“Hửm?”
Thẩm Tự Chi đặt tay lên cửa, nhướng mày.
Không phủ nhận, cũng không xác nhận.
Lê Hướng Dương đứng im đó, dùng sức vò đầu bứt tai một lúc lâu mới thôi, vẻ mặt từ từ lạnh xuống.
“Việc đã đến nước này,” Cậu thở dài một tiếng, tiến lên vỗ vỗ Thẩm Tự Chi, ra vẻ thâm trầm.
“Anh à, chị em bình thường có hơi ngốc một chút, nhưng anh lớn hơn nên cũng đừng bắt nạt chị ấy.”
“Với cả….Hai người chú ý an toàn.”
Để ý thấy cửa lại bị mở ra, Lê Hướng Dương liếc nhìn đôi giày đá bóng của mình bị ướt mà dính đầy bùn đất dưới đế, nhỏ giọng ngắn gọn nói một câu “em đi trước”, xoay người nhanh chóng chạy đi.
Đế giày dẫm lên sàn gỗ vang lên những tiếng “lộc cộc.”
“Lê Hướng Dương?” Ôn Dĩ Ninh nghe thấy động tĩnh bên ngoài, liền thăm dò hỏi: “Em tới làm gì vậy….Haiz, không phải đã dặn em lúc vào nhà phải đổi giày sao? Tại sao em lại không đổi hả?”
Lê Hướng Dương không nói chuyện, lúc mở cửa vẫy vẫy tay với Ôn Dĩ Ninh, sau đó chỉ nghe thấy “rầm” một tiếng, người mất hút rồi.
……
Nhìn sàn nhà in đầy dấu chân toàn đất, Ôn Dĩ Ninh xoa xoa huyệt thái dương, lướt qua người Thẩm Tự Chi chuẩn bị ra ban công lấy cây lau nhà, xin lỗi nói: “Đứa nhỏ Lê Hướng Dương này cứ luôn hấp ta hấp tấp như này, lần sau nó lại đến đây, không bắt nó làm tổng vệ sinh trong nhà một lần là không được.”
Tìm được cây lau nhà, cô quay đầu lại, “À, đúng rồi, em trai em nói với anh cái gì ….”
Cây lau nhà trong tay bị người khác nhận lấy, nhiệt độ mát lạnh chạm vào mu bàn tay, Ôn Dĩ Ninh ngẩn ra, mới phát hiện Thẩm Tự Chi vậy mà lại ở ngay sau lưng cô.
“Nó nói,” Một tay Thẩm Tự Chi cầm cây lau nhà, tay kia không nhanh không chậm vén tay áo lên, lộ ra cánh tay nhẵn nhụi.
“Bảo tôi không được bắt nạt em mãi.”
Lúc Ôn Dĩ Ninh còn đang cảm thấy vui mừng vì em trai hổ báo nhà mình cuối cùng cũng biết quan tâm đến người khác, lại nghe thấy Thẩm Tự Chi chậm rãi nói: “Bởi vì em rất ngốc.”
“……”
Cô biết ngay mà, Lê Hướng Dương miệng chó sao phun ra được ngà voi chứ.
Ôn Dĩ Ninh bực bội ngồi trên ghế sô pha, mở khung chat với Lê Hướng Dương ra, chuẩn bị gửi tin nhắn thăm hỏi “Thân thiết” với cậu.
Chữ còn chưa gõ xong, Lê Hướng Dương giống như đoán trước được cô sẽ tức giận, gửi cho cô một biểu tượng “Em sai rồi” trước.
Hình ảnh chú chó nhỏ bộ dáng đáng thương không để đâu cho hết, đúng là có chút giống bộ dáng của Lê Hướng Dương.
Ôn Dĩ Ninh cảm thấy hay hay, đem nguyên bộ biểu tượng này tải xuống trước.
Lúc cô đang chờ gói biểu tượng tải xuống, Lê Hướng Dương đang quẫn bách gửi thêm mấy biểu tượng “Đáng thương”, “khóc lớn” qua.
Có lẽ chú chó nhỏ đúng thật rất giống bản sao của Lê Hướng Dương, Ôn Dĩ Ninh bị chọc cười, xóa sạch sẽ một chuỗi những lời giáo huấn vừa gõ xong, cũng nhắn lại một biểu tượng “Tha thứ.”
“Chó nhỏ” sau khi nhận được sự tha thứ lại đội ơn đội nghĩa một phen, không biết có phải tâm trạng rất vui hay không, còn phát cho cô một bao lì xì.
Trang trí bên ngoài của bao lì xì là hoa văn “Bách niên hảo hợp”, rất khoa trương.
Ôn Dĩ Ninh không hiểu mô tê gì, nhận 200 tệ lì xì xong, bỗng thấy lo lắng cho con mắt thẩm mỹ của em trai nhà mình.
“Nhấc chân lên.”
Ôn Dĩ Ninh cúi đầu nhìn xuống, cây lau nhà đang dừng ngay cạnh chân cô.
Thẩm Tự Chi thấy cô không phản ứng gì, lại nói lại lần nữa: “Nhấc chân cao lên.”
“Anh chỉ cần lau những chỗ có dấu chân là được rồi, không cần lau chỗ này…”
Ôn Dĩ Ninh lúc này mới bừng tỉnh thì đối phương đã lau hơn nửa gian phòng khách rồi, vội nói.
Thẩm Tự Chi im lìm bất động, đẩy cây lau nhà về phía trước một chút, “Nhấc chân lên.”
Ôn Dĩ Ninh không thay đổi được Thẩm Tự Chi, đành ngoan ngoan đặt chân lên sô pha.
Đúng lúc này, Lê Hướng Dương lại gửi tin nhắn đến cho cô.
[Kono Dio da: Nhân tiện, ba mẹ bảo em nói với chị, giao thừa nhớ về nhà ăn bữa cơm với mọi người.]
[Kono Dio da: Dẫn theo anh trai.]
Ôn Dĩ Ninh “Í” một tiếng.
Lúc này mới là tuần đầu tiên của tháng mười hai, cách giao thừa còn xa lắm, sao bỗng dưng lại dặn dò cái này?
Hơn nữa năm nào cô chả phải về, cũng đâu cần dặn dò kỹ như lượng như này.
“Làm sao vậy?”
Thẩm Tự Chi cúi người đi qua cô, thấy vậy, nghiêng đầu lại nhìn xem.
Ôn Dĩ Ninh bị hơi thở đột ngột từ bên cạnh truyền đến sợ hãi, trực tiếp che màn hình điện thoại.
Nhưng giây tiếp theo, cô lập tức phản ứng lại.
Cũng không phải cái gì không thể để người khác biết, cô che lại làm gì chứ?
Vì thế cô vừa buông tay, vừa trả lời Thẩm Tự Chi, “Ba mẹ em bảo mấy ngày đón năm mới chúng ta cùng nhau trở về.”
“Ừm.” Thẩm Tự Chi không có dị nghị.
Cổ tay áo của Ôn Dĩ Ninh bị thắt chặt bằng dây thun, vừa rồi cô không để ý điện thoại bị kẹt trong tay áo.
Lúc lấy nó ra, dùng sức không đúng, di động trượt khỏi tay, rơi thẳng xuống đất trước mặt.
“Ôi, di động của em!”
Ôn Dĩ Ninh thốt lên mấy tiếng ngắt ngủi, nhanh chóng chạy đi nhặt, lại luống cuống tay chân, quên mất bên cạnh còn có người.
Vì thế lúc cô nhặt được điện thoại cũng là lúc ngón út của cô móc vào gọng kính của người đàn ông.
Bởi vì quán tính, gọng kính cứ thế bay ra ngoài.
Thậm chí bởi vì quá đột ngột, chuôi gọng kính còn cọ vào sườn má Thẩm Tự Chi, để lại một vệt đỏ rất nhỏ trên làn da anh.
Ôn Dĩ Ninh cầm lấy điện thoại, ngồi im không dám nhúc nhích, nhìn khá buồn cười: “….”
Không cần đoán cũng biết, lực cô dùng lớn đến mức nào.
Mắt kính rơi trên mặt đất, phát ra âm thanh vỡ vụn thanh thúy.
Ôn Dĩ Ninh tuyệt vọng mà nhắm mắt lại, nhẹ “hí” một tiếng.
Xong đời.
Sự im lặng chết chóc bao trùm.
Ôn Dĩ Ninh cảm giác được người bên cạnh cũng không nhúc nhích, áy náy đem mắt kính rơi xuống đất gom lại thành một đống nhỏ, thông qua tầm mắt mờ mịt nhìn Thẩm Tự Chi: “Xin lỗi anh…”
Không thấy rõ được Thẩm Tự Chi có tức giận hay không nhưng người bình thường gặp phải tình huống này, chắc là ai cũng không vui vẻ gì.
Lần này cô thực sự không dám ngước mắt nhìn.
Thẩm Tự Chi thấy vẻ mặt của Ôn Dĩ Ninh như sắp lao lên pháp trường, nhặt kính lên.
“Không hư nhiều lắm đâu ha…” Ôn Dĩ Ninh nuốt nước miếng hai cái, đôi mắt đong đầy ánh nước.
Đợi lâu thật lâu, cũng không đợi được câu trả lời.
Lại nửa phút nữa trôi qua, Ôn Dĩ Ninh cảm thấy có cái gì đó lạnh lẽo trên sống mũi mình vậy.
“Mở mắt ra.”
Ôn Dĩ Ninh nghe lời mở mắt ra.
Tầm nhìn trước mắt rất rõ ràng, kính của Thẩm Tự Chi đang đặt trước mắt cô, không có chút dấu hiệu vỡ vụn nào.
Bởi vì.
Kính trước mắt cô.
Không có tròng kính.
Nhưng dù sao, gọng kính cũng bị gãy rồi.
Không phải là tình huống xấu nhất mà mình nghĩ tới, Ôn Dĩ Ninh tạm chấp nhận được.
Tháo gọng kính xuống, đặt lên bàn trà, Ôn Dĩ Ninh ngồi nghiêm chỉnh, trực tiếp vào thẳng vấn đề: “Thẩm Tự Chi, cái gọng kính này, bao nhiêu tiền ạ?”
Thẩm Tự Chi đang thu những mảnh vụn gói vào trong giấy vệ sinh, nghe cô hỏi vậy đầu cũng không quay lại, đáp: “Rất đắt đấy.”
Ngay cả Thẩm Tự Chi cũng nói đắt, vậy thì chắc chắn không phải đắt bình thường rồi.
Ôn Dĩ Ninh tính tính số tiền tiết kiệm của chính mình, cắn chặt răng, “Vậy anh nói một con số đi, em đền.”
Thẩm Tự Chi vo giấy lại thành cục, quay đầu thấy bộ dáng thấy chết không sờn của cô gái nhỏ.
Anh đi qua, sắp xếp lại đôi dép lê Ôn Dĩ Ninh đá loạn, ngồi xuống cạnh cô.
“Đeo từ rất lâu rồi, giờ quên mất giá cụ thể rồi.”
Thẩm Tự Chi giơ tay, nhẹ nhàng ấn lên đỉnh đầu cô.
Ánh mắt của người đàn ông không có tròng kính che đậy lại càng sắc bén, thâm thúy. Đuôi mắt xinh đẹp hơi hơi nhướng lên, lúc nhìn về phía cô, rõ ràng còn mang theo ý cười, vậy mà lại có một vẻ đẹp văn nhã bại hoại.
Ôn Dĩ Ninh không hiểu sao lại có cảm giác cái gáy bị ôm lấy.
Ánh mắt kia chỉ như thoáng qua thôi, Ôn Dĩ Ninh còn chưa kịp phản ứng lại, không hiểu vì sao Thẩm Tự Chi đã cười thành tiếng
“Nhất định phải đền thì, mai là cuối tuần, cùng tôi ra ngoài một chuyến, đi cắt tròng kính mới.”
Chỉ là như vậy thôi sao.
Ôn Dĩ Ninh an lòng, đáp đồng ý luôn.
Cái tay đè trên ót cô dùng lực, đem cả người cô ấn vào bên người mình.
Giọng nói của Thẩm Tự Chi hơi cao lên một chút, lại vẫn lạnh nhạt như cũ, giống như vô tình chống cằm lên đầu cô, lồng ngực rung lên rất rõ ràng.
“Không thể hối hận.”
-
Buổi tối vì tinh thần quá mức căng thẳng, thể lực cũng tiêu hao không ít, trên mặt Ôn Dĩ Ninh hơi nóng lên, mơ mơ màng màng đi về phòng mình, vốn dĩ không cảm thấy gì, mãi đến lúc nằm lên giường, cơn buồn ngủ lao đến bủa vây khắp người cô.
Đầu vừa dính lên gối, cô chả muốn nghĩ ngợi gì nữa, chỉ muốn ngủ say thôi.
Trước khi ý thức rơi vào bóng đen, cô nhìn chiếc đèn ngôi sao trong góc phòng mình còn chưa có tắt, trong lòng muốn đứng dậy tắt đi, lại không nghĩ tới, tay vừa vươn ra ngoài, đôi mắt đã sụp xuống, rồi không có động tĩnh gì nữa.
Bỏ đi, sáng mai rồi tính.
Một cái đèn nhỏ mà thôi, cũng không đáng ngại gì.
Hơn mười phút sau, cửa phòng không chút tiếng động nào bị mở ra.
Thẩm Tự Chi vừa mới tắm rửa xong, trên người con mang theo hơi nước, một đôi con ngươi sâu thẳm ẩn hiện trong bóng tối ngay từ đầu đã khóa chặt bóng dáng nhỏ nhắn nằm trên giường.
Xác nhận Ôn Dĩ Ninh đã rơi vào trạng thái ngủ say, anh chậm rãi đi lên, tắt chiếc đèn nhỏ ngôi sao trong góc đi.
Rồi lại càng thêm nhẹ nhàng, từ từ ngừng trước giường, ngồi xổm xuống, ngồi nhìn một lúc lâu dung nhan đang ngủ của cô gái nhỏ.
Một lát sau, giọng nói anh như mang theo ý cười, giống như lẩm bẩm.
“Là rất ngốc.”
“Dễ bị bắt nạt như vậy, cũng dễ bị lừa.”
“Lâu thế rồi, cũng không phát hiện ra.”
Thẩm Tự Chi vươn tay, dùng đốt ngón tay nhẹ nhàng cọ cọ lên mặt cô.
“Vẫn mềm như vậy, cũng vẫn ngoan như thế.”
“Rõ ràng ba mẹ đều là người mạnh mẽ, em thì hay rồi, từ nhỏ đến lớn đều ngoan ngoãn nghe lời như vậy. Vì sao chứ?”
Cô gái nhỏ mơ màng ngủ, như là bị cọ rất thoải mái, lại dịch dịch thân mình về phía Thẩm Tự Chi.
Thẩm Tự Chi vẫn nhàn nhạt cười, bàn tay mở ra, toàn bộ mu bàn tay đều áp lên má Ôn Dĩ Ninh, dùng giọng điệu như dỗ trẻ nhỏ, lầm bẩm.
Trong mắt rõ ràng chứa đầy dục vọng chiếm hữu, giống như một màn sương đen dày đặc, tràn đầy nguy hiểm không thể nào tránh thoát.
“Nếu đã muốn xem anh như anh trai, vậy thì làm anh trai đi.”
“Nếu thực sự nghe lời như vậy, vậy thì nghe anh trai nói, chỉ có thể thích anh trai thôi, có được không?”
Nói xong, anh khéo léo rút tay về, cẩn thận cúi người xuống.
Động tác giống như đã được thực hiện cả trăm ngàn lần, từ đầu đến cuối không hề quấy rầy đến giấc ngủ của Ôn Dĩ Ninh.
Ngay sau đó, môi mỏng nhẹ nhàng hạ xuống lông mi của Ôn Dĩ Ninh, từ từ di chuyển xuống dưới.
Từ lông mi, qua má.
Cuối cùng giống như chuồn chuồn lướt nước chạm nhẹ lên môi mềm mại của cô gái nhỏ.
Không có ý định dừng lại lâu nhưng cũng hết sức trân trọng.
Vừa kiềm chế, lại vừa dịu dàng lưu luyến.
Làm xong hết thảy, Thẩm Tự Chi ngồi dậy, giúp Ôn Dĩ Ninh đắp chăn lại cẩn thận, lại nhịn không được cúi người xuống, một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống vành tai cô.
“Ngủ ngon.”
Năm tháng của chúng ta còn dài.
Em cuối cùng, sẽ chỉ thích anh.