Bầu không khí vốn có chút âm trầm, nhưng lúc này có tiếng chim kêu thô đục trên trời, ngẩng lên nhìn, một khối đen bay lượn trên đỉnh đầu cô, trông như là quạ đen.

Quạ đen bay đi xa rồi, Ninh Ninh chậm rãi cúi xuống nhìn người trông cửa:

– Thay đổi hai lần, hoặc là ba lần số phận của nhân vật chính, cháu sẽ bị làm sao ạ?

Người trông cửa bật cười một tiếng, nghiêng mặt đi nhìn phía sau.

Ninh Ninh nhìn theo mắt ông.

Ở phía sau ông, là rất nhiều người đeo mặt nạ, họ chen chúc nhau sau cánh cửa lớn rạp chiếu phim, như những tù nhân bị nhốt, tràn ngập khát vọng nhìn thế giới bên ngoài, tràn ngập ghen ghét cùng tham lam nhìn cô.

Người trông cửa chậm rãi quay đầu trở lại, nói với cô:

– Cháu có thể thử xem.

Nhưng cô làm sao dám thử?

Kể từ sau ngày hôm đó, người sáng suốt đều nhìn ra được, cô đang xa lánh Thạch Trung Đường.

Ngoài những lúc đóng phim ra, thời gian khác cô thấy anh đều đi đường vòng, vòng không được thì nhắm mắt dưỡng thần, giống như hiện tại vậy.

Trước tấm gương trong phòng thay đồ, Ninh Ninh nằm ở ghế trên, phủ một chiếc áo khoác trên người, nhắm mắt lại, như đang chợp mắt nghỉ ngơi.

– Vì sao dạo gần đây không để ý tới anh? – Hai tay chống lên trên ghế sau lưng cô, giọng của Thạch Trung Đường vang lên trên đỉnh đầu cô.

- …

Bạn không bao giờ có thể đánh thức một người đang giả vờ ngủ.

– Anh biết em đang giả vờ ngủ. – Thạch Trung Đường im lặng, đột nhiên buồn bã hỏi, – Anh đáng ghét như vậy hay sao?

– Em không ghét anh. – Ninh Ninh nhắm mắt lại, nghĩ thầm, – Em chỉ sợ anh thôi.

Cách nói của người trông cửa làm cho cô nôn nóng bất an, cô  cảm thấy mình cũng chưa có hành vi nào làm thay đổi số mệnh của Thạch Trung Đường, nhưng mà người trông cửa lại không cho rằng như vậy, cẩn thận ngẫm nghĩ, cô cho rằng người trông cửa là đúng.

Suy cho cùng thì thân ở trong cục và đang ở ngoài cục là hai cảm thụ khác nhau, cô cho rằng mình không làm gì cả, nhưng mà ở trong mắt người ngoài thì sẽ là đáp án hoàn toàn khác.

Thở dài, cô mở mắt ra nói:

– Chờ đến khi quay xong bộ phim này đi.

Thạch Trung Đường:

– Và?

Ninh Ninh thậm chí không có dũng khí quay đầu lại nhìn vào mắt anh để nói chuyện, cô nhìn anh ở trong gương, nói:

– Chờ quay xong bộ phim này, em sẽ cho anh một câu trả lời thỏa đáng.

Lúc nói câu này, âm cuối của cô có một tia run rẩy khó phát hiện, cô cảm thấy mình đã biến thành một hung thủ giết người, đặc biệt là thấy vẻ tươi cười rạng rỡ của Thạch Trung Đường ở trong gương.

Cô nên nói thế nào với anh đây – rằng quay xong bộ phim nay anh sẽ chết ư.

– Vậy quyết định rồi nhé, chờ quay xong bộ phim này, em phải cho anh câu trả lời xác đáng đấy.

Thạch Trung Đường cười vui vẻ, ánh mắt anh sáng ngời hơn so với thường ngày, rất nhiều người đều như vậy, lúc nhìn người mình yêu, ánh mắt đều sáng ngời như thế.

– Đúng rồi, anh không chấp nhận câu trả lời nào ngoài câu “được” đâu đấy.

Ninh Ninh rũ mắt xuống, càng không thể nào nhìn thẳng vào mắt anh được, đáp lại qua quýt:

– Chờ đóng máy rồi nói tiếp.

Ngày đóng máy, chính là ngày Thạch Trung Đường tự sát.

Lẻ loi, không có ai làm bạn, chết một mình.

Anh chết, bộ phim này kết thúc, anh chết, cô có thể trở về, anh chết, ngọn nến của cô có thể ngừng cháy, cho dù cháy chính là sức khỏe, tuổi thọ của cô hay thứ gì khác.

Nhưng nhìn gương mặt tươi cười vui vẻ đầy sức sống trong gương kia,Ninh Ninh lại chỉ có thể nắm chặt tay dưới quần áo, ép mình không được nói, ép mình không đi hỏi – người như anh, vì sao lại tự sát?

– Hai đứa ở đây à.

Giọng nói của đạo diễn Thạch chợt truyền đến, một cái bụng bia muốn đi vào nhưng lại bị cửa làm cho kẹt lại.

– Chết tiệt! Cái cửa này dùng cho chó cảnh à! A a a! Cuối cùng cũng lọt được rồi….Nào nào, hai đứa ra đây, giới thiệu người cho hai đứa làm quen nào.

Hôm nay trong đoàn phim có một diễn viên mới đến.

Một diễn viên trẻ đóng vai nam chính lúc nhỏ tuổi.

– Đây là con trai tôi, Văn Vũ.

Đạo diễn Thạch kéo người từ sau lưng ra, giới thiệu với mọi người.

– Nào, con chào các chú các cô các anh chị đi.

Mọi người ánh mắt sáng lên, bởi vì kéo ra từ sau lưng ông là một thiên sứ nhỏ, mặt mày trắng trẻo, đầu tóc cùng lông mi mảnh mai mềm mại, cùng với một đôi mắt to không dính bụi trần.

Vừa nhìn thấy cậu, Ninh Ninh đã sững sờ cả người.

Cô nhận ra đối phương.

Tuy rằng hai năm không gặp, nhưng cậu không thay đổi nhiều lắm, các đường nét trên khuôn mặt vẫn như trước, bởi được chăm sóc thích hợp nên khuôn mặt đầy hơn, vóc dáng cũng cao hơn một chút.

Là Văn Vũ.

Trong “Đứa bé trai bị vứt bỏ”, cô với Văn Vũ đã sống nương tựa lẫn nhau.

– Đây là con nuôi của bố anh.

Thấy cô chăm chú nhìn Văn Vũ như rất quan tâm, Thạch Trung Đường nói chuyện riêng với cô.

– Là một cậu nhóc rất được, chẳng qua là hồi nhỏ trải qua một số chuyện không vui, cho nên tính cách khá rụt rè khép mình, không hòa hợp mấy với tập thể…

Đâu chỉ là không hợp.

Căn bản chính là quái gở.

Cậu gần như không trò chuyện với bất kỳ người nào trong đoàn phim, nếu im lặng thì có thể im lặng cả ngày, nếu không phải đọc lời thoại thì không nói gì cả, người của đoàn phim sẽ cho rằng cậu là người câm.

Lúc không đóng phim, cậu không thích ở chung với ai mà tự một mình tìm một nơi yên tĩnh ngồi đó, sau đó lấy vở vẽ luôn mang theo bên mình ra vẽ tranh.

– Em đang vẽ gì đó? – Ninh Ninh lặng lẽ đi đến sau lưng cậu.

Văn Vũ đang ngồi trên băng ghế trong hành lang gỗ, trên hành lang có hoa tử đằng rũ xuống, gió thổi qua, một vài cánh hoa rơi xuống, đáp xuống tờ giấy vẽ trắng như tuyết, bị bàn tay nhỏ gạt đi.

Chủ nhân bàn tay ngẩng lên nhìn cô, không đáp lời, tiếp tục cúi đầu vẽ tranh.

– Vẫn thích vẽ tranh vậy à…

Ninh Ninh nói xong mới cảm thấy không ổn, những lời cô vừa nói có vẻ dường như quá quen thuộc, đang định nói câu khác để sửa chữa lại, ánh mắt đã bị nội dung của bức họa thu hút.

Phong cách của cậu đã thay đổi rất nhiều, nó không còn là phong cách vẽ tranh trẻ con nữa mà là một phái phác họa tả thực, cực kỳ sinh động như thật, đã không còn giống thứ do một đứa trẻ vẽ nữa.

Ninh Ninh nhìn bức họa, lại ngẩng lên, theo tầm mắt của Văn Vũ đến người mẫu đối diện.

Sau đó, cô nghi hoặc hỏi:

– Vì sao em lại vẽ chị ấy thành như này?

Cách đó không xa là Ninh Ngọc Nhân, sau bộ phim “Tranh sủng”, một thân da thịt như đã được luyện hóa, biến thành một món vũ khí mê hoặc người khác, bất kể vũ khí này khoác lên là chiếc váy rẻ tiền, hay là thanh y của tỳ nữ, đều không che giấu được vẻ rực rỡ bên trong đó.

Nhưng dừng ở trên giấy, lại là một người có hai đầu.

Hai cái đầu đều rất đẹp, nhưng phát triển cùng nhau, khiến cho người ta thấy sợ.

– Chị ấy rất kỳ lạ. – Văn Vũ ngẩng đầu nhìn cô, lại cúi xuống, dùng bút tỉ mỉ vẽ tóc cô ấy, – Rất nhiều lúc, giống như là hai người vậy.

Đối diện, một nhân viên công tác bưng một khay dưa vừa cắt xong, Ninh Ngọc Nhân vẫy tay gọi người ta tới, cầm lấy một miếng bắt đầu ăn, ăn được hai miếng, đột nhiên nhớ ra thân phận của mình, có chút xấu hổ cười gượng với người ta:

– Tôi xin lỗi, tôi khát quá, tôi ăn hai miếng trước, còn lại chị đưa đi giúp được không?

Quả nhiên là hai người.

Người sai khiến trước là phi tử Ninh Ngọc Nhân trong “Tranh sủng”, người sau xấu hổ không thôi là Ninh Ngọc Nhân lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm nhưng vẫn chưa tạo được dấu ấn.

Trong mắt người khác, đó chỉ là thời gian một đêm, nhưng đối với Ninh Ngọc Nhân, cô ấy đã ở trong “Tranh sủng” hơn mười năm, da thịt đã được tinh luyện tỏa ra hào quang diễm lệ, đồng thời với nó, thói quen sai khiến người khác cũng đã thâm nhập trong cốt tủy, trong khoảng thời gian ngắn khó mà sửa lại được.

Những lúc riêng tư, có một số ít nhân viên công tác chế nhạo cô ấy:

– Bản thân còn chưa hồng mà đã biết bày ra vẻ minh tinh rồi.

Chỉ có Văn Vũ, sau khi nhìn thấy cô ấy đã vẽ ra người hai đầu.

Ninh Ninh ở bên cạnh ngơ ngác nhìn cậu rất lâu, đây có lẽ là sự khác biệt giữa người lớn và trẻ nhỏ, từ góc độ trẻ nhỏ có thể nhìn thấy rất nhiều thứ mà người lớn không thể nhìn ra được.

– Tiếp tục đi. – Cô nói với cậu, – Còn có người gì kỳ lạ, em cứ vẽ hết ra đi.

Văn Vũ lại ngẩng lên nhìn cô, đột nhiên dịch dịch cái mông sang bên cạnh, sau khi giữa hai người duy trì một khoảng cách, cậu lại lật trang một lần nữa, bút đặt trên giấy, đôi mắt nhìn cô.

Nụ cười của Ninh Ninh lập tức cứng lại.

Người kỳ lạ…là mình ư?

Tiếng bút vẽ sàn sạt vang lên, Văn Vũ lại nhìn cô, sau đó cúi xuống vẽ.

Sự cứng đờ nhanh chóng lan từ mặt đến khắp cơ thể, cậu đã nhìn thấy gì? Cậu sẽ vẽ ra cái gì? Người ba đầu hay người bốn đầu? Hay là dưới cổ là cô, từ trên cổ trở lên là đầu của Văn Tiểu Ninh?

Hết chương 47

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play