...” Tô Tiểu Manh khẽ cau mày, trong lòng nhất thời không vui.
“Trước tiên em đừng nổi giận, tôi không muốn dựa vào chuyện này để ép buộc em, nhưng tôi thật sự không nghĩ ra cách nào khác... Nhóc con, em quá nhẫn tâm với tôi rồi đó.”
Tô Tiểu Manh vẫn giữ im lặng.
“Chúng ta đã ở bên nhau lâu như vậy, chẳng lẽ em không hề có tình cảm với tôi ư? Chúng ta đã nói rõ là nói chuyện yêu đương, mà một khi đã nói chuyện yêu đương thì phải có mâu thuẫn, đúng không nào?”
“Cháu không muốn nói chuyện yêu đương với chú nữa.”
Tô Tiểu Manh nói.
Ân Thời Tu chỉ cảm thấy da đầu nổ tung. Nếu anh nhẫn tâm hơn một chút, đã bế cô đi, rồi ném vào xe chở về nhà.
Cho dù phải dùng biện pháp cứng rắn, anh cũng có thể trói buộc cô.
Nhưng anh không nỡ làm như vậy...
Nhớ lại cảnh tượng tối qua cô nhóc này khóc lóc đánh mình, oán trách mình tại sao không đến cứu cô, anh lại đau lòng đến mức rối tinh rối mù.
“Em không thể vì hành động của người khác mà phán tôi tội chết, em...”
“Chú hiểu biết sâu rộng nên chú nói thử xem, chú đã nhìn thấy ai nói chuyện yêu đương mà liên lụy đến tính mạng chưa?”
“...”
Ân Thời Tu hóa đá.
“Trong mấy bộ phim ngôn tình thần tượng kia, nam nữ chính sẽ sống chết có nhau, hễ tí là lấy tính mạng ra nói chuyện, nhưng... cháu cảm thấy nếu so với việc nói chuyện yêu đương với chú thì tính mạng của cháu vẫn quan trọng hơn.”
Tô Tiểu Manh đã nói có lý như vậy, khiến Ân Thời Tu nhất thời không còn gì để nói.
Tô Tiểu Manh lại liếc nhìn anh.
“Cháu đã đợi chú...”
“...”
“Cháu đã đợi chú cả đêm và sáng hôm sau... nhưng chú không đến.”
“Tiểu Manh, tôi đã cố gắng hết sức để đi tìm em, tôi...”
“Cho dù chỉ là hợp đồng hôn nhân, nhưng cháu cũng tạm thời coi mình thành nữ chính, nhưng lúc nữ chính trong tiểu thuyết gặp nguy hiểm khó khăn nhất, nam chính đều sẽ xuất hiện...”
Tô Tiểu Manh ngước mắt lên nhìn anh:
“Haizzz... Quả nhiên hiện thực không thể đánh đồng với tiểu thuyết.”
Trong lòng Ân Thời Tu biết cô nhóc này đã chui đầu vào ngõ cụt.
Anh cảm thấy nếu mình nói lý với cô sẽ nhanh chóng thua cuộc...
“Được, vậy chúng ta không nói chuyện yêu đương nữa.”
Ân Thời Tu hít sâu một hơi: “Nhưng chí ít phải thực hiện khế ước chứ?”
Tô Tiểu Manh lại cau mày.
Ân Thời Tu nhìn cô nói: “Trước đây chính em là người đã đề nghị lập giấy tờ, trước khi đứa bé chào đời, chúng ta phải ở bên nhau, ngủ chung một giường, em còn nhớ chứ?”
“...”
“Hay là em cảm thấy anh cầm bản khế ước đó tới trước mặt bố mẹ em, để bọn họ biết thật ra ngay từ đầu giữa hai chúng ta chỉ là giả, sẽ tốt hơn?”
“Lão già! Chú đang uy hiếp cháu.”
Tô Tiểu Manh liền bật dậy, giận dữ chỉ vào mặt anh.
Ân Thời Tu lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ.
“Nếu tôi uy hiếp em... liệu tôi có thể giữ em ở lại không?”
“Tại sao cháu phải ở lại? Chú muốn thực hiện khế ước cũng được thôi, cháu đâu có nói là mình không thực hiện khế ước. Nhưng sao cháu phải chiều theo chú ở lại Bắc Kinh?”
“Nếu chú muốn thực hiện khế ước thì hãy theo cháu đến Thành Đô, cháu sẽ cho chú cơ hội để nói chuyện yêu đương với cháu, chú có thể từ bỏ mọi thứ ở bên này để tới Thành Đô với cháu không hả?”
Tô Tiểu Manh đỏ mắt nhìn anh:
“Ở đó không có ông bà căm ghét cháu, càng không có trẻ con xấu hiểu lầm cháu. Liệu chú có thể mặc kệ bố mẹ và gia đình chú để đi theo cháu không?”
Lúc cô nói những lời này đã không muốn nghe câu trả lời của anh, bởi vì cô biết đáp án đã quá rõ ràng, nhưng lúc Ân Thời Tu thật sự im lặng...
Cô lại cảm thấy tim mình như bị dao cắt.
“Chú, cháu biết cặp sinh đôi kia đã nói đúng... Chú chỉ là nhất thời cảm thấy mới mẻ.”
Là do cháu đã bị mê hoặc tâm trí.
Nhưng cô không nói ra vế sau, vì sợ mình mà nói ra sẽ càng hiện lên vẻ thảm thương.
Cô đứng dậy, lần này Ân Thời Tu không còn giữ cô lại nữa, mà chỉ trơ mắt nhìn Tô Tiểu Manh rời khỏi quán cafe, rồi từ từ đi xa.
Tô Tiểu Manh rất mong đợi sau lưng sẽ truyền đến tiếng bước chân của Ân Thời Tu...
Niềm mong đợi này còn tha thiết và khát khao hơn lúc cô bị nhốt trong nhà kho.
Nhưng... cô đã hụt hẫng.
Trái tim lại vụn vỡ.
Cô sẽ không thích Ân Thời Tu nữa.
Dường như cuộc nói chuyện chưa đến mười phút kia đã biết thành dấu chấm hết cho bọn họ.
Tô Tiểu Manh chẳng thèm ngoảnh đầu lại mà đi về phía bố mẹ, nước mắt rơi lã chã vì thất vọng và tức giận bản thân...
“Mẹ... mẹ... Chúng ta đi thôi...”
Tô Thành Tể đen mặt, thấy Ân Thời Tu vẫn đang ngồi ở vị trí gần cửa sổ trong quán cafe thì ôm lấy bả vai của con gái đi vào cửa kiểm tra an ninh.
Ân Mộng đang đứng bên cạnh, há miệng nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
Cô ấy chạy đến trước mặt Ân Thời Tu, còn chưa kịp lên tiếng thì Ân Thời Tu đã đứng dậy rời đi...
Không ai biết anh đang nghĩ gì.
- --
Tô Tiểu Manh đã lên máy bay, vẫn còn khóc thút thít, trông có vẻ rất đau lòng.
“... Con thích cậu ta đến thế à?”
Tô Tiểu Manh bĩu môi, tủi thân nhìn mẹ, rồi ra sức lắc đầu: “Con đã hết thích rồi, cũng không thèm thích anh ta nữa... Hu hu...”
“...”
Mẹ Tô ôm cô vào lòng.
Dọc đường đi, Tô Tiểu Manh nhìn ra ngoài cửa sổ đến phát ngốc, rồi mệt đến mức ngủ thiếp đi.
Sau khi cô tỉnh lại, máy bay đã đáp xuống sân bay Thành Đô.
Tô Tiểu Manh đã quay về nhà cùng bố mẹ.
Mặc dù cô đã ăn tối rồi, nhưng không ăn nhiều.
Cô ngồi xem TV với bố mẹ một lát rồi ủ rũ oải quay về phòng ngủ.
Cô nằm trên giường, đau thương biến thành dòng sông, rồi bĩu môi, thầm mắng Ân Thời Tu vài câu...
Hai mắt cô lại đỏ hoe, cảm thấy mình chẳng hề có tiền đồ.
Cô khóc cái gì? Dù sao thì sớm muộn gì cuộc hôn nhân cũng phải kết thúc...
Hu hu...! Ông chú khốn nạn! Hu hu...
Lúc cô đang buồn bã khóc lóc đến mức không thể kìm nén thì điện thoại đổ chuông.
Cô liền lấy điện thoại ra xem, nhìn thấy trên màn hình hiện tên – Chú.
Cô cúp máy ngay.
Nhưng cô vừa cúp chưa được bao lâu điện thoại lại đổ chuông.
Cô lại cúp tiếp.
Cứ thế lặp lại bốn năm lần, lúc Tô Tiểu Manh định tắt nguồn thì Ân Thời Tu gửi tin nhắn đến...
Cũng may tin nhắn hiện thẳng lên trên màn hình, nên Tô Tiểu Manh không kịp tắt đi.
Nhóc con, nếu tôi đến Thành Đô, liệu em có thể tiếp tục thích tôi không?
Cút! Cút cút cút! Cháu không thích chú nữa!
Nhưng tôi đã đến nơi rồi, bây giờ đang ở bên dưới.
Tô Tiểu Manh nhất thời hóa đá, ánh mắt khóa chặt mấy chữ trên dòng tin nhắn đó rồi đọc đi đọc lại đến mức sắp nhìn xuyên qua...
Cô mặc kệ đôi mắt đang đỏ hoe và gương mặt giàn giụa nước mắt của mình, mà vội vàng mang dép chạy ra khỏi nhà, nhanh chóng chạy xuống phía dưới chung cư.
Cô tự nói với bản thân rằng không thể nào không thể nào...
Nhưng sau khi mở cửa ra, cô đã nhìn thấy Ân Thời Tu đang kéo một chiếc vali lớn đứng trước mặt mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT