Cả đời Ân Thiệu Huy ở trong quân đội, hơn bảy mươi tuổi nhưng tâm huyết vẫn không thay đổi.
Một ly nước lạnh trực tiếp hất vào mặt ông...
Lửa giận bốc lên tới trán, một đôi mắt hơi giống Ân Thời Tu nhưng sắc bén hơn, gắt gao nhìn cô chằm chằm.
"A, thực sự xin lỗi, cháu không cố ý hắt nước bác đâu..."
Tô Tiểu Manh hoảng sợ và vội vàng mời Ân Thiệu Huy vào, sau đó vội vàng mang khăn khô cho Ân Thiệu Huy.
Ân Thiệu Huy cầm chiếc khăn khô với khuôn mặt lạnh lùng, lau mặt và tóc, cổ áo sơ mi cũng hơi ươn ướt.
Tiểu Manh đứng sang một bên và nhìn Ân Thiệu Huy lau xong, không dám thở mạnh.
Trong lòng cô mắng Dung Tĩnh từ đầu đến chân!
Tiếp theo, cô muốn hỏi ông trời tại sao mình lại bị trừng phạt như vậy…
Tại sao bố Ân lại đột nhiên đến đây?
Hôm qua mới chia tay không vui vẻ ma...
"Làm gì mà đứng ngây ngốc như thế? Đến rót ly nước cũng không biết à?"
Giọng nói của Ân Thiệu Huy trầm thấp, nhưng tràn đầy khí thế, Tô Tiểu Manh sợ tới mức đi vào phòng bếp, pha một tách trà, không tới nửa phút đã bưng ra.
"Bác trai, mời bác uống trà."
Ân Thiệu Huy cầm tách trà lên, liếc nhẹ rồi đặt lại lên bàn cà phê.
"Thậm chí còn không thể pha một tách trà..."
"..."
Ah?
Tô Tiểu Manh sửng sốt một lúc, pha trà... bỏ trà vào nước nóng, có gì sai sao?
Bố Ân… đến đây để bắt lỗi cô sao?
Ngay khi Tô Tiểu Manh đang thầm oán trong lòng, cô nghe thấy Ân Thiệu Huy lạnh lùng nói:
"Khi pha trà, bất kể lá trà ngon hay dở, lượt đầu tiên đều không uống."
"..."
Tô Tiểu Manh khẽ cau mày, cảm thấy có chút uất ức...
Ân Thiệu Huy liếc nhìn cô, thu hết sự bất mãn và uất ức trên mặt cô vào mắt, hai tay chống nạng, gõ nhẹ xuống đất...
“Đó chỉ là những điều nhỏ nhặt nhất.”
Tô Tiểu Manh ngước mắt lên, không hiểu những lời đột ngột của Ân Thiệu Huy.
"Cho dù là chuyện nhỏ nhất, cô và lão tứ đều có lối sống hoàn toàn khác nhau, huống hồ là mấy chục năm sau?"
"..."
Ân Thiệu Huy nhìn thẳng về phía trước với đôi mắt xa xăm, mái tóc hoa râm không khiến ông trông yếu ớt và già nua.
Sống lưng thẳng của ông cho thấy sự ngoan cường và bền bỉ của ông.
Chú đã nói với cô... Đây là một cựu chiến binh cả một đời phi nước đại trên chiến trường.
Đừng nhìn ông ấy tràn đầy năng lượng mà lầm, sức khỏe của ông ấy thực sự rất tệ...
Hai đầu gối của ông đều trúng đạn, đạn đã ăn vào da thịt, sau khi lấy đạn ra thì đầu gối rất yếu ớt...
Những lời của Ân Thời Tu giống như đang quanh quẩn bên tai cô.
Họ là những người rất nghiêm khắc với bản thân, và vì điều này... họ có kỳ vọng cao hơn đối với con cháu của họ...
"Lão tứ thật ra là đứa con thứ năm. Nó có một người anh trai là lão tam, cũng là một thiên tài, nhưng khi một thiên tài trở nên bướng bỉnh, tất nhiên sẽ bảo thủ hơn những đứa trẻ khác... Cuộc đời của nó đã bị hủy hoại bởi một người phụ nữ không được ai coi trọng, cuối cùng lại chết trẻ."
Tô Tiểu Manh vô cùng kinh ngạc.
Chết trẻ... thật đáng sợ.
Cho dù Tiểu Manh có bàng hoàng đến đâu, cô có thể nghe ra được ý tứ trong lời nói này.
Cô vội vàng nói: "Bác yên tâm, cáu sẽ không giết chú đâu!"
"..."
Sau khi Ân Thiệu Huy nghe thấy lời này, hàng lông mày càng cau chặt hơn, ông ấy ngước mắt lên liếc nhìn Tô Tiểu Manh, cảm thấy có chút không nói nên lời.
Tô Tiểu Manh nuốt nước bọt, không biết vẻ mặt của Ân Thiệu Huy là có ý gì, vì vậy cô vội vàng ngậm miệng không nói gì nữa.
"Anh ba của nó vì một người phụ nữ mà cắt đứt quan hệ với gia đình, bị rút khỏi gia phả, chết cũng không được vào mộ của nhà họ Ân."
"..."
Tô Tiểu Manh trợn tròn mắt, đây là ý gì... Chẳng lẽ...
"Ai có thể ngờ hai mươi năm sau, lão tứ cũng vì một người phụ nữ mà cắt đứt quan hệ với gia đình."
"..."
Tô Tiểu Manh nhanh chóng ngước mắt lên và kinh ngạc nhìn Ân Thiệu Huy: "Bác trai, bác nói cái gì?"
Ân Thiệu Huy nhìn cô: "Sao thế? Nó không nói với cô à?"
"..."
Trái tim của Tô Tiểu Manh chùng xuống...
Câu trả lời mà cô đã phủ nhận giờ lại đang ở trên môi của Ân Thiệu Huy...
"Vì cô, nó không định bước chân vào ngôi nhà đó nữa."
"..."
Chú, chú điên thật sao?
…Tại sao?
Giờ khắc này, trong lòng Tô Tiểu Manh như có một trận cuồng phong ập tới, bị thổi thành một mảnh hỗn độn.
"Lão tứ cũng có một anh cả, nhưng là do tôi nhặt ở chiến trường về, không phải con ruột.”
"..."
Ân Thiệu Huy khẽ thở dài, tiếp tục nói với giọng điệu bình tĩnh:
“Nói cách khác, mặc dù lão tứ là con út của tôi, nhưng người có thể kế thừa vị trí gia chủ nhà họ Ân cũng chỉ có nó.”
Gia chủ nhà họ Ân...
Tô Tiểu Manh thực sự không hiểu đó là loại tồn tại gì, nhưng thấy bố Ân một cách trang trọng như vậy...
Có lẽ, thân phận này rất quan trọng và rất cao.
Tại sao... bố Ân lại muốn nói với cô điều này?
"Thế nào?"
"… Dạ?"
Ân Thiệu Huy nhìn cô, đôi mắt trải qua phong sương vẫn trong veo: "Cô có tư cách gánh vác trách nhiệm bà chủ của một gia tộc lớn như nhà họ Ân không?"
"..."
Tô Tiểu Manh trừng to mắt nhìn ông ấy, hồi lâu sau cũng không nói được lời nào...
Khóe miệng Ân Thiệu Huy giật giật, một nụ cười châm biếm xuất hiện trên khuôn mặt nghiêm túc của ông ấy.
Ông ấy lắc đầu...
"Lão tứ là con trai tôi, tôi sẽ không giấy giếm cô, nhóc con, tôi cưng nó nhất, cũng nghiêm khắc với nó nhất, mẹ nó cũng thế.”
"Ba mươi hai năm, nó đã không làm trái ý chúng tôi trong bất cứ điều gì, nhưng trong ngày hôm qua, nó đã tự quyết định chuyện chung thân đại sự mà không nói với tôi và mẹ nó…”
"Chú ấy... không phải cố ý giấu hai bác..."
Tô Tiểu Manh trầm giọng nói.
Cô không biết Ân Thời Tu đang có ý định gì, và cô không hiểu tại sao anh lại làm như vậy...
Vào tháng năm, khi đứa trẻ được sinh ra, cuộc hôn nhân này sẽ kết thúc.
Anh cần gì phải hy sinh cho cuộc hôn nhân buộc phải ly hôn này chứ?
"Không cố ý?"
"..."
Ân Thiệu Huy khịt mũi và hít một hơi thật sâu: "Cô không cần phải căng thẳng như vậy, tôi không ở đây để buộc cô phải ly hôn với Ân Thời Tu."
Tô Tiểu Manh sửng sốt, chớp mắt và nhìn ông ấy với vẻ mặt bối rối...
"Cô muốn ở cùng với lão tứ cũng được, nhưng cô phải đồng ý với tôi ba điều kiện."
"A…"
Tô Tiểu Manh thầm nghĩ, cô sắp ly hôn rồi, hình như cô không cần hứa với ông cụ bất kỳ điều kiện gì đúng không?
Nhưng xem xét đây là bố của chú...
Người ta đã đặc biệt đến đây một chuyến, còn bị cô hắt nước vào người.
Vậy thì… cứ nghe thử xem.
"… Bác nói đi."
"Đầu tiên, sau khi đứa trẻ được sinh ra, nó phải lớn lên trong gia đình của chính mình."
"Gia đình của chính mình nghĩa là...?"
"Chỗ hôm qua cô và lão tứ đến chính là nhà họ Ân ở Bắc Kinh, nói cách khác, đứa bé sẽ do tôi và bà nội nó trông nom."
Tô Tiểu Manh nghĩ thầm, trong tương lai, đứa trẻ sẽ không liên quan gì đến cô nữa... Cô không có quyền can thiệp đến việc đứa trẻ lớn lên ở đâu.
Mặc dù... bây giờ đột nhiên nghĩ đến việc cô sẽ phải xa cách đứa trẻ, cô cảm thấy... hơi bất đắc dĩ và lo lắng.
Nhưng đây là những gì đã được lên kế hoạch và những gì chắc chắn sẽ xảy ra.
Cô cố nén cảm giác kỳ lạ trong lòng, gật đầu: "Được, không thành vấn đề!"
"..."
Ân Thiệu Huy khẽ cau mày, rồi liếc nhìn Tô Tiểu Manh, vẻ mặt đầy vẻ không tán thành.
Tô Tiểu Manh lại không thể hiểu được, cô đã đồng ý dễ dàng như vậy, tại sao bố Ân lại có vẻ mặt như thế?
"Còn... cái thứ hai thì sao ạ?"
Cô thận trọng hỏi.
"Tài sản của nhà họ Ân không phải của cô, sau này cho dù cô và lão tứ thật sự phải ly hôn, cũng không chia được miếng nào."
Tô Tiểu Manh vội vàng lắc đầu và nói một cách nghiêm túc:
"Bác trai, cháu không nghĩ đến tài sản của gia đình bác đâu."
"Tốt nhất là như vậy."
Ngoài miệng Ân Thiệu Huy nói như thế, nhưng trong lòng ông không nhất định tin những gì Tô Tiểu Manh nói, mặc dù điều kiện này hoàn toàn chỉ là một bài kiểm tra mà thôi.
Bởi vì ông thật sự không ngờ một cô bé ngây thơ vô hại như vậy, còn nhỏ không chịu học hành, lại mang thai con của lão tứ, lão tứ lại vì cô mà quay lưng lại với gia đình anh.
Muốn ông tin cô gái nhỏ này không cần gì sao? Không thể nào.
"Điều thứ ba..."
"Bác trai, dừng một chút, cháu có thể xen vào không?"
Ân Thiệu Huy nhướng mày, vẫn rất không hài lòng với biểu hiện của cô.
Mặc dù Tô Tiểu Manh cảm thấy khó chịu trong lòng, nhưng cô vẫn cố nặn ra một nụ cười, chậm rãi nói:
"Bác trai... Cháu đã đáp ứng với bác hai điều kiện. Trước khi bác nói điều kiện thứ ba, bác có thể đồng ý với cháu một yêu cầu được không?"
Cuối cùng cũng không thể ngồi yên được rồi, ông nghĩ vậy.
"Nói đi, tôi cũng muốn nghe yêu cầu của cô."
Tô Tiểu Manh đứng thẳng người, nụ cười trên mặt nhạt đi, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu trở nên nghiêm túc, rõ ràng nói:
"Bất kể chuyện gì xảy ra, bác cũng không được đánh Thời Tu."
"..."
Thấy bố Ân nhìn mình, Tô Tiểu Manh lại nhíu mày: "Đây cũng không phải chuyện khó, hi vọng bác có thể đồng ý với cháu."
Ít nhất khi cô vẫn là vợ của Ân Thời Tu, cô không thể để chú bị thương một lần nữa được.
Cũng không phải cô suy nghĩ cho Ân Thời Tu.
Trên thực tế, nếu một người đàn ông bị thương thì đó không phải là vấn đề lớn.
Nhưng cô không thể chịu đựng được nỗi đau trong lòng khi nhìn thấy anh bị thương...
Nỗi đau khiến cả trái tim cô thắt lại...
"...Được rồi, tôi đồng ý với cô."
Ân Thiệu Huy thu hồi ánh mắt và lạnh lùng nói.
Rõ ràng, ông không ngờ rằng điều kiện mà Tô Tiểu Manh muốn đổi lại sẽ như thế này...
"À... bác còn điều kiện thứ ba phải không? Bác nói đi, cháu sẽ nghe."
Ân Thiệu Huy nghiêm mặt, hiển nhiên điều kiện thứ ba này quan trọng hơn nhiều so với hai điều kiện đầu tiên.
"Yêu cầu thứ ba, nếu như cô đồng ý, vậy thì hai điều kiện trước… sau này bàn tiếp."
"..."
Tô Tiểu Manh chớp chớp mắt, cô thật sự rất tò mò với yêu cầu thứ ba này...
"Sau khi sinh con xong, hãy ra nước ngoài tiếp tục học tập. Điều kiện tối thiểu là bất kể học chuyên ngành gì, phải đạt được chứng chỉ tiến sĩ mới có thể quay lại."
"..."
Đôi mắt tròn xoe của Tô Tiểu Manh suýt nữa rớt ra ngoài.
Ông già này... ông ấy vừa nói gì vậy?
Ân Thiệu Huy tiếp tục nói với giọng bình tĩnh:
"Cho dù không có cách nào xứng về gia cảnh, nhưng ít nhất cũng phải xứng với lão tứ ở một phương diện nào đó."
"..."
Biểu cảm trên mặt Tô Tiểu Manh đông cứng lại.
Bảo cô- một người thực sự không thích học chút nào... đi lấy bằng tiến sĩ ư? Còn phải ra nước ngoài học?
Điều này không phải có nghĩa là cô bị lưu đày ra nước ngoài, và sau đó cả đời không thể quay lại sao?
"Tôi còn nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy cô ở chỗ này, cô đã nói cái gì."
Ân Thiệu Huy tiếp tục nói, hoàn toàn không biết rằng Tô Tiểu Manh đã bị choáng ngợp bởi những lời trước đó của mình...
“Cái gì mà trở thành cô giáo dạy múa cho trẻ con, cái gì mà kế thừa cửa hàng hoa nhỏ của bố cô… Nếu sau này cô thực sự trở thành một giáo viên dạy múa cả ngày ở bên lũ trẻ, hoặc một bà chủ cửa hàng hoa nhỏ, vậy thì mặt mũi lão tứ phải giấu vào đâu, còn mặt mũi của nhà họ Ân nữa?"
"..."
Tô Tiểu Manh nhìn ông già bảy mươi đang ngồi trên ghế sô pha.
Rõ ràng... chỉ cần đồng ý là được rồi! Dù sao sau khi sinh con xong, cô có thể vỗ mông rời đi.
Nếu đồng ý, chú và bố mẹ sẽ không đến mức mất mặt.
Nếu đồng ý, bố mẹ Ân sẽ không dùng ánh mắt coi thường nhìn cô...
Nhưng, cô không thể mở miệng, cũng không thể gật đầu...
"Tại sao?"
Tô Tiểu Manh hóa ngốc tại chỗ...
"Tại sao ư?"
"Tại sao cháu phải xứng với chú? Tại sao phải ép cháu làm những việc cháu không thích vì cái gọi là thể diện của mọi người?"
Cô biết mình không nên bác bỏ, nhưng cô không nhịn được.
Cô không thể hiểu, cũng không phục!
Ân Thiệu Huy nheo mắt lại, dường như không thể tin được... Cô gái này thực sự đang cố gắng bác bỏ lời của ông ta.
"Cô nói gì?"
"Cháu không xứng với chú ư? Cháu đây còn chê nhà bác quá lớn, quy tắc quá nhiều nên không xứng với nhà cháu đấy! Vậy bác có nên đổi nhà thành một căn nhà hai phòng ngủ bình thường rồi đuổi hết người hầu đi, để xứng với nhà cháu không?"
Con nhỏ này đang nói cái quái gì vậy?
Người lính già cả đời ngay thẳng bị mạch não không bình thường của Tô Tiểu Manh làm cho choáng váng.
"Còn thể diện ư... Bác có biết Tết Nguyên Đán, chú đến nhà cháu, mẹ cháu không dám giới thiệu danh tính của chú ấy! Lỡ như vô ý làm cho ông nội sợ thì sao? Vì để ông nội không bị dọa sợ, để cho chú giống như bao người đàn ông khác, không che không giấu, bác có thể ngừng kinh doanh được không? Đừng làm sếp một tập đoàn Ân thị nữa được không? Mở một cửa hàng hoa nhỏ được không?"
"..."
“Cái gì?”
“Các người muốn môn đăng hộ đối, muốn tương xứng, được thôi, nhưng để cháu nói cho rõ ràng, bảo cháu lấy bằng tiến sĩ, cả đời này cũng đừng nghĩ nữa, cháu chỉ là một con nhóc ngu xuẩn, đọc sách hoa mắt, chi bằng bảo chú về nhà ông nội làm ruộng đi.”
“Cháu leo lên đã khó, chú nhảy xuống có khó không?”
"Nhóc con, cô đang già mồm át lẽ phải đấy!"
Ân Thiệu Huy loanh quanh một hồi lâu mới hiểu được ý của cô gái này.
Tuy nhiên, sau khi hiểu ra, cơn giận càng trở nên tồi tệ hơn.
"Không phải cháu già mồm át lẽ phải, mà là bác, bác mới già mồm át lẽ phải đấy."
Tô Tiểu Manh yên lặng nhìn ông ta, không khiêm tốn cũng không hống hách: "Cháu tên là Tô Tiểu Manh, cha mẹ cháu đã nuôi cháu lớn như vậy, luôn hy vọng cháu có thể làm được những gì cháu muốn làm, hi vọng cháu có thể sống một cuộc sống hạnh phúc. Tại sao ở trước mặt hai bác, cháu phải đồng ý cái này cái kia chứ?”
"Bố mẹ cưng chiều cháu như báu vật. Sao đến trước mặt mọi người lại giống như thứ hạ đẳng bị các người khinh thường thế?"
Ân Thiệu Huy cau mày chặt hơn, không nói nên lời.
"Tôi bảo cô hạ đẳng thua kém chúng tôi khi nào?"
"Bác cứ bên trái không xứng, bên phải không xứng, không phải ý tứ này sao!"
"Nhóc con này, sao lại không biết tốt xấu thế hả? Cả đêm tôi không ngủ được, sắp đau tim rồi, vất vả lắm mới chấp nhận chuyện cô và lão tứ kết hôn, thừa dịp lão tứu đi vắng, tôi qua đây nói chuyện đàng hoàng với cô, vậy là thái độ của cô là vậy hả?”
"Đây mà là nói chuyện đàng hoàng sao? Đây là địa chủ bóc lột nông dân! Đồ cổ hủ còn sót lại của giai cấp xã hội xưa đó.”
"Cô nói ai là đồ cổ hủ?!"
"Nói bác đó!"
Tô Tiểu Manh nâng cằm với vẻ mặt kiên định!
"Tôi bảo cô ra nước ngoài học tập, học hỏi nhiều hơn, đây là ép cô chết sao?"
"Bác ép cháu làm chuyện cháu không muốn làm, đó chính là ép chết cháu!"
Tô Tiểu Manh càng nghĩ càng phẫn nộ…
Tiến sĩ, bảo cô lấy bằng tiến sĩ? Trời ơi... Kỳ thi tuyển sinh đại học suýt chút nữa đã khiến cô mất nửa cuộc đời, thế mà bác trai bảo cô đi lấy bằng tiến sĩ....
Còn ra nước ngoài du học?
Cô tuyệt đối không cần ở bên cạnh chú!
Phải rời đi! Sinh xong là phải rời đi ngay!
Cái nạng lại bị nện xuống đất: "Một con nhóc thối không biết tốt xấu! Bùn nhão không thể chống đỡ bức tường đâu!"
“…Hừ!”
...
Hơn một giờ chiều, Ân Thời Tu mới quay về, khi ra khỏi thang máy, anh nhìn thấy một tên thái tử nào đó mặc "quần áo kỳ lạ" đang đứng trước cửa nhà mình.
Anh nhướng mày và bước tới.
Dung Tĩnh thấy Ân Thời Tu trở về, vội vàng giơ tay chào: "Yo!"
"Cậu đang làm gì ở đây?"
"Tôi tìm anh thương lượng một vụ hợp tác!"
"Hợp tác cái gì?"
"Còn hợp tác gì à? Không phải vụ anh bị từ chối thẳng thừng sao?"
"Vậy thì có vấn đề gì không?"
"Anh Thời Tu, anh không thể vì tình cảm cá nhân mà có thành kiến với vụ án này được, anh không thích tôi cũng không sao, nhưng một thương nhân thì phải tuân theo những thay đổi của chính sách và xu thế phát triển của kinh tế, đúng không?"
Ân Thời Tu nhướng mày,
"Ồ? Thật là một xu hướng phát triển nhảm nhí, nghe chút đi."
Dung Tĩnh mỉm cười và mở miệng:
"Nếu không có sự phát triển của nền kinh tế thực, các doanh nghiệp sẽ gặp khó khăn về tài chính và nền kinh tế xã hội sẽ không ổn định. Do đó, ngay cả khi nền kinh tế Internet đang phát triển nhanh chóng, đất nước sẽ tiếp tục đưa ra các chính sách có lợi cho sự phát triển của nền kinh tế thực. Vụ hợp tác này, anh Thời Tu, anh sẽ không thiệt đâu.”
"Dung…"
Ân Thời Tu còn chưa kịp nói chuyện, đã nghe thấy tiếng trách mắng của ông cụ ở trong nhà mình!
Anh nhìn Dung Tĩnh..
Dung Tĩnh chớp chớp mắt, dang hai tay ra, vô tội nói: "Ồ! Tôi quên nói cho anh biết... bố anh tới tìm Tiểu Manh Manh."
Ân Thời Tu nhìn anh ta chằm chằm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT