Thiên Kim Thật Đầy Trời Sao

Chương 19


1 năm

trướctiếp

Trường hợp này không có ai thật sự tới ăn cơm cả, Trịnh Tây Tây mới tròn mười tám tuổi được hai tháng, Cố Doãn với thân phận một người anh lớn tuổi hơn, đã dẫn Trịnh Tây Tây đi ăn chút gì đó rồi mới tới.

Hai người bước xuống xe, nhân viên lập tức nghênh đón, họ dẫn hai người vào bên trong. An Văn Xu sau khi nhận được tin tức cũng tới nghênh đón, bên cạnh còn có Đỗ Phong đi cùng.

Từ khi còn học trung học, An Văn Xu đã thích Cố Doãn, tuy rằng tình cảm ở độ tuổi này phần lớn chỉ là một loại cảm xúc gì đó khá mông lung, mơ hồ, nhưng Đỗ Phong vẫn lo lắng, sau khi hai người gặp mặt, liền lập tức chen vào giữa Cố Doãn và An Văn Xu, dùng ánh mắt ý bảo Cố Doãn nhanh chóng rời đi.

Cố Doãn nhíu mày, dẫn Trịnh Tây Tây đi vào.

Cố Doãn mặc âu phục được may rất tỉ mỉ, tay trái đeo một chiếc đồng hồ bạch kim khiêm tốn, quần áo phẳng phiu làm nổi bật chiều cao cùng đôi chân dài của anh, khí thế bức người.

Trịnh Tây Tây mặc trang phục cùng màu với anh, hai người đứng chung một chỗ, giá trị nhan sắc quá cao, lúc đi vào, hơn phân nửa ánh mắt trong đại sảnh đều đổ dồn về phía hai người.

Còn một nửa kia, sau khi phản ứng lại cũng rơi vào hai người.

Hai người cùng nhau đi vào, cùng nhau ngồi xuống vị trí được chỉ định, còn mặc cùng màu lễ phục, nhìn một cái là biết hai người cùng nhau đi chọn.

Những người ban đầu cảm thấy tin đồn không đáng tin cậy cũng phải suy nghĩ lại.

Trịnh Tây Tây sao lại may mắn như vậy chứ? Không được Trịnh gia coi trọng, thế nhưng lại được Cố Doãn còn tốt hơn cả thế để mắt tới.

Nếu như nói trước đây mọi người nhắc tới Trịnh Tây Tây còn có thái độ rất thông cảm, thì hiện tại chỉ còn là sự hâm mộ và ghen tị.

Con người Cố Doãn vốn luôn bình thản trong mọi tình huống, Trịnh Tây Tây vừa rồi còn bởi vì đến hoàn cảnh không quen thuộc mà có chút khẩn trương, nhưng dưới ảnh hưởng của Cố Doãn sự khẩn trương đó đã tan thành mây khói.

Cố Doãn ngồi xuống không lâu, những người muốn kết nối được chút quan hệ với Cố Doãn liền tranh thủ thời gian, bưng ly rượu vượt qua khoảng cách không mấy ngắn để đến bên cạnh bắt chuyện.

Chủ đề của bữa tối này là để gây quỹ từ thiện, tất cả số tiền quyên góp này sẽ được sử dụng để hỗ trợ trẻ em, người già và những người mắc bệnh nặng, đặc biệt là ở các vùng nghèo khó.

Lịch trình của bữa tiệc tối được đặt ở trên bàn. Đầu tiên sẽ là lời phát biểu của người đứng ra tổ chức buổi tiệc từ thiện, sau đó đến phần giới thiệu các công tác từ thiện trước đây của tổ chức, rồi những lời cảm ơn đến các đơn vị xã hội tài trợ và hỗ trợ giám sát...

Ở giữa những mục đó còn có các tiết mục biểu diễn.

Trên bàn còn có một quyển sách nhỏ, phía trong là thành tích từ các công tác từ thiện năm trước.

Trịnh Tây Tây cầm lên lật xem một chút.

Cố Doãn vẫn luôn bị mọi người vây quanh, nhân viên phục vụ vừa lúc đưa lên cho Trịnh Tây Tây một ly rượu, đúng lúc bị Cố Doãn nhìn thấy.

Anh cầm lấy ly rượu kia của Trịnh Tây Tây, đổi lại cho cô một ly nước hoa quả.

Xung quanh lập tức có người lên tiếng hỏi thăm: “Vị này là?"

Cố Doãn nhanh chóng đáp lời: “Em gái tôi, Trịnh Tây Tây.”

Mọi người liếc mắt trao đổi với nhau, lập tức ùa tới khen Trịnh Tây Tây, mãi đến khi bữa tiệc bắt đầu mới chịu rời đi.

Đỗ Phong vẫn luôn đi theo bên cạnh An Văn Xu để hỗ trợ, lúc này vừa đúng trở về ngồi vào chỗ trống bên cạnh Cố Doãn.

Chuyện của Cố Doãn và Trịnh Tây Tây anh ta cũng đã nghe nói, ánh mắt của anh ta đặt lên người Trịnh Tây Tây, còn chưa được vài giây đã bị Cố Doãn chắn mất.

Cố Doãn không vui nhíu mày: "Nhìn đâu đấy?"

Không biết tại sao, Đỗ Phong đột nhiên nghĩ tới thời điểm mình ở cửa cũng yên lặng chen giữa Cỗ Doãn và An Văn Xu để che tầm nhìn như thế, tâm tình nhất thời trở nên phức tạp.

Anh ta thì thầm hỏi: "Cậu đây là đang để tâm đến em gái người ta?"

"Đừng nói lung tung." Cố Doãn thản nhiên liếc anh ta một cái, "Tôi đã nhờ người tính cho tôi một quẻ, Tây Tây vượng tôi.”

"Phụt..." Đỗ Phong suýt chút nữa đã phun hớp rượu vang vừa uống ra ngoài, "Cậu lặp lại lần nữa thử xem?”

Anh ta còn chưa thoát khỏi sự kinh ngạc, nói, "Lời này nói ra bản thân cậu dám tin sao?"

Đỗ Phong và Trịnh Hoài không giống nhau, Trịnh Hoài cho dù có cảm nhận gì, cũng sẽ giấu ở trong lòng, sau đó tìm cơ hội để chứng minh, Đỗ Phong lại là một người thẳng tính, có sao nói vậy, song không dễ để lừa gạt.

Liệu anh có ý gì không, thực ra cũng không có gì phải giấu giếm.

"Tây Tây hợp mắt của tôi, hơn nữa tính tình đôi bên tương đối hòa hợp." Cố Doãn nhìn Trịnh Tây Tây ở bên cạnh đang nghiêm túc lật sách, khóe mắt mang theo chút ý cười, nhướng mày nói, “Vừa lúc Trịnh gia không quan tâm được, còn tôi thì lại cảm thấy nuôi một em gái trong nhà vô cùng thú vị."

Hợp mắt, tính tình tương đối hòa hợp... Phiên dịch ra chẳng phải đang có ý là vừa thấy đã yêu, tình đầu ý hợp hay sao?

Còn nói trong lòng không coi trọng cô ấy. Đỗ Phong âm thầm trợn trắng mắt.

Đôi mắt của anh ta một lần nữa rơi vào Trịnh Tây Tây.

Sợi dây chuyền kim cương trên cổ Trịnh Tây Tây, Trịnh Tây Tây có thể không biết, bởi Cố Doãn bảo cô đeo cái gì, cô chỉ biết đeo cái đó, nhưng Đỗ Phong lại rất thân thuộc. Đây chính là bộ dây chuyền màu xanh ngọc - trấn điếm chi bảo của cửa hàng G, không có tám con số tuyệt đối không mua được, cho dù Cố Doãn thực sự có em gái, cũng không thể hào phóng với em gái đến thế. Huống hồ, cô em gái này lại là cô em gái nhà người khác.

Chỉ là, Cố Doãn từ nhỏ đến lớn đều là đầu gỗ chưa từng nở hoa, đại khái thật sự cảm thấy mình đang nuôi một cô em gái à?

Anh ta đột nhiên có một chút mong đợi.

Bữa tiệc tối kéo dài đến tận mười giờ, sau khi tất cả các thủ tục kết thúc, An Văn Xu gọi tất cả mọi người đến để chụp một bức ảnh lưu niệm.

Cố Doãn từ trước đến nay không thích chuyện chụp ảnh này, Đỗ Phong biết tình tình của anh, vốn cũng không trông cậy vào việc anh sẽ đồng ý, vậy mà đêm nay không biết có phải do tâm tình anh đặc biệt tốt hay không, Cố Doãn lại đáp ứng yêu cầu chụp ảnh chung.

Cố Doãn đứng ở giữa, Trịnh Tây Tây đứng bên cạnh anh, hình ảnh này...

Cố Doãn luôn hạn chế xuất hiện trước ống kính, lần này chịu ở lại chụp ảnh, An Văn Xu đừng nói là vui vẻ đến nhường nào, sau khi nhận được hình còn gấp gáp tới mức không thể chờ đợi mà đăng lên vòng bạn bè.

Lượt thích và bình luận nhanh chóng phá vỡ ba chữ số.

Trong ảnh, vị trí và nhan sắc của Cố Doãn cùng Trịnh Tây Tây đều quá nổi bật, hai người còn mặc lễ phục cùng màu, lần này, tất cả mọi người đều biết Cố Doãn và Trịnh Tây Tây có quan hệ không bình thường.

Khi Trịnh Tây Tây trở về nhà, việc đầu tiên của cô là đi tắm rửa.

Lúc đi ra phát hiện trên WeChat có thêm một đống lời mời kết bạn.

Hầu hết mọi người cô đều không quen biết, cũng không hiểu bằng cách nào lại có được số Wechat của cô.

Cô lướt tìm những tên quen biết để chấp nhận lời mời, sau đó gửi cho Cố Doãn một câu "Chúc ngủ ngon", rồi nằm xuống chìm vào mộng đẹp.

Ngày hôm sau là thứ hai, Trịnh Tây Tây có lớp học lúc mười giờ sáng, Cố Doãn cũng phải đi làm.

Cố Doãn vốn rất ít khi ăn sáng ở nhà, phòng ốc hầu hết thời gian đều trống rỗng, chỉ có buổi tối mới trở về. Lần này bởi vì có thêm một người, nên đã cho người giúp việc theo giờ đến trước để làm bữa sáng.

Trịnh Tây Tây tỉnh dậy lúc hơn bảy giờ, cùng Cố Doãn chạy bộ bên bờ sông.

Văn Thành sáng sớm vừa thức tỉnh, xa xa trên cầu vượt sông không có nhiều xe cộ, ánh sáng mặt trời nhuộm đỏ một bầu trời rộng lớn ở phía đông, tòa nhà san sát đối diện, ánh bình minh phía đông và dòng sông cuồn cuộn trước mắt cùng nhau trải thành một bức tranh buổi sáng tuyệt đẹp.

Trịnh Tây Tây không phải là chưa từng thấy mặt trời mọc, ở thôn Liễu Gia, chỉ cần dậy sớm, đứng trên sườn đồi nhìn về phía đông là có thể nhìn thấy hình ảnh mặt trời từ từ mọc lên, nhưng chưa bao giờ cô cảm thấy rung động như bây giờ.

Cảnh quan thiên nhiên lúc này có sự kết hợp giữa cái đẹp đẽ và hiện đại của thành phố.

Trịnh Tây Tây chậm lại, lấy điện thoại ra, hướng về phía mặt sông chụp một bức ảnh.

Cố Doãn thấy thế cũng dừng lại bên cạnh cô, hỏi cô: "Đẹp không?"

Trịnh Tây Tây gật đầu: "Rất đẹp."

Cô chụp mấy tấm liên tiếp, hỏi Cố Doãn: "Anh không cảm thấy vậy sao?"

Cố Doãn lắc đầu, "Có thể là do đã nhìn quá nhiều."

Trịnh Tây Tây nghiêng đầu, trong nháy mắt, cô dường như nhìn thấy một cảm xúc giống như chán đời trong mắt Cố Doãn, song đó cũng chỉ là thoáng qua.

Anh nhanh chóng lấy lại thần thái ban đầu, cảm xúc trong con ngươi đều thu lại, gõ vào đầu cô một cái: "Em gái, nhanh lên, anh trai đi làm trễ đến nơi rồi."

Trịnh Tây Tây chạy theo.

Cố Doãn tám giờ tự mình lái xe đến công ty, phân phó cho tài xế một lát nữa đưa cô đến Văn Đại.

"Thời gian này có chút bận rộn, chờ anh rảnh rỗi sẽ đi thăm em." Cố Doãn nói.

"Vâng, em có thời gian rảnh rỗi thì cũng sẽ đến công ty thăm anh."

Cố Doãn cười khẽ: "Vậy anh phải dọn dẹp văn phòng thật tốt."

Anh nói dọn sạch văn phòng tất nhiên sẽ không phải là dọn dẹp dễ dàng như vậy.

Cố Doãn sau khi về nước thì nhảy dù xuống công ty, sau đó trực tiếp tiếp nhận một dự án lớn, theo chính lời lẽ của anh: "Muốn chơi thì chơi lớn, sớm đưa tổng giám đốc Cố về nhà."

Một câu nói đã khiến ba anh tức giận không nhẹ.

Công ty nhảy dù xuống một vị thái tử gia, vẫn còn trẻ, thâm niên chưa nhiều, các vị lão thành trong công ty tất nhiên là không phục. Ở giữa có Cố tổng can dự hay không không biết, nhưng Cố Doãn vừa mới tiếp nhận dự án, một đống người bắt đầu gánh vác không được, đội ngũ nhanh chóng trở thành một cái vỏ rỗng.

Những người đó dựa vào thâm niên, vẫn đang nghĩ đến việc cho anh một đòn ra oai phủ đầu. Nào ngờ trước khi trở về nước, anh đã tìm thấy một đoàn đội tốt, chỉ cần chờ đợi những người không vâng lời để lập tức phế đi và thay thế cho người khác anh đã tìm.

Tập đoàn Cố thị khổng lồ, lợi ích rắc rối, rất nhiều vị trí không thể di chuyển dễ dàng. Mặc dù có rất nhiều người đã phải làm gia vị cho công cuộc “hút máu” của một số chức vụ, nhưng Cố tổng cũng nhắm một mắt mở một mắt mà cho qua.

Dù sao tập đoàn lớn như vậy, điều chỉnh và trừng trị là chuyện không dễ dàng, lấy căn cơ của Cố thị, trong vòng mấy đời sẽ không lụi bại, Cố tổng cũng cứ như vậy mà cho qua.

Nhưng Cố Doãn không phải là cha anh, anh không thích quanh người mình có một đống côn trùng như vậy. Có vài người đã thoải mái quá lâu, và anh không ngại cho bọn họ một dịp để thả lỏng gân cốt.

Tuần trước anh đi đến Giang Thành chẳng qua cũng chỉ là một thủ thuật che mắt, đánh lạc hướng sự chú ý của bọn họ.

Bây giờ những gì anh muốn kiểm tra đều đã kiểm tra được, đoàn đội chân chính mà anh tìm kiếm cũng đã được phân phó vào vị trí, trong cuộc họp thường xuyên vào thứ hai chắc chắn sẽ cung cấp cho bọn họ một bất ngờ.

Cố Doãn rời đi không lâu, Trịnh Tây Tây cũng đến trường học.

Quan Mính đã chuyển ra ngoài, chỉ còn lại ba người trong ký túc xá.

Khoa Vật lý năm nhất không tính là học quá nhiều, nhưng các lớp học chuyên ngành thì tương đối khó khăn, còn có báo cáo thí nghiệm Vật Lý, viết rất rắc rối, vì vậy bình thường cũng không có nhiều thời gian rảnh rỗi.

Thứ tư là ngày có ít tiết học nhất, cả buổi sáng và buổi chiều cộng lại chỉ có hai tiết, mất hơn ba tiếng ngồi học là hết thúc.

Sau khi tan lớp học, Tăng Ngữ nói chuyện với hai cô gái của phòng 503 đang đi phía sau: "Tây Tây, lát nữa bọn tớ định đi xem phim, sau đó ăn tối bên ngoài rồi mới trở về kí túc xá, cậu có muốn đi cùng không?"

Từ sau lần mấy người bọn cô say rượu cùng nhau trước đó, mối quan hệ của họ đã trở nên tốt hơn, thỉnh thoảng sẽ có vài dịp đi chơi chung.

Trịnh Tây Tây nhìn thời gian, "Xin lỗi, hôm nay tớ có chút chuyện riêng, để lần sau đi."

"Được rồi, chúng ta đi thôi."

Sau khi nói lời tạm biệt với họ, Trịnh Tây Tây trở về ký túc xá cất túi xách, sau đó đi đến cổng trường để bắt một chiếc xe trở về.

Từ sau bữa tiệc từ thiện lần trước, Trịnh Tây Tây đã bị người ta lôi vào không ít nhóm, có một nhóm là Đỗ Phong lập, bên trong có rất nhiều người, Cố Doãn, An Văn Xu, Trần Minh Viễn, Từ Hành Châu... Tất cả họ đều ở đó, thỉnh thoảng có trò chuyện qua lại.

Trịnh Tây Tây hiếm khi nói chuyện, nhưng đôi khi họ gửi tin nhắn, Trịnh Tây Tây cũng sẽ đọc qua.

Hôm qua trước khi đi ngủ cô vừa vặn nhìn thấy tin nhắn của Trần Minh Viễn, nói Cố Doãn đã thành tiên, hơn chín giờ tối Trần Minh Viễn tới tìm anh, vẫn thấy Cố Doãn còn ở công ty, hơn nữa chưa ăn cơm.

Trịnh Tây Tây lúc ấy liền ghi nhớ trong lòng, buổi trưa lúc ăn cơm cố ý lên mạng tìm vài tấm ảnh vừa nhìn đã khiến người ta thèm nhỏ nước miếng, định gửi cho anh, để anh ăn cơm đúng giờ.

Cố Doãn nói ăn.

Nhưng không biết tại sao, Trịnh Tây Tây luôn cảm thấy anh đang đáp cho có lệ với mình.

Đúng lúc hôm nay có thời gian, cô dự định trở về tự mình nấu cơm cho Cố Doãn rồi đưa qua, tiện thể ở công ty giám sát anh ăn xong mới trở về.

Trịnh Tây Tây gửi tin nhắn trước cho người giúp việc, bảo họ chuẩn bị và gửi đến nguyên liệu cần thiết để nấu ăn.

Cô suy đoán khẩu vị của Cố Doãn, làm một món canh cá đậu phụ, một món thịt xào ớt xanh, một phần rau cải, và một món sườn cừu nướng trong lò.

Cô chọn phần thịt ở bụng cá, là phần tươi ngon nhất của toàn bộ con cá để làm canh cá đậu phụ, đậu phụ cắt thành lát mỏng, thuận tiện cho việc ngấm hương vị tươi ngon của thịt cá, nước dùng nấu thành màu trắng, như vậy mới ngon và ngọt. Thịt xào ớt xanh là món sở trường của Trịnh Tây Tây, thịt được chọn là loại thịt ba chỉ, ớt xanh tươi thái thành lát, sau khi đổ xuống chảo, miếng thịt được xào đến khi hơi chuyển màu, sau đó cho ớt xanh vào xào, để hương vị của cả hai hòa quyện vào nhau.

Trịnh Tây Tây trước đây nấu ăn rất nhanh, dù sao thời gian của cô còn phải dùng để học tập, không thể dành quá nhiều cho việc nấu nướng, vậy mà lần này lại mất hơn một giờ để làm xong mọi thứ, mỗi món ăn đều tìm kiếm trước công thức nấu ăn, cộng thêm kinh nghiệm của mình để tiến hành hoàn thiện, đảm bảo màu sắc và hương vị đều có đầy đủ.

Sau khi làm xong tất cả, kim đồng hồ vừa vặn chỉ đúng năm giờ, Trịnh Tây Tây gọi điện thoại cho chú Lâm tài xế đến đón.

Nơi Cố Doãn làm việc rất gần chỗ ở, đứng ở nhà có thể nhìn thấy tòa nhà cao chót vót của Cố thị, lái xe không quá vài phút, thậm chí đi bộ cũng có thể qua đó.

Nhưng đây là lần đầu tiên Trịnh Tây Tây đi, để tránh lòng vòng tốn thời gian, cô đã gọi cho chú Lâm.

Chú Lâm đến ngay sau khi nhận được cuộc gọi.

Trịnh Tây Tây đặt đồ ăn trong hộp giữ nhiệt, xách túi giữ nhiệt đi ra: "Chú Lâm, làm phiền chú."

"Không phiền, không phiền." Chú Lâm vội vàng nói.

Chú Lâm lái xe chở cô xuống tầng dưới của tòa nhà công ty.

"Chú Lâm, chú có thẻ nhân viên đi vào không ạ?"

"Có." Chú Lâm đưa một tấm thẻ nhân viên tới, "Thiếu gia ở tầng mười hai."

Chú Lâm là tài xế của Cố Doãn, có đôi khi sẽ giúp Cố Doãn làm một số công việc, hoặc đưa đón, chạy việc vặt, cho nên đã từng tới văn phòng của Cố Doãn.

"Cảm ơn chú Lâm." Trịnh Tây Tây nhận thẻ.

Thẻ nhân viên có thể quẹt để ra vào, Trịnh Tây Tây đi suốt một đường, không hề bị cái gì cản trở, lên thẳng tầng mười hai.

Năm giờ, tòa nhà tổng bộ Cố thị vẫn ồn ào như trước.

Trịnh Tây Tây từ trong thang máy đi ra, đi về phía trước vài bước liền nhìn thấy một người đàn ông trung niên bụng to từ văn phòng bên kia rời đi, trên mặt cố gắng đè nén sự tức giận, có vẻ như cả người ông ta sắp không chịu được mà bùng nổ đến nơi.

Cảnh này hiển nhiên có không ít người nhìn thấy, Trịnh Tây Tây còn thu vào tầm mắt nét cười trào phúng trên mặt tất cả mọi người, nhưng khi người đàn ông trung niên ấy liếc qua, mọi người lại lập tức khôi phục thành sắc mặt không chút thay đổi như bình thường, chuyên tâm vào làm việc.

Trịnh Tây Tây nhường đường, ông ta liếc nhìn Trịnh Tây Tây một cái, "hừ" một tiếng, tức giận đi thang máy xuống.

Chờ người đi rồi, những người khác cuối cùng không thể nhịn được mà thảo luận.

Trịnh Tây Tây từ trong bàn luận của mọi người nghe ra được ông chú vừa rồi họ Hoàng, là một Tổng thanh tra, cùng một thành viên nào đó trong ban giám của công ty có chút quan hệ thân thiết, bình thường ở công ty tác oai tác quái, còn quấy rối nhân viên.

Lần này ông ta cuốn gói rời đi, mọi người đều cảm thấy rất thoải mái.

Sau khi tám chuyện xong, cuối cùng mọi người cũng nhìn thấy Trịnh Tây Tây đột nhiên xuất hiện.

Một người đàn ông mặc áo sơ mi màu vàng đi ra khỏi văn phòng trước đó, ánh mắt dừng ở trên người Trịnh Tây Tây khoảng hai giây, đi về phía cô: "Cô là?"

"Tôi tìm Cố Doãn, tôi là em... Em gái của anh ấy."

Ánh mắt của đối phương nhìn lướt qua túi giữ nhiệt trong tay Trịnh Tây Tây, nói: "Chờ một chút." Sau đó lại đi vào.

Trịnh Tây Tây đứng tại chỗ, để không làm phiền công việc của họ, vị trí của cô đứng là ở trong góc, nhưng ngay cả như vậy, đôi mắt của mọi người xung quanh vẫn đổ dồn vào cô.

Còn có người không cẩn thận đối mắt với cô, Trịnh Tây Tây theo thói quen cười một cái, đối phương vội vàng cúi đầu, mặt còn đỏ lên.

Nhưng không đợi anh ta cảm nhận xong nhịp đập thình thịch của trái tim thiếu niên, đột nhiên cảm giác một ánh nhìn chết chóc đang hướng vào mình, theo bản năng anh ta ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt cười như không cười từ phía Cố tổng của bọn họ.

Lúc này mọi tâm tư phấp phới của anh ta đều bị nỗi sợ làm cho bay biến, thậm chí còn đang tính toán xem nên làm như thế nào mới có thể toàn mạng.

Cũng may Cố tổng cũng chỉ nhẹ nhàng nhìn anh ta một cái, sau đó đã dời tầm mắt.

Cố Doãn đi tới trước mặt Trịnh Tây Tây, nhận lấy túi giữ nhiệt trong tay cô, "Đi theo anh."

Trịnh Tây Tây theo Cố Doãn vào phòng làm việc của anh.

Cánh cửa đóng lại, ngăn cách mọi ánh mắt tò mò bên ngoài.

Bây giờ đã gần đến giờ nghỉ, tâm trí của mọi người chủ yếu đã bị phân tán bởi những thứ ngoài công việc, không thể nhịn được mà quay qua xì xào bàn tán.

"Vừa rồi là ai vậy, đẹp ghê."

"Vừa rồi hình như nghe cô ấy nói là em gái của tiểu Cố tổng, tiểu Cố tổng thì ra còn có một cô em gái sao?"

"Nhưng hai người họ trông không giống nhau."

...

Cánh cửa ngăn cách những lời xì xào bàn tán bên ngoài.

Văn phòng của Cố Doãn rất rộng rãi, ngoài bàn làm việc, còn có một phòng khách nhỏ, có ghế sofa, bàn trà, và một giá sách.

Cố Doãn đặt túi giữ nhiệt xuống bàn: "Hôm nay có ít tiết hay sao?"

Trịnh Tây Tây gật đầu, "Ba tiếng, đã học xong rồi, cho nên em trở về nấu cơm. Anh, em không làm phiền anh chứ?"

"Đương nhiên là không rồi, anh vui vẻ còn không kịp."

Cố Doãn trước đó không nhận được bất kỳ tin tức nào nói Trịnh Tây Tây sẽ tới, chú Lâm cũng không nói cho anh biết, tuy rằng rất bất ngờ, nhưng vui mừng càng nhiều hơn.

Trịnh Tây Tây vốn còn nghĩ nếu Cố Doãn quá bận rộn, cô sẽ tìm một chỗ để ngồi chờ, tóm lại phải nhìn anh ăn cơm xong rồi mới đi, không nghĩ tới Cố Doãn lúc này lại đúng lúc rảnh rỗi.

Cô mang tất cả các món ăn trong túi giữ nhiệt ra: "Đây là tất cả những gì em làm cho anh, anh nếm thử đi."

Cố Doãn ngồi xuống bàn, Trịnh Tây Tây xới cho anh một bát cơm, đưa đũa cho anh.

Hiệu quả giữ nhiệt của chiếc túi này rất tốt, đồ ăn được lấy ra vẫn đủ độ nóng và thơm ngon.

Tài nấu nướng của Trịnh Tây Tây vốn không tệ, lần này lại tốn rất nhiều tâm huyết vào đó, cho nên đồ ăn nấu ra ngon hơn so với những lần cô nấu trước đây rất nhiều. Thịt cá mới mềm, đậu phụ hấp thụ đủ hương vị, rất vừa ăn, sườn cừu nhỏ nướng vừa phải, bên ngoài cháy bên trong mềm.

Trịnh Tây Tây ngồi đối diện Cố Doãn, ăn cùng anh.

Cố Doãn trong khoảng thời gian này quả thật rất bận rộn, mỗi ngày anh đều làm việc đến gần rạng sáng mới trở về, đến công ty lại phải đối mặt với những con người như vừa rồi, cũng không có tâm tư ăn uống.

Nhưng có Trịnh Tây Tây quan tâm đến anh, hai người ngồi ăn cùng nhau, ngay cả trên không gian khiêm tốn của chiếc bàn uống nước trong văn phòng, cũng khiến cho anh cảm thấy một... Cảm giác bình yên từ gia đình.

Lượng thức ăn cô nấu khá nhiều, hai người ăn uống no đủ, bên ngoài cửa vang lên tiếng gõ.

Trịnh Tây Tây trước đây đã từng nhìn thấy người đàn ông mặc áo sơ mi vàng đang đứng ở cửa: "Có thể vào được không ạ?"

"Anh, em về trước nhé." Trịnh Tây Tây thu dọn đồ đạc.

"Để anh tiễn em."

"Không cần đâu." Trịnh Tây Tây nói, "Em sẽ bảo chú Lâm đưa em trở lại trường học, sáng mai em còn có tiết. Anh hoàn thành công việc sớm rồi về nhà sớm, ăn cơm và ngủ đúng giờ, em sẽ trở lại vào thứ sáu.”

Cố Doãn nghe vậy cũng không kiên trì, gọi điện thoại cho chú Lâm.

"Em đi đây." Trịnh Tây Tây vẫy tay, hướng về phía "áo sơ mi vàng" gật đầu một cái.

Sau khi Trịnh Tây Tây rời đi, Tề Thịnh thu hồi tầm mắt: "Cố Doãn, đó thật sự là em gái cậu à?"

"Ừ."

"Sao trước đây chưa từng nghe cậu nhắc tới."

Tề Thịnh và Cố Doãn trước kia học chung trường, họ học song song bằng thạc sĩ tài chính và toán học ở Đại học Princeton cùng nhau, hai người khi còn học đại học đã biết nhau, cùng nhau đầu tư cổ phiếu, cũng cùng nhau làm rất nhiều dự án, trong công việc vô cùng ăn ý.

Lần này Cố Doãn về nước, dẫn theo anh ta cùng nhau trở về, làm cánh tay trợ lực của mình.

Cố Doãn trả lương cao mời Tề Thịnh đến giúp Thái tử gia Cố thị thống lĩnh giang sơn, Tề Thịnh đương nhiên vui vẻ đồng ý.

Ngoài mối quan hệ cấp trên cấp dưới, hai người cũng là bạn bè. Ngoài công việc, hai người thỉnh thoảng trò chuyện về một số chủ đề riêng tư.

Hai người bọn họ quen nhau nhiều năm như vậy, anh ta chưa từng nghe Cố Doãn nhắc tới việc mình có một người em gái.

Cố Doãn tiếp nhận tư liệu anh ta đưa tới, không trả lời.

Nhưng Tề Thịnh cũng không định bỏ qua đề tài này, anh ta chỉnh sửa quần áo trên người, lại ho khan một cái, "Cậu xem, tôi làm em rể của cậu thì sao?"

"Cậu nói cái gì?" Cố Doãn nghe vậy thì đặt tài liệu lên bàn, ánh mắt nguy hiểm nheo lại.

"Tôi nói, tôi muốn làm em..." Ý thức được toàn thân Cố Doãn toát ra khí lạnh, Tề Thịnh chuyển đề tài, "Không phải, điều kiện của tôi cũng không kém đến như vậy chứ, về phần cậu thì sao?"

Điều kiện gia đình Tề Thịnh không tệ, cha là một học giả, mẹ khi còn trẻ là trưởng đoàn múa ba lê, hiện tại là phó hội trưởng hội múa, bản thân anh ta cũng là một tài năng trẻ, một nhân tài, tuy rằng so với giới hào môn như Cố gia quả thật kém hơn không ít, nhưng chẳng lẽ anh ta không phải là một thành phần tiềm năng sao?

"Em ấy chỉ mới mười tám tuổi, cậu cũng không nhìn xem, cậu bao nhiêu tuổi rồi."

"Tôi cũng không quá lớn mà, hai mươi lăm, cũng chỉ lớn hơn bảy tuổi."

"Ha ha." Cố Doãn vô tình nói, "Đàn ông có tuổi rồi thì đừng nên nảy sinh bất cứ suy nghĩ gì với em gái của tôi."

Tề Thịnh: "..."

Không phải, cậu bằng tuổi tôi, tôi là một ông già, vậy cậu thì coi là gì chứ? Nói như vậy không phải cũng tiện thể mắng luôn chính mình sao.

Tề Thịnh và Trịnh Tây Tây cũng chỉ gặp nhau như vậy, không đến mức không thể không có cô, nhiều lắm cũng xem như là thấy sắc nảy lòng thôi. Thấy Cố Doãn sống chết không buông lỏng, cũng không nói nữa.

Nhưng điều làm cho anh ta cảm thấy bất ngờ chính là, Cố Doãn vậy mà lại là một người cuồng em gái.

Hơn nữa, có vẻ như là người mắc bệnh cuồng em gái rất nặng.

Nếu tin tức được gửi trong diễn đàn của công ty, chắc chắn có thể làm tê liệt toàn bộ diễn đàn.

Kỳ thi tháng mười một của Văn Đại.

Là một tân sinh viên, lần đầu tiên đối diện với kỳ thi ở môi trường đại học, tất cả mọi người chắc chắn sẽ có sự lo lắng.

Mặc dù chương trình trong học kỳ đầu tiên của khoa Vật Lý không nhiều, nhưng các môn chuyên ngành lại khá khó, đêm trước của kỳ thi, bầu không khí học tập của toàn bộ khoa Vật Lý sôi sục hơn bao giờ hết.

Sau khi bị một đống công thức vừa dài lại vừa phức tạp vô cùng quấn quanh đầu, Tăng Ngữ thở dài, "Lúc trước tớ tiện tay đăng ký vào khoa Vật Lý, tiện tay cũng thôi, sao lại có thể trúng vào xác suất nhỏ nhất để bị đưa đẩy vào khoa Vật lý rồi ra nông nỗi như này chứ."

Kỳ thi tuyển sinh đại học cho phép thí sinh có thể điền nguyện vọng vào nhiều chuyên ngành theo ý muốn. Những nguyện vọng đầu Tăng Ngữ đều lựa chọn chuyên ngành tài chính, thông tin và các chuyên ngành nóng khác, lúc còn thừa đúng một mục đã tiện tay ghi Vật lý vào, kết quả đúng là một trò đùa.

Cô cảm thấy mình không thể là người nữa rồi, vì vậy cô hỏi hai người khác trong ký túc xá: "Các cậu thì sao, không phải là điền bừa đó chứ?"

Trịnh Tây Tây nói: "Trước đây học ở trường trung học, tớ gặp được một giáo viên Vật Lý rất tốt."

Trường trung học của Trịnh Tây Tây là một trường ở huyện cũ, lực lượng giáo viên không thể so sánh với trường trung học trong thành phố, song lại có một giáo viên Vật Lý vô cùng lợi hại.

Giáo viên Vật Lý ban đầu dạy tại trường trung học trọng điểm của thành phố, sau đó được luân chuyển công tác đến trường trung học số 2, tại đây thầy gặp được ý trung nhân của mình, hai người tình đầu ý hợp, hơn nữa quê hương của thầy cũng là ở huyện cũ, cha mẹ lại sinh bệnh, liền trở về huyện cũ dạy học, hơn nữa theo vợ mình đến trường trung học cơ sở số 2.

Giáo viên Vật Lý này được gọi là thầy Lô, lớp học hài hước và dí dỏm, thầy thường cho bọn họ làm những thí nghiệm thú vị, nuôi dưỡng sự hứng thú của học sinh.

Học sinh ở các lớp học khác cũng rất ghét tiết Vật Lý, chỉ có lớp học do thầy Lô dạy là có hơn một nửa số học sinh yêu thích môn Vật Lý, Trịnh Tây Tây cũng không ngoại lệ.

Trịnh Tây Tây có thành tích tốt, thầy Lô thường dạy thêm nhiều kiến thức lý thuyết Vật Lý vượt quá phạm vi thi đại học cho cô, cũng thường cho cô mượn sách để đọc, khiến Trịnh Tây Tây có hứng thú với Vật Lý.

Tuy nhiên, cô cũng biết rằng học Vật Lý không thể tìm được việc làm tốt hơn so với các chuyên ngành đang hot khác, khi điền nguyện vọng, hai chuyên ngành là Vật Lý và công nghệ thông tin cứ liên tục được thay đổi, sau khi sửa đi sửa lại nhiều lần, rối rắm rất lâu, cuối cùng vẫn làm theo ý muốn chọn Vật Lý.

Nếu có duyên, sau này cô cũng có thể trở thành một giáo viên Vật Lý, cô cảm thấy khá tốt.

"Tri Tri, còn cậu thì sao?" Tăng Ngữ hỏi.

Phạm Tri Tri đẩy kính: "Khoa Vật lý của trường có tỷ lệ ra nước ngoài cao nhất, mà tớ thì muốn ra thế giới để khám phá được nhiều thứ hơn."

Khoa Vật lý của Văn Đại thực sự là chuyên ngành có tỷ lệ xuất ngoại cao nhất trong toàn trường, đặc biệt là các trường danh tiếng. Hàng năm, đối với các sinh viên năm tư của khoa Vật Lý là thời điểm diễn ra những khoảnh khắc nổi bật, một nhóm các trường top 20 toàn thế giới đưa offer đến cho bọn họ.

Tuy nhiên, cũng không phải là Phạm Tri Tri không thích ở lại trong nước, chỉ là thừa dịp tuổi trẻ, muốn đi những nơi khác nhau trên thế giới để mở rộng vốn kiến thức. Sau khi ra trường đi làm, có lẽ sẽ không có cơ hội như vậy.

Tăng Ngữ vốn là muốn tìm đồng đội cùng nhau chửi bới, kết quả không những không tìm được đồng bọn để chửi bới mà ngược lại trong lòng cô đột nhiên bị mọi người làm cho nảy sinh ra vài phần ý muốn xem xét lại chuyên môn của mình một lần nữa.

Những ngày ở trường trôi qua nhanh chóng.

Vào thứ sáu, Trịnh Tây Tây đã hoàn thành tiết học cuối cùng, kết thúc kỳ thi đánh giá lần đầu tiên ở trường đại học của mình.

Vẫn còn sớm, cô bước ra khỏi phòng thi, đi thẳng đến thư viện.

Vừa tìm được vị trí ngồi xuống, Cố Doãn gọi điện thoại cho cô: "Em gái, em đang ở đâu?"

Cố Doãn biết hôm nay cô thi, cũng biết cô đã thi xong. Hôm nay anh tan làm sớm, tiện thể đến đón cô.

"Em đang ở thư viện."

"Là cái tòa nhà cao nhất Văn Đại sao?" Cố Doãn nở nụ cười, "Nói anh biết em đang ở tầng mấy, anh tới thị sát em."

Trịnh Tây Tây: "Được rồi, thưa ngài."

Thư viện Văn Đại có rất nhiều sách, bình thường cũng sẽ có những người ở xung quanh khu vực đó đến đọc, chỉ cần đăng ký số thẻ căn cước là có thể vào với tư cách là người mượn sách, nhưng không thể mang sách ra ngoài.

Trịnh Tây Tây chiếm thêm một vị trí, xuống dưới lầu chờ Cố Doãn.

Với danh hiệu hoa khôi, Trịnh Tây Tây nổi tiếng ở Văn Đại. Cô đứng ở cửa thư viện một lúc, những người qua đường thỉnh thoảng lại liếc nhìn cô một cái, nếu là nhóm bạn bè đi chung với nhau, còn có tiếng bàn tán thầm thì.

Nếu là bình thường, Trịnh Tây Tây không cảm thấy gì, cô và Tăng Ngữ khi đi cùng nhau cũng từng bàn tán về mỹ nữ, soái ca của các khoa khác. Mặc dù chủ yếu là Tăng Ngữ nói, nhưng Trịnh Tây Tây cũng không phản cảm loại đề tài này, cũng không cảm thấy cô có gì đặc biệt mà không cho phép người khác nói chuyện với mình.

Nhưng vừa nghĩ đến Cố Doãn tới đây, cô cảm thấy chân mình đứng có hơi không vững, trong lòng bỗng dưng sinh ra một cảm giác xấu hổ, thỉnh thoảng nghe được một hai câu nghị luận lọt vào tai, cực kỳ không được tự nhiên.

Trịnh Tây Tây xoay người đi vào trong, mới đi được một nửa liền nghe được giọng nói của Cố Doãn: "Em gái."

Cố Doãn đi tới trước mặt cô, thở dài, "Nhanh như vậy đã không nhận ra anh?"

Trịnh Tây Tây: "Không, em quay người lại là vì bản thân đang có đôi chút hoài nghi cuộc đời, thế giới có một người đàn ông đẹp trai hoàn hảo như anh, lại còn đứng trước mắt em, em cảm thấy không thực tế."

Cố Doãn bị cô chọc cười: "Tha thứ cho em, đi thôi."

Cố Doãn đăng ký ở cửa, sau đó đi cùng Trịnh Tây Tây lên tầng ba.

Văn Đại đã bỏ ra một số tiền khá lớn để xây dựng lại thư viện, cho nên môi trường bên trong đặc biệt tốt, có khu học tập, khu nghỉ ngơi, khu thảo luận, xung quanh còn có rất nhiều cây xanh.

Trịnh Tây Tây trước khi đi xuống đã chiếm chỗ, cô nhấc túi xách và sách của mình lên: "Chúng ta ngồi đây được không?"

Bàn dựa vào cửa sổ, bên cạnh là giá sách đồ sộ, lúc này không có nhiều người, cả một cái bàn lớn chỉ có hai người Trịnh Tây Tây và Cố Doãn.

Cố Doãn đứng trước giá sách, tùy tiện chọn một quyển để đọc, Trịnh Tây Tây ở bên cạnh làm bài tập về nhà.

Cô mang theo nước khoáng, nghiêng đầu định hỏi Cố Doãn có muốn uống nước không, phát hiện anh nằm sấp trên bàn bên cạnh, đã ngủ thiếp đi.

Cố Doãn thời gian trước rất bận rộn, hầu như mỗi đêm đều làm việc đến rạng sáng, nhưng mà hiện tại thời gian bận rộn nhất đã qua, mọi chuyện từng bước đi vào quỹ đạo, Cố Doãn cũng có thể thở phào nhẹ nhõm hơn đôi chút.

Bọng mắt của anh xuất hiện một tầng màu xanh nhạt, đến bây giờ vẫn chưa mờ đi. Ngũ quan của anh vô cùng tuấn tú, hiện tại sự tuấn tú ấy ngoại trừ màu xanh ở bọng mắt thì không thể tìm ra bất kỳ khuyết điểm nào.

Cố Doãn ngồi ở vị trí kế bên cửa sổ, anh nằm sấp trên bàn, hai tay đặt phía dưới mặt, một nửa mặt đặt ở khuỷu tay, còn một nửa thì hướng về phía Trịnh Tây Tây.

Tuổi của anh không phải quá lớn, chỉ hai mươi bốn. Văn Đại có rất nhiều nghiên cứu sinh còn lớn hơn anh. Khi nằm sấp trên bàn, đôi mắt phượng có cảm giác cực kỳ yên tĩnh, lông mi rủ xuống, cả người rút đi sự gai góc, giống như chỉ là ở bên cạnh nhìn Trịnh Tây Tây làm bài tập về nhà rồi vô tình ngủ thiếp đi.

Ừm, người bạn cùng lớp này phải ở cấp độ hotboy trường học.

Hơi thở của Trịnh Tây Tây dần trở nên nhẹ hơn, chỉ sợ quấy nhiễu đến người đẹp đang ngủ bên cạnh.

Một lát sau, Phạm Tri Tri nhắn tin cho cô: Ở đâu vậy?

Sau khi thi xong, hai người đã hẹn cùng nhau đi đến thư viện, Phạm Tri Tri đến hiệu sách cũ ngoài trường mua sách, cho nên đến trễ một chút.

Trịnh Tây Tây nhìn sang bên cạnh, quyết định từ bỏ bạn cùng phòng: Tớ có một chút việc, lần sau sẽ đi tự học với cậu.

Phạm Tri Tri sau khi xem tin nhắn cũng không thấy trả lời lại.

Phạm Tri Tri đến thư viện có thói quen tìm vị trí ở tầng ba, tầng hai cô ngại có nhiều người qua lại, không đủ yên tĩnh.

Kết quả vừa đến tầng ba đã đối mặt với Trịnh Tây Tây, thuận tiện cũng nhìn thấy nam sinh đang nằm sấp bên cạnh.

Phạm Tri Tri và Cố Doãn đã từng gặp nhau, nhưng Cố Doãn nằm sấp, cô không nhận ra, dùng giọng nói nguy hiểm hỏi: "Tình huống gì đây?"

Trịnh Tây Tây vừa nhìn liền biết cô nàng này lại chuẩn bị suy nghĩ lệch lạc, dùng khẩu hình trả lời cô: "Cố Doãn, anh của tớ."

Hai người diễn kịch câm ở đây, nhưng Cố Doãn như có thể cảm nhận được, mí mắt giật giật rồi mở ra.

Anh mất một hồi để thích ứng với ánh sáng trước mắt, đôi mắt hơi nheo lại, sau đó nhìn thấy Phạm Tri Tri đứng ở một bên.

Bạn cùng phòng của Trịnh Tây Tây, anh biết.

Đây là thư viện, họ không chào hỏi thêm.

Cố Doãn chỉ xuống vị trí đối diện: "Không có ai, có thể ngồi."

Phạm Tri Tri không có ý định ở lại, nhưng đối phương đã nói như vậy rồi, giờ quay đầu đi chỗ khác dường như không tốt lắm. Bàn trong thư viện rất lớn, có thể chứa đủ tám người ngồi, cho nên với ba người bọn họ dĩ nhiên là rất rộng rãi.

Phạm Tri Tri cũng khá thoải mái mà ngồi xuống.

Trịnh Tây Tây thấy anh tỉnh lại, quan tâm nói: "Anh, nếu không anh về trước đi, ngủ một giấc thật ngon."

Cố Doãn nhìn đồng hồ trên tay: "Ở lại đến năm giờ, dẫn em đi ăn cơm, sau đó anh trở về vẫn chưa muộn."

Anh ngồi dậy và nhặt cuốn sách trước đó lên, bắt đầu lật giở đọc tiếp, ngón tay thon dài đặt trên trang sách, tư thế hơi thả lỏng, hình ảnh vô cùng dễ chịu.

Xung quanh yên tĩnh chỉ có duy nhất tiếng lật sách, Trịnh Tây Tây cũng không nói gì nữa.

Mười phút sau, Phạm Tri Tri nhắn tin cho Trịnh Tây Tây: Tây Tây, sau này đừng đưa anh Cố đến thư viện.

Trịnh Tây Tây: ?

Phạm Tri Tri: Tớ sẽ phát điên mất!

Trịnh Tây Tây khống chế online: Đừng phát ngôn bừa bãi, chuyện này liên quan gì đến anh Cố Doãn nhà tớ?

Phạm Tri Tri: Bởi vì sắc đẹp làm cho người ta kém minh mẫn, nếu anh Cố thường xuyên đến, tớ đoán rằng chỉ số IQ tổng thể trên tầng ba sẽ tụt dốc không phanh.

Tầm mắt của mọi người ở xung quanh, cũng không biết có bao nhiêu cái là dính chặt vào người Cố Doãn.

So với chỉ số IQ giảm, Trịnh Tây Tây tò mò hơn: Không phải cậu bị miễn dịch với cái đẹp sao?

Từ Hành Châu lúc trước cũng khá đẹp, học trưởng đẹp trai của khoa bọn họ cũng khá tốt, nhưng Phạm Tri Tri đối với bọn họ đều là một bộ mặt lạnh lùng vô cảm, Phạm Tri Tri chỉ thích học tập, đây là khẳng định được cả lớp bọn họ tán thành.

Phạm Tri Tri: Sắc đẹp cũng có đẳng cấp, tớ có thể chống lại cấp độ S, nhưng không thể chống lại cấp độ SSS.

Đồng thời, Phạm Tri Tri nhanh chóng thu dọn túi xách chạy ra ngoài.

Phạm Tri Tri: Buff này tớ không chịu nổi, tớ chạy trốn trước.

Trịnh Tây Tây: ...

Động tĩnh của hai người bọn họ có chút lớn, Cố Doãn buông quyển sách trong tay xuống, hỏi: "Bạn cùng phòng của em bị sao vậy?"

Trịnh Tây Tây: "Theo đuổi sự khôn ngoan."

Cố Doãn bất đắc dĩ: "... Em gái, nói tiếng người đi."

Trịnh Tây Tây thở dài: "Cậu ấy nói sắc đẹp khiến cho cậu ấy choáng váng."

"Hai chúng ta, một người đẹp trai, một người xinh gái, khiến cho cậu ấy choáng váng gấp đôi."

"Vậy nên cậu ấy đã bỏ chạy."

"..."

Cho dù tu vi cao thâm như Cố Doãn cũng khó kiềm chế được mà sinh ra chút sửng sốt, sau đó liền cúi đầu, bắt đầu cười.

Không biết có phải bị anh lây nhiễm hay không, Trịnh Tây Tây cũng cười theo.

Nhìn Cố Doãn trước mắt, Trịnh Tây Tây không khỏi nghĩ, lúc Cố Doãn đi học rốt cuộc có bộ dáng như thế nào. Chắc chắn sẽ có sự phản nghịch, thậm chí là thường xuyên ngủ trong lớp, bị giáo viên gọi tới sẽ biểu hiện một chút mê man, sau đó phục hồi tinh thần lại có thể trêu chọc lại giáo viên.

Sẽ có rất nhiều người thầm mến anh.

Anh chắc chắn phải là một nhân vật làm mưa làm gió trong trường.

Phản nghịch, cá tính, dáng dấp còn tuấn tú, một bạn học thu hút.

Trịnh Tây Tây không thể ngừng mạch suy nghĩ tự biên tự diễn, sau đó lại có chút tiếc nuối, nếu cô và Cố Doãn là bạn học thì tốt rồi.

Nhưng ngay lập tức cô nghĩ chuyện đó là không thể, ngay cả khi không có khoảng cách tuổi tác, thì cũng không thể.

Cô vẫn lâm vào trong tưởng tượng, đầu đột nhiên bị Cố Doãn gõ nhẹ một cái: "Đang suy nghĩ cái gì thế?"

Cô đã ngồi đó ngây ngô nhìn về phía trang sách kia biết bao lâu rồi.

"Hả? Không có gì." Trịnh Tây Tây xoa đầu, "Em không muốn đọc sách nữa, đang ngẩn người thôi."

"Vậy thì đi thôi, đưa em đi ăn ngon."

Cố Doãn đặt sách trong tay trở lại giá sách gốc, đứng ở bên bàn chờ Trịnh Tây Tây thu dọn đồ đạc.

Trịnh Tây Tây đã thu dọn đồ đạc của mình vào trong túi xách từ lâu, sau khi cô xếp xong mọi thứ thì kéo khóa của balo lại, đeo túi xách lên lưng.

Cố Doãn dẫn cô đến một nhà hàng riêng tư.

Hôm nay Cố Doãn không tự mình lái xe, mà là dẫn theo tài xế.

Nhà hàng bọn họ định đến hơi xa, chú Lâm lái xe một hồi lâu, cuối cùng cũng dừng lại trước một con đường.

Trịnh Tây Tây và Cố Doãn cùng nhau xuống xe.

Hai người đi bộ dọc theo con đường một hồi, cuối cùng dừng lại ở phía trước của một nhà hàng tư nhân.

Cố Doãn đứng ngoài cửa một lát, nhìn tấm biển cũng không biết nghĩ tới cái gì, bước chân dừng một chút mới dẫn Trịnh Tây Tây đi vào.

Ông chủ rõ ràng quen biết anh, anh vừa bước vào cửa, một chàng trai bưng thức ăn ở sảnh liền chạy tới, ngạc nhiên nói: "Tiểu thiếu gia!"

Chàng trai thoạt nhìn còn rất trẻ, bộ dáng chỉ khoảng mười bảy, mười tám tuổi, sau khi gọi Cố Doãn ngồi xuống liền chạy về phía phòng bếp đằng sau: "Mẹ, tiểu thiếu gia tới."

Chỉ chốc lát sau, có một cặp vợ chồng bước ra từ trong bếp.

Người vợ mặc đồ đầu bếp, là đầu bếp chính của nhà hàng tư nhân này, Cố Doãn gọi bà ấy là dì Triệu.

Người chồng đeo tạp dề, tay trái của ông hướng về phía Trịnh Tây Tây, nhưng Trịnh Tây Tây nhận ra rằng bàn tay phải của ông dường như hơi cứng nhắc, từ nãy đến giờ, bàn tay phải của ông không hề di chuyển, có chút kỳ lạ.

Nhưng Trịnh Tây Tây không phải là một người có tính tò mò, cũng không có thói quen nhìn chằm chằm vào người khác, như vậy rất bất lịch sự, cô chỉ theo bản năng quan sát của mình nên mới nhận ra điều này.

Cả nhà bọn họ nhìn thấy Cố Doãn đều vô cùng kinh ngạc và vui mừng, nhìn ra được họ vô cùng thích anh, ngay cả đối với Trịnh Tây Tây cũng vô cùng nhiệt tình, chờ bọn họ hàn huyên xong, hai vợ chồng vội vàng đi ra sau bếp nấu ăn, chàng trai cũng chạy tới giúp đỡ.

Cố Doãn giải thích: "Dì Triệu trước kia là bảo mẫu của anh, từ khi anh còn rất nhỏ, dì ấy đã bắt đầu chăm sóc anh. Sau đó... Dì ấy đã có một cuộc xung đột với cha anh và bị sa thải, nhưng dì ấy nấu ăn rất ngon và anh đã giúp dì ấy mở một nhà hàng ở đây."

"Mối quan hệ của hai người thật tốt." Trịnh Tây Tây nói.

Cố Doãn lắc đầu: "Được rồi, người giúp việc nhà anh rất nhiều, anh bắt đầu cảm thấy dì ấy tốt là vào lúc sau khi dì ấy rời khỏi Cố gia."

Thời thơ ấu của Cố Doãn đã từng rất hạnh phúc, anh có thể nói là ngậm thìa vàng mà lớn lên, có một cặp cha mẹ yêu thương anh, tất cả mọi thứ dường như ở trong tầm tay.

Mãi cho đến sau này mới biết, tất cả những điều này hóa ra là mặt trăng trong nước, hoa trong gương.

"Sau đó anh cũng đã giúp dì ấy, hẳn là dì ấy rất biết ơn anh." Trịnh Tây Tây nói.

Cố Doãn không phản bác nữa.

Lúc dì Triệu rời đi, Cố Doãn mới vừa lên cấp trung học cơ sở, nhưng anh lớn lên ở Cố gia, hàng năm chỉ riêng tiền mừng tuổi cộng lại cũng là một con số không nhỏ.

Anh vô tình biết được tin dì Triệu bị đuổi ra khỏi nhà họ Cố, biết gia đình dì không giàu có, và chồng dì bị thương khi đang làm trên công trường, từ đó mấy đi năng lực của cánh tay phải. Anh liền lấy tất cả tiền của mình đưa cho dì Triệu, nói rằng anh sẽ tài trợ cho dì ấy mở một nhà hàng.

Tất nhiên dì Triệu không chịu, nhưng Cố Doãn nói rằng ngay cả khi dì ấy không chấp nhận, anh cũng sẽ tìm kiếm những người khác, nói không chừng tất cả tiền sẽ bị lừa mất, vì thế mà dì ấy mới chấp nhận khoản đầu tư này.

Có được sự công nhận của Cố Doãn về chất lượng món ăn, nhà hàng tư nhân này sau khi mở ra kinh doanh không tệ, khách khứa cũng nhiều.

Bà chủ hàng năm đều chia cổ tức cho Cố Doãn, tuy rằng khoản chia cổ tức này đối với Cố Doãn mà nói chỉ là chín trâu một cọng lông.

Gia đình họ dựa vào nhà hàng này, cuộc sống ấm áp và hạnh phúc, vì vậy họ rất biết ơn Cố Doãn. Nếu không lấy lý lịch bảo mẫu bị Cố gia đuổi đi, dì Triệu chắc chắn sẽ không thể tìm kiếm được một người nào tốt thuê bà nữa, mà chồng bà bị gãy tay, rất nhiều việc cần đến thể lực đều không làm được, cuộc sống khó khăn là điều có thể tưởng tượng ra trước mắt.

Hai người không đợi quá lâu, đồ ăn đã lục tục được mang lên, đều là bà chủ tự mình làm.

Trịnh Tây Tây nếm thử hương vị, mắt híp lại.

Nó rất ngon.

"Ăn ngon thật đó." Trịnh Tây Tây vui vẻ nói.

Cố Doãn hạ mi, "Vậy thì ăn nhiều một chút."

Dì Triệu vui vẻ nói: "Thích thì các con thường xuyên đến ăn, dì sẽ đích thân làm cho các con, hai đứa quá gầy, phải ăn nhiều hơn một chút."

Bên kia có khách gọi, Cố Doãn bảo bà đi trước, dì Triệu liền rời đi.

Hai người ăn đến khi trời tối mới ra khỏi cửa hàng.

Dì Triệu muốn giữ hai người ở lại thêm một hồi, thứ gì tốt đều chất đống vào vị trí của hai người, nhưng sau khi tan tầm, khách trong nhà hàng càng lúc càng nhiều lên, bà bận đến không thở được, hơn nữa, bà cũng biết thời gian của Cố Doãn quý giá, không thể ở lại quá lâu. Trước khi họ rời đi, bà đã nhét cho Trịnh Tây Tây rất nhiều trái cây khô, tất cả đều do chính bà làm, bảo Trịnh Tây Tây buồn miệng thì lấy ra ăn.

Cố Doãn đi ở phía trước, sau khi trời tối, đèn đường hai bên đều sáng lên, dáng người Cố Doãn cao lớn, bóng anh đổ thật dài trên mặt đất.

Trịnh Tây Tây giẫm lên bóng của Cố Doãn, sau đó nhảy sang bên, túi xách trong tay nhoáng lên một cái.

Cố Doãn quay đầu lại: "Em gái, em là thỏ sao?"

Trịnh Tây Tây ngẩng đầu, ánh mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm, rất xinh đẹp: "Còn anh trai thì sao, anh cũng rất ngạo kiều mà?"

*Ngạo kiều: Người ngoài mặt thì tỏ vẻ lạnh lùng, ương bướng nhưng bên trong lại dịu dàng, có phần ngại ngùng, xấu hổ.

Trịnh Tây Tây lấy ra một tấm ảnh từ trong túi, lắc lư trước mắt Cố Doãn.

Dì Triệu đại khái đã hiểu nhầm về quan hệ giữa Trịnh Tây Tây và Cố Doãn, lúc bọn họ rời đi đã gọi Trịnh Tây Tây lại, lén nói cho cô biết cô là cô gái đầu tiên Cố Doãn dẫn tới, còn đem bức ảnh này coi như phúc lợi cho cô.

Đó là ảnh thời niên thiếu của Cố Doãn, thiếu niên trong ảnh mặc đồng phục học sinh sọc xanh trắng, khóa kéo lỏng lẻo ở giữa ngực, vẻ mặt kiêu ngạo bướng bỉnh, tuy nhiên... Thiếu niên đang cúi xuống, tay phải nhẹ nhàng đặt lên một con mèo, đang... Cẩn thận vuốt ve lông của nó.

Bức ảnh được chụp ngang người Cố Doãn, Trịnh Tây Tây suy đoán cảnh tượng lúc đó, hẳn là Cố Doãn ở ven đường phát hiện một con mèo, đang lén lút sờ một cái, kết quả bị dì Triệu nhìn thấy, còn thuận tay chụp lại.

Nhìn biểu tình cũng biết, lúc ấy anh đã xấu hổ và tức giận như thế nào.

Cũng không biết có phải mắt Trịnh Tây Tây có bộ lọc hay không, mà cô luôn phân tách và cảm nhận thấy được dường như đầu tai anh có hơi đỏ lên.

Ngoài mặt thì luôn tỏ vẻ "lão tử không dễ chọc", "lão tử rất phản nghịch", nhưng lại lén lút vuốt ve mèo... Thiếu niên Cố Doãn.

Trịnh Tây Tây quả thực càng nhìn càng cảm thấy đáng yêu.

"Sao còn giữ lại." Cố Doãn nhìn ảnh chụp, có chút ghét bỏ.

Cố Doãn thời niên thiếu không cao như bây giờ, thoạt nhìn ngây ngô non nớt, còn có chút đáng yêu tương phản trong đó.

"Anh, anh thích mèo sao..."

"Không thích." Cố Doãn đi tới, ỷ vào ưu thế chiều cao, rút ảnh đi, ngay cả lý do cũng rất đầy đủ, "Em là cô gái ngoan, cất giấu ảnh nam sinh còn ra thể thống gì nữa."

"Anh tịch thu nó."

Trịnh Tây Tây: "..."

Trịnh Tây Tây muốn cướp lại, nhưng chênh lệch chiều cao giữa hai người quá rõ ràng, Trịnh Tây Tây nhảy vài cái, ngay cả một chút cũng không đụng tới.

"Em gái." Cố Doãn lúc này lại có tâm tình trêu đùa, "Em giống như một con thỏ vậy."

"Em có muốn anh trai em mua cho một củ cà rốt, sau đó treo trên đỉnh đầu của em, để xem liệu em có thể nhảy cao hơn được không?"

Trịnh Tây Tây: "..."

Cút đi.

Tại sao người anh trai này lại tồi tệ như vậy?

Nhưng người anh trai tồi tệ này lại lấy tiền mừng tuổi của mình để mở một nhà hàng cho dì bảo mẫu thất nghiệp, lại còn trong những lúc cô gặp chuyện phiền lòng, sẽ mang theo đồ ăn nhẹ đến trường tìm cô, uống rượu cùng cô để giúp cô giải tỏa sự ngột ngạt, và thậm chí cẩn thận thay đổi bia của cô thành sữa.

Rõ ràng khi đó bọn họ cũng không quá quen thuộc.

Người anh trai này tồi tệ... Nhưng cũng rất dịu dàng.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp