Trong phòng có hai người được đề cử làm lâu chủ, nhưng chỉ có một chiếc mặt nạ.

Cuối cùng ai sẽ là người mang mặt nạ đây?

– Tạm được, nhưng còn lâu mới đạt yêu cầu, không thể bằng được cái ban đầu. – Trưởng thôn lật mặt nạ trong tay, bắt bẻ nửa buổi sau đó nói với Ninh Ninh, – Ông sẽ bảo nó sửa lại, cháu cũng nhân dịp này luyện tập nhiều vào.

Nói xong, ánh mắt nhìn về phía sau Ninh Ninh:

– Ít nhiều cũng phải giống con bé một chút.

Ninh Ninh ngẩn người, xoay người nhìn phía sau.

Một chiếc mặt nạ kh ủng bố dữ tợn.

Không, không phải mặt nạ.

– Mẹ? – Ninh Ninh nghi hoặc gọi lên.

Đứng trước mặt chính là Ninh Ngọc Nhân, cô ấy dùng son môi màu đỏ tươi vẽ lên trên mặt mình, một cái mồm to đầy máu, răng nanh dữ tợn và hai hàng lệ máu nơi đáy mắt, giống y hệt chiếc mặt nạ ở trong tay trưởng thôn.

– Mẹ đói rồi. – Cô ấy cũng không nhìn Ninh Ninh, nói xong ba chữ này thì bỏ mặc mọi người trong phòng mà ngồi xuống bàn ăn, một tay chống má, cứ thế mà chợp mắt không để tâm đến ai cả.

Ninh Ninh thoáng không hiểu gì cả, ngay sau đó thì bừng tỉnh.

Mẹ bắt đầu diễn rồi.

Mẹ bắt diễn Lâu chủ trong cảm nhận của mẹ, mà hiệu quả sẽ như thế nào …Ninh Ninh trộm nhìn sang trưởng thôn.

Vốn dĩ trong thôn chỉ tập trung ánh mắt vào cô, hiện tại ánh mắt đã bị Ninh Ngọc Nhân đoạt lấy, ông ta ngây ra một lúc lâu, sau đó nói với thợ mộc đứng bên cạnh:

– Đi gọi con dâu tôi đến đây.

Chẳng mấy chốc con dâu ông ta đã đến, chỉ huy mấy nông phụ đi theo sau đặt các món ăn đã làm xong trước mặt Ninh Ngọc Nhân, đồng loạt mở nắp đậy ra, trong đó có heo sữa nướng, canh đầu cá, khúc lươn, thịt vịt quay…đều đang bốc nhiệt nóng hổi, thơm nức.

Ngửi thấy mùi thơm trong phòng khách, Thôi Hồng Mai cuối cùng từ trong phòng ngủ đi ra:

– Ồ, đến giờ cơm rồi à?

Bà ta đi đến bàn định ngồi xuống, bỗng nhiên quay đầu lại, ánh mắt không hiểu:

– Mọi người sao đứng hết thế?

Ninh Ninh bước đến bàn ăn, đi được một nửa thì quay lại nhìn người trong thôn. Bao gồm thôn trưởng, cả trai lẫn gái, già trẻ lớn bé đều từ xa nhìn về phía bọn họ, món ăn trên bàn như là mộ phần cống phẩm, ánh mắt họ giống như minh chiếu hắc bạch nhìn cống phẩm.

Ninh Ninh rùng mình một cái, cô từ từ quay đầu lại, cuối cùng đã biết vì sao họ lại có ánh mắt kiểu này rồi.

Ninh Ngọc Nhân ít cười ít nói, không nể tình thân, không dính khói lửa không dính hơi thở phàm tục, mặt không biểu cảm ngồi sau một đống cống phẩm giờ khắc này còn không phải là một tấm minh chiếu đó sao?

Ngay cả Thôi Hồng Mai thần kinh thô trước sau như một đều không chịu đựng nổi, ăn uống một lát thì buông đũa xuống, không vui nói:

– Mày có thể đừng bày ra cái mặt thối đó được không, làm cơm cũng khó ăn.

Ninh Ngọc Nhân nhìn chằm chằm vào bà ta rất lâu, sau đó nhấc đũa lên, chọc đũa vào từng món ăn, gần như chỉ chấm nước rồi đưa vào miệng nếm hương vị, sau đó đặt đũa xuống.

– Quá khó nuốt, đổi bàn khác đi. – Cô ấy đứng lên, ánh mắt lạnh lẽo như là một người khác đảo qua từng người.

– Đứng lại! – Thôi Hồng Mai ném đũa xuống bàn cạch một tiếng, cũng đứng lên nói, – Mày rảnh rỗi lắm sao mà học bố mày làm gì?

Ninh Ninh bừng tỉnh ngộ.

Kỹ năng diễn xuất của mẹ trên thực tế vẫn luôn là bắt chước. Trước kia mẹ từng bắt chước những người trong phim, nhưng bây giờ mẹ bắt chước Lâu chủ tiền nhiệm – chính là ông ngoại.

Trước kia ở trong lòng Ninh Ninh ông ngoại không có cố hình tượng định, vẫn luôn thất thường như mây khói, mà bây giờ dựa theo diễn xuất của Ninh Ngọc Nhân, dần dẫn đã cố định thành một hình tượng chân thật.

Quái gở, đơn độc, khó có thể ở chung.

Tật xấu này phần lớn là do bị người trong thôn dưỡng ra, bởi vì trưởng thôn mừng rỡ nói:

– Được được được, chúng ta đổi bàn khác.

Những người khác cũng đều rất chịu khó, chăm chỉ nấu nướng và bưng bê món ăn lên, rất nhiều người quần áo đều ướt sũng mồ hôi, nhìn từ sau lưng, quần áo họ đều lộ ra dấu vết thâm đen, lúc này mặt mày vẫn hớn hở đi vào, thu dọn toàn bộ các món ăn vẫn chưa động vào đi.

Tức giận chỉ có Thôi Hồng Mai, bà ta hậm hực:

– Dọn gì mà dọn, dọn gì mà dọn, tôi còn chưa ăn đâu.

Không một ai để ý tới bà ta, thậm chí có người còn chế nhạo bà ta, một bác gái tầm 50 tuổi bĩu môi nói đầy châm chọc:

– Bớt cậy già lên mặt đi, đừng tưởng bà gả vào Ninh gia thì là người Ninh gia, ở đây không ai quên xuất thân của bà đâu. Đừng quên bà đã dùng thủ đoạn hèn hạ gì mới được làm vợ nhà Ninh gia.

Mọi người vui vẻ hớn hở bưng mâm đi, trên đường còn thảo luận muốn mang một chút thức ăn đi về nhà, dường như những món ăn mà Ninh Ngọc Nhân dùng đũa chạm vào có một loại ma lực nào đó, cho bọn trẻ trong nhà ăn có thể làm cho chúng càng thêm khỏe mạnh hơn, đầu óc càng thông minh hơn.

Thôn trưởng cũng đi rồi, có người gọi ông ta đi xem tình hình dàn tế, trước khi đi, ông ta vỗ vỗ vai Ninh Ninh, nói mấy câu thấm thía và chỉ dẫn:

– Cháu phải nỗ lực hơn, đừng có việc gì cũng bị hoảng loạn, nên học mẹ cháu nhiều hơn, sẽ có rất nhiều ích lợi…Cháu cũng không muốn bị mẹ cháu thay thế chứ?

– Bà ta biết cái gì, họ biết cái gì? – Họ đi hết rồi, chỉ còn lại một mình Thôi Hồng Mai tức giận, – Tao vào Ninh gia, tao đương nhiên là người Ninh gia rồi. Tao cũng chẳng dùng thủ đoạn gì cả! Lần đầu tiên tao gặp A Thanh còn chưa biết ông ấy là Lâu chủ, chỉ cảm thấy ông ấy rất đẹp trai…Cho nên ăn trộm rất nhiều tương giò lấy lòng ông ấy!

Sau đó, người trong thôn mang đến một bàn các món ăn mới, vẫn là có thịt có rượu, còn có tương giò. Ninh Ngọc Nhân không ăn tương giò, những món ăn khác cũng ăn rất ít, nhưng hễ cô ấy ăn món ăn nhà ai làm thì nhà đó đều hoan hô nhảy nhót, mặt mày đỏ rực hớn hở, chỉ hận không thể chiêu cáo thiên hạ cho cả thôn biết, quả thực là tín đồ cuồng nhiệt nhất.

– Mời ngài nếm thử ạ. – Một giọng nói nhỏ bé yếu ớt vang lên bên chân Ninh Ninh, cô cúi đầu nhìn, thấy một bé gái bảy tám tuổi mặc quần áo đỏ rực, đầu đội hoa đỏ rực rỡ, hai tay bưng một bát thịt kho tàu, trên đó bày sẵn đôi đũa, vừa thấp thỏm vừa chờ mong nhìn cô.

Ninh Ninh không thể nào cự tuyệt ánh mắt như vậy.

Cô cầm đũa lên gắp một miếng thịt kho tàu, ăn xong, sau đó cươi với cô bé:

– Rất ngon, cảm ơn em.

Cô bé mở to mắt, không phải vừa mừng vừa sợ mà giống như kinh ngạc và trách cứ, cau mày nói với cô:

– Sao ngài lại có thể nói cảm ơn được? Ngài…

Mẹ cô bé đi tới đưa tay bưng kín miệng cô bé, kéo cô bé vào ngực, sau đó nở một nụ cười cổ quái với Ninh Ninh.

Bát thịt kho tàu kia được mang đến trước mặt Ninh Ngọc Nhân, để Ninh Ngọc Nhân chỉ cho Ninh Ninh cách ăn đúng, cô ấy chưa bao giờ ăn bất cứ thứ gì nhiều dầu mỡ, đũa lập tức lướt qua bát, không hề trách cứ cô ở ngay trước mặt hai mẹ con nhà kia, họ ngay lập tức lộ ra biểu cảm sợ sệt, như thể hai người họ đã mắc sai lầm.

– Mình rồi cũng sẽ biến thành như thế hay sao? – Ninh Ninh lẩm bẩm tự hỏi.

Lâu chủ chính là như này hay sao?

Không ai trả lời vấn đề này cho cô, bởi vì ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Ninh Ngọc Nhân, mang theo cuồng nhiệt, mang theo hoài niệm, cũng mang theo tham lam.

Ninh Ninh từ xa nhìn họ, sau đó xoay người đi ra khỏi phòng, đi mãi đi mãi, bất tri bất giác đã đến cánh đồng hoa cải dầu bên ngoài thôn, ngồi xuống xếp bằng, vừa nhìn hai con bươm bướm trắng quanh quẩn bên hoa vừa chờ đợi Văn Vũ tới.

Cơm trưa không ăn, sẩm tối chưa tới, bụng cô bắt đầu kêu lọc cọc.

Chân trời dần tối, hai con bướm đã bay mất từ lâu rồi, núi xanh nơi xa như to lớn hơn, mấy con chim mỏi bắt đầu bay về tổ.

Văn Vũ vẫn không tới.

Nhìn thời gian, đã qua 6 giờ từ lâu, sắp đến 7 giờ rồi, đã bỏ lỡ bữa cơm tối rồi, Ninh Ninh càng đói hơn.

Nhìn xuống những bông hoa cải dầu trên mặt đất … Nhắc mới nhớ, hoa cải dầu có thể ăn sống được không?

– Ăn, không ăn, ăn, không ăn…- Ninh Ninh xé bông hoa cải dầu, bắt đầu xé từng cánh từng cánh, xé đến cánh cuối cùng là ăn thì sẽ ăn, là không ăn thì không ăn.

– Này.

Ninh Ninh quay đầu lại, một cái giò chìa ra trước mặt cô.

Anh trai áo xanh cúi người ở sau lưng cô, lắc lắc cái tương giò trước mặt cô hai cái, cười cười nói:

– Anh vừa trộm được đó, em giúp anh tiêu diệt chứng cứ được không?

– Không thành vấn đề.

Ninh Ninh ôm tương giò loạn lấy gặp để, tiện thể nhìn trộm anh ta.

Trên áo xanh dính dầu mỡ, trên ngón tay dính dầu mỡ, hoàn toàn không có vẻ tiên phong đạo cốt nào mà giời ạ quá bình dị đi, Ninh Ninh ban đầu còn nghi ngờ anh ấy là ông ngoại mình, nhưng hiện tại thì lại không chắc chắn, rốt cuộc so về tính cách cùng với diễn xuất của mẹ còn có sự hoài niệm và tôn sùng của thôn dân thì thật sự chênh lệch quá nhiều.

