Trong phòng khách, bữa trưa trên bàn dành cho ba người.
Đây cũng là chuyện đương nhiên, bởi vì trong phòng khách ngồi ba người.
Ninh Ninh, Bùi Huyền, còn có một gã đàn ông tóc húi cua.
Ninh Ninh ban đầu cho rằng Bùi Huyền nửa đêm tập kích cô nhưng nhìn thấy gã đàn ông tóc húi cua cô mới biết được mình đã trách lầm anh ta. Gã đàn ông tóc húi cua dùng ánh mắt hung thủ giết cha gườm gườm nhìn cô, răng cắn xé đùi gà, vừa nhai nuốt vừa hỏi:
– Khi nào anh mới cho em giết cô ta?
Trong lòng Ninh Ninh đánh thót một cái.
– Đừng có nói đùa vậy chứ, dọa em ấy giờ.
Bùi Huyền nhét ống hút vào ly sữa đậu nành, đặt ở trước mặt Ninh Ninh:
– Tiểu Ái, anh hỏi em một chuyện.
– Chuyện gì ạ?
– Số tiền mà lúc trước anh gửi chỗ em, em đã tiêu đi bao nhiêu rồi?
- …
Giờ khắc này Ninh Ninh hận không thể một quyền đánh chết Trương Tâm Ái, bà chị ơi, bà chị có thể dùng đầu óc chút có được không, thế giới rộng lớn như thế, dân đông như thế, bà chị trêu chọc ai không trêu chọc vì sao lại đi trêu chọc vào Bùi Huyền hở?
– Anh đừng hỏi ả. – Gã đàn ông tóc húi cua cười gằn lên, – Em xem sổ tiết kiệm của cô ta rồi, trên sổ tiết kiệm không còn một cắc nào luôn.
Trêu chọc Bùi Huyền còn chưa tính, vì sao bà chị lại tiêu tiền của anh ta nữa, lại còn tiêu hết nữa chứ!!
Số tiền đó chắc chắn không phải chỉ của riêng Bùi Huyền, anh ta có một phần, gã đàn ông tóc húi cua cũng có một phần, bằng không sẽ khó giải thích được vì sao gã dùng ánh mắt thù hận đó nhìn cô, có câu đoạt con đường tiền tài của người ta chẳng khác gì giết cha giết mẹ của người ta.
– Đối với một đại minh tinh, em chi tiêu một chút, chúng tôi có thể hiểu được.
Bùi Huyền cười cười với Ninh Ninh,
– Nhưng mà 500 vạn, em không thể một mình tiêu hết sạch chứ.
500 vạn!!
– Cho…cho em chút thời gian. – Ninh Ninh nói, – Trong nhà em còn có nhiều trang sức châu báu, em sẽ đổi thành tiền trả cho anh.
– Một ngày. – Bùi Huyền tự quyết định thời gian cho cô, – Bọn anh ngày mai đi rồi, hôm nay bất kể em bán trang sức của mình hay là vay tiền, phải đưa bọn anh 200 vạn, bằng không…
Gã đàn ông tóc húi cua ngồi đối diện cười gằn, đưa hai tay lên cổ mình, làm động tác siết cổ với Ninh Ninh.
– Em…em sẽ cố hết sức. – Ninh Ninh nói.
Thời gian một ngày mà xử lý xong toàn bộ trang sức châu báu là một chuyện cực kỳ khó khăn, cho nên Ninh Ninh chủ yếu gọi điện thoại vay tiền. Đối với bất kỳ người nào vay tiền là một việc rất khó, nhưng bất kỳ người nào lại không bao gồm Trương Tâm Ái, nhân duyên của chị ta quá tốt, vừa nghe cô nói mình gặp khó khăn, ít thì vay 1 vạn 2 vạn, nhiều thì vay 10 vạn 50 vạn, cô thật sự chỉ trong một đêm gom đủ 200 vạn, thậm chí còn nhiều hơn nữa.
Khoản tiền này không phải gửi đến tài khoản của cô mà là chuyển đến tài khoản do Bùi Huyền chỉ định, anh ta đeo kính râm mang khẩu trang đi xuống lầu một chuyến, xác nhận số tiền trong tài khoản xong sau đó một lần nữa lên lầu, kéo khẩu trang xuống cười với Ninh Ninh:
– Vất vả cho em rồi.
– Không vất vả, không vất vả.
– Chuyến tàu của bọn anh đi lúc hai giờ chiều, bây giờ còn chưa tới giờ nên bọn anh sẽ ở chỗ em một chút nhé.
– Được ạ, anh ngồi đi, có muốn uống bia không ạ?
– Không cần. Đúng rồi, bồn tắm trong phòng tắm của em là dùng như thế nào vậy?
Trong phòng tắm có một cái bồn tắm mát xa, Ninh Ninh ngồi sát bồn tắm xả nước cho anh ta, dòng nước từ các hướng rót vào bồn tắm, cô cho một tay vào trong nước đảo nhẹ thử nước ấm, nước dần dần đầy lên, cô đang chuẩn bị gọi Bùi Huyền vào dùng thì bỗng nhiên phía sau có một bàn tay duỗi tới, đè lấy gáy cô, ấn cả người cô vào trong bồn tắm.
Tiếng nước ọc ọc, cô ra sức giãy giụa.
– Tiền đã tới tay, cần gì phải giết cô ta?
Giọng nói nhẹ bẫng thờ ơ của Bùi Huyền vang lên ở chỗ cửa.
– Anh Bùi, cô ta cho anh đội mũ xanh, còn tiêu bao nhiêu tiền của chúng ta, anh có thể nhịn cô ta, nhưng em thì không thể.
Gã đàn ông tóc húi cua nói, gã đứng ở ngay sau lưng cô.
– Buông tay đi.
Bàn tay đang ấn sau gáy Ninh Ninh buông ra, cô thoát khỏi mặt nước, hai tay bám lấy thành bồn tắm, thở hổn hển liên tục.
– Xả nước đi, lấy băng dính tới đây rồi trói cô ta ở bồn tắm, đánh cho ngất đi rồi lại xả nước. – Bùi Huyền biếng nhác nói, – Muốn giết thì phải làm cho bí mật, đừng có gây rắc rối cho tao.
– …Điêu dân mơ tưởng hại trẫm, nhưng trẫm là bất tử ha ha ha!!
Thiết lập nhân vật hỏng rồi.
Trở về mở đầu.
Gã đàn ông tóc húi cua ngồi đối diện xé đùi gà:
– Khi nào anh mới cho em giết cô ta?
– Đừng có nói lời trêu đùa như vậy, dọa em ấy đấy. – Bùi Huyền cho ống hút vào ly sữa đậu nành, đặt ở trước mặt Ninh Ninh, – Tiểu Ái, anh hỏi em một chuyện.
– Em không có tiền.
- …
Dù sao đưa cho các người tiền thì cũng chết, vậy thì cô không trả.
Mười phút sau.
– Ọc ọc ọc! Ô ô ô!!!
Ninh Ninh bị gã đàn ông tóc húi cua dúi vào bồn tắm, hai tay hai chân đều bị trói lại bằng băng dính, ngoài miệng cũng bị dán chặt, cô ra sức lắc đầu với Bùi Huyền.
– Tiền quan trọng hay là mạng quan trọng, em nghĩ kỹ chưa?
Bùi Huyền khoanh tay dựa vào tường, đưa mắt ra hiệu cho gã đàn ông tóc húi cua, gã đó xé một cái, giật băng dán miệng Ninh Ninh xuống.
Gã giật quá mạnh, băng dán vừa được giật xuống, trên mặt Ninh Ninh bỏng rát đau nhức.
Cô thở hổn hển nhìn Bùi Huyền, nước trong bồn tắm vẫn đang xả, đã dâng lên quá eo cô, mái tóc dài xoăn của cô nổi dập dềnh trên mặt nước, giống như rong biển màu đen, cô nuốt khan nước bọt hỏi:
– Trả cho anh tiền rồi, anh sẽ buông tha cho em không?
– Đương nhiên rồi. – Bùi Huyền biếng nhác nói, – Giết em đối với anh chẳng có lợi ích gì cả.
Ninh Ninh lại nhìn sang gã đàn ông tóc húi cua, lạnh lùng nói:
– Vậy anh ta thì sao? Anh có thể đảm bảo anh ta không giết em không?
Bùi Huyền liếc nhìn gã đàn ông tóc húi cua cười như không cười:
– Có thể.
Bùi Huyền là một tên lừa đảo đáng chết, cô không nên tin tưởng anh ta.
Sau khi Ninh Ninh lặp lại hành vi trước đó và vay mượn người thân, bạn bè hai trăm vạn, gã đàn ông tóc húi cua cũng lặp lại hành vi trước đó, lại lần nữa ấn cô vào trong bồn tắm.
– Đã nói rồi mà.
Ninh Ninh nhấc đầu ra khỏi nước, sợ hãi kêu lên.
– Anh đã nói đảm bảo anh ta không giết em rồi mà!
– Anh xin lỗi. – Bùi Huyền bâng quơ nói, – Anh đùa với em thôi.
– Điêu dân mơ tưởng hại trẫm, nhưng trẫm lại bất tử ha ha ha!
Thiết lập nhân vật đã hỏng.
Trở về mở đầu.
Gã đàn ông tóc húi cua ngồi đối diện xé đùi gà:
– Khi nào anh mới cho em giết cô ta?
– Đừng có nói lời trêu đùa như vậy, dọa em ấy đấy. – Bùi Huyền cho ống hút vào ly sữa đậu nành, đặt ở trước mặt Ninh Ninh, – Tiểu Ái, anh hỏi em một chuyện.
Ninh Ninh không nói lời nào, nhìn chòng chọc vào hai người này.
Bọn họ căn bản không tính để cô sống sót.
Đặc biệt là gã đàn ông tóc húi cua một lòng muốn mạng của cô, vì sao? Vì 500 vạn kia ư? Vì để bày tỏ lòng trung thành trước mặt Bùi Huyền, hay là vì…
– Là chuyện 500 vạn đúng không? – Ninh Ninh nói, – Yên tâm, em sẽ trả đủ cho hai anh.
Bùi Huyền cùng tóc húi cua liếc nhau, sau đó cười:
– Vậy thì tốt, thế khi nào thì em trả đủ cho anh?
– Trong nhà em có một số châu báu, nhưng xử lý thì cần chút thời gian. – Ninh Ninh lấy di động ra, – Hay là em gọi mấy cuộc điện thoại thử xem có bạn bè nào cho em mượn trước được không nhé?
Nói xong, cô ở ngay trước mặt Bùi Huyền gọi mấy cuộc điện thoại ra ngoài.
Lúc trước vì vay tiền, cô chủ yếu gọi cho đàn ông, mà lúc này cô chỉ gọi cho phụ nữ.
– À thế này, gần đây em mới mua nhà, nhưng mà còn thiếu chút tiền.
– Hai đứa con nhỏ của chị con đang đi học, chi tiêu rất nhiều…cho em vay một ngàn khối được không?
– Bây giờ chị đang họp, lát gọi điện lại cho em.
Khi cô đang tính gọi tiếp cho người khác nữa thì Bùi Huyền đưa tay đè tay cô lại.
– Vì sao em chỉ gọi điện cho phụ nữ?
Anh ta nhìn chằm chằm vào mắt cô, môi hơi nhướng lên.
– Người phụ nữ vừa xinh đẹp lại khéo léo như em không lý nào chỉ có nhân duyên tốt với phụ nữ, tốt nhất là để anh chọn cho em đi.
Bị anh ta nhìn thấu, Ninh Ninh trơ mắt nhìn anh ta đoạt di động trong tay mình, không biết là lật xem sổ danh bạ hay là ghi chép cuộc gọi của cô, lúc sau đưa di động lại cho cô:
– Anh Hải, Tiểu Kha, Lý Thiện Trúc, em gọi điện hỏi ba người này trước đi.
Kết quả rõ ràng.
Anh Hải:
– Em còn dám gọi điện cho anh? Anh đây còn đang bận dạy dỗ thằng con, không rảnh lo cho em đâu!
Tiểu Kha:
– Anh đang xử lý chuyện của bố anh, lát gọi lại cho em sau.
Lý Thiện Trúc:
– Chị Ái, chị chờ em một chú…Hiện tại trong tài khoản của em chỉ có 3000 khối, em giữ lại 300 khối để ăn uống, còn lại gửi hết cho chị được không?
Người mất vó, ngựa mất chân… Không, là người mất chân, ngựa mất vó. Sau khi cúp điện thoại, Ninh Ninh vô tội nhìn Bùi Huyền, anh chọn ai không chọn lại chọn ba người họ, đúng thật là trời xanh có mắt, nhìn bản mặt rối rắm của anh thật đáng lắm.
Bùi Huyền cau mày suy tư một hồi, sau đó lắc đầu cười khổ:
– Không ngờ em lại thảm như vậy nếu không có vé xem phim.
Trong lòng Ninh Ninh đánh thót một cái, anh ta nói vậy là có ý gì?
– Có người dùng vé xem phim để cứu người, có người dùng vé xem phim để tôi luyện kỹ năng diễn xuất của mình.
Bùi Huyền đưa điếu thuốc lên miệng, gã đàn ông tóc húi cua ngồi bên châm lửa cho anh ta, anh ta phả một làn khói, giữa làn khói trắng nheo mắt lại, cười với Ninh Ninh.
– Em thì lại dùng vé xem phim để cải thiện các mối quan hệ cá nhân, thay đổi nó rất nhiều lần, nhưng em thậm chí không thể vay được hai trăm vạn, thật lãng phí vé quá.
Thì ra là thế.
Ninh Ninh rũ hai mắt xuống.
Thảo nào Trương Tâm Ái không hề sợ chút nào, thảo nào chị ta có nhiều mối quan hệ cá nhân tốt như thế, bởi vì chị ta có vé xem phim. Chỉ cần có thể tìm được bộ phim điện ảnh đối ứng, chỉ cần trong tay có đủ vé xem phim, chị ta sẽ liên tục trở lại quá khứ, cải thiện thậm chí nghịch chuyển mối quan hệ giữa chị cùng với người nào đó.
Nhưng loại cải thiện này chắc chắn cũng có hạn chế, chị ta đã từng thay đổi số mệnh của nhân vật chính rồi phải không? Thay đổi bao nhiêu lần? Chị ta đã có năng lực thay đổi quá khứ, vì sao lại không thử thay đổi số mệnh hôn phu của mình, là bởi vì không yêu anh ta, hay là bởi vì vừa lúc trong tay không có vé?
Nhưng mà bây giờ không phải lúc nghĩ những việc này.
– Lấy hết trang sức châu báu của em ra đi, lát bọn anh sẽ tự đi xử lý.
Bùi Huyền kẹp điếu thuốc ở ngón tay, cười nói.
– Đúng rồi, bồn tắm trong phòng tắm của em dùng như nào vậy?
Rào rào rào, nước từ các hướng xả vào bồn tắm.
Ninh Ninh đứng bên cạnh bồn tắm, một bóng người lặng lẽ tiếp cận cô từ phía sau.
Cô bỗng nhiên xoay người ôm lấy gã, hạ giọng nói:
– Anh thật sự cho rằng em đã tiêu hết 500 vạn kia à?
Đối phương ngây ra, đúng lúc này, cô đã nhón chân, đôi tay ôm lấy cổ gã, hôn gã ngấu nghiến.
Gã đàn ông tóc húi cua lúng túng bối rối không biết phải làm sao, tay chậm rãi ôm lấy eo cô, tiếp sau đó, gã vứt bỏ toàn bộ áo giáp, quấn quýt đáp lại nụ hôn của cô.
Điều này rất kỳ lạ đúng không?
Không, hoàn toàn không kỳ lạ.
Từ sau khi biết cô một chân đạp mấy thuyền, Bùi Huyền không hề tức giận, tức giận là gã, vì sao? Bởi vì người yêu cô là gã, không phải Bùi Huyền.
Bởi vì cô là người phụ nữ của lão đại, cho nên gã mới đè nén trong lòng, nhưng Trương Tâm Ái sẽ cho gã đè nén trong lòng hay sao? Không đâu. Chị ta là người đam mê trò chơi cấm luyến, không phải đùa bỡn cha con thì chính là đùa bỡn anh em, vậy thì làm sao mà bỏ qua một đôi chủ tớ cho được? Kiểu hôn nhau giống như yêu đương vụng trộm này chắc không phải lần đầu đâu.
Rời môi, Ninh Ninh chậm rãi đặt cằm lên vai gã, liếc xéo gã, với sự tán tỉnh và hung ác thuộc về Trương Tâm Ái tràn ngập trong mắt, dịu dàng tình cảm nói với gã:
– Số tiền này là của hai chúng ta, vì sao phải chia cho anh ta?
Hết chương 114
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT