– Anh về rồi. – Lý Bình Bình bỗng nhiên cười rộ lên, – Cơm sắp xong rồi, anh vào nhà đi.

– Cô là ai? – Bùi Huyền giả như không quen biết cô ta, cảnh giác hỏi, – Vì sao cô lại ở trong nhà tôi? Vân Lâm đâu?

Lý Bình Bình nhìn anh ta, quay người lại đi vào trong nhà.

Mấy người Bùi Huyền đứng bên ngoài, hai hàng xóm nhìn nhau, hỏi:

– Chúng ta báo cảnh sát chứ?

– Đừng báo cảnh sát vội? – Bùi Huyền nói, – Đừng ép cô ta đến đường cùng, để cháu nói chuyện với cô ta trước, xác định tình huống của Vân Lâm hiện giờ ra sao đã ạ.

Anh ta bày ra vẻ chính trực và uy nghiêm, trong mắt người khác anh ta giống như một người chồng nhị thập tứ hiếu, bà Lý cảm động nói:

– Vậy cháu phải cẩn thận nhé, tôi và bạn già nhà tôi đi gọi người tới, có chuyện gì cháu nhớ gọi người giúp nhé.

– Cháu cảm ơn ạ.

Bùi Huyền nói xong, hít sâu một hơi đi vào nhà.

Cạch cạch cạch cạch…

Anh ta càng đến gần nhà bếp, âm thanh chặt thịt càng ngày càng rõ ràng.

Thuận tay cầm đánh gôn trong phòng khách lên, anh ta đi đến cửa nhà bếp, cười hỏi:

– Bữa trưa nay ăn gì vậy?

– Món lát phổi phu thê, cộng thêm cái bánh lão bà do em tự tay làm.

Lý Bình Bình đưa lưng về phía anh ta, đứng trước cái thớt gỗ, tay cầm dao nhỏ băm không ngừng.

– Nhân thịt anh ăn được không?

Chân mày Bùi Huyền nhảy lên.

Anh ta cẩn thận nhìn chung quanh, so với trước khi anh ta đi, căn nhà bừa bộn rất nhiều, đặc biệt là căn bếp, như là từng có một cuộc vật lộn trong đây, mâm đ ĩa bát ly cốc nát đầy đất giờ bị quét gom bừa vào trong góc, giống như một bãi rác nhỏ.

Không chỉ có thế, sàn nhà còn dính gì đó sền sệt, khi giày dẫm lên có cảm giác rất khó chịu, bước đi rất khó khăn, cẩn thận quan sát kỹ hơn, trên tường còn để lại một dấu tay đẫm máu, vết máu đã khô, như là nó đã trôi qua vài ngày rồi.

Lại liên tưởng đến bánh lão bà nhân thịt, Bùi Huyền không có cảm giác muốn ăn nữa.

– Anh ăn trên đường rồi. – Anh ta nói, – Giờ còn sớm mà, em không cần vội nấu cơm đâu, lại đây tâm sự với anh.

Âm thanh băm chặt ngừng lại, Lý Bình Bình chậm rãi quay đầu lại nhìn anh ta.

– Được ạ.

Cô ta cầm dao đi tới,

– Chúng ta đúng là nên tâm sự.

Hai người trở lại phòng khách, một người tay cầm dao, một người tay cầm gậy đánh gôn, trong lòng đề phòng, ngoài mặt mỉm cười.

– Tại sao vừa nãy anh giả bộ không quen em? – Tính cách Lý Bình Bình nóng nảy hơn, cô là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng.

– Trong mắt người khác, anh là một người đàn ông sắp kết hôn với Vân Lâm.

Bùi Huyền cười khổ,

– Tự nhiên trong nhà xuất hiện một người phụ nữ xa lạ, anh lại còn thân quen với với người này, người khác sẽ nghĩ chúng ta như thế nào.

Lý Bình Bình không nói gì, cúi nhìn con dao trong tay mình rất lâu.

– Anh sắp xuất ngoại rồi, đến lúc đó em đi cùng anh nhé, nhưng trước khi đi, chúng ta đừng gây thêm rắc rối nữa.

Bùi Huyền trịnh trọng nói với cô ta,

– Đợi lát nữa anh nói với người bên ngoài em là đồng nghiệp của Vân Lâm, Vân Lâm bị ốm, em đến chăm sóc cô ấy…Đúng rồi.

Anh ta nhìn quanh, ánh mắt dừng lại một lúc trên bức tường hành lang, những khung ảnh lớn nhỏ đã được gỡ bỏ, mắt mèo trên tường đang nhìn anh ta chằm chằm.

- …Vân Lâm đâu?

Anh ta quay sang Lý Bình Bình,

– Em xử lý cô ấy thế nào?

Lý Bình Bình cũng nhìn về hướng bức tường nơi hành lang.

– Em ném cô ta vào trong bức tường rồi.

Bùi Huyền nghe vậy sửng sốt.

– Không thể ngờ bên trong bức tường lại có người.

Cô ta nói xong, cười như không cười nhìn Bùi Huyền, câu “người” là chỉ Ninh Ninh hay là người khác, cô ta không nói rõ.

Bầu không khí trở nên ngưng tụ nặng nề, cho đến khi trong bếp có thanh âm cạch một cái.

– Cơm chín rồi. – Lý Bình Bình đứng dậy nói.

Cô ta đi qua người Bùi Huyền, nhanh chóng bê mâm cơm đến, cơm trắng, phổi phu thê, còn có đ ĩa bánh lão bà nóng hổi, mùi hạt mè và thịt hòa quện vào nhau, nhưng điều đó không k1ch thích sự thèm ăn của Bùi Huyền.

– Ăn đi. – Lý Bình Bình gắp một miếng bánh lão bà đặt trước mặt anh ta, – Sao lại không ăn?

– Anh đi rửa tay đã.

Bùi Huyền đứng dậy đi, để lại cây gậy đánh gôn trên sô pha.

Lý Bình Bình nhìn chằm chằm cây gậy đánh gôn kia, lẳng lặng ngồi tại chỗ chờ đợi, chỉ nghe được tiếng nước chảy ở toilet, nhưng không thấy người quay lại, vì thế đặt đũa xuống, lặng lẽ qua đó.

Cô ta đã rất cẩn thận, nhưng vẫn không đủ, lúc đi vào nhà vệ sinh, một cây gậy từ bên cạnh đánh tới, đập vào đầu cô ta.

Lý Bình Bình la lên một tiếng, lảo đảo tại chỗ, mà Bùi Huyền cũng không cho cô ta có thời gian phản ứng lại, anh ta cầm ống thép phơi quần áo đã được tháo dỡ ra sức đánh cô ta, hơn nữa chỉ đánh vào đầu, cho đến khi Lý Bình Bình nằm bất động dưới đất, phát ra tiếng r3n rỉ mỏng manh, anh ta mới vứt ống thép đi, đến bồn rửa tay rửa tay sạch sẽ, cũng dùng khăn lau sạch mặt mình, còn chải tóc gọn gàng, anh ta ở trong gương dần dần từ hung hãn tàn độc trở lại dáng vẻ lịch sự nhã nhặn.

Sau đó, anh ta ra ngoài đi đến phòng để đàn dương cầm.

Trên cây đàn dương cầm vẫn bị phủ một lớp bụi mỏng, Bùi Huyền không biết đánh đàn dương cầm, Ninh Ninh cũng không biết đánh đàn dương cầm, cho nên căn phòng này vẫn luôn để đó không ai sử dụng, chủ yếu chỉ để một vài tài liệu cùng những vật dụng không quan trọng, tác dụng gần giống như kho chứa đồ, bình thường hai người họ cũng rất ít khi đến nơi này.

Khunh ảnh trên tường cũng đã được dỡ xuống, Bùi Huyền đi qua, lấy ra chìa khóa, c ắm vào mắt mèo.

Mắt mèo giấu ở sau khung ảnh, lỗ khóa giấu ở trong mắt mèo, và một mê cung đơn giản ẩn sau nó.

Cánh cửa ngụy trang như một bức tường mở ra.

Ai có thể ngờ cách một bức tường lại còn có một thế giới khác nữa.

Thế giới này giống như là phản chiếu thế giới bên ngoài, hành lang đối ứng hành lang, phòng đối ứng phòng, thảng như có người đã sao chép và dán một bản sao của biệt thự bên ngoài và đặt vào mặt sau bức tường.

Sự khác biệt là thế giới bên ngoài tươi sáng và đẹp đẽ, trong khi thế giới bên trong tăm tối và hoang vắng.

– Tối quá, sao không bật đèn lên? – Bùi Huyền nói xong, tay mò mẫm trên tường, ấn công tắc đèn lên.

Đèn sáng lên, một người phụ nữ ở góc tường co rúm người lại.

Cô ấy mặc một chiếc váy hoa, khô và gầy như một xác ướp vừa được đào lên khỏi mặt đất, mái tóc xoăn mỏng manh ban đầu của cô ấy giờ đã héo rũ và ố vàng, từng dúm nhỏ rụng dưới đất không được dọn dẹp.

Bên cạnh là một cái đ ĩa và bát, đều đã bị cô ấy li3m sạch sẽ.

– Chỉ một mình em thôi à? – Anh ta hỏi, – Còn người nào khác nữa không?

Người phụ nữ thoạt nhìn phản ứng trì trệ, thật lâu sau khẽ a một tiếng, sau đó không trả lời câu hỏi của anh ta mà là run rẩy cầm lấy cái bát bên cạnh đẩy về phía anh ta, dáng vẻ vừa lạnh vừa đói, trông cực kỳ đáng thương.

Bùi Huyền lẳng lặng nhìn cô ấy rất lâu, sau đó đột nhiên xoay người chạy, lao thẳng về phía cửa.

Nhưng anh ta vẫn chậm một bước.

Tiếng bước chân lộn xộn từ xa đến gần, Ninh Ninh dẫn một đoàn người đi tới cửa, cô dừng lại, Bùi Huyền cũng dừng lại, hai người nhìn nhau, trong tích tắc, Bùi Huyền đưa ra phản ứng trước.

– Tiểu Lâm! – Anh ta lao đến, kéo Ninh Ninh vào trong lòng, ôm chặt lấy, với nụ cười như sống sót sau tai nạn, liên thanh nói.

– Em không sao là tốt rồi, không sao là tốt quá rồi…

Ninh Ninh làm sao có thể để cho anh ta vậy lừa qua cửa dễ dàng vậy được, cô nhìn ra sau lưng anh ta:

- …Yến Tình?

– Yến Tình?

Tiếng hô xôn xao lên.

Đều là hàng xóm, sự kiện Yến Tình gây ồn ào rất lớn, không ai là không biết cô ấy.

Vài người dũng cảm bước tới, vén tóc trên mặt người kia, kêu lên:

– Đúng là Yến Tình thật rồi, cô ấy không chết!

Mọi người đều chú ý tới Yến Tình, chỉ có Ninh Ninh nhìn chằm chằm Bùi Huyền, muốn xem anh ta còn gì để nói. Gã lừa đảo này, gã ác ôn này, thế mà lúc này không lộ ra chút khiếp sợ nào cả, mà ngược lại thở dài, nói với Ninh Ninh.

– Anh xin lỗi, lẽ ra anh không nên để em thấy tình cảnh này.

– Anh đã làm chuyện gì? – Ninh Ninh lạnh lùng hỏi, – Vì sao cậu ấy không chết? Vì sao lại ở chỗ này?

Ánh mắt Bùi Huyền chân thành:

– Là em ấy xin anh làm như thế.

Ninh Ninh ngây người.

– Có đúng không, Yến Tình. – Bùi Huyền quay đầu nhìn Yến Tình, ánh mắt có thương hại cũng có chán ghét, – Em nói em sống không nổi nữa, cầu xin anh giấu em đi, đừng để người bên ngoài tìm được em, đừng để người bên ngoài nhìn thấy em, em không muốn bi người ta mắng chửi cũng không muốn bị người ta khinh bỉ.

Yến Tình đang mơ mơ màng màng như con rối nghe vậy đột nhiên run lên.

– Bố mẹ em cũng cầu xin anh, anh mềm lòng đã đồng ý, còn giúp em xác nhận một cô gái lang thang đã chết là em.

Sự thương hại trong mắt Bùi Huyền càng ngày càng giảm đi và sự ghê tởm càng ngày càng nhiều,

– Nhưng việc này dù sao cũng phải có kỳ hạn đúng không? Em cả ngày chỉ biết khóc và khóc, nguyền rủa cái này nguyền rủa cái kia, anh ở bên em thật sự rất mệt mỏi, vừa nhắc ly hôn với em, em cũng nguyền rủa cả anh…

– Em…không có.

Yến Tình phát ra thanh âm suy yếu,

– Em không có…

– Em có.

Bùi Huyền nhấn mạnh, đối lập với Yến Tình yếu ớt, lời nói của anh ta ngắn gọn và mạnh mẽ hơn, và vẻ mệt mỏi của anh ta dễ lây lan hơn. Anh ta nói.

– Em tự tra tấn bản thân khiến người không ra người ma không ra ma, cũng tra tấn anh người không ra người ma không ra ma. Rõ ràng là em ngoại tình, nhưng em không chịu nhận sai cũng không chịu chết, không chịu ly hôn với anh cũng không chịu rời khỏi anh. Rốt cuộc em muốn thế nào? Anh mệt mỏi lắm rồi…Thật sự đó, anh rất mệt mỏi…

Nói xong, anh ta tháo kính xuống, dùng tay che lấy mặt mình.

Một người đàn ông ưu tú thường ngày luôn lịch sự nhã nhặn tốt bụng, nay đột nhiên lại thể hiện ra mặt yếu đuối như vậy trước mặt người khác, trông càng yếu đuối hơn so với bất kỳ kẻ yếu đuối nào.

Bởi vì thế, mọi người bắt đầu bất bình thay cho anh ta.

– Sao cô ta lại như thế được?

– Ôi, cưới một người như thế đúng là kiếp trước tạo nghiệt.

– Nên ly hôn sớm thôi, bảo bố mẹ cô ta đến đón cô ta về đi.

– Để tôi báo cho người nhà cô ta cho.

Thật sự có người thông báo cho người nhà Yến Tình, Ninh Ninh thấy Bùi Huyền môi giật giật, nhưng không hề đi ngăn cản.

– Đúng rồi, còn gọi cảnh sát nữa.

Bà Lý ghét ác như thù, đập vào bạn già nhà mình,

– Vẫn còn một người nằm trong nhà vệ sinh nữa, là ăn trộm hay là gì vậy? Mặc kệ, gọi cảnh sát đến là biết.

Môi của Bùi Huyền lại giật giật, nhưng mà việc đã đến nước này ngăn cản anh ta không thể tiếp tục nói gì nữa.

Anh ta liếc sang Ninh Ninh, bỗng nhiên ôm cô nói với mọi người:

– Tiểu Lâm có vẻ không thoải mái, tôi đưa em ấy vào trong nghỉ ngơi một chút.

– Mau đi đi, nơi này có chúng tôi rồi.

Quần chúng nhiệt tình thúc giục.

Bùi Huyền nửa cưỡng ép đỡ Ninh Ninh vào phòng ngủ, đóng cửa lại, sau đó nhìn cô không chớp mắt.

– Em thông minh hơn so với tưởng tượng của anh và cũng xấu xa hơn so với tưởng tượng của anh.

Anh ta nở nụ cười, bản tính bại lộ, vẻ ngụy trang cũng được gỡ bỏ, nụ cười kia vừa xảo trá vừa đẹp đẽ, giống như vảy của loài rắn độc ngũ sắc dưới ánh nắng mặt trời.

– Hai chúng ta, đúng là trời sinh một đôi.

Hết chương 68

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play