– Cứ gặm thế thì răng hỏng mất đấy. – Anh trai áo xanh cười hỏi, – Có muốn anh trở về trộm tiếp đồ khác nữa không?

Ninh Ninh cắn một miếng, gặm sạch sẽ nhè xương ra, sau đó đưa tay lau miệng, ngập ngừng muốn nói lại thôi nhìn anh ta.

Nhìn mặt nạ trên mặt anh ta.

– Em gái sao vậy? – Anh trai áo xanh đưa tay sờ sờ mặt nạ trên mặt mình, – Em đang nghĩ gì đó?

Nếu anh ta không phải ông ngoại của mình vậy thì chiếc mặt nạ này là thế nào đây?

Phải biết rằng mặt nạ trên một người đeo mặt nạ là sự kết nối giữa cuộc đời cùng với tính cách của người đó, ví dụ như mặt nạ có nét hoa đào trên đuôi mắt của Thạch Trung Đường, ví dụ như mặt nạ của Khúc lão đại chính là lần cuối cùng ông cùng con gái đi dạo phố đã mua.

Lại không thể hỏi thẳng anh ta có phải không, qua khóe mắt quét đến đống đồ ăn thừa trên mặt đất, Ninh Ninh đảo tròng mắt nói:

– Em đang nghĩ về chuyện bà ngoại.

– Ồ? Nói anh nghe xem nào.

Ninh Ninh kể lại cho anh ta nghe chuyện xảy ra ở nhà vào buổi trưa, sau đó trợn mắt, bắt chước bác gái khắc nghiệt kia, bĩu môi, lắc đầu châm chọc:

– Bớt cậy già lên mặt đi, đừng tưởng bà gả vào Ninh gia thì chính là người Ninh gia, mọi người không quên xuất thân của bà đâu, cũng không quên bà đã dùng thủ đoạn hạ tiện gì…

– Không phải. – Anh trai áo xanh ngắt lời cô, – Bà ngoại em gái không hề dùng thủ đoạn hạ tiện gì cả.

Ninh Ninh ngẩng lên nhìn anh ta.

– Mang lên mặt nạ là thần, tháo xuống mặt nạ là người. – Hoa nơi núi rừng đang rực rỡ, anh ta đứng ở giữa nơi rực rỡ đó mỉm cười, – Người nào cũng thích gương mặt mang mặt nạ của ông ấy, chỉ có bà ngoại em gái là yêu gương mặt đã tháo mặt nạ xuống của ông ấy, dẫu cho có si mê hình thức của ông ấy cũng đủ cho ông ấy yêu thích rồi.

– Ông ấy là ai ạ?

– Là ông ngoại của em gái đó.

– Làm sao anh lại biết chuyện của ông ngoại em ạ?

– Hà hà, anh cái gì cũng biết.

Ánh mắt Ninh Ninh rực sáng, làm như vô tình hỏi anh ta:

– Vậy anh nói đi, em phải làm thế nào mới trở thành Lâu chủ ạ?

Anh trai áo xanh nghiêng đầu nhìn cô, xoay người nói:

– Đi theo anh nào.

Ninh Ninh vội vàng bò dậy đuổi theo anh ta.

Hai người một trước một sau đi rất lâu, đường đi càng lúc càng gập ghềnh, càng ngày càng khó đi, Ninh Ninh quay đầu nhìn lại, phía sau đã không có thôn cùng với cánh đồng hoa cải dầu nữa.

– Tới rồi. – Giọng của anh trai áo xanh từ phía sau truyền đến.

Ninh Ninh quay lại, thấy anh ta chỉ vào một chỗ phía trước nói:

– Nó ở đằng kia, em đi đào ra đi.

Đào ra?

Ninh Ninh nhìn phía trước, cỏ xanh lá rụng đã vùi lấp cái gì? Lẽ nào là mặt nạ lâu chủ đã mất tích?

Tìm về được mặt nạ đã mất tích này thì cô chính là Lâu chủ ư?

Mang theo một tia hoài nghi và tia chờ mong, Ninh Ninh đi qua.

– Ninh Ninh! Dừng lại!! – Giọng của Văn Vũ bất chợt vang lên.

Nhưng mà cũng đã muộn rồi.

Một đôi tay từ sau lưng ôm lấy Ninh Ninh, kết quả hai người cùng bị trượt chân, cùng nhau trượt xuống dưới.

Trong quá trình trượt xuống, trên lưng Ninh Ninh ướt sũng mồ hôi – cái gì mà cỏ xanh cái gì mà lá rụng? Trước mặt cô rõ ràng là một cái giếng cạn, cô đã bị lừa rồi.

Dưới đáy giếng phát ra tiếng rơi rất lớn, sau đó trở lại yên tĩnh.

– Văn Vũ, Văn Vũ anh thế nào rồi? – Một lúc lâu sau, tiếng kêu của Ninh Ninh vang lên trước, gọi rất nhiều nhưng không có ai đáp lại.

Một đôi giày vải màu xanh dẫm lên lá rụng dưới đất, chậm rãi đi đến bên miệng giếng, anh trai áo xanh chắp tay sau lưng, khom lưng nhìn xuống giếng.

Giếng không quá sâu, nhưng người rơi vào trong đó tuyệt đối không thể nào dựa vào bản thân mà bò lên được, bên trong không có nước, nhưng trải một tầng lá rụng, trên tầng lá rụng ôm lấy hai người, người nam bất tỉnh nhân sự, người nữ thì nhìn vào anh gọi liên tục.

– Tại sao anh lại làm như vậy?

– Giang sơn nát vụt, hoàng đế Sùng Trinh treo cổ trên núi than, bá tính lưu ly, một bộ phận trong đó vì né tránh loạn tặc quân Thanh mà cùng nhau bỏ trốn vào núi hoang. – Anh trai áo xanh cúi xuống nhìn cô, – Dẫn dắt nhóm người này là tổ tiên Ninh gia, là Lâu chủ Diễn lâu Nhân Sinh lúc đó.

Dưới đáy giếng tạm thời không có thanh âm.

– Quyền lợi lớn nhất của lâu chủ là gì, là ngài ấy đi đến đâu đều có thể đưa Diễn lâu Nhân Sinh đến đó. – Anh trai áo xanh nói. – Nhìn người chạy nạn theo mình từng người từng người chết đi, Lâu chủ khi đó vô cùng lo lắng, cuối cùng đã nghĩ ra một biện pháp, một biện pháp mà có thể làm cho nhiều người được sống sót hơn, biện pháp này chính là – hy sinh.

Trong kẻ chạy nạn bắt đầu xuất hiện kẻ tự nguyện, vì để nhiều người sống sót hơn, có người tự nguyện trở thành người mang mặt nạ, có người tự nguyện tiến vào Diễn lâu xem diễn, sau đó thông qua trận diễn này mà thay đổi vận mệnh của mọi người vào lúc này.

Đây là một việc làm vô cùng cao thượng, đồng thời cũng là một việc làm vô cùng nguy hiểm.

Có người thành công, có người thất bại, có người đi tới, có người lùi bước, cho đến cuối cùng, một nhóm người đến từ Tứ Hải Bát Hoang, những người chạy nạn với các họ khác nhau dựa vào lực lượng của Diễn lâu Nhân Sinh mà cuối cùng đến được thế ngoại đào nguyên, thành lập nên thôn Ninh gia.

– Hiểu chưa em gái? Thôn Ninh gia được thành lập nên bởi sự hy sinh. – Ánh trắng u ám không rõ, biểu cảm sau mặt nạ càng thêm u ám không rõ, anh trai áo xanh đứng bên cạnh miệng giếng, lá rụng tiêu điều bị gió thổi cuốn qua bên cạnh anh ta, anh ta nhìn Ninh Ninh dưới miệng giếng, dịu dàng nói, – Em hy sinh cậu ta, anh sẽ kéo em lên, cầm tay em dạy em làm thế nào để trở thành Lâu chủ.

Ninh Ninh sững sờ, cúi nhìn Văn Vũ đang nằm trong ngực mình.

Vì bảo vệ mình mà Văn Vũ đã phải đổ máu không ngừng.

Hết chương 150

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play