Mộc Qua bồi hồi đi một vòng ở nơi được viết trên tờ giấy nhưng mà không đi vào, bởi vì đó là một khu nhà giàu có, nhìn khắp chỉ toàn là biệt thự và biệt thự.
Có nhà giàu nào mà nhàn hạ thoải mái đặc biệt chạy tới đây giải quyết một quỷ nghèo phiền phức là cậu hay không? Nhớ tới cô bé cao tới chân cậu, Mộc Qua cho rằng đây tám mươi phần trăm là một trò đùa.
Nhưng mà sau khi về nhà, cậu lại cảm thấy hối hận.
– Mình hẳn là nên gõ cửa hỏi một chút.
Cậu nghĩ.
– Dù sao hỏi một chút cũng chẳng tổn thất gì.
Trằn trọc một đêm, ngày hôm sau, cậu dậy muộn.
Chị gái đã đi trước cậu một bước, cậu mặc quần áo xong đi xuống dưới, vốn nên theo chị gái cùng đi đến nhà Bùi Huyền làm việc, nhưng không biết tại sao cậu lại do dự.
– Dù sao mình cũng đã đến muộn, hôm nay thôi không đi nữa.
Mộc Qua cúi đầu nhìn tờ giấy trong tay.
– Đi đến nơi này một lần nữa xem sao?
Cậu cứ bồi hồi ở cửa mãi, cho đến khi một lớn một nhỏ xuất hiện ở trước mặt cậu.
Là cô bé ngày hôm đó.
Mộc Qua nhìn …thiếu niên phía sau cô bé, cười lạnh:
– Những gì trên tờ giấy là anh viết à?
Kiểu chữ thuần thục chững chạc như thế không thể nào là do cô bé kia viết được.
Đối phương nhận tờ giấy, nhìn nhìn hàng chữ trên đó, sau đó nói với cô bé kia mấy câu, quay lại nhìn cậu:
– Chúng ta tìm chỗ nào ngồi nói chuyện đi.
Thoạt nhìn đối phương rất quan tâm đến cô bé đó, cho nên bọn họ ngồi xuống một quán trà sữa, trong quán rất ấm áp, bầu không khí lan tỏa mùi hương sữa dễ chịu.
– Nói đi.
Giới thiệu tên tuổi xong, Mộc Qua ngả lưng vào sô pha, khoanh tay, tràn ngập hoài nghi cùng kháng cự hỏi:
– Chị gái của tôi có nguy hiểm gì?
Đối phương lấy ra một tấm ảnh đặt lên trên bàn, đẩy về phía cậu.
Mộc Qua cầm lấy tấm ảnh, đó là một bức ảnh cưới do một vị khách chụp. Chú rể trong ảnh là Bùi Huyền, cô dâu là một người phụ nữ mà cậu không quen biết.
– Sự việc xảy ra năm 1994…- Đối phương chậm rãi nói.
Theo ngữ điệu thong thả của đối phương, năm 1994, câu chuyện của “Người bên gối” giống như một bộ phim điện ảnh đen trắng chiếu chậm rãi trước mặt Mộc Qua.
Một câu chuyện làm người ta lạnh cả sống lưng.
Một người đàn ông gian trá, độc ác, tàn bạo, ngay cả người bên gối mình cũng không hề lưu tình chút nào.
– Chị của em hiện giờ rất nguy hiểm. – Cuối cùng đối phương tổng kết.
– Nguy hiểm?
Mộc Qua nở nụ cười, vẫn nửa tin nửa ngờ, tỏ vẻ nhẹ nhàng nhún vai.
– Câu chuyện mà anh kể nói thẳng ra chỉ là vì một quan hệ tay ba dẫn đến vụ thảm án, nhưng nó có liên quan gì đến chị gái tôi? Chị ấy với Bùi Huyền không phải quan hệ này, chị ấy chỉ làm chút chuyện giúp Bùi Huyền và nhận tiền mà thôi.
Văn Vũ nhíu mày, giống như Mộc Qua nói vậy, chuyện này đặt ở người trong cuộc cùng với trên người đương sự thì vô cùng đau khổ, nhưng mà trong mắt người ngoài, đó chỉ là bởi vì một quan hệ tam giác mà dẫn đến một bi kịch, thậm chí đến nay vẫn còn có một số ít người cho rằng người sai là Yến Tình, Bùi Huyền mới là người bị hại.
– Chỉ có thế thôi, không có gì khác phải không? – Mộc Qua đứng dậy nói, – Vậy tôi đi trước đây.
Đi được một nửa, sau lưng có người gọi cậu:
– Từ đã.
Cậu quay đầu lại, người gọi cậu không phải Văn Vũ mà là cô bé vẫn luôn yên lặng dùng ống hút hút trà sữa kia.
– Ba ngày sau.
Cô ôm ly trà sữa, đôi mắt đen láy nhìn cậu.
– Bùi Huyền sẽ dẫn chị anh đi tham gia lễ tang Liên gia.
Mộc Qua không hiểu nhìn cô:
– Hết chưa?
– Sau đó. – Ninh Ninh bổ sung thêm một câu, – Buổi tối chị ấy sẽ cầm phí làm thêm giờ về nhà.
Mộc Qua xùy một tiếng, lắc đầu:
– Nói y như thật vậy, em làm sao mà biết được chuyện gì sẽ xảy ra của ba ngày sau chứ?
Nói xong, cậu liền bỏ đi ngay không một chút do dự. Lần này Ninh Ninh không gọi cậu lại, bởi vì Mộc Qua rất thông minh, mà người thông minh tính cảnh giác rất nặng, so với nghe được từ người khác thì cậu tin tưởng mình tận mắt nhìn thấy hơn, tự mình điều tra được hơn.
– Cậu ấy không tin mình.
Ninh Ninh nghĩ thầm,
– Nhưng ba ngày sau, cậu ấy sẽ phát hiện những gì mình nói đều là thật.
Nhưng đồng thời, có một việc cần cô phải giải quyết ngay.
Ninh Ninh từ từ quay sang nhìn Văn Vũ.
Có một số việc có thể đẩy hết sang Dư Sinh, nhưng có một số việc không thể, ví dụ như tình huống hiện tại, bảo cô phải giải thích thế nào đây?
– Những cái này đều là do em mơ thấy.
Ninh Ninh lấy ra cái cớ mà cô từng ứng phó với Hứa Dung, ra vẻ thần bí nói.
– Nói cho anh một bí mật, em có thể mơ thấy việc phát sinh trong tương lai nha…
Để chứng minh những gì mình nói là thật, cô bắt đầu nêu ví dụ, tiên đoán người sẽ xuất hiện tại lễ tang Liên gia, tiên đoán trên lễ tang Liên gia sẽ xuất hiện những trò khôi hài gì. Từ đầu đến cuối, trên mặt Văn Vũ không có kinh ngạc, không có hoài nghi, không có không kiên nhẫn, anh chỉ yên lặng nhìn cô.
Ninh Ninh dần dần không nói nữa, cô dè dặt hỏi:
– Có phải anh không tin em không ạ?
– Ninh Ninh.
Văn Vũ dịu dàng nói.
– Trước kia anh cùng dùng đoán trước để làm cái cớ.
Ninh Ninh ngẩn người.
– Khi đó anh cũng còn nhỏ, bị cuốn vào một vụ án, tận mắt nhìn thấy hung thủ.
Văn Vũ xoa đầu cô.
– Anh vẽ người ta ra, nhưng không nói cho người khác, một là sợ bị trả thù, hai là…bởi vì anh còn nhỏ, anh sợ người lớn không tin anh.
Ánh mắt anh chính trực, sáng ngời, kiên định, giống như thanh kiếm cuối cùng đã được mài giũa, đánh bóng. Cũng không làm người ta cảm thấy sợ hãi, bởi vì đây là một thanh kiếm sáng chói vì bảo vệ người khác mà ra đời.
– Anh sẽ không bởi vì tuổi người nào đó lớn mà tin tưởng người đó, cũng sẽ không bởi vì em còn nhỏ mà xem nhẹ em.
Văn Vũ nghiêm túc nhìn vào mắt Ninh Ninh.
– Đừng sợ, hãy nhìn vào mắt anh, nói cho anh biết, em phát hiện được gì?
Ninh Ninh do dự nhìn anh, muốn nói lại thôi.
Những bí mật chôn giấu nơi đáy lòng cô, có thể…nói ra được không?
Ba ngày sau, bệnh viện.
Hứa Dung vừa mới vượt qua thời kỳ nguy hiểm, sắc mặt tái nhợt nằm ở trên giường, yếu ớt đến mức ngay cả ngón tay cũng không cử động được, nhưng khi nhìn thấy con gái đi vào, cô ta vẫn cố hết sức mở mắt ra, nhìn sang bác sĩ:
– Tôi muốn được nói chuyện riêng với con gái.
Bác sĩ rời khỏi rồi, Tiểu Ngọc mắt đỏ hồng đi đến:
– Mẹ ơi, vì sao mẹ tự sát?
– Nếu mẹ không làm vậy, Ninh Ngọc Nhân sẽ hận mẹ. – Hứa Dung yếu ớt nói. – Cũng sẽ hận con.
– Nhưng mà mẹ cũng đã tìm em ấy rất lâu rồi mà…
Tiểu Ngọc khóc,
– Tìm được Ninh Ninh về rồi, dì Ninh sẽ không giận mẹ nữa.
Thật sự tìm được về hay sao? Nghĩ đến ngày hôm đó tuyết rơi dày đặc, cùng bóng dáng nhỏ bé bị mình bỏ rơi trên đường ray xe lửa bỏ hoang, Hứa Dung muốn nói lại thôi, cuối cùng cắn răng quyết định chôn giấu kỹ chuyện này ở trong lòng, mang vào trong quan tài.
– Tiểu Ngọc, con hãy nghe mẹ nói.
Cô ta bỗng nhiên cầm lấy tay Tiểu Ngọc, ánh mắt sáng lên.
– Từ hôm nay trở đi, con ngày nào cũng phải đi theo Ninh Ngọc Nhân, không được rời xa dì ấy, dì ấy có mắng con, con cũng không được cãi lại, dì đói dì khát, con phải bưng cơm rót nước cho dì. Đặc biệt là lúc dì đau khổ, con phải ở bên dì bầu bạn chia sẻ với dì…
– Mẹ ơi…- Tiểu Ngọc không hiểu nhìn cô ta.
– Trái tim con người đều làm bằng thịt.
Hứa Dung dặn dò thấm thía, sau đó chậm rãi nhìn phía sau con gái.
– Được rồi, con đi ra ngoài đi, để mẹ nói chuyện với dì Ninh của con.
Tiểu Ngọc quay đầu lại, thấy cửa phòng mở ra, Ninh Ngọc Nhân đứng ở cửa.
Khi cửa phòng đóng lại, trong phòng chỉ còn lại hai người mẹ.
– Lần trước cậu đã hứa với tôi thế nào? – Ninh Ngọc Nhân mở miệng trước tiên, cười hỏi cô ta, – Một lần cuối cùng?
– Ngọc Nhân, là mình có lỗi với cậu.
Hứa Dung gắng gượng nhưng không thể ngồi dậy được, nước mắt chảy xuống nói:
– Mình cũng không tính giải thích gì cả, mình không có mặt mũi để gặp cậu. Nếu Ninh Ninh chưa về nhà, mạng này của mình sẽ cho cháu nó. Mình sẽ chết theo cháu nó.
Có lẽ cô ta thực sự nên sớm rời khỏi thị trấn nhỏ bé đó và bước vào làng giải trí, cô ta khóc thảm thương như thế, yếu ớt như thế, đau khổ như thế, không gì là không biết làm, không hề có sơ hở, giống như thật.
Ninh Ngọc Nhân lặng thinh một lát, hỏi:
– Cậu chết rồi, Tiểu Ngọc phải làm sao đây?
Hứa Dung lau nước mắt,
– Mình nguyện đền bù con gái của mình cho cậu.
Ninh Ngọc Nhân cười lạnh:
– Cậu làm mất con gái tôi, giờ lại muốn tôi nuôi con gái cậu?
– Mình nào có mặt mũi nói vậy?
Hứa Dung co rút mình lại, sau đó hai mắt đẫm lệ nhìn Ninh Ngọc Nhân.
– Cậu chỉ biết vùi đầu vào đóng phim, cũng không biết tự chăm sóc bản thân, cũng không cho người nào chăm sóc cậu. Tiểu Ngọc…Tiểu Ngọc là người thân thuộc với cậu, con bé rất có năng lực, từ nhỏ đã biết giặt giũ cơm nước rồi. Cậu…Cậu hãy để con bé thay thế mình…khụ khụ khụ..
Cô ta ho vài tiếng, bỗng nhiên run rẩy vươn tay, giữ chặt ngón tay Ninh Ngọc Nhân.
– Còn nữa.
Hứa Dung nói tiếp,
– Con bé tên Ngọc, chính là lấy từ tên của cậu. Mình vẫn luôn hy vọng con bé giống cậu…mà không phải giống người vô dụng như mình…
Ninh Ngọc Nhân cúi nhìn cô ta một lúc lâu, đột nhiên nắm ngược trở lại bàn tay cô ta, ngồi xuống mép giường.
– Hứa Dung. – Ninh Ngọc Nhân chậm rãi nói, – Tôi mơ một giấc mơ.
Hứa Dung ngẩn người, không hiểu sao đề tài lại nhảy ra như này.
– Tôi mơ thấy tôi bị những lời nói này của cậu làm cho cảm động mà giữ Tiểu Ngọc lại.
Ninh Ngọc Nhân lẩm bẩm,
– Ban đầu tôi rất ghét con bé, nói cũng không muốn nói với con bé một câu. Nhưng mà trái tim đều lớn lên bằng thịt, một năm hai năm, ba năm bốn năm, khi bảy tám năm qua đi, tôi đã coi con bé như con ruột của mình.
Nói đến đây, cô ấy chậm rãi cúi đầu xuống, đôi mắt tối tăm nhìn chằm chằm Hứa Dung, cười nói.
– Cho đến một ngày, lúc tôi dọn dẹp quần áo cũ lại cho con bé, phát hiện được một cái mũ vàng, một cái váy đỏ…
Hứa Dung mặt tái mét.
Ý nghĩ đầu tiên trong đầu là: Chuyện này là không thể.
Một phút chần chừ đã khiến cô ta không vứt mũ cùng áo khoác nỉ đỏ đi, một chút tham lam mà cô ta đã nhét hai thứ phụ kiện này vào trong túi, gửi về quê nhà, dù sao sau về gửi về quê thì sẽ được bạn bè thân thích phân chia hết, thậm chí chỉ mặc nó mấy ngày sau đó lại biến nó thành hàng hóa, qua tay đưa cho người khác.
Ninh Ngọc Nhân sẽ không phát hiện.
Cái rương đã được gửi đi rồi, quần áo cùng mũ đã được gửi đi rồi.
– Tôi hỏi con bé ở đâu ra.
Ninh Ngọc Nhân nói.
– Tiểu Ngọc nói bảy tám năm trước, khi nó diễn xong “Giấc mộng tương lai” về nhà thì thấy cậu ra ngoài, trong phòng thì để rương hành lý được đóng gói sẵn, nó mở rương ra xem, thấy bên trong đó đều là quần áo cũ gửi về quê, nó nhặt mấy cái mình thích ra, sau đó đóng lại rương cho cậu. Hứa Dung, cậu có biết khi đó trong lòng tôi nghĩ gì không?
Cô ấy nắm chặt tay Hứa Dung, ngón tay lạnh như băng, lạnh như là tay người chết đã lâu, không kịp nuốt hơi thở cuối cùng, cứng cỏi kiên cường đẩy nắp quan tài, từ bên trong bò ra.
– Mùa đông bảy tám năm trước, Ninh Ninh mặc quần áo này, đội mũ này ra ngoài. Nhưng lúc con bé được người ta phát hiện ra trên người lại không mặc những thứ này.
Ninh Ngọc Nhân nhìn Hứa Dung, đôi mắt tối tăm, ngay cả hơi thở cô ấy thở ra cũng tràn đầy ớn lạnh, một hơi thở của sự chết chóc.
– Một đứa bé gái, chỉ mặc một cái len lông cừu mỏng, nằm cuộn tròn bên đường ray bỏ hoang, sau khi tuyết tan mới bị người ta phát hiện ra. Ninh Ninh, con gái nhỏ bé của tôi…nó là bị lạnh cóng mà chết.
Hết chương 103
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT