Đây là cảnh cuối cùng trong “Người trong bức họa”.
Trải qua trăm cay nghìn đắng, thuốc hồi sinh cuối cùng đã chế ra được.
Thuốc chỉ có một lọ, nhưng lại có hai người.
Một là công chúa Linh Sơn đã chết từ lâu, còn một là nam chính sắp chết.
– Mau uống đi.
Thạch Trung Đường ngẩng nhìn Ninh Ninh, dịu dàng nói.
– Ta chờ ngày này đã lâu lắm rồi.
Họ đã chạy ra ngoài Ngọc Môn Quan, bên sa mạc hoang vu mênh mông, một con lạc đà đứng bên cạnh họ, lục lạc trên cổ bị gió thổi rung động kêu leng keng, gió thổi từng đợt sóng vàng, chiếc váy màu trắng, Ninh Ninh ngồi bên bờ cát vàng óng ánh, trong lòng ôm Thạch Trung Đường, nhẹ nhàng lắc đầu với anh.
– Đến lúc này rồi mà nàng còn tùy hứng.
Giọng của Thạch Trung Đường càng lúc càng nhỏ, cuối cùng nhắm hai mắt lại.
Vào một khắc khi hơi thở của anh đã ngừng lại kia, Ninh Ninh lập tức vặn nắp chai trong tay, chỉnh lọ thuốc đổ cho anh uống.
Bình thuốc trống không, cô nhìn chăm chú vào mắt anh, qua rất lâu, giọng run rẩy hỏi:
– Vì sao chàng không tỉnh lại?
Đạo sĩ quanh co nửa buổi, mới giang tay:
– Ta đã nói với hắn rồi, trên đời này nào có thuốc hồi sinh cơ chứ?
– Ngươi nói cái gì?
Ninh Ninh sững sờ, ngay sau đó là phẫn nộ phừng phừng, xoẹt một cái rút bội kiếm trên hông Thạch Trung Đường ra, đứng lên chĩa vào cổ đạo sĩ:
– Ngươi đã lừa chàng?
– Ta không hề lừa hắn.
Đạo sĩ vội vàng móc một quyển sách rất cũ từ trong ngực ra đưa tới.
– Sách này là tổ tiên của ta truyền xuống, pháp thuật trên đó đều là thật, bằng không cô cũng không thể biến thành người trong bức họa được…
Ninh Ninh không đợi ông ta nói xong đã đoạt lấy cuốn sách từ tay ông ta, vừa xem tỉ mỉ, quả nhiên trên đó là đủ thứ pháp thuật, thuật ẩn thân, thuật xuyên tường, thuật vẽ người trong tranh…cùng với một tờ cuối cùng, thuật hồi sinh.
- …Tại sao lại như vậy?
Ninh Ninh nhìn mặt sau thuật hồi sinh trống rỗng, đạo thư từ trong tay cô rơi xuống, rơi trên mặt cát.
Đạo sĩ vội nhào tới nhặt đạo thư lên, miệng lẩm bẩm:
– Ta đã nói với hắn từ lâu rồi, hắn lại chẳng nghe. Ôi, vì để hắn biết khó mà lui, ta mới nói ra một đống nguyên liệu khó tìm, nào ngờ hắn thật sự tìm được các nguyên liệu đó…
Một kiếm đâm thủng ngực, lời ông ta chưa nói xong bị chặn ở cổ họng, Ninh Ninh rút kiếm trên ngực ông ta ra, quay lại nhìn Thạch Trung Đường nằm dưới đất.
Cô chậm rãi đi qua, cúi xuống vuốt v3 mặt anh.
Thật là kỳ lạ, trước kia mỗi khi nhìn thấy khuôn mặt này là thấy ghét, vào lúc này nước mắt cô không ngừng rơi xuống, rơi trên mặt anh.
Đưa tay lau nước mắt trên mặt, Ninh Ninh cúi nhìn kiếm trong tay, như là mê muội, chậm rãi nâng kiếm lên, đặt ngang trên cổ, sau đó nhắm mắt lại, dùng sức cứa một đường…
Kiếm rơi xuống đất, làm tung tóe hạt cát.
Hai tay Ninh Ninh sờ cổ không dính máu, run giọng nói:
– Tại sao lại như vậy?
Một trận gió thổi qua, bên tai truyền đến tiếng động của trang sách bị lật soàn soạt, cô quay đầu lại, thấy đạo thư trong vũng máu bị gió thổi mở, vừa lúc lật đến tờ cuối cùng, như là bởi nguyên nhân bị thấm máu, trên tờ giấy trống rỗng dần dần hiện lên hàng chữ.
Khi nhìn thấy hàng chữ kia, Ninh Ninh đầu tiên là bật cười một tiếng, cười rồi, lại khóc lên.
Hàng chữ ngay sau thuật hồi sinh là ——
“Dục cầu bất tử, xá thân nhập họa”
- …Lý lang, chàng hãy chờ ta.
Ninh Ninh cúi xuống dặn dò Thạch Trung Đường.
– Giờ ta sẽ vẽ chàng, ta sẽ khiến cho chàng sống lại…
Nhưng vừa quay đầu, lại nhìn thấy trên trang giấy kia có thêm một hàng chữ.
“ “Ký đắc bất tử, thế thượng vô cầu”
Bốn câu thơ đã hiện xong, đạo thuật không có lửa mà tự bùng cháy.
– Không!
Ninh Ninh nhào tới, cô tuyệt vọng dùng cát vàng hòng dập lửa trên đạo thư, về sau, cô thậm chí dùng hai tay mình để dập ngọn lửa. Nhưng ngọn lửa kia cháy rất nhanh, tắt cũng nhanh, thậm chí không chờ bàn tay cô cảm giác được nóng bỏng, một quyển sách đã bị cháy hoàn toàn.
Khi chút tro tàn bay qua trước mặt cô, Ninh Ninh hai đầu gối mềm nhũn, quỳ sụp xuống đất, thất thanh khóc lên.
Đạo thư không còn nữa, đạo sĩ đã chết, trên đời này không còn người nào sẽ biết thuật vẽ người trong họa nữa, thậm chí sẽ không còn người nào biết nên giết cô như thế nào, cô sẽ sống bất tử,là một người cô độc vĩnh viễn.
Hiểu rõ điểm này, Ninh Ninh không nhịn được rùng mình.
Một cảm giác cô độc trước nay chưa từng có như sóng biển trào dâng cuồn cuộn trong lòng cô.
Cô thấy lạnh lẽo khốn cùng, bò đến bên Thạch Trung Đường, vừa khóc vừa ôm anh vào lòng mà sưởi ấm cho anh.
– Lý lang, thiếp sợ. – Cô rơi lệ nói, – Thiếp không sợ chết, thiếp sợ mình sống lại…
Tiếng khóc của cô quanh quẩn nơi sa mạc hoang vắng, không có người đáp lại.
Cha mẹ, huynh đệ, tỷ muội, hiện tại ngay cả Thạch Trung Đường cũng đều rời bỏ cô, bầu trời to lớn mênh mông này, chỉ duy nhất là một mình cô không muốn tồn tại thì lại vĩnh thế trường tồn.
– Qua!
Đạo diễn Thạch vỗ tay.
– Giờ tôi tuyên bố, “Người trong bức họa” chính thức đóng máy!
Nhiếp ảnh gia chụp lấy mũ của mình ném lên trời, sau đó toàn bộ đoàn phim chìm trong biển vui sướng.
Đóng máy. Cái từ này đè trong lòng Ninh Ninh, làm cho cô cảm nhận được sự nặng nề dị thường.
– Tối nay tính ăn mừng thế nào đây?
Thạch Trung Đường nằm trong ngực cô mở mắt ra, cười hỏi cô.
Chờ anh chết. Ninh Ninh trong lòng nghĩ thế, ngoài miệng lại hỏi.
– Anh thì ăn mừng như nào?
– Đừng hòng nghĩ ăn mừng riêng với nhau.
Đạo diễn Thạch đi tới, nói với hai người.
– Tối nay cùng nhau tham gia bữa tiệc đóng máy thôi.
Đạo diễn Thạch là người luôn muốn kiếm cớ để ăn, lý do đóng máy tốt như thế cớ sao từ bỏ cho được, một đống món ăn bưng lên, một mình ông ôm một cái đầu heo gặm đến hăng say, Văn Vũ ngồi bên cạnh không ngừng kéo ông, cho ông ăn một hai miếng rau xanh.
Rất nhiều người đến chúc mừng Ninh Ninh, Ninh Ninh cười nhấp một chút rượu, không dám để mình uống say, sự chú ý của cô đều tập trung trên người Thạch Trung Đường.
Hôm nay anh vẫn là dáng vẻ như mọi ngày, vui vẻ nhiệt tình, không hề có dấu hiệu tự sát gì cả.
Phát sinh nhỏ sau đó cũng không hề ảnh hưởng đến tâm trạng của anh.
Một fan không biết đã dùng cách gì mà trà trộn được bữa tiệc đóng máy, nhào lên người anh, hét lên:
– Em yêu anh, Đường Đường em yêu anh.
Mọi người hoảng sợ, vừa kéo cô gái ra vừa gọi bảo an.
– Em yêu anh? – Thạch Trung Đường cúi xuống, nhìn fan nữ ôm chặt lấy hông mình không buông, nụ cười có vẻ rất kỳ lạ.
– Đúng vậy ạ đúng vậy ạ.
Fan nữ ngẩng lên nhìn anh, trong mắt ngập tràn si mê.
– Về sau cũng sẽ mãi yêu anh đúng không? Khi anh già rồi cũng sẽ vẫn yêu anh phải không? Anh bụng bia cũng sẽ yêu anh phải không? Anh bị hói em cũng sẽ yêu anh phải không? Anh….
Thạch Trung Đường liên tiếp đặt câu hỏi, khiến cho đối phương trở tay không kịp.
Fan nữ kia như bị anh làm cho sợ, cho đến khi bảo an kéo đi ra ngoài cũng vẫn chưa hồi phục tinh thần.
Đừng nói cô gái đó, mà những người khác dường như cũng bị anh làm cho sợ, cảm thấy phản ứng của anh hình như là quá hung dữ.
Nhưng mà hầu hết mọi người đều không để tâm vấn đề này trong lòng, bởi vì anh rất nhanh đã khôi phục lại dáng vẻ thường ngày, cười cười nói nói với mọi người, cũng chủ động kính rượu với từng người một, với thân phận địa vị của anh ở đây, không ai là không cho anh mặt mũi…ngoại trừ Ninh Ninh.
Cho nên, khi mà hầu hết mọi người đều say khướt, chỉ có cô là vẫn tỉnh táo, cũng khi mà Thạch Trung Đường mặc áo khoác vào đi ra khỏi cổng lớn thì cô lặng lẽ đi theo.
Anh dường như phát hiện ra cô, đang đi trên đường thì dừng lại, hơi nghiêng mặt.
Ninh Ninh nấp ở sau cây cột điện, nhíu mày nhìn giày cao gót ở chân mình, cô cảm thấy có khả năng đối phương đã phát hiện ra mình, nhưng anh chỉ tạm dừng ngắn ngủi, rồi lại lần nữa bước tiếp về phía trước.
Cô chần chờ một lát lại đi theo.
Cứ đi theo mãi, theo đến cửa rạp chiếu phim Nhân Sinh.
Anh lại dừng lại, lần này không chỉ nghiêng mặt nhìn, mà là đi thẳng tới chỗ Ninh Ninh đang nấp, lúc cô lao ra khỏi cây cột điện định chạy đi, anh một tay bắt được cô, nửa túm nửa đưa tới cửa rạp chiếu phim.
– Anh muốn làm gì? – Ninh Ninh giãy giụa trong ngực anh.
– Anh thích em, đặc biệt là biết em vì diễn xuất mới đi vào rạp chiếu phim.
Anh nhẹ nhàng nói bên tai cô.
– Bởi vì anh cũng giống vậy.
Ninh Ninh ngẩn người, quên cả giãy giụa, ngước lên nhìn anh.
– Anh? Anh phải dùng tới ư?
Một thiên tài như anh, tiến vào rạp chiếu phim làm gì?
– Anh thích diễn xuất, nhưng anh không thể mãi làm công việc đó, khi anh già rồi, không thể diễn những vai diễn trẻ tuổi được nữa. Khi anh có bụng bia rồi, thì không thể diễn những vai trẻ trung anh tuấn, nhưng anh vẫn sẽ già đi và xấu xí đi. – Thạch Trung Đường nói, – Em cũng vậy.
- …Ai nói giống nhau. – Ninh Ninh trả lời, – Đến ngày đó, về hưu thì tốt rồi.
– Không.
Thạch Trung Đường không chút nghĩ ngợi mà phản bác kết cục nhàm chán bình đạm này, ánh mắt anh sáng quắc nhìn rạp chiếu phim ngay trước mặt,
– Nếu không gặp được em, không gặp rạp chiếu phim này, có lẽ anh sẽ chấp nhận kết cục như vậy, nhưng mà hiện giờ thì…
Thạch Trung Đường quay đầu nhìn về phía phía sau, cười nói:
– Anh với anh ta đã có một cuộc giao dịch.
Anh ta?
Ninh Ninh chậm rãi quay đầu lại, ngay lập tức cả người phát run.
Người đàn ông mang mặt nạ cười không biết từ khi nào đã tới sau lưng hai người, đang lẳng lặng nhìn họ.
– …Hai người gặp nhau khi nào?
Ninh Ninh chất vấn xong, đột nhiên nhớ tới gì đó, sắc mặt trắng bệch, ngẩng lên nhìn chằm chằm Thạch Trung Đường,
– Vé trong tay anh, chẳng lẽ là…
– Ừ, là anh ta cho anh. – Thạch Trung Đường bình tĩnh thừa nhận.
– Em đã cảnh cáo anh rồi, đừng nhận vé của nhân viên công tác.
Nét mặt Ninh Ninh trầm xuống.
– Anh đã nhận rồi. Anh đã thay đổi số mệnh của nam chính rồi. – Thạch Trung Đường không thèm quan tâm, – Hai lần.
Lúc anh nói đến đấy, người đàn ông mang mặt nạ cười đi tới, hai tay dâng lên trước, trong lòng bàn tay tái nhợt đều là vé, chẳng những có vé bình thường, vé chỉ định số lẻ, vé chỉ định số chẵn, còn bao gồm cả mấy loại vé mà Ninh Ninh chưa thấy bao giờ.
Ánh mắt Thạch Trung Đường sáng lên, buông Ninh Ninh ra, đưa tay nhận đôi vé kia, sau đó hiến đến trước mặt Ninh Ninh như tặng hoa cho người yêu, cười nghịch ngợm:
– Anh giúp anh ta thay đổi số mệnh của nam chính hai lần, anh ta cho anh vé, có vé rồi, chúng ta có thể mỗi buổi tối sắm những vai khác nhau, ở thời không khác nhau, làm rất nhiều chuyện khác nhau…
Cuối cùng, ánh mắt anh trở nên vừa dịu dàng lại rất nghiêm túc:
– Sau đó yêu nhau.
Ninh Ninh nhìn vé trong tay anh, sau đó lại chậm rãi ngước lên nhìn anh.
Trong mắt anh là tình cảm mãnh liệt cùng với những thấp thỏm bất an, giống như sóng biển đánh vào trong đôi mắt của cô.
Đây là tỏ tình đáng sợ nhất và cũng rung động lòng người nhất mà cuộc đời này Ninh Ninh được chứng kiến.
– A…
Là ai đã cười?
Ninh Ninh cùng Thạch Trung Đường cùng quay đầu lại, phát hiện là người đàn ông mang mặt nạ cười, anh ta cười, cùng với tiếng cười khẽ của anh ta, rắc một tiếng, mặt nạ trên mặt anh ta bỗng nứt ra một kẽ hở.
– Á…
Là ai kêu đau đớn?
Ninh Ninh quay đầu trở lại, thấy Thạch Trung Đường đưa tay sờ lên mặt mình, anh cau mày, chậm rãi buông tay mình xuống, nhìn Ninh Ninh hỏi:
– Anh bị làm sao vậy?
Ninh Ninh nhìn anh, cảm thấy hô hấp của mình trở nên khó khăn.
Bởi vì trên mặt anh bỗng nhiên có thêm một mảnh mặt nạ nhỏ.
Bản thân Thạch Trung Đường cũng sờ được mặt nạ trên mặt mình, anh thoạt nhìn còn kinh ngạc hơn cả cô, quay sang nhìn người đàn ông mang mặt nạ cười kêu lên:
– Đây là chuyện gì? Đây là thứ gì? Cái này rõ ràng là không giống với thỏa thuận lúc trước.
– Tôi xin lỗi.
Khi chiếc mặt nạ vỡ vụn và rơi xuống, trên chiếc mặt nạ cười lộ ra một khuôn miệng lạnh nhạt vô tình, nói xin lỗi không chút thành ý, hơn nữa còn cười giảo hoạt:
– Là tôi đã lừa anh.
Hết chương 52
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT