Thời Thất ôm gối ngồi trên giường, khóe mắt nàng treo nước mắt, sắc mặt vô cùng khổ sở và bất an. Ngoài cửa có thị vệ canh gác, chỉ cần nàng chút ý nghĩ muốn trốn là những thị vệ kia sẽ trói nàng lại không do dự.
Hàm răng trắng nõn của Thời Thất cắn nhẹ môi dưới, nhíu đôi mày thanh tú, suy nghĩ một lát rồi chậm rãi đứng dậy đi đến bên cạnh cửa...
"Thứ lỗi cho thuộc hạ, vương thượng không cho phép ngài rời khỏi nơi này."
Vừa tới gần là ngoài cửa vang lên tiếng nói lạnh như băng của thị vệ.
Nàng nắm nắm đấm, giọng nói yếu ớt run rẩy: "Có thể gọi huynh trưởng ta đến không?"
"Thứ lỗi cho thuộc hạ, vương thượng không cho phép bất kỳ kẻ nào xuất hiện ở đây, bao gồm cả mấy vị thiếu gia."
Thời Thất nuốt nước miếng, lông mi dài rủ xuống, cúi đầu ủ rũ ngồi trở lại giường.
Hắc Ngạo chỉ cho nàng bảy ngày, nếu như trong bảy ngày nàng không quay về thì Hắc Ngạo sẽ đến tìm nàng. Toàn bộ núi Kỳ Lân đều biết sườn núi Thiên Lang bất hòa với Hắc Linh trại, nếu như Hắc Ngạo tới một mình không cần nghĩ cũng biết, hắn chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm.
Thời Thất cảm thấy lo lắng, lại trở ra cửa, mềm mỏng nói, mang theo vẻ van xin rõ ràng: "Để ta gặp huynh trưởng ta một lần đi, ta không ra ngoài đâu."
"Xin ngài đừng làm khó chúng ta, chúng ta chỉ phụng mệnh làm việc thôi."
Thị vệ cảm thán, ai cũng biết tiểu tiểu thư của sườn núi Thiên Lang vừa nhát gan vừa thích khóc, nàng nhỏ bé, chẳng bắt mắt chút nào, cho dù nói chuyện với hạ nhân cũng chẳng dám lớn tiếng, ai ngờ lần này nàng lại sinh lòng phản nghịch.
Thời Thất nắm nắm đấm, buồn bã lại nằm lên giường.
Bóng đêm dần dần tới, Thời Thất mơ hồ nghe thấy bên ngoài có tiếng ồn ào rất nhỏ như đang bàn bạc trang trí tẩm cung của nàng như thế nào, dần dần, tiếng ồn ào biến mất, còn lại là yên tĩnh tới đáng sợ.
Thời Thất nằm ở trên giường mở to mắt, rón rén xuống giường, nàng đứng trước cửa sổ nhìn ra ngoài, có lẽ sợ Thời Thất chạy ra ngoài nên Thời Kình Thu sắp xếp thêm hai tên thị vệ. Bọn họ đứng thẳng tắp, vẻ mặt trang nghiêm, chẳng có chút buồn ngủ nào.
Đang lúc Thời Thất từ bỏ ý nghĩ chạy trốn thì bỗng một bóng đen xuất hiện, chỉ nghe vài tiếng bộp bộp rồi thị vệ đứng ở trước cửa ngã xuống đất. Con mắt Thời Thất bỗng chốc mở to, lúc nàng còn chưa biết chuyện gì xảy ra thì cửa sổ bị đẩy ra rồi bóng đen nhảy vào.
Thời Thất sợ hãi lùi lại mấy bước, nơm nớp lo sợ nhìn nam tử cao lớn che mặt trước mắt.
Hai con mắt hắn thâm thúy, ánh mắt nhìn Thời Thất nóng bỏng hơn ánh lửa.
Thời Thất há hốc mồm, lúc chưa kịp phát ra tiếng thì eo bỗng nhiên bị một đôi tay giam cầm rồi nàng bị kéo mạnh vào trong ngực hắn. Thời Thất cảm nhận được hơi thở nóng hổi của hắn, cằm bị ngón tay thô ráp nâng lên, bóng đen trùm lên rồi hắn hôn nàng.
Lông mi dài của Thời Thất chớp chớp, bàn tay chống lên ngực nam nhân không khỏi nắm chặt rồi lại từ từ buông ra, nàng nhắm mắt lại, thử vươn lưỡi liếm liếm cánh môi nam nhân, nhiệt độ lạnh lẽo, hơi thở quen thuộc...
Nước mắt của nàng rốt cuộc nhịn không được nữa, lã chã trượt theo gương mặt xuống nơi môi lưỡi hai người quấn quýt.
"Đói không?"
Đỉnh đầu truyền đến giọng nói hơi khàn của Hắc Ngạo.
Lòng bàn tay của hắn kề sát đỉnh đầu Thời Thất, vuốt vuốt nhẹ nhàng rồi vân vê vành tai mềm mại trắng nõn của Thời Thất.
"Đói... đói bụng."
"Ta mang thịt thỏ cay tới cho nàng này." Nói xong, Hắc Ngạo lấy ra từ trong ngực một cái túi, mở cái túi ra, mùi thịt thỏ chui vào trong mũi.
Hắc Ngạo dùng tay cầm một miếng đưa đến bên miệng nàng: "A."
"A." Thời Thất há mồm cắn miếng thịt thỏ, nhai nhai rồi nuốt xuống: "Ăn ngon."
Ăn hai miếng thịt thỏ, Thời Thất mới ra một chuyện rất quan trọng.
Nàng vội vàng đóng cửa sổ lại, lo lắng vội kéo Hắc Ngạo ngồi lên giường, sau khi buông rèm xuống mới nhìn hắn: "Tại sao huynh tới đây? Nếu như bị cha ta phát hiện ra thì chắc chắn sẽ giết huynh đó."
"Đón thê tử huynh?" Thời Thất nói xong, khuôn mặt nhỏ đỏ lên: "Vậy... vậy huynh cũng không thể lén lút đến đây, rất nguy hiểm..."
Tộc nhân sườn núi Thiên Lang không ôn hòa như bên Hắc Linh trại, tộc nhân vô cùng ghét người ngoài tới, nhất là Hắc Linh trại, nếu bị thị vệ nhìn thấy, vậy Hắc Ngạo chắc chắn chẳng còn hài cốt.
Lông mày Thời Thất nhíu lại, trên mặt chất đầy vẻ u sầu.
Hắc Ngạo lười biếng tựa vào đầu giường, ngón trỏ thon dài khều một sợi tóc đen rủ xuống của nàng lên ngắm nghía, lông mi đen như lông quạ rủ xuống tạo thành cái bóng nhạt trên gương mặt, Thời Thất nghe thấy Hắc Ngạo đang gọi nàng.
"Đồ nhút nhát."
"Hả?" Thời Thất ngẩng đầu, hai con mắt nhìn vào trong hốc mắt sâu của hắn.
"Thịt thỏ ta làm ăn ngon không?"
"Ăn ngon."
"Vậy nàng muốn ăn mãi mãi không?" Hắn hỏi.
Thời Thất run lên, không khỏi hạ tầm mắt.
Nàng nói: "Cha ta bắt gả ta cho người khác..."
"Vậy nàng phải nghe lời cha nàng à?"
"Ta không muốn nghe..." Vành mắt Thời Thất lại đỏ lên, mũi nàng chua xót, nuốt nước mắt và đau khổ trong lòng xuống rồi nhìn Hắc Ngạo: "Ta... ta chỉ muốn gả cho Hắc Ngạo, ta không muốn gả cho những người khác."
Hắc Ngạo im lặng.
Thời Thất có một đôi mắt xinh đẹp, trắng đen rõ ràng, trong sáng sạch sẽ, lúc khóc như ngọc chìm trong lòng hồ, tinh khiết không tì vết, Hắc Ngạo thích đôi mắt này của nàng, cho dù nhìn bao nhiêu lần cũng khiến hắn rung động.
Mà lần này, trong mắt của nàng không có mờ mịt, không có sợ hãi, không có thấp thỏm và bất an, có chăng chỉ là kiên định, kiên định với tình cảm dành cho hắn.
Môi Hắc Ngạo từ từ cong lên rồi nhẹ nhàng nói: "Việc lớn không hay rồi."
"Hả?"
Hắc Ngạo ghé tai nàng, không đàng hoàng như trước đây: "Bỗng nhiên muốn làm nàng."
Bả vai nho nhỏ của Thời Thất không khỏi run lên rồi nắm chặt nắm đấm đấm mạnh vào ngực hắn một cái: "Đến lúc nào rồi mà huynh... huynh còn như vậy."
Hắc Ngạo cười nhẹ hai tiếng rồi không nói đùa nữa.
"Nàng bằng lòng đi cùng ta sao? Đi Hắc Linh trại. Nhưng nàng phải biết, một khi quyết định ở bên ta thì phải bỏ lại tất cả ở sườn núi Thiên Lang này."
Trong tất cả ấy bao gồm huynh trưởng yêu thương nàng, bao gồm cha mẹ sinh ra nuôi nàng lớn lên, bao gồm cả hoa cỏ cây cối lớn lên cùng nàng và bao gồm tất cả trước khi nàng trưởng thành.
Thời Thất nhìn Hắc Ngạo: "Nếu ta... không đồng ý thì sao?"
Hắn ngước mắt lên: "Nàng nói xem?"
Hắc Ngạo là người vô cùng mạnh mẽ, ở trong thế giới của hắn, hắn là chúa tể duy nhất. Kể từ ngày đầu tiên Hắc Ngạo nhìn thấy Thời Thất là hắn đã coi Thời Thất thành vật trong túi của hắn, nếu nàng muốn chạy tới chân trời thì hắn đuổi đến chân trời; nếu nàng muốn chạy tới góc biển thì hắn theo tới góc biển.
Thời Thất nắm chặt nắm đấm, trong đầu lướt qua gương mặt huynh trưởng, lướt qua gương mặt cha mẹ rồi cuối cùng dừng lại trên gương mặt Hắc Ngạo.
Thời Thất mỉm cười vời Hắc Ngạo, tiến lên hôn lên khóe môi hắn, tiếng nói nhẹ nhàng: "Ta thật sự rất thích huynh, rất thích rất thích."
Nàng nói: "Hắc Ngạo, dẫn ta đi."
*
Hai người vòng qua thị vệ ngất xỉu rồi thuận lợi chạy ra khỏi tẩm cung Thời Thất.
Hắc Ngạo xuyên thẳng qua con đường nhỏ để đến, cung điện đang chuẩn bị cho hôn lễ của Thời Thất. Trong lúc bận rộn tất nhiên có sơ sẩy trong canh gác, lúc đi vào cũng chẳng tốn sức lắm. Mang theo Thời Thất tới sau cung điện, lại đánh ngất mất tên thị vệ rồi Hắc Ngạo ôm Thời Thất chuẩn bị vượt tường rời đi, nhưng vào lúc này, một bóng người xuất hiện trên cái cây bên cạnh.
Mái tóc đen của hắn quấn quýt với bóng cây, lúc thấy rõ người ấy, hai con ngươi của Thời Thất không khỏi co lại.
"Đại ca..."
Thời Nhất lẳng lặng nhìn Thời Thất và Hắc Ngạo với ánh mắt thâm trầm.
Hắc Ngạo thản nhiên bảo vệ Thời Thất ở sau lưng, nhìn Thời Nhất bằng ánh mắt sắc bén của dã thú.
Thời Nhất nhảy từ trên cây xuống, vạt áo bay bay, hắn vẫy tay với Thời Thất: "Thời Thất, tới đây."
Lần này Thời Thất không đi qua, nàng kéo ống tay áo Hắc Ngạo, trong mắt lóe lên vẻ bất an.
Thời Nhất chậm rãi buông tay xuống, phát ra tiếng thở dài rất nhỏ không thể nhận ra.
"Đi đến cuối con đường nhỏ này sẽ phát hiện một tảng đá, muội nhỏ giọt máu lòng bàn tay vào giữa tảng đá thì sẽ phát hiện có một mật đạo, các ngươi đi theo mật đạo sẽ ra khỏi sườn núi Thiên Lang."
Thời Thất ngạc nhiên nhìn Thời Nhất, quên mất phải nói gì.
Yết hầu Thời Nhất khẽ chuyển động: "Mật đạo này xây dựng từ lâu rồi, sợ ngày nào đó xảy ra bất trắc nên xây để người trong cung chạy trốn. Cho nên cứ yên tâm đi đi, không phải lo bị người ta phát hiện."
"Huynh trưởng..."
"Thời Thất." Nét mặt Thời Nhất dịu dàng: "Ở bên ngoài phải tự chăm sóc tốt bản thân, không thể gây rối, không thể ham chơi, không thể kén ăn. Trời lạnh thì mặc nhiều vào, ăn nhiều vào, đừng để mình chịu thiệt thòi."
Hốc mắt Thời Thất đỏ bừng, vô cùng đau đớn bởi vì đau lòng.
Nàng không dám khóc lớn, chỉ phát ra tiếng khóc nức nở khe khẽ.
"Đi đi, đi rồi... đừng quay lại nữa."
Sườn núi Thiên Lang quá tàn khốc, tàn khốc tới nỗi không thích hợp cho đưa trẻ đơn thuần như Thời Thất sinh tồn, Thời Nhất từng nghĩ chỉ cần giữ Thời Thất ở bên cạnh là nàng có thể vô ưu vô lo, nhưng mà muội muội của hắn trưởng thành rồi, muốn rời đi rồi.
Có lẽ rời đi cũng tốt, bên ngoài sườn núi Thiên Lang có thế giới rộng lớn hơn, thế giới kia có lẽ lạnh lẽo và khắc nghiệt vô tình hơn sườn núi Thiên Lang nhưng mà Thời Thất đã có người che chở và người nàng muốn dựa vào hơn.
Thời Nhất không nói gì, thậm chí không nhìn Thời Thất thêm một chút, hắn nhắm mắt lại rồi chậm rãi quay người rời đi, bóng dáng dần dần biến mất ở trong bóng đêm mù mịt...
Huynh trưởng...
Thời Thất lấy tay áo lau nước mắt, nàng nắm chặt tay Hắc Ngạo, nức nở: “Hắc Ngạo ca, có phải... có phải về sau ta không gặp được ca ca nữa không?"
Hắc Ngạo véo má nàng một cái: "Cũng chẳng phải đại ca nàng chết rồi, miễn là còn sống thì còn có thể gặp được."
Miễn là còn sống thì còn có thể gặp được...
Thời Thất cuối cùng nhìn theo hướng đại ca rời đi, sụt sịt mũi rồi đi về hướng ngược lại.
Cho dù khổ sở trong lòng nhưng Thời Thất không oán hận không hối tiếc, nàng chưa bao giờ kiên định với lựa chọn của mình như bây giờ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT