Hạ Án ôm con gấu Koala, lúc này trông cậu vừa nhỏ yếu đáng thương lại vừa bất lực, thậm chí còn mang theo vài tia mờ mịt.
Mịa nó, cậu quên mất giờ cậu có hai người anh.
Hạ Hạc Hành nhìn qua Hoắc Giao, rồi đi đến trước mặt Hạ Án: “Sao thế?”
Hạ Án phục hồi lại tinh thần, giơ gấu bông trong tay lên, mặt mày mang theo vài phần vô tội, nhìn qua vừa vô hại lại vừa mềm mại: “Gấu bông hỏng rồi.”
Hạ Hạc Hành nhìn chỗ bị hở bông ra của con gấu, vươn tay cầm lấy: “Về anh khâu lại cho.”
Nói xong, Hạ Hạc Hành sờ sờ đầu Hạ Án, Hoắc Giao nhìn động tác của hai người, không nói gì, chỉ là ánh mắt không xác định mà nhìn Hạ Hạc Hành thêm vài lần.
Anh nhận thấy Hạ Hạc Hành cũng không có ác ý gì với anh, chỉ có những lúc anh ở gần Hạ Án thì trên người Hạ Hạc Hành mới toát ra hơi thở nguy hiểm.
Hoắc Giao đưa ra kết luận: “Hạ Hạc Hành là người có thể che giấu nội tâm của mình vào sâu bên trong.”
Hạ Hạc Hành làm anh nghĩ đến một vị sứ thần của địch quốc mà anh gặp được vào năm đó, hắn ta giống như một con sói hung ác đang âm thầm rình mò chờ đợi thời cơ, thừa dịp con mồi buông lỏng cảnh giác sẽ nhanh chóng cắn chết con mồi trong một ngoạm.
Ba người họ đi cùng nhau thêm một đoạn nữa thì Hoắc Giao dừng lại nói: “Nhà tôi ở gần đây, hai người về đi.”
Hạ Hạc Hành nhìn thoáng qua đồng hồ xem mấy giờ: “Được.”
Hoắc Giao rũ mắt nhìn Hạ Án vẫn luôn căng thẳng trong suốt dọc đường, đuôi mắt anh hiện lên một tia ý cười. Anh đưa tay về phía Hạ Án, nhưng lại dừng lại trên đỉnh đầu cậu trong một lát, cuối cùng, anh đặt tay lên vai Hạ Án, nhẹ nhàng vỗ: “Anh rất vui khi trở thành anh trai của em, Án Án.”
Hạ Án ngẩn ra, cảm thấy ánh mắt lúc Hoắc Giao nhìn cậu nhiều thêm chút gì đó, không phải ác ý, giống như là có chút vui vẻ.
Hoắc Giao nhìn Hạ Án: “Em có thể gọi anh một tiếng anh không?”
Hạ Án chớp chớp mắt, không cảm thấy yêu cầu này quá mức, huống hồ Hoắc Giao còn đúng là anh trai ruột của cậu, hơn nữa anh ấy cũng mới vừa biết anh ấy là con trai nhà họ Hạ, nói không chừng trong lòng anh ấy cũng rất bất an, Hạ Án cũng không muốn làm Hoắc Giao mất mặt, vì thế cậu gọi một tiếng: “Anh.”
Mặt mày Hoắc Giao chợt nhu hòa lại, những suy nghĩ phức tạp được cất sâu trong đáy mắt anh nhanh chóng hóa thành từng sợi nhỏ bay đi, chỉ còn lại một mảnh sáng sủa: “Ừm.”
Hoắc Giao đi về nhà của anh trước, còn lại hai người Hạ Án và Hạ Hạc Hành đơn độc đi về phía nhà họ Hạ, suốt dọc đường đi Hạ Hạc Hành đều có chút trầm mặc, Hạ Án vắt hết óc, không biết nên mở lời nói chuyện bằng đề tài nào.
Rõ ràng lúc có Hoắc Giao ở đây, bầu không khí không đến nỗi xấu hổ như vậy.
“Cái kia... Anh.” Hạ Án túm túm ống tay áo Hạ Hạc Hành.
Đôi mắt Hạ Hạc Hành khẽ động: “Gọi anh sao?”
Hạ Án gật đầu: “Dạ.”
Hạ Hạc Hành nhẹ nhàng kéo kéo khóe môi, mang theo vài phần lãnh đạm: “Anh còn cho rằng em đang gọi Hoắc Giao đấy chứ.”
Hạ Án: “...”
“Hoắc Giao là anh của em, nhưng anh cũng là anh của em mà.” Hạ Án thông hiểu đủ các lời kịch của tra nam trong tiểu thuyết, buột miệng thốt ra: “Lẽ nào chúng ta không thể cùng chung sống hạnh phúc bên nhau sao?”
Hạ Hạc Hành hừ lạnh một tiếng: “Em còn muốn vẹn cả đôi đường, muốn có cả hai?”
Thấy tâm tình anh có vẻ tốt, Hạ Án cũng thở phào nhẹ nhõm, pha trò: “Cả hai anh đều là người quan trọng với em, em không thể sống thiếu ai được.”
Hạ Hạc Hành híp híp mắt: “Nếu em nhất định phải chọn một trong hai người thì sao?”
Mong muốn sống sót của Hạ Án bùng lên: “Em nhất định sẽ chọn anh!”
“Thật không?”
“Thật!”
Hạ Hạc Hành cười một tiếng, dùng sức xoa xoa đầu Hạ Án: “Mọi người biết anh không phải con ruột từ khi nào vậy?”
Hạ Án sờ sờ mũi: “Lúc anh hôn mê, tra ra nhóm máu không đúng.”
Đuôi lông mày Hạ Hạc Hành giật giật: “Ừm, trong tiểu thuyết đều viết như thế.”
Hạ Án cũng tán đồng gật đầu: “Em cũng không nghĩ đến loại cốt truyện cẩu huyết như này sẽ xảy ra ở nhà chúng ta.”
Càng cẩu huyết hơn chính là, thế giới chúng ta đang sống chỉ là thế giới trong một quyển sách mà thôi.
“Cho nên hôm nay em kéo anh ra ngoài chơi, thật ra là vì đang nghĩ xem nên nói chuyện này với anh như thế nào?” Hạ Hạc Hành hỏi.
Hạ Án hậm hực: “... Dạ”
Hạ Hạc Hành: “Sao em không nói thẳng với anh luôn? Em sợ anh không tiếp thu được sự thật này?”
Hạ Án khẽ đá viên đá trên mặt đất, lẩm bẩm: “Chuyện như này, là ai thì cũng khó mà chấp nhận được.”
Hạ Hạc Hành duỗi tay véo phần thịt trên mặt Hạ Án, rồi lại kéo sang hai bên, nhìn biểu tình kinh ngạc của Hạ Án, anh cười ra tiếng: “Em cũng coi thường anh quá rồi.”
“Nếu là anh của năm 17 tuổi, có lẽ anh sẽ cảm thấy khổ sở không biết phải làm gì, nhưng hiện tại anh đã 27 tuổi rồi, tuy cũng cảm thấy khiếp sợ, nhưng cũng không đến mức không thể chấp nhận được.” Hạ Hạc Hành nói tiếp, buông tay ra, nhìn hai má bị anh véo đến hồng của Hạ Án: “Trừ khi em là bạch nhãn lang không nhận anh nữa.”
Hạ Án lập tức giơ tay lên, thể hiện rõ lập trường của mình: “Anh vĩnh viễn đều là anh của em!”
Hạ Hạc Hành cười: “Vậy xem ra không uổng công nhiều năm anh yêu thương em.”
Hai người giẫm lên bóng đêm cùng nhau đi về nhà, sau bữa cơm hôm nay, mọi chuyện đều đã được bày ra hết trước mặt mọi người rồi nên ông Hạ và bà Lê quyết định để Hoắc Giao dọn về ở chung với nhà họ, hộ khẩu cũng đang tiến hành xử lý.
Một ngày nọ, ông Hạ và Hạ Hạc Hành nói chuyện với nhau rất lâu trong phòng sách, lúc bước ra, sắc mặt Hạ Hạc Hành vẫn như thường lệ, còn ông Hạ lại hơi do dự, Hạ Án còn đang suy nghĩ không biết hai người họ nói những gì, nhưng không bao lâu sau cậu đã được biết chuyện đó.
Bởi vì rất nhanh sau đó, trong giới thượng lưu truyền ra một tin tức.
Thân phận của Hoắc Giao đã được xác nhận, anh chính thức trở thành viên và là con trai cả của nhà họ Hạ, mà thân thế của Hạ Hạc Hành cũng được giải thích, năm đó anh và Hoắc Giao bị ôm sai, tuy anh không có quan hệ huyết thống với nhà họ Hạ, nhưng nhà họ Hạ vẫn thừa nhận thân phận cũ của anh.
Chuyện này lập tức nhấc lên một trận sóng to gió lớn trong giới thượng lưu, tin đồn ban đầu nay đã được xác nhận, vì thế tin tức này cứ thế lan rộng ra.
Tất cả mọi người đều hoài nghi liệu Hạ Hạc Hành có bởi vậy mà âm thầm động chân động tay với công ty nhà họ Hạ hay không, dù sao thì tuy Hạ Hạc Hành còn trẻ nhưng anh đã phụ trách quản lý phần lớn mọi việc trong công ty nhà họ Hạ rồi, nên nếu Hạ Hạc Hành muốn, anh hoàn toàn có khả năng nuốt chửng công ty nhà họ Hạ.
Con trai ruột và con trai nuôi luôn có sự khác biệt.
Mọi người đều chờ xem kịch vui, nhưng nhà họ Hạ vẫn là một mảnh hoà bình.
Hoắc Giao đã dọn đến nhà họ Hạ, phòng anh ở là do chính tay bà Lê trang trí, còn ông Hạ phụ trách quẹt thẻ trả tiền. Phòng của ba người Hạ Án, Hoắc Giao và Hạ Hạc Hành nằm liền kề nhau, phòng Hạ Án ở giữa, phòng Hoắc Giao và phòng Hạ Hạc Hành ở hai bên, cạnh phòng Hạ Án. Sắp xếp như vậy khiến Hạ Án cảm giác được một sự áp lực ‘không tên’ quen thuộc.
Hôm Hoắc Giao tới, anh mặc áo sơ mi màu đen, kéo theo một chiếc vali đen, toàn thân tràn đầy hơi thở lạnh lùng xa cách, giơ tay nhấc chân đều mang theo phong phạm của quý tộc vương triều.
Nhìn thấy Hoắc Giao dọn đến, ông Hạ và bà Lê vừa khẩn trương lại vừa vui vẻ, thậm chí còn mang theo vài phần co quắp mà chính họ cũng chưa nhận thấy. Hai người họ dẫn Hoắc Giao đi tham quan một vòng, hận không thể chuyển tất cả mọi đồ vật tới phòng Hoắc Giao.
Mà Hoắc Giao chỉ hỏi phòng Hạ Án ở đâu, lúc biết phòng anh gần phòng Hạ Án thì mới lộ ra một nụ cười, nói cảm ơn với ông Hạ và bà Lê.
“Cảm ơn hai người, con rất thích.”
Hạ Án đang ngồi ở phòng khách, nhìn ông Hạ và bà Lê như hai chú chim nhỏ, vui sướng vây quanh cái cây là Hoắc Giao đi tới đi lui, cậu cúi đầu lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Hạ Hạc Hành.
[Gấu Koala không ăn lá bạch đàn: Anh, anh đang ở đâu thế?]
Một lát sau Hạ Hạc Hành mới trả lời.
[Hạ Hạc Hành: Anh đến công ty một chuyến, không có việc gì cả, anh sắp về rồi.]
Hạ Án miễn cưỡng yên tâm, lúc quay đầu lại, cậu thấy bà Lê đang vén tay áo, vẻ mặt hứng thú bừng bừng đi vào phòng bếp: “Hôm nay mẹ muốn đích thân xuống bếp, vì chuẩn bị cho ngày hôm nay mẹ đã cố ý học nấu vài món rồi đấy!”
Hạ Án: “!!!”
Vẻ mặt ông Hạ hoảng sợ, luôn miệng khuyên bà Lê đừng làm đứa con trai vừa mới trở về của bọn họ phải nhập viện ngay.
Nhưng bà Lê lúc này thật sự vô cùng hưng phấn, ông Hạ không cản bà lại được, chỉ có thể đẩy thím Vương vào bếp, có thím Vương ở đó, tốt xấu gì cũng không đến mức cháy bếp.
Hạ Án yên lặng gửi tin nhắn cho Hạ Hạc Hành.
[Gấu Koala không ăn lá bạch đàn: Anh, mẹ muốn đích thân xuống bếp.]
[Hạ Hạc Hành: “...”]
[Hạ Hạc Hành: Anh sẽ mua thuốc dạ dày về.]
[Gấu Koala không ăn lá bạch đàn: “...”]
Hạ Án đặt di động xuống, vừa ngẩng đầu lên thì thấy khóe mắt Hoắc Giao mang theo ý cười, nhìn về phía phòng bếp.
Hạ Án bóc một túi khoai tây chiên ra, vừa ăn vừa đi đến chỗ Hoắc Giao, tính nhắc nhở anh một chút: “Lát nữa nếu thấy màu sắc món ăn đặc biệt tươi đẹp hoặc là đen sì như mực, hay anh không biết đấy là món gì thì đừng ăn.”
Từ trò khôi hài vừa rồi Hoắc Giao đã đoán được là khả năng nấu nướng của bà Lê không ổn, đáp một tiếng: “Được.”
Hạ Án thuận tay đưa khoai tây chiên tới trước mặt anh: “Anh ăn không?”
Hoắc Giao không khách khí, cầm lấy một miếng: “Cảm ơn.”
Hạ Án một bên răng rắc răng rắc ăn khoai tây chiên, một bên phổ cập kiến thức cho Hoắc Giao: “Anh không biết đâu, món mà Mrs Lê nấu, là một trong ba tuyệt kỹ hàng đầu của nhà chúng ta.”
“Ba tuyệt kỹ hàng đầu?” Hoắc Giao nghi hoặc.
Hạ Án khẽ nhướng mày, nở nụ cười: “Thái Cực quyền của Mr Hạ, món mà Mrs Lê nấu, còn có dáng vẻ khi nhảy của oppa Hạ Hạc Hành.”
Nói xong, Hạ Án lại bĩu môi: “Nhưng anh em lại lén lút tập nhảy rồi, nên hiện giờ anh ấy đã bị xóa tên ra khỏi ba tuyệt kỹ hàng đầu trong nhà họ Hạ rồi.”
Nói xong Hạ Án mới phản ứng lại, hiện tại Hoắc Giao mới là anh trai cậu, cậu nói như vậy, sẽ không làm Hoắc Giao hiểu lầm đấy chứ.
Hạ Án ngẩn ngơ, lập tức chuyển đề tài: “Đúng rồi, anh có chuyện gì đặc biệt đoảng không?”
Hoắc Giao nghĩ nghĩ, sau đó lộ ra ý cười trong vắt: “Hẳn là không có.”
“Thật?” Hạ Án không tin.
“Tất nhiên.” Hoắc Giao trả lời quyết đoán.
Hạ Án hừ một tiếng, nhìn dáng vẻ tự tin của Hoắc Giao, cảm thấy anh trai ruột của cậu cũng có một tuyệt kỹ.
Ví dụ như anh trai ruột của cậu thật ra là ẩn hình của người mắc hội chứng Chūnibyō, chẳng qua lúc bình thường không nhìn ra được thôi.
Nghĩ đến những lời Hoắc Giao nói lúc ở bên ngoài quán bar hôm đó, Hạ Án nhịn không được nở nụ cười.
Ăn xong khoai tây chiên, Hạ Án theo thói quen định liếm ngón tay, nhưng giây tiếp theo tay cậu đã bị nắm lấy, cậu ngơ ngác ngẩng đầu, đối diện với hai mắt của Hoắc Giao.
Đường nét khuôn mặt Hoắc Giao vừa góc cạnh rõ ràng lại vừa tuấn lãng đến sắc bén, luôn tạo cho người khác một cảm giác áp lực mãnh liệt, nhưng chỉ cần anh lộ ra một ý cười, hoặc là mặt mày hơi nhu hòa một chút thì sẽ khiến người khác sinh ra một loại ảo giác.
Ảo giác như đang được anh nuông chiều.
“Như vậy không tốt.” Hoắc Giao nói, túm cậu đến toilet, mở vòi nước ra: “Phải rửa tay sạch sẽ.”
Dòng nước chảy qua các kẽ ngón tay, Hoắc Giao đứng bên cạnh Hạ Án, nắm lấy tay Hạ Án, chậm rãi rửa tay cho cậu.
Hạ Án ngây người.
Hạ Án - người từ lúc học tiểu học đã không để người khác rửa tay cho mình, trực tiếp trợn tròn mắt, vành tai nóng lên, lại cảm thấy Hoắc Giao hoàn toàn xứng đáng làm nam chính trong quyển sách này.
Nếu cậu mà là con gái thì hiện giờ cậu đã yêu thầm Hoắc Giao rồi.
“Hoắc... Anh.” Lúc đầu Hạ Án định gọi thẳng tên, nhưng cậu kịp thời sửa lại, trên mặt mang theo nụ cười giống như tiểu hồ ly: “Nếu anh cũng đối xử với các cô gái khác như vậy thì không lâu nữa là em có thể có chị dâu rồi.”
Hoắc Giao tắt vòi nước, anh cao hơn Hạ Án một cái đầu, thời điểm anh rũ mắt nhìn cậu liền có một loại thần thái độc đáo: “Anh không quan tâm chuyện tình cảm nam nữ, chỉ mong giang sơn non nước không có loạn lạc chiến tranh, thiên hạ thái bình.”
Hạ Án: “...?!!”
Anh ruột cậu lại tái phát chứng bệnh Chūnibyō rồi!
Hoắc Giao cầm khăn lau tay cho Hạ Án - người còn đang có vẻ mặt khiếp sợ, hai người không để ý đến âm thanh phát ra từ cửa cho đến khi…
“Hai người đang làm gì đấy?”
Hạ Án lập tức quay đầu nhìn qua, không biết Hạ Hạc Hành đã trở lại từ khi nào, đang đứng ở kia nhìn bọn họ.
Trên mặt Hạ Hạc Hành vẫn là nụ cười như mọi khi, nếu không phải then chốt cửa mà anh đang nắm lấy phát ra âm thanh đứt gãy “két” một tiếng cùng với độ cong của khung cửa hơi vặn vẹo thì ...
Đúng là nhìn không ra anh đang tức giận.