Buổi tối An Hạ ngủ không được ngon.

Tiêng chuông báo thức buổi sáng vang lên, An Hạ thức dậy từ giường. Cô ngây ngẩn ngồi trên đường, sau khi tỉnh táo một chút thì tới nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt. Vệ sinh cá nhân xong, tinh thần cũng gần khôi phục lại, An Hạ thay quần áo xuống lầu, tới phòng bếp chuẩn bị đồ ăn sáng.

Bữa sáng ăn gì đã được quyết định từ hôm qua, nguyên liệu nấu ăn cũng có sẵn, sandwich cũng khá dễ làm. An Hạ làm sandwich xong thì ép thêm nước cam, ép xong nước cam, Yến Bắc Thần cũng tới phòng ăn. An Hạ bưng đồ ăn sáng tới, tinh thần Yến Bắc Thần phấn chấn cười bắt chuyện với cô.

"Chào buổi sáng."

Yến Bắc Thần vừa thức dậy, rõ ràng ngủ rất ngon, thần sắc rất tốt. Ánh mặt trời chiếu trên người anh, dù là ánh nắng sau lưng cũng khiến cả người anh giống như bị vầng hào quang ấm áp bao vây lấy. Nụ cười anh treo trên khóe môi, còn đẹp trai hơn ngày thường, nhìn nụ cười của anh, An Hạ cũng cười theo, bưng đồ ăn qua.

"Sắc mặt em không tốt lắm."

An Hạ bưng đồ ăn sáng tới, Yến Bắc Thần giơ tay nhận lấy, sau khi An Hạ đến gần, anh nhìn cô rồi nói một câu như vậy.

Mỗi sáng cô bé giúp việc đều đầy tinh thần, đó là biểu hiện trực quan nhất của một người ngủ ngon giấc. Hôm nay ngược lại sắc mặt của cô không tệ, chỉ là ánh sáng trong đôi mắt nhạt hơn ngày thường, không nhìn kỹ thì không nhận ra.

Yến Bắc Thần nói xong, An Hạ ngước mắt nhìn anh, nhìn một lúc, cô làm một câu thủ ngữ.

An Hạ: Tối hôm qua em nằm mơ thấy mẹ em.

Lý do rất đơn giản. Khi An Hạ còn rất nhỏ, mẹ cô đã qua đời. Tuy trong ký ức của cô, mẹ xuất hiện không nhiều, nhưng đều là những ký ức đẹp. Không phải lúc nào con người cũng mơ thấy ác mộng, thỉnh thoảng sẽ mơ thấy những giấc mộng đẹp, sau đó đắm chìm trong đó.

An Hạ: Sáng nay thiếu chút nữa thì không dậy kịp.

Làm thủ ngữ xong, An Hạ lại cười làm thêm một câu như vậy.

Cô bé giúp việc giải thích lí do tinh thần cô không tốt, ngoài ra còn nói đùa với anh. Yến Bắc Thần nhìn ý nghĩa câu thủ ngữ cô biểu đạt ra, nhìn một lúc, gật đầu.

"Thì ra là vậy." Yến Bắc Thần không hỏi nhiều.

Yến Bắc Thần nói xong, An Hạ chuyển đề tài về anh. Cô quan sát sắc mặt anh một chút, làm thủ ngữ nói.

An Hạ: Hôm qua anh ngủ rất ngon.

An Hạ làm thủ ngữ xong, Yến Bắc Thần đã thu lại suy nghĩ, nhìn nụ cười trong mắt An Hạ, Yến Bắc Thần nói: "Đương nhiên rồi."

Dứt lời, anh cắn một miếng sandwich, nghiêm túc nói với An Hạ: "Anh đã không phải là anh của ngày hôm qua rồi."

An Hạ: "..."

Tối ngày hôm trước, Yến Bắc Thần tỏ tình với An Hạ, hai người xác định quan hệ. Sáng ngày hôm qua sau khi thức dậy, An Hạ cảm giác Yến Bắc Thần ngủ không ngon. Giấc ngủ của anh vẫn luôn không tốt nhưng đa số là vì dằn vặt tinh thần. Nhưng rõ ràng ngày hôm qua không phải vậy, anh chỉ đơn giản là bởi vì sau khi hai người xác định quan hệ kích động đến mức không ngủ nổi.

Mà ngày thứ hai sau khi xác định quan hệ, Yến Bắc Thần đã thích ứng với sự kích động này, không chỉ thích ứng với sự kích động mà còn ngủ rất ngon trong cảm giác an toàn do mối quan hệ này mang lại.

Nhìn dáng vẻ tràn đầy tinh thần của Yến Bắc Thần, An Hạ mỉm cười, cúi đầu uống một hớp sữa bò.

-

Nói chuyện trên bàn ăn được mấy câu, bữa sáng chẳng mấy chốc đã ăn xong. Ăn sáng xong, Yến Bắc Thần đi tắm rửa thay quần áo như thường lệ, không lâu sau, anh thay bộ đồ đi làm rồi tới huyền quan thay giày. Khi anh tới chỗ huyền quan, An Hạ cũng ra trước đợi anh.

Hai người đứng ở huyền quan, một cao một thấp. Đứng một hồi lâu, An Hạ giơ tay cười nói tạm biệt với anh,Yến Bắc Thần mím môi, vươn tay ôm cô vào ngực.

An Hạ đứng trên bậc thang nối phòng khách với huyền quan, mà dù đã đứng trên bậc thang, cô vẫn thấp hơn Yến Bắc Thần một chút. Nhưng mà thấp cũng không nghiêm trọng như vậy, thậm chí cô có thể gác cằm lên vai anh.

Ngày hôm qua khi hai người tạm biệt cũng ôm, nhưng khi Yến Bắc Thần làm việc này lần thứ hai, trái tim vẫn có chút không vững. Thân hình An Hạ nhỏ bé, mong manh, trên người cô còn có mùi cỏ tươi nhàn nhạt bình thản. Yến Bắc Thần mở rộng cánh tay, hoàn toàn ôm lấy cô vào lòng, chung quy cảm giác khi ôm cô vào lòng, giống như thế giới không tồn tại vậy.

Yến Bắc Thần chưa từng yêu đương, động lòng cũng chỉ lần này. Tình cảm của anh ở thế giới này rất ít, tình thân, tình bạn đều rất mờ nhạt. Anh cho rằng là vấn đề của anh, là tình cảm của anh nhạt nhẽo. Nhưng tới khi anh ở cùng An Hạ, thì hoàn toàn không hẳn là như vậy.

Anh cảm thấy tình cảm của anh dồi dào giống như đại dương mênh mông vậy.

Sau khi ôm cô bé giúp việc, anh nghĩ việc buông tay ra sẽ không dễ dàng như vậy. Yến Bắc Thần nghĩ tới khả năng hôm nay trốn việc, cuối cùng, ý thức trách nhiệm khiến anh cảm thấy vẫn phải đi. Hiện tại công ty không phải của anh, là của An Hạ, anh phải làm việc thật tốt để nó kiếm được nhiều tiền sau đó để An Hạ có tiền nuôi anh.

Đang suy nghĩ miên man, Yến Bắc Thần vỗ nhẹ vai An Hạ, buông tay ra. Sau khi anh buông tay ra, An Hạ đứng thẳng người dậy rời khỏi ngực anh.

"Vậy anh đi..." Yến Bắc Thần mở miệng nói với An Hạ một câu.

An Hạ nghe thấy lời nói của anh, sau đó, cô đặt bàn tay mảnh khảnh ấm áp lên má anh. Cô gái nhẹ nhàng nhón chân, đứng trên bậc thang, chiều cao của cô và anh cũng gần bằng nhau, đủ để khi cô ngẩng đầu, có thể hôn lên trán anh.

Lời nói còn lại của Yến Bắc Thần cũng theo nụ hôn tan thành mây khói.

An Hạ chỉ hôn nhẹ một cái, cô chưa từng làm chuyện như thế này, cũng không biết làm như vậy có đúng hay không. Hôn xong, cô rời khỏi vòng tay của Yến Bắc Thần, bàn chân nhón lên còn chưa hạ xuống.

Dù cô chủ động làm, nhưng rõ ràng cô cũng không thành thạo cho lắm, hai má của cô hiện lên một vệt đỏ ửng nhàn nhạt. Mắt cô nhìn xuống, rồi mới nhìn về phía Yến Bắc Thần lần nữa, giơ tay làm thủ ngữ với anh.

An Hạ: Sắp trễ rồi.

Yến Bắc Thần nhìn câu thủ ngữ của cô, chớp chớp mắt, lấy lại tinh thần.

"Ừ." Yến Bắc Thần đáp một tiếng, sau đó nhìn về phía An Hạ nói: "Vậy anh đi trước đây."

Yến Bắc Thần nói nốt lời vừa nãy chưa nói xong. An Hạ nhìn anh cười, gật đầu tỏ ý đã biết. Sau khi cô gật đầu, Yến Bắc Thần cũng quay người, mở cửa ra khỏi nhà.

Bên ngoài biệt thự, tài xế dừng xe trước cửa, đợi Yến Bắc Thần từ nhà ra. Khi nhìn thấy bóng dáng cao lớn đi ra khỏi biệt thự, ông ấy lập tức phản ứng lại, chuẩn bị xuống xe mở cửa cho Yến Bắc Thần. Mà hôm nay tốc độ đi đường của Yến Bắc Thần cực nhanh, ở bên này ông ấy còn chưa kịp mở cửa xuống xe, Yến Bắc Thần đã phi tới mở cửa lên xe.

Sau khi Yến Bắc Thần lên xe, cửa xe đóng "sầm" một tiếng. Ngồi vào ghế sau, hai mắt Yến Bắc Thần kinh hoàng nhìn tài xế, nói với ông.

"Chú Trương, mau đi bệnh viện, lần này thật sự phải đi kiểm tra tim mạch."

Tài xế: "..."

-

Yến Bắc Thần trong trạng thái tim đập nhộn nhịp mà vui vẻ đi đến công ty.

Buổi sáng trước khi chào tạm biệt với anh, An Hạ hôn lên trán anh một cái. Anh ngồi ghế sau xe, trên trán vẫn còn hơi nóng. Sự mềm mại tinh tế mang theo một chút cảm xúc dịu dàng gần như đã k1ch thích mọi cảm giác đẹp đẽ trong cơ thể anh.

Tâm tình của Yến Bắc Thần có thể nói là bùng nổ.

Điểm này, khi anh đi làm đã bị Lý Trạch nhận ra.

Có điều đối với Lý Trạch mà nói, tâm tình của Yến Bắc Thần tốt là một loại chuyện tốt. Khi tâm tình anh tốt, thường sẽ thu lại sự không tập trung, vô cùng nghiêm túc tích cực đối với công việc. Buổi sáng khi mở họp, khi các giám đốc làm báo cáo sẽ đưa ra các loại câu hỏi thì thậm chí anh còn đưa ra cách giải quyết.

Điều này không chỉ làm các giám đốc kinh hãi, mà còn khiến Lý Trạch kinh hãi. Phải biết rằng từ sau khi Yến Thị ổn định, Yến Bắc Thần rất ít khi nghiêm túc làm việc gì. Anh giống như một học sinh vô cùng thông minh nhưng không quá ham học. Sau khi tới kỳ thi cuối kỳ nước đến chân mới nhảy mà vẫn được hạng một thì lần kiểm tra sau anh ấy sẽ không học nữa. Nhưng lần này, còn chưa tới kiểm tra cuối kỳ, anh không những học tập mà còn chuẩn bị bài, hơn nữa thuận tiện còn nhiệt tình giúp đỡ các bạn học sinh kém trong lớp.

Bởi vì sự nghiêm túc của Yến Bắc Thần mà cuộc họp diễn ra hơn một tiếng. Trải qua sự chỉnh đốn lần này, tiết tấu của tập đoàn lại lần nữa chuyển từ nhàn rỗi sang căng thẳng. Mọi người cũng dần nhận thức được. Yến Bắc Thần chỉ cà lơ phất phơ ở ngoài mặt thôi, trên thực tế anh tuyệt đối là một người mạnh mẽ cứng rắn.

Sau khi cuộc họp kết thúc, mọi người không rời đi ngay, mà mở một cuộc họp nhỏ khác trên nội dung Yến Bắc Thần nói trong cuộc họp.

Khi bọn họ bắt đầu mở cuộc họp nhỏ, Yến Bắc Thần đã rời khỏi cuộc họp. Bởi vì trước khi Yến Bắc Thần rời đi, đã bảo các giám đốc đưa ra những tổng kết và phương án cho những chuyện anh nói trong cuộc họp. Thế nên Lý Trạch không rời đi, mà ở lại trong phòng họp thu xếp công việc.

Sau khi thu xếp xong xuôi, Lý Trạch mới đem những tài liệu đã thu xếp xong rời khỏi phòng họp đi về văn phòng.

Hôm nay sức hấp dẫn của Yến Bắc Thần vô hạn, một loạt thao tác trong phòng họp, đừng nói là các giám đốc, ngay cả Lý Trạch cũng kinh ngạc mà hoảng sợ. Lúc bình thường Yến Bắc Thần là kiểu như thế nào cũng được, nguy hiểm thì cũng thật sự nguy hiểm. Trong công việc, một khi Yến Bắc Thần nghiêm túc thì Lý Trạch cũng không dám sơ suất.

Anh ấy cầm tài liệu đã thu xếp, vội vàng trở về văn phòng. Còn chưa đi đến văn phòng đã nhìn thấy Yến Bắc Thần đang ghé vào ngoài cửa văn phòng không biết là đang nghe trộm cái gì.

Lý Trạch: "..."

Yến Bắc Thần cũng không tính là đang ghé vào đó, anh dựa vào bên tường, để có thể nghe rõ cuộc nói chuyện thế nên mới nhích tai lại gần bên đó, nhìn có vẻ hơi mờ ám. Mà bởi vì ngoại hình anh xuất chúng, dù động tác vô cùng mờ ám, nhưng ở trên người anh lại thì lại có vẻ sướng mắt đẹp lòng.

"Anh đang làm gì đó?"

Yến Bắc Thần đang nghe ngóng, đột nhiên Lý Trạch đi tới bên cạnh hỏi một câu như vậy. Bỗng nhiên Lý Trạch phát ra tiếng, Yến Bắc Thần giật mình, hoảng sợ quay đầu, ngay cả hoảng sợ như vậy, nhưng sau khi nhìn thấy Lý Trạch anh vẫn không quên nhắc nhở anh ấy.

"Nói nhỏ một chút."

Lý Trạch: "..."

Sau khi nhắc nhở Lý Trạch xong, Yến Bắc Thần khôi phục lại tư thế nghe lén vừa nãy, vừa nghe vừa nhỏ giọng: "Tôi đang nghe bọn họ kể về chuyện yêu đương. Thư ký Liên đang kể từng ly từng tý một về chuyện yêu đương của cô ấy và bạn trai mười năm, thật sự khiến người ta cảm động. Cô ấy mà kết hôn, tôi phải mừng cô ấy một cái phong bì lớn."

Lý Trạch: "..."

Thư ký Liên là một trong ba thư ký của Yến Bắc Thần, cũng là thư ký trẻ tuổi nhất. Cô ấy có một người bạn trai từ năm cấp ba, đây không phải là bí mật gì. Lúc bình thường cô ấy sẽ kể một chút chuyện về tình yêu với đồng nghiệp, ngược lại không biết vì sao Yến Bắc Thần phải nghe lén.

"Tôi sợ qua đó gia nhập thì cô ấy ngại nói." Dường như biết được suy nghĩ của Lý Trạch, Yến Bắc Thần nói một câu như vậy.

"Ồ." Mặt Lý Trạch không chút thay đổi, hỏi: "Nghe được gì có ích rồi sao?"

"Nghe được rồi, còn phải đưa..." Yến Bắc Thần vừa bắt đầu nói về ghi chép mà bản thân nghe trộm được, nói được một nửa thì bừng tỉnh, anh quay đầu nhìn Lý Trạch nói: "Cậu muốn copy ghi chép của tôi à?"

Lý Trạch: "..."

Lý Trạch thở phào một hơi, đè ép ý muốn cãi lại xuống đáy lòng, đưa tài liệu trên tay cho Yến Bắc Thần.

"Tôi không muốn copy ghi chép của anh, nhưng anh phải xem ghi chép của tôi."

Yến Bắc Thần nhận lấy tài liệu lật ra coi, đây là ghi chép và tổng kết cuộc họp sau khi anh rời đi. Dường như anh đã nghiêm nghị trở lại sau khi nghe lén, cũng mặc kệ chuyện tình yêu của thư ký Liên, đứng ở đó xem tài liệu.

"Chiều nay các giám đốc sẽ báo cáo lại một lần nữa, mở cuộc họp lúc hai giờ có được không?" Lý Trạch hỏi.

Tài liệu mà anh thu xếp chỉ là đề cương báo cáo của các giám đốc, thời gian buổi chiều các giám đốc sẽ đưa ra các điều khoản chi tiết.

Lý Trạch hỏi xong, Yến Bắc Thần đưa lại tài liệu cho anh ấy nói: "Buổi chiều không chắc tôi có thời gian."

Lý Trạch: "..."

"Anh đi đâu?" Lý Trạch hỏi.

Yến Bắc Thần quay đầu nhìn anh ấy, nhìn một lúc, Yến Bắc Thần:

"Ăn cơm."

Lý Trạch: "..."

-

Thực ra ăn cơm cũng không nhất định là sẽ ăn trong thời gian rất dài. Chỉ là Yến Bắc Thần cần giành đủ thời gian, đỡ phải tốn quá nhiều thời gian, nên vẫn gọi điện cho Lý Trạch lui cuộc họp lại.

Sau khi nói phải đi ăn cơm, Yến Bắc Thần trở lại văn phòng. Anh xử lý xong công việc của buổi sáng, tới giờ ăn trưa, Yến Bắc Thần rời khỏi văn phòng.

Sau khi rời khỏi văn phòng, trước tiên Yến Bắc Thần tới nhà hàng riêng để lấy cơm hộp mà anh đã đặt. Yến Bắc Thần lái xe tới con đường gần làng đại học(*) cùng với hộp cơm.

(*) Trong quá trình phát triển đại học, quy mô phát triển của các trường đại học ngày càng mở rộng, và một số trường đại học được tập hợp lại với nhau, làm cho khu vực xung quanh trường đại học hoặc khuôn viên trường đại học trở thành một thị trấn quy mô lớn, chẳng hạn như Berlin, Humboldt và Heidelberg ở Đức, Uppsala ở Thụy Điển,… Người ta gọi kiểu tập hợp các trường cao đẳng và đại học là “làng đại học”.

Hiện giờ là kỳ nghỉ hè của các trường, nhưng học sinh trong làng đại học giảm đi không nhiều. Nghỉ hè không bằng nghỉ đông, ở giữa còn có Tết là phải về nhà, thế nên khi nghỉ hè sinh viên ở lại trường cũng rất nhiều.

Dù ở lại trường là sinh viên, nhưng ở lại học tập thì không nhiều, nào là làm thêm, nào là ở lại yêu đương, tuy nhiên vẫn có một số sinh viên về nhà, nhưng lượng người buôn bán ở gần làng đại học không ít, xe taxi cũng rất nhiều.

Sau khi Yến Bắc Thần lái xe đến làng đại học thì dừng xe bên đường. Bên đường có cây ngô đồng cứng cáp, che đi ánh nắng chói chang buổi trưa, khiến bầu không khí không còn khô nóng nữa.

Yến Bắc Thần dừng xe xong, bước xuống xe. Anh mang theo cơm hộp, đi đến bên cạnh một chiếc xe taxi, khi anh đi qua, rõ ràng người trong xe cũng đã nhìn thấy anh, trong mắt hơi mang theo chút kỳ quái.

Cửa sổ xe kéo xuống, Yến Bắc Thần nhìn An Thanh ngồi trong xe, cười với cô một cái.

"Chị."

"Có muốn cùng ăn cơm không."

-

An Thanh khá quen thuộc với làng đại học. Sau khi làm tài xế taxi, cô thường chạy ở đoạn đường này. Lượng người ở đây rất lớn, mà sinh viên dễ nói chuyện, An Thanh rất thích ở đây đợi khách.

Bởi vì hàng năm chạy xe ở đây, An Thanh khá quen thuộc vùng này. Sau khi Yến Bắc Thần tới, An Thanh đưa anh tới một tiệm trà sữa bên đường.

Buổi trưa ở tiệm trà sữa không có nhiều người, lầu hai càng vắng vẻ hơn. Yến Bắc Thần mang theo hộp cơm tới ngồi vào vị trí gần cửa sổ trên lầu hai, sau đó đặt hộp cơm lên bàn.

Mà An Thanh ngồi đối diện, nhìn Yến Bắc Thần một cái, rồi mở hộp cơm ra.

Hộp cơm chia là hai phần, An Thanh tự lấy cho mình một phần, sau đó đưa phần còn lại cho Yến Bắc Thần. Làm xong, An Thanh tách đũa, bắt đầu ăn cơm.

"Cậu không ăn à?" An Thanh vừa ăn vừa nhìn Yến Bắc Thần phía đối diện.

Yến Bắc Thần xua tay, anh uống một hớp nước cam mới gọi, trả lời: "Quá nóng, không có hứng ăn gì cả."

Hiện tại bầu không khí giữa hai người cũng coi như quen thuộc hòa thuận hơn. Khi vừa mới quen biết, thì khá xa lạ và câu nệ, về sau là câu nệ là lịch sự, ngày hôm qua sau khi nói vài câu ở trong sân, thì cũng đã bỏ sự câu nệ đó đi, chỉ còn lại lịch sự.

Nhưng mà An Thanh thường giao tiếp với mọi người, cô rất giỏi bỏ qua sự tồn tại của một người khác. Yến Bắc Thần nói không ăn, cô cũng mặc kệ, chỉ ăn từng miếng cơm, mắt thì vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ.

Hai người cứ kỳ quái mà hài hòa ngồi trên ghế dài như vậy, không ai nói chuyện.

Nhưng An Thanh biết, Yến Bắc Thần sẽ không vô duyên vô cớ tới tìm cô. Hai người bọn họ có thể liên lạc với nhau là vì An Hạ, mà An Hạ cũng là vấn đề lớn nhất cần giải quyết.

"Hạ Hạ vẫn có thể nói chuyện."

Tốc độ ăn cơm của An Thanh rất nhanh, không lâu sau cô đã ăn hết cơm hộp mà Yến Bắc Thần đưa tới. Ăn xong, cô uống một hớp nước chanh rồi nói một câu như vậy.

Nói xong, cô ngước mắt nhìn Yến Bắc Thần.

Từ khi cô bắt đầu ăn Yến Bắc Thần không nói gì cả, anh chỉ ngồi đó yên lặng chờ, dường như không muốn làm phiền cô ăn cơm. Sau khi ăn xong, Yến Bắc Thần cũng như đã biết được kết luận vậy, trong mắt không vì câu nói này mà sinh ra bất cứ gợn sóng nào.

Anh chỉ nhìn An Thanh hỏi: "Chị muốn cô ấy nói chuyện được không?"

Yến Bắc Thần hỏi xong, ánh sáng trong mắt An Thanh hơi dao động.

An Thanh và An Hạ có dáng vẻ rất giống nhau, nhưng dáng vẻ khi bắt đầu nói chuyện, sự giống nhau của bọn họ cũng chỉ là do di truyền, trải qua hơn hai mươi năm cuộc đời khác nhau, An Thanh và An Hạ đã không quá giống nhau nữa.

An Hạ yên tĩnh, ấm áp, cô rất cứng cỏi, nhưng sự điềm tĩnh cứng cỏi chỉ ở bên ngoài, cô có hoàn cảnh trưởng thành như vậy, nên cô không quá yếu đuối. Mà đồng thời cô lại không sắc bén, không buông thả, tất cả là bởi vì trước cô có chị gái che chở.

Sau khi mẹ mất, An Thanh không học tiếp. Cô trải qua khoảng thời kỳ phản nghịch không thể tưởng tượng nổi, khoảng thời gian đó phản nghịch bướng bỉnh, hiện tại vẫn còn khắc trong tính cách của cô. Sau này cô về nhà, đưa An Hạ đi, gánh vác trách nhiệm của người chị, co lại trở nên mạnh mẽ kiên cường. Sau đó cô và bạn trai ở bên nhau, ngọt ngào ấm áp một khoảng thời gian thì bạn trai qua đời, đả kích lần nữa khiến cô rất ít khi tin tưởng người khác, khiến trong mắt cô nhiều hơn sự phức tạp và bản thân. Mà khi Tiêu Tiêu ra đời, khiến cô lại có sự dịu dàng của người mẹ. Tiêu Tiêu bị bệnh, khiến cô có thêm sự yếu đuối và bất lực.

Năm nay cô chỉ mới hai mươi sáu tuổi, nhưng khí chất trên người cô lại là sự từng trải qua bãi bể nương dâu, cuối cùng rèn luyện ra một khí chất bình thản khoan thai.

Quá khứ đối với cô mà nói như một bộ phim điện ảnh, diễn xong rồi thì thôi. Dù để lại vết sẹo nhưng năm này qua tháng nọ đã không còn đau nữa rồi.

Sau khi Yến Bắc Thần hỏi xong, biểu cảm của An Thanh thả lỏng trong nháy mắt, cuối cùng phủ lên một tầng ý cười nhàn nhạt.

Yến Bắc Thần là một người không tệ.

Hôm qua anh và cô ở trong sân cũng chỉ tán gẫu vài câu, hai người không nói gì về chuyện An Hạ có nói được không. Nhưng An Thanh có nhắc đến chuyện lúc nhỏ của An Hạ, nói lúc nhỏ cô học theo mẹ hát ru, vẫn hay hát cho cô ấy nghe. Mà hiện giờ, cô không thể hát được, chỉ có thể ngâm nga. Tiêu Tiêu rất thích, mỗi tối đều muốn quấn lấy An Hạ nghe cô ngâm nga.

Chẳng qua An Thanh chỉ nói một chuyện nhỏ như vậy, nhưng dường như Yến Bắc Thần nhận ra gì đó nên hôm nay tới đây tìm cô.

An Hạ không bao giờ là một cô gái nhát gan, cô rất dũng cảm can đảm. Khi gặp vấn đề cô luôn đối mặt với chúng, tìm ra cách giải quyết.

Mà chuyện cô không nói được chưa bao giờ được giải quyết.

Nguyên nhân chưa bao giờ được giải quyết là bởi vì trong lòng cô cất giấu bí mật, mà bí mật này không chỉ thuộc về một mình cô.

Cô tuân thủ bí mật này, dù không thể nói chuyện, cô cũng không đi thăm dò cách giải quyết chuyện đó, bởi vì tuy cô yếu đuối, nhưng tối thiểu trong chuyện này cô vẫn có năng lực bảo vệ chị gái đã luôn che chở cô.

An Hạ muốn bảo vệ cô ấy, mà Yến Bắc Thần thì hiểu rất rõ, cũng đoán được ra cô đang muốn bảo vệ chị gái, thế nên anh lựa chọn khác với lựa chọn của An Hạ.

Dường như Yến Bắc Thần không hề để ý An Hạ có nói chuyện được hay không. Mà anh để ý nhất thực ra là An Thanh, nếu không hôm qua cô ấy cũng sẽ không nói với anh những lời như vậy.

Ngay cả như vậy, Yến Bắc Thần vẫn hỏi cô ấy một câu.

Chị muốn cô ấy nói chuyện không?

Không phải những câu hỏi như là "An Hạ có thể nói chuyện ư" "Có thể khiến An Hạ nói chuyện không?". Tuy ý nghĩa của những câu hỏi này cũng gần giống với "Chị muốn cô ấy nói chuyện không", nhưng lại hoàn toàn khác biệt.

Hai câu hỏi trên sẽ khiến An Thanh bị động, mà câu hỏi sau thì quyền chủ động hoàn toàn thuộc về An Thanh.

"Muốn."

Yến Bắc Thần hỏi xong, biểu cảm của An Thanh không hề thay đổi, chỉ nhiều hơn chút ý cười so với vừa nãy. Cô trả lời câu hỏi của anh xong, đáp:

"Con bé không hề phạm lỗi."

"Con bé không nên vì vậy mà trừng phạt bản thân mình không thể nói chuyện."

- -----oOo------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play