"Cạch" khi môi hai người gần chạm vào nhau, một tiếng mở cửa có thể phá tan tất cả. Cô giật mình định đứng lên, lại bị Vũ kiềm chặt, cô vì ngại nên cố chóng cự đứng lên nhưng cũng không che mắt được người kia.

Cô gái đó nhìn cô với ánh mắt bốc hoả như muốn ăn tươi nuốt sống vậy. Cô quay sang anh thấy anh hơi bất ngờ khi nhìn cô ta cô bắt đầu nghi ngờ bọn họ có gì đó?

- Cô gái này là ai? (cô ta chỉ thẳng mặt cô)

- Là người cô gặp ở bãi đậu xe. (cô cười nhạt nói)

- Tôi không hỏi cô, im miệng cho tôi? (Cô ta hất mặt nói)

Cô vừa định lên tiếng thì Vũ đã mở lời trước.

- Tôi đã cho cô vào đây sao? Cô đến làm gì?

- Anh hỏi em sao? Em là bạn gái anh sao không được quyền tới tìm anh.

Tôi càng ngạc nhiên hơn với hai chữ "bạn gái". Cô ta vừa nói là bạn gái Vũ, rốt cuộc là sao? Cô quay sang nhìn Vũ anh cũng vừa lúc quay lại nhìn cô

- Sao vậy? Biết tao là bạn gái rồi nên hồ ly tinh như mày có thể biến khỏi đây trước khi tao còn đủ sức chịu đựng.

- Cô cho tôi là hồ ly tinh?

- Không lẽ tao phải coi mày là thiên thần! Biến!

Cô biết bản thân cô nếu còn không đuổi con người này đi thì có thể án mạng sẽ xảy ra đó bởi vì sức chịu đựng của cô là không có. Nếu đó là tổn thương tới trái tim của cô!

Vũ đứng thẳng lên, vẻ mặt lạnh lùng tức giận định cất tiêng nhưng cô không cho, liền khoác lấy tay anh làm anh bất ngờ nhìn cô.

Cô cố nở nụ cười khiêu khích nhìn cô ta.

- Cô ta tên gì vậy Vũ.. (cô hỏi bằng giọng đầy ngọt ngào)

- Anh không nhớ, anh thật sự không... (anh định giải thích)

- Vây em tên là gì hả anh? (cô đứng sát hơn)

- Vương An Kỳ! (anh cười nói)

Chính vì thế mà càng khiến cô gái kia tức giận hét lên...

- Tao tên Tâm Ly, mày nhớ cho rõ.

- Sao? Ly Tâm? À không là Tâm Ly.

Cô cười chọc tức rồi bước tới gần hơn, Vũ lo lắng đi theo cô. Có lẽ anh cũng biết sức đánh người của cô vì cô nghĩ anh đã từng nên biết rõ.

- Mày dám! (cô ta giơ tay định tát cô)

- Cô thử xem..( Vũ hét lên)

Chính cô cũng bất ngờ trước sự tức giận này của anh không nghĩ anh lại hét lớn và gương mặt trở nên đáng sợ như thế. Nhưng cũng không quá thể hiện rõ ra ngoài vì không muốn Tâm Ly biết cô đang nghĩ gì!

- Em là bạn gái anh đó!

- Giữa vợ và bạn gái? Cô nghĩ đàn ông sẽ chọn ai? Một là nhà hai là bãi rác? Người ta sẽ chọn ngủ ở đâu?

- Vợ.... Con nhỏ này... (Tâm Ly hốt hoảng nhìn cô)

- Đừng có con này con kia, là Vương An Kỳ..!!

Cô cười nói nhẹ nhàng sau đó khoác tay Vũ kéo anh né qua một bên, rồi đưa tay chỉ ra phía cửa nhìn Tâm Ly. Muốn đuổi thẳng cô gái không biết lịch sự đó đi.

Tâm Ly tức giận nhìn cô rồi bỏ đi, có vẻ do tự nhận thấy bản thân đã quá đủ xấu hổ. Vừa lúc cánh cửa khép lại chỉ còn hai người, cô buông tay anh tắt luôn nụ cười.

- Bạn gái tìm đến tận đây??

- Chuyện này...

- Mấy ngày trước không về nhà, tôi đã cho rằng anh bận làm việc nhỉ.

Cô cười nhạt muốn bước đi ra khỏi phòng, không muốn ở lại thêm bất cứ một giây phút nào. Vũ nắm lấy tay cô nhìn cô bằng ánh mắt mơ hồ không rõ.

- Em cho rằng việc tôi ra ngoài chơi gái là do thú vui?

- Cho dù là do cái gì? Thì tôi cũng không cảm thấy mình được tôn trọng.

- Tôi nói tôi không làm gì cô ta em tin không?

- Đương nhiên là không. Tôi muốn về nhà làm ơn bỏ tay ra.

Cô giằng tay ra khỏi tay anh tức giận nhìn anh, phản ứng của cô lại khiến anh tức giận nhìn cô rồi nói lớn.

- Việc em với người đàn ông khác cười cười nói nói. Em cho rằng tôi chấp nhận được sao?

- Tôi nói là không có ai cả, tại sao anh cứ cho

rằng tôi có người khác. Cho dù là có thì sao? Anh cũng có đấy thôi.

Cô bực bội đi ra khỏi phòng làm việc của anh tức giận bỏ chạy ra khỏi công ty, cô lên xe chạy thẳng một mạch bỏ anh phía sau chạy theo không kịp. Cô lái xe nhanh tới mức có thể không thể tin được. Cảm thấy bản thân vừa bị oan lại còn phải đối mặt với một cô gái không quen không biết tự nhận là bạn gái của chồng mình, có điên lên không chứ.

Tôi dừng xe ở một cô viên khóc nức nở cảm thấy bản thân như bị phản bội. Không một ai có thể hiểu việc mình yêu một người nhưng bên ngoài lại vờ như không quan tâm đến khi bị lừa dối chỉ có thể khóc một mình, không thể trách móc, không thể than thở. Cô về nhà là lúc chiều, căn nhà vừa lạ lại vừa quen khiến cô càng thấy trống rỗng, vẫn là tình trạng như thế, không một ai ở nhà ngoài người Từ quản gia và cô. Bất ngờ Đan Thanh từ ngoài chạy xe vào, cả tiểu Mỹ cũng đến cùng. Cô liền vui trở lại dù sao thì buồn cũng không giải quyết được gì.

- Hai người đến thôi sao hai ông anh kia đâu rồi?

- Alan với Quốc Thiên đi với Chính Vũ mà? Em không biết hả? (Đan Thanh ngạc nhiên)

- Đúng là không biết thật? (cô cười trừ)

- Chị sao vậy An Kỳ? (tiểu Mỹ nhìn cô)

- Không sao, chị bình thường mà..

Lẽ ra cô đã vui vẻ rồi, không biết làm sao lại nhắc tới cái tên đó tâm trạng liền chùn xuống.

- Mà nè, hai người có thấy Vũ bị điên rồi không?(cô bắt đầu khó hiểu)

- Chuyện gì?

- Thì dạo gần đây, em nhớ bản thân cũng không có qua lại với nam giới nào, mà không hiểu sao cái tên đó cứ nói em có đàn ông khác? Vốn dĩ em cũng rất muốn biết người anh ta nói là ai đó? (cô vừa khó chịu lại vừa tò mò)

- À, không chừng cái tên đó hiểu lầm đó.

- Ừ ừ, em cũng nghĩ là có hiểu lầm còn không là do Vũ tự biên tự diễn để ép chị kết hôn. Còn có thể giấu được tình cảm của anh ấy không cho chị biết.

- Thật không? (cô nghi ngờ)

Đương nhiên là nghi ngờ hai con người này, từ lời nói tới ánh mắt đều trái ngược nhau. Chắc chắn hai con người này biết chuyện gì đó đây mà.

- Trời chị nói dối có lợi gì đâu.(Đan Thanh cười trừ)

Cô nhìn càng nghi ngờ hơn, nhíu mắt lại tra hỏi, chắc chắn liên quan. Thấy cô không tin cũng dường như bị lộ chuyện nên Đan Thanh thở dài nói!

- Thì...chị thấy anh cứ che giấu tình cảm với em. Nên chị giúp em kiểm tra nó một chút.(Đan Thanh nhìn cô hối lỗi)

- Hay ha, không những không nhìn thấy được mà con bị anh ta nói lên nói xuống. Người đàn ông đó là ai chị khai đi? (cô bĩu môi nhăn nhó)

- Thì là bạn của Leon chị đã làm gì đâu chỉ là nói với Leon rồi cậu ta nói người đó bạn đó. Chị vô tội...!!

- Chị mà vô tội? Tội của chị là lớn nhất đấy.

Cô bất mãn nhìn bộ dạng như vô tội của Đan Thanh vừa tức cười lại vừa không biết nói gì thêm nữa mấy cái con người này thật là sao lại phiền phức cho cô vậy chứ??

- Chuyện này cả Thiên và Alan cũng không biết, chị sợ hai người đó sẽ khai.

- Ngày mai hẹn bạn của Leon cho em sẽ xử tội từng người luôn!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play