Tiệm đối diện là tiệm gì không liên quan tới cậu. Nếu không phải bên đó ngày nào cũng sửa chữa inh ỏi, làm ảnh hưởng đến người khác thì cậu cũng chẳng buồn quan tâm đến nó.
Hơn nữa phong cách của cửa tiệm đối diện…
Rất có cá tính.
Màu sắc cửa tiệm cực kỳ sặc sỡ nhưng lại giống như tùy ý vẩy màu lên tường, mỗi lần ngẩng đầu lên nhìn sang đó, cậu đều có cảm giác bị tấn công thị giác.
Không biết chủ tiệm là người như nào mà lại có gu thẩm mỹ như vậy.
Mỗi sáng Hạ Án đều phát hiện ra cửa tiệm bên đó có thay đổi mới, những màu sắc sặc sỡ đó khiến cậu cay mắt. Một hôm nào đó cậu còn thấy tiệm đó đặt thêm một cây đàn violon nhỏ trước cửa.
Dùng đàn violon để trang trí sao?
Ánh mắt cậu khẽ lướt qua cây đàn violon, lướt qua, lướt qua rồi lại nhìn thêm vài lần nữa.
Cứ mặc kệ cái chỗ lòe loẹt này trước đã, điều quan trọng nhất hiện giờ chính là vai trò cầu nối của cậu trong nhà họ Hạ.
Một người em trai “đạt tiêu chuẩn” là phải cùng lúc quan tâm được sức khỏe tâm lý cho cả hai người anh của mình, tránh xảy ra cảnh anh em tương tàn.
Hạ Án cảm thấy, so với Hạ Hạc Hành bên này, thì cậu cần quan tâm đến anh ruột của cậu hơn một chút.
Vì cậu đã nghe được tin đồn Hoắc Giao bị gây khó dễ trong nhóm Wechat.
Tuy sau này Hoắc Giao hoàn toàn có thể điều hành tốt công ty, nhưng trong khoảng thời gian đầu anh cũng bị ngáng chân không ít, lúc này chắc hẳn anh rất muốn được người khác an ủi.
Trưa, Hạ Án tranh thủ thời gian xách theo chiếc bánh phô mai mới mua đến công ty nhà họ Hạ. Lễ tân vừa nhìn thấy cậu liền nở một nụ cười “thương mại”: “Nhị thiếu gia, cậu đến ạ. Cậu muốn tìm Giám đốc Hoắc sao?”
Hạ Án gật đầu: “Ừm”
Vừa nói cậu vừa sờ vào túi lấy ra một hộp bánh quy nhỏ đặt lên trên bàn, cười lộ ra hai chiếc răng khểnh: “Vất vả cho chị rồi, tặng chị cái này.”
Lễ tân cũng không khách sáo, dù sao Hạ Án và bọn họ đều đã trở thành người quen trong mấy ngày hôm nay rồi: “Cảm ơn Nhị thiếu gia, cậu mau lên đi.”
Hạ Án cười cười, ấn thang máy đi thẳng lên tầng.
Lễ tân nhìn theo bóng lưng của Hạ Án, che mặt thét chói tai. Dù có nhìn bao nhiêu lần đi chăng nữa, cô vẫn cảm thấy gen nhà họ Hạ thực sự “đỉnh”, thế giới này sao lại có một người con trai xinh đẹp như vậy cơ chứ, lại còn không có chút nữ tính nào cả!
Rõ ràng Chủ tịch Hạ vừa hói lại vừa có bụng bia, nhưng bất kể là Hạ Án hay Hoắc Giao người con mới tìm được đều đẹp không thể chê.
Thậm chí ngay cả Hạ Hạc Hành - người không có huyết thống gì với nhà họ Hạ, nhan sắc cũng là cực phẩm. Cho nên tất cả những người đẹp trai đều vào nhà họ Hạ hết rồi à?
Nhân viên mới tới có chút tò mò: “Chẳng phải là Giám đốc Hoắc mới được tìm về hay sao? Sao tôi lại có cảm giác quan hệ của Nhị thiếu gia và Giám đốc Hoắc rất tốt vậy?”
Trên mặt lễ tân hiện rõ vẻ “các cô không hiểu gì cả”: “Dẫu sao cũng là anh em ruột thịt, dĩ nhiên tình cảm phải tốt rồi.”
“Cũng đúng…” Cô nhân viên kia gật đầu, rồi lại lẩm bẩm: “Xem ra ngày ngày chung sống cũng không bằng máu mủ ruột già.”
Cô lễ tân không nói gì thêm: “Thôi được rồi, em xem ít mấy bộ phim cẩu huyết lại, đừng phân tán suy nghĩ nữa, coi chừng bị trừ lương đó.”
Hạ Án đi thang máy lên tầng cao nhất của tòa nhà. Vừa bước ra khỏi thang máy liền nghe thấy tiếng người nói chuyện ở phía cầu thang thoát hiểm, còn loáng thoáng nghe thấy cả tên của Hoắc Giao.
Trong đầu Hạ Án hiện ra dấu chấm hỏi, cậu nhìn ngó xung quanh, rồi vờ như chưa có chuyện gì tiến gần đến phía có tiếng nói chuyện để có thể nghe được rõ hơn.
“…Ông nói thử xem, Giám đốc Hoắc này vừa mới trở về đã vào thẳng công ty làm việc. Đúng là không thèm che giấu dã tâm chiếm đoạt hết gia sản nhà họ Hạ mà.”
“Vậy thì đã làm sao nào? Người ta là con ruột của nhà họ Hạ, Chủ tịch Hạ vẫn luôn không ra mặt, chẳng phải là ngầm thừa nhận rồi sao.”
“Mấy nhà giàu có đúng là khó hiểu. Nghe nói Giám đốc Hoắc tốt nghiệp trường dạy nghề, cái gì cũng không biết, trong cuộc họp hôm nay anh ta chẳng nói một câu nào, chắc là nghe không hiểu những thứ chúng ta nói, cũng không sợ công ty phá sản ư.”
“Theo tôi thấy vẫn là Giám đốc Hạ làm tốt hơn, tiếc là không phải con ruột của nhà họ Hạ, bị “đá” ra khỏi bộ phận quản lý rồi, thật là châm biếm làm sao.”
“Đây là chuyện của những nhà có tiền mà, anh không thấy sao? Anh con trai ruột vào công ty, đến cả con út cũng gần như ngày nào cũng chạy đến đây. Xem ra là vì biết quyền lực hiện tại đang nằm trong tay ai nên chạy đến nịnh bợ anh ruột đây.”
“Tôi thực sự thấy bất bình thay cho Giám đốc Hạ. Kể cả không phải là ruột thịt nhưng sống cùng nhau chừng ấy năm, lẽ nào lại không có chút tình cảm nào à?”
“Tình cảm với không tình cảm gì chứ? Tôi nói anh nghe, chưa biết chừng không lâu nữa Giám đốc Hoắc sẽ bị các cổ đông xoay mòng mòng cho mà xem.”
Hạ Án híp mắt lại, nghĩ bụng mấy người này đều đoán sai hết cả rồi. Anh cậu là ai cơ chứ. Anh ấy là một tổng tài bá đạo đấy, rồi còn là thiên chi kiêu tử, ngoài ra còn là nam chính trong truyện nữa, cho nên không có khả năng anh ấy không điều hành nổi một công ty đâu.
Hiện giờ vẫn chưa xuất chiêu là vì anh ấy còn chưa sắp xếp ổn thỏa mọi thứ, đợi đến khi anh ấy ra đòn thì nhất định sẽ là một đòn quét sạch ngàn quân.
Hạ An đưa chân ra đá vào cửa thoát hiểm một cái “bụp”, tiếng nói chuyện bên trong liền ngừng lại. Hạ Án hắng giọng, nhưng cậu không định trực tiếp dạy dỗ hai người này. Muốn bọn họ thực sự bội phục thì phải để Hoắc Giao tự mình ra tay.
Hạ Án không thèm để ý đến mấy câu chuyện ngoài lề này nữa, trực tiếp đi vào phòng làm việc của Hoắc Giao. Thư ký nhìn thấy Hạ Án cũng chỉ cười thân thiện chứ không hề ngăn cản.
Như vậy có vẻ hiện giờ Hoắc Giao không bận. Hạ Án đẩy cửa, ngó đầu vào thấy Hoắc Giao đang ngồi cạnh cánh cửa sổ sát đất, trên bàn trà bày một bàn cờ vây, tay anh cầm một quân cờ, đang rũ mắt trầm tư suy nghĩ.
Hoắc Giao mặc chiếc áo sơ-mi đen, cổ áo mở ra hai bên, sau lưng anh là những tòa nhà cao sừng sững và khoảng không gian rộng lớn. Mà anh lại quay lưng lại với tất cả thứ đó, ánh mắt lạnh lùng mà sắc sảo, khiến cho người khác có cảm giác anh có thể nắm được mọi thứ trong lòng bàn tay.
Hạ Án hơi chớp mắt, nhất thời không biết có nên làm phiền anh cậu chơi cờ hay không, suy cho cùng thì…
Người bình thường chơi cờ thì chỉ đơn giản là chơi cờ mà thôi, còn nam chính mà chơi cờ, nhất định là đang bày mưu lập kế, thiết lập bẫy rập trên bàn cờ kia.
Tiểu thuyết đều viết thế cả.
Hoắc Giao vân vê quân cờ trong tay, lát sau anh đặt nó xuống bàn cờ, trên mặt thoáng qua một nụ cười mỉm, lúc ngẩng đầu lên lần nữa thì chạm mắt với Hạ Án đang thập thò ngoài cửa.
Trong khoảnh khắc đó Hoắc Giao khẽ ngẩn người: “Sao không tiến vào?”
Lúc này Hạ Án mới kéo cửa ra đi vào, cậu lắc lắc chiếc túi trong tay: “Tại thấy anh đang chơi cờ nên em không dám làm phiền.”
“Lần sau cứ thế đi vào là được rồi, không cần thận trọng như thế.”
Nói xong, Hoắc Giao nhìn Hạ Án đang cúi người xem thế cờ với vẻ mặt đầy tò mò, anh hỏi: “Em biết chơi cờ không?”
“Em không biết, nhưng anh em…” Hạ Án nói, sờ sờ mũi: “Ý em là một người anh khác của em thì biết.”
“Vậy lần sau anh dạy em.” Hoắc Giao nói.
“Thế thì không cần đâu.” Hạ Án quả quyết từ chối, cái trò “hack” não đi một bước phải tính ba bước này không hợp với kiểu người chỉ thích nằm ườn ra như cậu: “À đúng rồi, cái này ngon lắm, anh ăn thử xem, em đặc biệt mua cho anh đó.”
Nhìn dáng vẻ đó của cậu là Hoắc Giao biết cậu muốn đánh trống lảng, anh vừa thấy bất lực lại vừa thấy buồn cười.
Hạ Án đi đến trước cửa sổ, nhìn dòng xe ở phía dưới. Đứng trên tòa nhà hơn 30 tầng liền thấy mọi thứ ở dưới kia đều trở nên thật nhỏ bé, ngay cả đoàn người cũng trở nên nhỏ bé như đoàn kiến.
Cậu có chút xúc động: “Chẳng trách những người có tiền đều thích làm cửa sổ sát đất. Đứng từ đây nhìn xuống sẽ có cảm giác nắm trọn cả thế giới trong lòng bàn tay.”
