Đúng vào lúc này, tiếng chuông di động vang lên.

Không phải của Ninh Ninh, mà là của Văn Vũ.

– Alo.

Anh nhận điện thoại, đầu tiên là ngẩn người,

– Anh nói cái gì?

Sau đó không đợi đối phương nói hết thì đã lao ra ngoài cửa, ngay cả áo khoác lần tập vẽ đều bị bỏ quên, Ninh Ninh vội cầm tất cả lên, đuổi theo anh.

– Tôi lập tức đến ngay.

Văn Vũ vừa kéo cửa xe ra vừa tắt di động.

Một bên kia cửa xe mở ra, Ninh Ninh ngồi vào.

Văn Vũ quay sang nhìn cô, cô cũng quay sang nhìn Văn Vũ.

– Em cầm đồ của anh.

Cô ôm chặt áo khoác cùng tập tranh vẽ của anh, căn bản không tính trả lại cho anh, bởi vì đây là cái cớ mà cô đi theo anh.

- ….Tiện thể…tiện thể đi theo anh, nhìn anh có vẻ không được tốt mấy.

Văn Vũ nhìn cô thật sâu, cuối cùng quay đầu đi, lạnh nhạt nói:

– Cài dây an toàn vào đi.

Ninh Ninh thở ra nhẹ nhõm, tự thắt dây an toàn cho mình.

…Rất nhanh cô đã biết vì sao anh phải nói vậy…

Không phải phong độ lịch sự cũng không phải làm điều thừa, bởi vì tiếp theo anh điều khiển xe với tốc độ sinh tử, thế cho nên khi xe dừng ở lối vào bệnh viện, Ninh Ninh gần như là bò ra ngoài.

Văn Vũ sải bước cực nhanh đi vào một phòng bệnh, bởi vì gần như là chạy một đường, cho nên hơi thở hổn hển, gọi:

– Bố ơi.

– Con đến rồi à. – Đạo diễn Thạch cười nhìn anh.

Ninh Ninh đi sau anh cũng vào theo, cô nhìn một cái là nhận ra đạo diễn Thạch, tuy rằng ông đã trở nên vừa già vừa mập, ốm yếu nằm trên giường bệnh, nhưng cười lên vẫn là dáng vẻ năm đó, vì thế cô gọi lên rất tự nhiên:

– Thạch đạo.

Ánh mắt đạo diễn Thạch chuyển lên người cô, thấy cô ôm áo khoác cùng với tập tranh vẽ trong lòng thì mắt sáng lên, hất mặt với Văn Vũ:

– Thằng thối tha, cuối cùng con cũng chịu mang bạn gái đến cho bố gặp rồi.

Ninh Ninh vừa đi tới, nghe ông nói thế suýt chút nữa thì lùi lại, nhưng mà Văn Vũ lại đột ngột với tay ra nắm lấy tay cô.

Cô quay sang, một khắc bốn mắt nhìn nhau, cô nhìn thấy ý khẩn cầu từ trong mắt đối phương.

– …Dạ, chú ạ.

Ninh Ninh chậm rãi quay đầu trở lại, cười với Thạch đạo.

– Anh ấy đưa cháu tới thăm chú ạ.

– Tốt tốt tốt. – Thạch đạo mừng như điên, miệng luôn nói tốt tốt.

Đúng lúc bác sĩ đi đến tìm Văn Vũ nói chuyện, Thạch đạo thúc:

– Đi đi, con ra ngoài nói chuyện đi, bố muốn nói chuyện mấy câu với cô gái nhỏ này.

Văn Vũ đi ra ngoài rồi, Thạch đạo lập tức mở ra hình thức xét duyệt của phụ huynh.

– Cháu với Văn Vũ quen nhau bao lâu rồi?

Ninh Ninh:

– Cũng được một thời gian rồi ạ.

Thạch đạo:

– Văn Vũ không được các cô gái yêu thích lắm, làm sao mà cháu lại thích nó vậy?

– Anh ấy….Anh ấy là người ngoài lạnh trong nóng ạ.

Ninh Ninh nghĩ nghĩ.

– Anh ấy sẽ không nói những lời tình cảm, nhưng nếu có chuyện xảy ra thì anh ấy sẽ là người đầu tiên ra tay giúp đỡ.

– Hà hà, nó chính là người như vậy đấy.

Thạch đạo cười khà khà,

– Những lúc quan trọng nó rất đáng để tin tưởng dựa vào, cho nên cháu cứ sử dụng nó nhiều nhất có thể, chẳng hạn như sửa chữa máy tính, sửa chữa ô tô, sửa chữa điện thoại di động…

Ninh Ninh:

- ….

Văn Vũ ơi, mấy năm nay cháu đã làm gì mà nghiệp vụ đã mở rộng cả đến lĩnh vực sửa chữa duy tu rồi vậy?

– Dù sao thì nó ngoài công việc ra chính là công việc, tiền trong thẻ nó là một dãy số vô nghĩa, cháu giúp nó tiêu bớt đi đi.

Thạch đạo tiếp tục lải nhải,

– Bắt nó đưa cháu đi dạo phố đi siêu thị mua sắp quần áo túi xách, nếu nó không rảnh đi, cháu cứ tự chọn giỏ hàng thoải mái ở Taobao ấy, sau đó bảo nó thanh toán giỏ hàng cho cháu…

…Rốt cuộc chú là bố anh ấy hay là bố cháu vậy! Ninh Ninh lau mồ hôi nói:

– Không…Không cần đâu ạ. Cháu cũng không muốn mua nhiều gì mấy.

– Ôi. – Thạch đạo thở dài thườn thượt, – Ngoài tiền ra, trên người nó chẳng có chút ưu điểm gì hết cháu ơi. Không tiêu tiền, bình thường các cháu ở bên nhau như thế nào?

Ninh Ninh không biết vì sao Thạch đạo lại có cái nhìn như vậy đối với Văn Vũ, nhưng vẫn quyết tâm thanh minh cho anh.

– Xem anh ấy vẽ tranh ạ.

Thạch đạo:

– Ồ?

– Anh ấy vẽ tranh rất đẹp ạ. – Ninh Ninh nói, – Tranh anh ấy vẽ rất đặc biệt, rất gây ấn tượng. Cháu rất thích xem anh ấy vẽ tranh.

- …Phương thức sống chung của các cháu không hiện đại chút nào nhỉ, mà giống như bọn chú khi xưa hơn.

Thạch đạo nói.

– Phong hoa tuyết nguyệt tuy rằng tốt, củi gạo mắm muối không thể thiếu, bình thường các cháu thì ai nấu cơm? Khẩu vị thiên về ai?

– Thay nhau nấu ạ.

Ninh Ninh trả lời,

– Không cần thiên về ai, khẩu vị bọn cháu gần giống nhau, đều thích món ăn thanh đạm, thỉnh thoảng thì làm khoai tây hầm thịt bò điều hòa một chút…Còn nữa là món ăn thì không ăn rau thơm…

Còn chưa nói hết, phía sau có tiếng mở cửa.

Ninh Ninh im bặt không dám nói gì nữa, Văn Vũ đã đi tới, vỗ tay lên vai cô:

– Em có công việc, em đi về trước đi, anh ở lại đây với bố là được rồi.

– Được ạ.

Cô bạn gái rởm Ninh Ninh rất biết nghe lời ngoan ngoãn, trả lời đồ trong tay cho anh, sau đó vẫy tay chào đạo diễn Thạch:

– Tạm biệt chú ạ.

Cô đi rồi, Văn Vũ vừa kéo ghế ngồi xuống, vừa đặt mông xuống đã nghe thấy đạo diễn Thạch hỏi:

– Bạn gái nhỏ của con được đấy, nó đang làm gì thế?

Văn Vũ ngẩn người, trả lời:

– Diễn viên ạ.

Thạch đạo tuy làm nghề này nhưng lại không thích tìm vợ cùng nghề, Văn Vũ cứ nghĩ rằng câu này hỏi xong rồi thì sẽ thôi, nào biết đạo diễn Thạch chỉ ờ một tiếng, hỏi tiếp.

– Nó từng đóng phim gì? Ngoài đóng phim, bình thường có sở thích gì không?

Văn Vũ nào biết:

- …

Thạch đạo nhìn anh một lúc, đổi câu hỏi khác:

– Các con ở bên nhau, là thay phiên nhau nấu cơm nhỉ, con bé thích ăn món gì?

Văn Vũ:

- …

– Sao con cái gì cũng không biết vậy hả?

Thạch đạo nhíu mày:

– Người làm bạn trai như con chẳng đủ tiêu chuẩn gì sất! Người ta hiểu về con rất kỹ, bao gồm con thích cái gì, không thích cái gì, mà sao con không chút quan tâm nào tới người ta vậy hả?

Văn Vũ ngẩn người.

Bên kia, Ninh Ninh vừa ra khỏi bệnh viện, cứ nghĩ là về thẳng nhà, nào ngờ người đại diện Lý Bác Nguyệt gọi điện thoại cho cô, thật sự có việc tìm cô.

– “Đại Đế quốc” ạ? – Ninh Ninh hỏi, – Chẳng phải bộ phim này đã quay rồi đó ạ?

Chẳng những đã quay rồi, hơn nữa thanh thế to lớn, đây là một bộ phim đại IP được cải biên từ một bộ tiểu thuyết mạng, được đầu tư kinh phí khủng và tham vọng lớn, các diễn viên chính trong phim đều là tiểu sinh tiểu hoa đang nổi, chuẩn bị ra rạp mùa hè năm nay.

– Còn có một vị trí trống. – Lý Bác Nguyệt nói.

– Vị trí gì ạ? – Ninh Ninh hỏi.

– Nữ hai, công chúa Thanh Loan.

Một chiếc xe thể thao màu đỏ ngổ ngáo đậu trước mặt cô, cửa sổ được kéo xuống, Lý Bác Nguyệt từ sau cửa xe nói với cô.

– Đi lên rồi nói.

Trên đường đi đến đoàn phim, Lý Bác Nguyệt nói về nhân vật này cho cô một chút.

– Công chúa Thanh Loan, người tình đầu tiên của nam chính, định vị là người phụ nữ đẹp nhất trong phim.

Lý Bác Nguyệt vừa lái xe vừa nói.

– Cũng chính là cường hạng với em – bình hoa di động.

Ninh Ninh xem tư liệu trong tay. Trong lòng không khỏi than thở.

Dung mạo mỹ lệ, xuất thân cao quý, cử chỉ ưu nhã…

Nhân vật này có rất nhiều điểm chung với công chúa Linh Sơn.

Mà trên thực tế, tất cả những nhân vật binh hoa di động đều có nhiều điểm chung – tác dụng lớn nhất của các cô chính là dùng dung mạo cùng với đường cong của mình thắp áng màn ảnh, điểm này không hề khác với bình hoa dùng để bày trí trong phòng cả.

– Nhưng em có thể làm càng tốt hơn. – Ninh Ninh ngẩng lên nói.

Nghe thấy vậy, Lý Bác Nguyệt hơi sửng sốt, sau đó cười:

– Anh biết.

Xe dừng ở sân bay, hai người cùng bay đi Hoành Đi3m.

– Đúng rồi, nữ chính trước đó là ai vậy anh?

Trên máy bay, Ninh Ninh hỏi,

– Cô ấy xảy ra chuyện gì à?

– Dương Nguyệt. – Lý Bác Nguyệt cúi nhìn di động, – Cô ta không xảy ra chuyện gì hết.

Ninh Ninh ngẩn người, quay sang nhìn anh.

– Thế sao lại lấy được vị trí này vậy ạ?

Lý Bác Nguyệt cười với cô:

– Trần đạo giành cho em đấy.

Đoàn phim “Đại đế quốc”.

Đoàn phim hôm nay có chút khác thường.

Ánh mắt mọi người đều thường nhìn ra hướng cửa, như là đang chờ người nào đó.

Người kia tới rồi.

Ninh Ninh cùng với Lý Bác Nguyệt cùng nhau đi vào cung điện trước mặt, chân trái vừa bước vào bậu cửa, cô liền cảm nhận được ánh mắt từ bốn phương tám hướng phóng tới, như mũi tên nhọn đâm vào người cô.

Chân thứ hai gần như không thể bước vào được, nhưng Lý Bác Nguyệt ở phía sau cô nhẹ nhàng vỗ một cái, đẩy cô tiến vào.

– Tới rồi à.

Đạo diễn cười đi tới, giới thiệu với mọi người.

– Làm quen một chút, vị này chính là Ninh Ninh, thay Dương Nguyệt đóng vai công chúa Thanh Loan, bốn tháng này sẽ ở cùng chúng ta cùng quay “Đại đế quốc”.

Tiếng vỗ tay nổi lên, cũng không biết có bao nhiêu là xuất phát từ thật lòng.

…Từ trước đến nay Ninh Ninh thường bị người ta nhảy dù, hôm nay đây là lần đầu tiên cô nhảy dù, trong lòng ngoài không được tự nhiên vẫn là không được tự nhiên, lại không thể quay lại đi lên máy bay trở về, hiện tại chỉ đành không ngừng cười gượng với mọi người.

– Ôi, nhiệm vụ lần này gian khổ rồi.

Đạo diễn kéo Ninh Ninh sang một bên, hạ thấp giọng nói với cô,

– Toàn bộ cảnh quay của Dương Nguyệt đã quay trước đó đều bị cắt hết, còn may cô ta quay không nhiều cảnh lắm, nhưng muốn quay lại một lần nữa vẫn cần mất thời gian. Cháu cần phải chuẩn bị tăng ca đấy.

Ninh Ninh vội vàng gật đầu:

– Cháu có thể tăng ca luôn từ hôm nay ạ.

– Không vội, không vội.

Đạo diễn xua tay,

– Không cần gấp đâu. Còn thiếu người mà.

Ninh Ninh ngẩn người, sao vậy? Còn thiếu?

Đang lúc cô suy nghĩ ý tứ câu nói này, cô bỗng nhiên phát hiện ánh mắt của mọi người đồng loạt nhìn ra cửa, ngay cả đạo diễn đứng bên cạnh cô cũng nhìn qua.

Có tiếng bước chân từ xa đến gần, vượt qua bậu cửa.

Ninh Ninh chậm rãi quay đầu lại, nhìn khuôn mặt quen thuộc kia tới, hơi có chút kinh ngạc.

– Ồ, cháu đã đến rồi.

Đạo diễn đi ra đón.

– Chờ cháu đã lâu rồi đó. Nào, giới thiệu với mọi người, thực ra thì không cần giới thiệu, mọi người đều biết rồi, Trần Song Hạc, thay thế Lý Đào Nhiên đóng vai Cự Khuyết tướng quân, bốn tháng tới sẽ ở chỗ này cùng chúng ta quay “Đại Đế quốc”.

Lý Đào Nhiên ….Đó không phải là nam một đã định sẵn của “Đại Đế quốc” hay sao?

Ninh Ninh khóe miệng run rẩy nhìn nụ cười ôn tồn lễ độ của Trần Song Hạc.

Có lẽ “Đại Đế quốc” nên sửa tên thành “Đại hàng không” thì đúng hơn…

Hết chương 56

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play