Hạ Án mất hồn mất vía đóng cửa tiệm trở về nhà.

Hạ Hạc Hành đã tắm rửa, đổi một bộ quần áo ở nhà, bà Lê đang cầm dao gọt hoa quả gọt táo.

“Án Án về rồi à.” Bà Lê quay đầu, đang muốn gọi Hạ Án tới đó thì thấy dáng vẻ thất thần của Hạ Án, bà sửng sốt: “Làm sao vậy?”

Hạ Án suýt chút nữa không kìm nén được lời nói trong lòng, muốn rống lên rằng vậy mà hôm nay cậu lại trông thấy Hoắc Giao! Người có thể là anh trai ruột của cậu!

Nhưng tốt xấu gì cái đầu nhỏ của cậu còn có chút lý trí, cứng rắn nghẹn lại những lời định nói, Hạ Án ngượng ngùng cười cười: “Còn không phải đang suy nghĩ xem tối nay được ăn gì sao ạ?”

Bà Lê nghe vậy, sắc mặt lập tức tiu nghỉu: “Thằng nhóc nhà con, còn không phải là sợ mẹ xuống bếp nấu hay sao? Yên tâm đi, hôm nay vẫn là thím Vương làm.”

Ông Hạ cũng lộ ra nụ cười nhẹ nhõm, trêu chọc nói: “Mẹ con hôm nay ở trong phòng bếp một tiếng đồng hồ, làm cháy hỏng một cái lò vi sóng, đập vỡ ba cái đĩa, nếu không phải chất lượng của cái nồi kia tốt thì hiện tại đoán chừng giữa đáy nồi đã bị thủng một lỗ rồi.”

Bà Lê trừng mắt liếc ông Hạ: “Đấy là lỗi của tôi à? Nếu không phải tại ông cứ lải nhà lải nhải lẩm bà lẩm bẩm bên tai tôi, thì tôi có thể luống cuống tới mức loạn thành như vậy à?”

Ông Hạ linh hoạt rụt cổ lại, trốn ở phía sau tờ báo, không nói gì thêm.

Thím Vương ở một bên cười nhìn người một nhà bọn họ, mang món cuối cùng lên bàn: “Có thể ăn cơm rồi.”

Một nhà bốn người khó có dịp cùng ngồi ăn cơm trên một cái bàn, Hạ Hạc Hành hôn mê nằm ở bệnh viện nửa tháng, nhìn qua trên mặt còn mang theo vẻ có bệnh, bà Lê và ông Hạ đều đau lòng không ngừng gắp thức ăn cho anh.

“Bố, chuyện của công ty thế nào rồi?” Hạ Hạc Hành hỏi.

Ông Hạ đang đấu tranh xem có nên ăn một cái xương sườn hay không, nghe vậy, dựng thẳng ngón tay cái lên: “Yên tâm đi, không có việc gì, con lo nghỉ ngơi cho tốt đi, không phải lo lắng.”

Hạ Hạc Hành khẽ gật đầu, đang muốn tiếp tục ăn cơm thì phát hiện Hạ Án đang cắn đũa, cả người đều là dáng vẻ như đi vào cõi thần tiên, Hạ Hạc Hành nhíu mày: “Nghĩ gì thế, đũa sắp bị em cắn hằn cả vết luôn rồi kia kìa.”

Hạ Án vội vàng lấy lại tinh thần, cậu phản xạ có điều kiện nhìn thoáng qua đôi đũa trong tay, sau đó bày ra bộ mặt ghét bỏ: “Anh, đây là đũa inox, anh coi trọng sức lực của em quá rồi đấy.”

Hạ Hạc Hành gật đầu: “Chỉ là miệng lưỡi sắc bén thôi.”

Hạ Án: “...”

Kỹ năng độc miệng của anh cậu được thắp sáng rồi.

Người một nhà vui vẻ hòa thuận ăn cơm xong, ông Hạ mở tivi, vừa xem tin tức quốc tế, vừa hào hùng nói vu vơ về những điểm quan trọng với màn hình tivi, bà Lê thì đắp mặt nạ, đang liều mạng trên trang web mua sắm.

Hạ Hạc Hành ngồi ở một bên, mặt mày ấm áp, tư thái buông lỏng.

Hạ Án rúc ở trên ghế salon ôm điện thoại, mặt mũi tràn ngập hai chữ “xoắn xuýt”, Hạ Án nhìn giao diện nói chuyện với Hoắc Giao, không biết nên mở miệng như thế nào, nhưng cậu có rất nhiều chuyện muốn hỏi.

Trong sách nói, Hoắc Giao mới là nam chính của thế giới này, bố nuôi của anh ấy vay mượn nặng lãi, mẹ nuôi thì mất sớm, giai đoạn trước của anh ngập tràn trong áp lực và bi thảm, mãi đến khi nữ chính xuất hiện thì linh hồn của Hoắc Giao mới chính thức được cứu vớt.

Sau khi rối rắm một lúc lâu, đôi tay run rẩy của Hạ Án mới gửi một tin nhắn qua.

[Gấu Koala không ăn lá bạch đàn: Tiệm sách lúc nào cũng có thể sẽ có sách mới, hoan nghênh đến xem thường xuyên.( Mèo cầu tài vẫy gọi.jpg)]

Một lát sau, phía bên kia mới rep một câu vô cùng cao lãnh.

[Hoắc Giao: Được.]

Hạ Án: “...”

Hạ Án không ngừng cố gắng.

[Gấu Koala không ăn lá cây bạch đàn: Đúng rồi, anh nói tôi và bạn anh lớn lên giống nhau, nếu không hôm nào đó anh giới thiệu cho tôi và bạn anh làm quen chút đi, tôi cảm thấy rất có hứng thú ~( Híp híp mắt cười.jpg)]

Lúc này Hoắc Giao trả lời nhanh hơn một chút.

[Hoắc Giao: Không được.]

Khóe miệng Hạ Án giật một cái, tiểu Hạ Án trong đầu bắt đầu vẽ vòng tròn, hiện tại cậu rất bội phục người bạn trong miệng Hoắc Giao kia, có thể làm bạn với Hoắc Giao, nhất định làm khó cho người bạn ấy lắm.

Nhưng rất nhanh, Hoắc Giao lại nhắn tiếp.

[Hoắc Giao: Cậu ấy qua đời rồi.]

Hạ Án lập tức sửng sốt, sự tức giận trong lòng tan biến, thay vào đó là có chút chột dạ cùng áy náy.

[Gấu Koala không ăn lá cây bạch đàn: Thật xin lỗi...]

[Hoắc Giao: Không sao.]

Hoắc Giao không gửi tin nhắn mới tới nữa, Hạ Án ôm lấy điện thoại, mặt mũi tràn đầy thất bại, tự nhiên cậu lại đi hỏi về người bạn kia làm gì cơ chứ! Rõ ràng trong sách đã nói khoảng thời gian trước Hoắc Giao trôi qua rất thê thảm, nếu có bạn bè ở bên thì chắc hẳn anh ấy sẽ không đến mức tứ cố vô thân như thế.

Trời ạ, hiện tại cậu muốn tìm chủ đề khác để nói, nhưng hình như nói cái gì cũng đều không thích hợp.

Toàn thân Hạ Án đều bao phủ trong áp suất thấp, như vậy mà còn không muốn Hạ Hạc Hành chú ý đến là rất khó, Hạ Hạc Hành đi đến bên Hạ Án: “Sao vậy?”

Giây tiếp theo, Hạ Án liền tắt điện thoại, ánh mắt mơ hồ: “Không có gì, ha ha, anh, em lên lầu trước đây, aiz, em buồn ngủ quá đi mất.”

Nói xong, Hạ Án còn làm ra vẻ ngáp một cái.

Hạ Hạc Hành nhìn bóng dáng gần như là chạy trối chết của Hạ Án, khẽ nhíu mày, mặc dù vừa rồi động tác của Hạ Án nhanh, nhưng anh vẫn nhìn thấy giao diện nói chuyện trên điện thoại của Hạ Án, tuy không thấy rõ nội dung cụ thể, nhưng nhìn trạng thái của Hạ Án thì đối phương hẳn là người rất quan trọng với cậu.

Chẳng lẽ là… Hạ Án yêu đương rồi?

Chân mày của Hạ Hạc Hành càng nhíu chặt lại.

Cứ như vậy lại qua mấy ngày, Hạ Án vẫn mỗi ngày đến tiệm sách nhỏ của mình làm cá mặn, nhưng Hoắc Giao lại không tới, Hạ Án có chút buồn bã và mất mát, mỗi ngày cậu đều ôm lấy điện thoại thở ngắn thở dài, thỉnh thoảng Hàn Sơn tới tiệm sách cũng nhịn không được mà tò mò.

“Anh Án, anh đang yêu đương đúng không?” Hàn Sơn hồ nghi hỏi.

Hạ Án liếc mắt nhìn cậu ta: “Nói mò, ai có thể xứng với anh Án của cậu chứ.”

Hàn Sơn: “...”

Đúng là uổng phí gương mặt như này, nhưng mà tự luyến như vậy cũng không giống người có bạn gái cho lắm.

“Vậy anh mỗi ngày đều thở dài làm gì.” Hàn Sơn lẩm bẩm một câu, ngựa quen đường cũ đến chỗ tủ lạnh lấy đồ uống.

Hạ Án lại thở dài một hơi: “Cậu không hiểu đâu.”

Hàn Sơn cạn lời: “Được, được, được, em không hiểu, mấy người phú nhị đại nhà họ Lý với nhà họ Trần tụ tập một chỗ trong One Nine, cũng không biết bọn họ có tâm tư gì mà còn đặc biệt tag anh ở trong nhóm, anh không đi đâu nhỉ.”

Hạ Án uể oải ỉu xìu: “Tôi đến chỗ đó làm cái gì, tôi đâu có tiếng nói chung với bọn họ.”

“Vậy là tốt rồi.” Hàn Sơn thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Đám người này thường chơi rất lớn, quán rượu này cũng không phải chỗ tốt lành gì, không đi là tốt nhất.”

Hàn Sơn lảm nhảm hai câu với Hạ Án liền đi, Hạ Án gục xuống bàn, cầm điện thoại, gõ một hàng chữ trong khung chat với Hoắc Giao xong lại xóa, cậu thở dài một hơi, nghĩ đến chuyện Hàn Sơn nói đám phú nhị đại kia tag cậu ở trong nhóm, liền ấn vào xem.

Đám phú nhị đại này có lập một nhóm, chuyên tổ chức mấy hoạt động không đàng hoàng, Hạ Án không nhớ là ai đã thêm cậu vào, nhưng là một thanh niên tốt mỗi ngày đều hướng về phía trước, cậu chưa bao giờ thông đồng làm bậy với bọn họ cả, cho nên cũng không quá chú ý đến cái nhóm chat này.

Đã có 99+ tin nhắn rồi, Hạ Án nhìn thoáng qua, đại khái là tối hôm nay đến quán bar tụ tập.

[Điều hoà bị ta nhận thầu: Chín giờ tối nay, gặp nhau ở quán bar One Nine, không gặp không về nhé?]

[Nhà ta là đại vương thuỷ hải sản: Yên tâm, tôi đã chuẩn bị tiền xong rồi, chỉ xem tối nay cô em có đến đúng giờ hay không thôi!]

[Tám khối cơ bụng: Rượu cũng ổn thoả rồi, rượu quý tuyệt đối!]

Hạ Án một mặt ghét bỏ nhìn thoáng qua lịch sử trò chuyện lung tung rối loạn này đó, kéo xuống dưới một chút, đầu óc cậu đột nhiên trống rỗng, đầu ngón tay đang lướt đọc tin nhắn của cậu dừng lại, giống như đang nghĩ đến điều gì đó, Hạ Án lại kéo lên trên, ánh mắt cậu rơi vào cái tên quán bar One Nine.

Trong sách có đề cập, Hoắc Giao làm thêm ở quán bar!!!

Sao cậu lại có thể xem nhẹ điểm quan trọng như vậy trong cốt truyện cơ chứ!

Bố nuôi của Hoắc Giao vay mượn nặng lãi, hợp đồng còn là loại bố thiếu thì con trả, vô cùng không hợp quy củ; bố nuôi Hoắc Giao chết rồi, nên bọn đòi nợ liền nhìn chằm chằm vào Hoắc Giao.

Cậu nhớ trong sách nói, lúc Hoắc Giao làm thêm ở quán bar đã bị bọn đòi nợ tìm tới cửa, đêm đó anh bị đánh đến mức phải nhập viện, xương cổ tay bị gãy nát, dẫn đến về sau Hoắc Giao không nhấc được đồ vật nặng.

Hạ Án vội vàng đứng dậy, không biết tình tiết này đã xảy ra chưa, Hạ Án không quản được nhiều như vậy nữa, cậu trực tiếp gửi tin nhắn cho Hoắc Giao.[Gấu Koala không ăn lá cây bạch đàn: Hoắc Giao, hiện giờ anh đang làm ở quán bar One Nine à?( Miêu Miêu thăm dò.jpg)]

Tin nhắn gửi được một lúc lâu, Hoắc Giao mới trả lời một câu.

[Hoắc Giao: Ừ.]

Hạ Án thở dài một hơi, xem ra bọn đòi nợ còn chưa tìm tới, vậy thì vẫn còn cơ hội xoay chuyển, Hạ Án nghĩ trực tiếp gửi tin nhắn bảo Hoắc Giao từ chức, nhưng nói đến cùng, cậu cũng chỉ mới gặp Hoắc Giao hai lần mà thôi, nên nếu cậu nói như vậy, đoán chừng Hoắc Giao sẽ cảm thấy cậu có bệnh mất.

Có một số chuyện vẫn nên gặp mặt trực tiếp nói mới là tốt nhất.

Cân nhắc về chuyện này, nên Hạ Án đóng cửa hàng sớm, rồi gửi tin nhắn cho Hạ Hạc Hành nói hôm nay cậu ở lại tiệm sách, sau đó tranh thủ thời gian đến quán bar.

Cậu cũng từng đến quán bar rồi, nhưng đều là đến những quán bar sạch sẽ lành mạnh, tới chỗ như One Nine thì là lần đầu tiên.

Hạ Án đội mũ lưỡi trai, mặc chiếc áo T-shirt ngắn tay hoạ tiết hoạt hình mà chỉ có học sinh cấp 3 mới mặc, vì để cho bản thân không bị lạc lõng với bầu không khí ở đó, Hạ Án còn đeo thêm một cái khuyên tai đầu lâu, treo hai cái dây xích vào quần.

Hạ Án cảm thấy một thân hoá trang này của cậu mà đến quán bar thì chỉ số an toàn của cậu sẽ tăng vọt.

Ai sẽ nhìn trúng một cậu nhóc chứ.

Vì Hoắc Giao, cậu đã hy sinh quá nhiều rồi.

Vừa tiến vào quán bar, suýt chút nữa cậu đã bị tiếng nhạc tạp âm kia làm thủng màng nhĩ, cảm giác nhịp tim đều tăng nhanh, ánh đèn đủ mọi màu sắc khiến người ta có cảm giác hoa mắt, mùi rượu và mùi nước hoa trong không khí có chút gay mũi.

Trên khán đài, những chàng trai và các cô gái vặn vẹo thân thể theo âm nhạc, tăng thêm tính công kích về thị giác khứu giác và thính giác, khiến Hạ Án vừa đi vào đã lập tức muốn đi ra ngoài.

Chỗ này là chỗ người bình thường tới ư?

“Nếu ông Hạ mà tới đây một lần thì đoán chừng sẽ bị đột quỵ do huyết áp tăng cao mất.” Hạ Án nghĩ. Nhưng cậu lại không biết từ lúc cậu tiến vào đã thu hút không ít ánh mắt xấu xa đen tối.

Thanh niên thân hình đơn bạc, áo T-shirt ngắn tay rộng thùng thình cũng không che giấu được vòng eo mảnh khảnh của cậu, mặt mày tinh xảo xinh đẹp, dưới ánh đèn lộng lẫy lại càng làm nổi bật lên vẻ đẹp ấy, mũ lưỡi trai và khuyên tai cổ quái, nhìn qua khiến cậu có chút tương phản, kết hợp với gương mặt lạnh lùng, nhìn cậu vừa giống goodboy lại vừa giống badboy.

Người ở trong góc tối gần đó có động tác trước, một cái tay đột nhiên đè bả vai Hạ Án xuống.

Vội vàng quay đầu lại, Hạ Án nhìn thấy một chỏm tóc màu tím.

Một người đàn ông nhuộm tóc màu tím khói đang đứng sau cậu, một mặt kinh ngạc: “Đây không phải là em trai của Hạ đại thiếu à? Cậu tới đây làm gì?”

Hạ Án vốn muốn dùng tay phản kích lại, nghe người đàn ông kia nói như thế thì cậu yên lặng buông ra: “Anh quen anh tôi?”

“Không đến mức đó.” Trên người người này đều là hàng hiệu, diện mạo coi như không tồi, tốt xấu còn gánh nổi mái tóc tím này của anh ta: “Chỉ là trước kia từng bị anh cậu cướp bạn gái.”

Hạ Án hiểu rõ, nhìn anh ta bằng ánh mắt thương hại: “Nén bi thương.”

Người đàn ông tóc tím: “... Cậu thật biết nói chuyện.”

Hạ Án: “Học theo anh tôi đấy.”

Người đàn ông tóc tím tặc lưỡi một cái: “Được rồi, tôi tên Vu Thường Khởi, xem như người quen cũ của anh cậu, cậu chạy đến chỗ này làm gì, đừng nói là tới chơi với những tên phú nhị đại nhiều tiền kia đấy nhé?”

Hạ Án nhíu mày: “Sao có thể.”

Vu Thường Khởi ồ một tiếng, anh ta đè mũ Hạ Án xuống, cất cao giọng: “Vậy là tốt rồi, không có việc gì thì đi nhanh đi, chỗ này không phải chỗ cậu nên đến, nếu để Hạ Hạc Hành biết cậu tới đây thì cậu chờ bị mắng đi.”

Quả nhiên, nghe thấy ba chữ Hạ Hạc Hành, những ánh mắt xấu xa kia liền biến mất không ít.

Hạ Án biết đối phương có ý tốt, nhưng hôm nay cậu tới đây vì có mục đích, hiện tại rời khỏi chắc chắn không được.

“Tôi đến tìm người.” Hạ Án nói, híp híp mắt: “Anh sẽ không nói với anh tôi đâu nhỉ.”

Vu Thường Khởi nhún vai: “Tôi không thèm xen vào chuyện người khác đâu.”

Hạ Án gật đầu, yên tâm lớn mật rời đi.

Nhìn Hạ Án lẫn vào đám người, Vu Thường Khởi cầm điện thoại, hơi nhướng mày: “Hắc, không cáo trạng mới là đồ đần.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play