Hoắc Giao đứng dậy, đi đến bên cạnh Hạ Án, ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ với cậu: “Em thích à?”
Ai mà không thích cửa sổ sát đất lớn như này chứ?
Ngày trước phòng ngủ của cậu cũng có một chiếc như này. Cho đến một tối nọ cậu giật mình tỉnh dậy, đột nhiên nhìn thấy bóng mình trên đó, bị dọa đến mức ngã đụng đầu xuống đất, sau đó trong phòng cậu đã không còn cửa sổ sát đất nữa rồi.
Hạ Án gật đầu, không ý thức được việc tiếp theo sẽ là gì, vô cùng thản nhiên đáp: “Thích chứ.”
Cậu vừa dứt lời, Hoắc Giao liền ấn mạnh lên vai cậu, thản nhiên nói: “Nếu em thích, anh liền giao hết quyền thế cho em.”
Hạ Án: “…”
Hội chứng tuổi dậy thì này của anh cậu lúc thì tốt lúc thì xấu, thật khiến cho người ta đau đầu.
“Không cần thiết phải như vậy.” Hạ Án với vẻ mặt không cảm xúc nói: “Em vẫn thích tiền hơn.”
Hoắc Giao ngẩn người, khóe miệng khẽ nở nụ cười: “Vậy cũng tốt, sau này tiền của anh đều đưa cho em dùng.”
Hạ Án thụ sủng nhược kinh: “Cũng không cần hào phóng đến vậy đâu.”
Nhìn mấy sợi tóc con vểnh lên ở trên đầu của Hạ Án, Hoắc Giao không nhịn cười được. Anh đưa tay vỗ nhẹ đầu cậu: “Anh trai kiếm ra tiền không phải là vì để cho em trai tiêu hay sao?”
Hạ Án nhất thời không biết trả lời ra sao, thầm nghĩ Hoắc Giao phải cảm thấy thật biết ơn khi tìm được người em trai như cậu, nếu không kiểu người chịu thương chịu khó lại còn giỏi nhẫn nhục chịu đựng như anh nhất định sẽ bị mấy gia đình chuyên bóc lột sức người hại chết mất.
Hạ Án nhìn Hoắc Giao, cậu nắm lấy tay anh, vẻ mặt đầy nghiêm túc: “Anh, nghe em nói.”
Hoắc Giao: “?”
Hạ Án nghiêm túc nói ra suy nghĩ của mình: “Hội chứng tuổi dậy thì còn tạm chấp nhận được nhưng chuyện xấu trong nhà là không thể để lọt ra ngoài.”
Hoắc Giao: “…”
Nếu sau này, lúc nữ chính xuất hiện mà anh cậu lại nói ra một câu đầy tự luyến, thì hào quang của một bá đạo tổng tài sẽ hoàn toàn tan biến đấy.
Hạ Án nói chuyện với Hoắc Giao một lúc rồi rời khỏi công ty. Cậu lái chiếc ô tô cũ nhỏ của mình quay về cửa tiệm.
Khách đến tiệm sách của cậu không nhiều, nhưng vì nơi này khá gần các trường đại học nên lượng khách cũng khá ổn định, đa số đều là những bạn trẻ có sở thích tham quan tiệm sách cũ, hoặc là vì chỗ cậu yên tĩnh nên sẽ có lác đác vài sinh viên đến đây đọc sách.
Hạ Án trước giờ đều không tự ngược đãi chính mình. Điều hòa, tủ lạnh, cây cối… cái gì cần có đều có cả. Ngoài ra cậu còn làm cả một cái ghế bập bênh nhỏ, nói là mở tiệm nhưng thực ra thì tiệm sách này không khác gì ngôi nhà thứ hai của cậu.
Cậu nằm lên trên ghế, mở một lon coca ra. Hạ Án đang tận hưởng cuộc sống thì điện thoại trên bàn kêu lên.
Lon coca mát lạnh sảng khoái đến mức khiến cậu híp cả mắt lại. Nghe thấy tiếng chuông bèn nhấc máy lên xem, là điện thoại của Hạ Hạc Hành, Hạ Án ấn nghe máy.
“Anh?”
Giọng nói của Hạ Hạc Hành truyền tới, vẫn là giọng nói ấm áp đó: “Nghe nói em lại tới công ty à?”
Hạ Án ngẩn người, sau đó ngồi thẳng dậy : “Sao anh biết?”
Vẻ mặt Hạ Án không dám tin tưởng: “Anh cài gián điệp vào công ty à?”
Hạ Hạc Hành: “…”
“Gián điệp gì chứ.” Hạ Hạc Hành bất lực: “Anh vẫn ở trong group chat của công ty, thấy họ nhắc tới em.”
Lúc này Hạ Án mới ngộ ra: “…Ha ha, là như vậy à.”
“Dựa theo quy luật này, em đi thăm Hoắc Giao xong cũng phải đến lượt anh rồi chứ nhỉ.” Trong giọng nói của Hạ Hạc Hành có lẫn chút ý trêu chọc: “Em tính tặng anh cái gì vậy?”
Hạ Án gãi gãi mũi: “Anh còn trêu em nữa. Không phải là do em lo quan hệ của hai anh không tốt sẽ dẫn đến cãi nhau sao. Em là vì muốn gia đình hòa thuận thôi, anh không nhớ lời bố nói sao? Gia đình hòa thuận, vạn sự như ý.”
“Ừm. Nếu em là Hải Vương thì chắc không con cá nào thoát nổi lòng bàn tay của em mất. Em sẽ không để lọt một con cá nào hết.” Lời nói của Hạ Hạc Hành mang theo chút tếu táo: “Anh vậy mà lại không biết em còn có tài nịnh hót này nữa đấy.”
“…”
Hạ Án ở đầu dây bên này trợn trắng mắt: “ Anh à, tài ăn nói của anh lại đạt đến cảnh giới mới rồi đó.”
“Cũng đều nhờ học em cả.” Hạ Hạc Hành tiếp lời khéo léo.
Hạ Án: insert [Cá nóc tức giận.]
Hạ Án giận dỗi một lúc mới nghĩ đến một việc: “Anh, nếu anh vẫn ở trong group chat của công ty thì chắc anh cũng biết chuyện Hoắc Giao bị gây khó dễ đúng không?”
“Thì sao?” Giọng nói của Hạ Hạc Hành lạnh đi vài phần: “Muốn anh giúp anh ta?”
“Cũng không hẳn.” Hạ Án nói: “Anh ấy mà làm thì nhất định không có vấn đề gì.”
“Em tin anh ta đến vậy à?”
Không biết có phải ảo giác không mà cậu cảm thấy giọng điệu của anh hình như càng lúc càng lạnh lùng hơn.
“Em không chỉ tin anh ấy, em cũng tin cả anh mà!” Đèn cảnh báo trong đầu cậu vang lên inh ỏi, Hạ Án cảm xúc dâng trào nói: “Con cháu và gia phong nhà họ Hạ chúng ta mới tốt làm sao, chỉ cần xuất đầu lộ diện trước đám đông thôi thì đều là người xuất chúng nhất trong số đó!”
Hạ Hạc Hành “hừ” một tiếng
Hạ Án: “…”
“Anh, em nói với anh cái này nè ~” Hạ Án hắng giọng, cao giọng nói: “Anh thật là ấu trĩ!!!”
Nói xong, Hạ Án liền ngắt máy, lúc sau cậu còn làm mặt xấu với chiếc điện thoại nữa.
Đầu dây bên kia Hạ Hạc Hành bị ngắt máy thì sững ra một lúc rồi ôm mặt cười phá lên.
Em trai anh đáng yêu quá đi mất.