Lúc Ôn Dĩ Ninh cười rộ lên, lông mi cong cong, đôi mắt nhìn chăm chú người khác cứ như biết nói, rồi lại an tĩnh đến kỳ lạ.

Thẩm Tự Chi bị cô nhìn như vậy, liền ngẩn người ra.

Bỗng dưng bị cô gái nhỏ ôm vào lòng.

Mùi hương thanh đạm thoảng qua trong lòng ngực rồi lại biến mất, một đôi tay trắng nõn tinh tế vòng quanh eo anh, rồi rất nhanh lại buông ra.

Ôn Dĩ Ninh cầm tay Thẩm Tự Chi dắt anh vào phòng mình: “Rất lâu rồi không có ai đặt chân đến hành tinh nhỏ của em, hoan nghênh anh ghé chơi nha.”

Thẩm Tự Chi bây giờ mới ý thức được, Ôn Dĩ Ninh đang phát bệnh.

Khoảng cách hai lần phát bệnh ngắn đến bất thường, chẳng cần nghĩ cũng biết được là bị kích thích.

Anh không nói gì, mắt nhìn chằm chằm vào bàn tay đang nắm cổ tay anh, để mặc cô kéo anh ngồi xuống ghế sô pha nhỏ trong phòng.

Trong phòng rất tối, chỉ mở một cái đèn ngôi sao, treo trên góc tường, ánh đèn nhấp nháy nhấp nháy mờ mờ ảo ảo.

“Chỗ này hơi nhỏ chút.” Ôn Dĩ Ninh ngồi vào mép giường, có chút xin lỗi, “Cho nên bạn bè em cũng không nhiều lắm, đợi bọn họ tới, em giới thiệu với anh.”

Cô nói xong thì ôm chiếc gối nhỏ ở đầu giường vào trong ngực, thỉnh thoảng ngó trái ngó phải một cái, giống như đang tự lầm bầm lầu bầu một mình vậy.

“Đây là Mễ Mễ, siêu cấp đáng yêu luôn, đây là tiểu Cảnh, còn người bên kia đang chạy qua đây là….”

Rõ ràng chung quang cô trống huếch trống hoác không có gì nhưng cô lại giống như có thể nhìn thấy tất cả vậy, nhỏ giọng giới thiệu với anh từng người “bạn” của cô.

Thẩm Tự Chi vẫn luôn kiên nhẫn nghe cô nói, tầm mắt đảo qua từng vật trang trí nhỏ tinh xảo trong phòng, trên mặt vẫn rất bình đạm nhưng môi mỏng càng mím càng chặt.

Tuy rằng anh biết Ôn Dĩ Ninh sẽ phát bệnh nhưng đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy bộ dạng phát bệnh của cô.

Để bản thân rơi vào một thế giới ảo tưởng nho nhỏ, dùng một không gian xây dựng lên một xã hội không tưởng thuộc về chính mình.

Trong căn phòng mờ tối, những đồ vật nhỏ bé liên quan đến vũ trụ ấy giống như những tiểu hành tinh trong vũ trụ, tận tâm tận lực thỏa mãn mọi tưởng tượng của chủ nhân căn phòng.

Lãng mạn đấy, cũng tàn khốc .

Trong hoàn cảnh như vậy, rực rỡ nhất chính là đôi mắt của cô gái trước mắt.

Trong đồng tử của cô gái ánh lên những tia sáng nhỏ vụn, giống như ngàn vạn vì sao đang phản chiếu trong mắt cô.

Những ngón tay của Thẩm Tự Chi buông thõng xuống bên hông anh hơi co lại, mí mắt hơi khép lại che đậy đi cảm xúc u ám trong mắt anh.

Lần đầu tiên trong đời anh muốn giữ ánh sáng ấy làm của riêng mình.

Ôn Dĩ Ninh còn đang hào hứng giới thiệu hành tinh cho của mình cho Thẩm Tự Chi, bỗng dưng như nhận ra điều gì đó, cô đưa tay bịt kín miệng mình.

Giọng nói có chút rầu rĩ của cô truyền qua khe hở giữa các ngón tay: “Ngại quá, có phải em nói nhiều quá rồi không,…..bởi vì em tìm lâu lắm mà không thấy được người có thể trút bầu tâm sự…”

Thẩm Tự Chi khẽ lắc đầu, thể hiện mình cũng không bận tâm, giọng nói không tự chủ cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều: “Không sao đâu, tôi đang nghe.”

Ôn Dĩ Ninh lại ôm gối đầu trong tay càng chặt hơn, gác cằm lên trên, ánh sáng trong mắt lại càng lấp lánh hơn: “Anh thật tốt.”

Thẩm Tự Chi lẳng lặng cười khẽ, đưa tay lên đỉnh đầu xoa mái tóc mượt mà của cô.

Có thứ gì đó cồm cộm trên trán, Ôn Dĩ Ninh không thoải mái giơ tay ra chặn lại. Đột nhiên như chạm vào cái gì đó không thể tin được, ngón tay dừng lại một chút, sau đó lại sờ soạng cổ tay Thẩm Tự Chi một vòng.

“Cái này là……”

Thẩm Tự Chi rút tay lại, Ôn Dĩ Ninh nhìn theo hướng đó, giống như phát hiện ra một thế giới mới, giọng nói không tự chủ được tăng lên: “Thật trùng hợp, trước đây em cũng có một cái vòng tay như vậy.”

Động tác của Thẩm Tự Chi cứng lại.

Vài giây sau, anh yên lặng nhìn về phía Ôn Dĩ Ninh, trong mắt dần dần nổi sóng: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó à….” Ôn Dĩ Ninh sờ sờ cổ tay mình, ký ức hỗn loạn trong đầu hình như rõ ràng hơn một chút.

“Em tặng nó cho một anh trai nhỏ, cũng không biết bây giờ anh ấy còn nhớ hay không nữa.”

Hầu kết của Thẩm Tự Chi giật giật, giọng nói hơi khàn.

“…… Anh ấy nhớ rõ.”

Anh đương nhiên nhớ rõ.

Đó là chuyện xảy ra khi Ôn Dĩ Ninh mười tuổi.

Năm ấy Thẩm Tự Chi mười sáu tuổi, một mình anh lẻ loi đi du học ở nước ngoài.

Nhưng trên đường đến chung cư, anh gặp tai nạn ngoài ý muốn.

Tài xế gặp sự cố nghiêm trọng trong thao tác khiến cho chiếc xe mất lái, trực tiếp văng ra đường.

Thẩm Tự Chi ngồi ở vị trí ghế phụ, đương nhiên không tránh khỏi bị thương. May mắn chưa mất mạng, đáng tiếc bị thương nghiêm trọng. Trong lúc điều trị ở bệnh viện, đã mấy lần bên bờ vực tử vong.

Nghe được tin, hai vợ chồng Lê Uyên và Minh Sán lập tức tới hỏi thăm, đồng thời mang tới một cái vòng tay.

Khi đó Ôn Dĩ Ninh còn đang đi học, sau khi nghe được chuyện này, cũng muốn tới cùng. Nhưng vợ chồng hai người lo lắng tiểu Ôn Dĩ Ninh nhìn thấy vết thương của Thẩm Tự Chi sẽ sợ hãi, nên hai người không thể nào đồng ý.

Vì vậy, cô bé vừa tròn mười tuổi lặng lẽ trốn học ngày hôm đó, đến một cửa hàng trang sức bạc gần đó, nhờ người giúp khắc chữ "bình an" lên chiếc vòng mà cô đã đeo từ khi còn nhỏ, còn bí mật nhét nó vào túi của Ôn Minh Sán.

Cũng không biết chiếc vòng đó có sức mạnh thần kỳ gì không, từ ngày hôm sau Ôn Minh Sán đem chiếc vòng giao cho Thẩm Tự Chi, tình huống của anh có xu hướng dần dần ổn định, cũng bắt đầu nhanh chóng chuyển biến tốt đẹp.

Nhưng trùng hợp chính là, cùng lúc đó, Ôn Dĩ Ninh đột nhiên bị bệnh.

Không ai biết nguyên nhân gây ra vấn đề của Ôn Dĩ Ninh thời gian đó là gì, ngay cả chính Ôn Dĩ Ninh cũng không nhớ rõ.

Ký ức của cô có chút dấu hiệu bị rối loạn, đối với những sự việc xảy ra trước năm mười tuổi, cô chỉ nhớ rõ ràng được vài thứ ít ỏi.

Vì sợ rằng nhắc đến chuyện này sẽ càng kích thích Ôn Dĩ Ninh, kể từ đó, người một nhà đồng thời lựa chọn im lặng, không nói đến chuyện này nửa chữ.

“…..Nếu anh ấy nhớ rõ, sao anh ấy lại thờ ơ với em như vậy?”

Giọng nói của Ôn Dĩ Ninh đột nhiên trầm thấp lại tủi thân, kéo suy nghĩ của Thẩm Tự Chi quay trở lại.

Thẩm Tự Chi đứng dậy, quỳ một gối xuống đất đối diện với Ôn Dĩ Ninh, ngẩng đầu nhìn thấy đôi mắt đang rũ xuống của cô.

“Anh ấy không phải cố ý thờ ơ.”

“Chỉ là anh ấy sợ hãi. Một khi cảm xúc mất kiểm soát, anh ấy sẽ khiến cô gái nhỏ của mình sợ hãi.”

Ôn Dĩ Ninh vẫn cúi đầu, giọng nói càng ngày càng nhỏ: “Vậy anh nói xem, tại sao ngày đầu tiên em gặp anh ấy, anh ấy không cho em gọi là anh Thẩm, còn có ý tránh né em nữa.”

Thẩm Tự Chi nghe vậy, cười cười khe khẽ, nâng tay Ôn Dĩ Ninh lên, nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay cô một nụ hôn.

“Hành lý nặng quá, anh ấy không muốn cô gái nhỏ của mình vất vả.”

“……”

“Anh ấy cũng không muốn ở trong lòng cô ấy, vẫn mang thân phận của một 'anh trai'.”

Đôi môi mỏng khô ráo cọ qua mu bàn tay, có chút ngứa, Ôn Dĩ Ninh giãy giụa một chút, không tránh ra.

“Nhưng mà…… Anh ấy có bạn gái nha.”

“Anh ấy không có.”

Nói rồi, Thẩm Tự Chi thuận thế ngồi xuống cạnh Ôn Dĩ Ninh, “Kia chẳng qua chỉ là một người cũng chẳng được xem là bạn bè, quen biết lúc học đại học, gần đây vì liên quan đến kịch bản mới, tới hỏi anh vài vấn đề thôi.”

Giọng điều người đàn ông giống như đang dỗ dành, lại dịu dàng từ tính quá mức, vang lên bên tai, khiến cho vành tai của Ôn Dĩ Ninh không khống chế được nóng lên.

Cô ôm càng chặt gối ôm trong tay, cả khuôn mặt giống như vùi và trong đó: “ Nhưng mà vòng tay của cô ấy giống vòng tay của anh ấy như đúc.”

“Của anh ấy là do em tặng, không lý do gì lại mua cái giống y đúc cho người khác.” Thẩm Tự Chi ôm Ôn Dĩ Ninh vào ngực, cảm giác được cả người cô mềm mềm, không có cự tuyệt. Vì thế càng lần tới, muốn hôn hôn đỉnh đầu cô: “Không cần nghĩ quá nhiều, anh ấy chỉ thích em.”

Ôn Dĩ Ninh mơ mơ màng màng gật gật đầu, “Nếu là sự thật thì tốt rồi, cảm ơn anh an ủi em.”

Giờ phút này ngay cả cô cũng không có ý thức được, trong vô thức, thân thể của cô đã gần như dán trên người Thẩm Tự Chi.

Sợi tóc của cô gái nhỏ cọ qua cọ lại gáy anh, một mùi thơm thoang thoảng quanh quẩn quanh thân anh .

Thẩm Tự Chi cố chống lại ham muốn muốn giữ chặt gáy cô mà hôn lên môi cô, đem cô ôm vào trong ngực: “Anh trả lời em nhiều câu hỏi như vậy, em có phải cũng nên trả lời anh vài câu hỏi không?”

“Câu hỏi gì?” Ôn Dĩ Ninh dựa vào vai anh, vẻ mơ màng trong mắt không giảm, quá mức dịu ngoan.

“Em thích Thẩm Tự Chi sao?”

“……”

Nghe thấy câu hỏi này, Ôn Dĩ Ninh ngẩn người, đột nhiên im lặng.

Thẩm Tự Chi kiên nhẫn buông cô ra, chờ cô trả lời.

“Em ——”

Ôn Dĩ Ninh há miệng thở dốc, lại chỉ phát ra một âm tiết đơn điệu.

Chống lại ánh mắt đầy cám dỗ của người đàn ông, cô cụp mắt xuống.

“Em không thích anh ấy.”

Không nghĩ đến câu trả lời của Ôn Dĩ Ninh lại như vậy, ánh mắt Thẩm Tự Chi bỗng chốc lạnh xuống.

“Vì sao?”

Ôn Dĩ Ninh nghiêng nghiêng đầu, xoay người lại, chậm rì rì đáp: “Em chỉ là em gái của anh ấy nha, sao em lại phải thích anh ấy.”

“Anh ấy có thích em hay không cũng chả sao hết, chỉ cần anh ấy không ghét em là được rồi. Dù sao cũng sống cùng một nhà, em không thích ghét nhau như chó với mèo.”

“……”

Cảm nhận được không khí chung quanh bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo, cả người Ôn Dĩ Ninh cứng lại: “Sao anh lại tức giận thế?”

Thẩm Tự Chi chậm rãi đứng lên, giọng nó khôi phục sự lạnh nhạt như trước: “Tôi không có tức giận.”

“Anh rõ ràng có.” Ôn Dĩ Ninh nghiêm túc sửa lại cho đúng, “Em cảm nhận được.”

Ngón tay sửa lại cổ áo của Thẩm Tự Chi dừng lại, không ngờ được mà cười cười tự giễu.

“Đi ngủ sớm một chút.”

Nói xong, anh không chút do dự xoay người, phút chốc bóng dáng liền biến mất khỏi căn phòng.

……

Sau khi tiếng đóng cửa vang lên hồi lâu rồi, Ôn Dĩ Ninh vẫn ngồi ở mép giường.

Cô chậm rãi giơ tay, xoa xoa lồng ngực mình.

Cô có thể cảm nhận được nơi này đang kịch liệt nhảy lên.

Là căng thẳng.

Lúc người đàn ông hỏi cô có thích Thẩm Tự Chi không, cô vốn định trả lời không chút do dự “Thích”, rồi lại bị một âm thanh trong lòng ngăn lại.

Tiềm thức nói cho cô biết, chuyện chính mình thích Thẩm Tự Chi này, không thể để cho người khác biết.

Tuy rằng cô không hiểu vì sao phải như vậy nhưng cô vẫn nghe theo ý tưởng mãnh liệt này của trái tim mình.

Cảnh tượng trước mắt vẫn là kỳ quái, trong đầu còn có chút hỗn loạn như cũ.

Nhíu mày suy nghĩ một hồi, Ôn Dĩ Ninh ngồi vào bàn học, mở quyển sổ trong tầm tay ra.

Cầm cây bút lên một cách vụng về, cô viết từng dòng một trên trang mới nhất

“Tôi thích Thẩm Tự Chi.”

“Không phải là thích kiểu thích anh trai.”

“Là loại rất thích rất thích ấy.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play