Edit+beta: LQNN203

Sau khi Mộ Du Trầm và Thời Húc nói chuyện công việc xong, món canh trong bếp đã được nấu xong, không bao lâu để hoàn thành toàn bộ các món ăn.

Thư Minh Yên và Diêu Di Tình ngồi cạnh nhau, Mộ Du Trầm và Thời Húc ngồi đối diện.

Diêu Di Tình đã bình thường trở lại, chủ động nói với Thư Minh Yên: "Chị giúp em thử món ăn trước."

Cô ấy không chút khách khí dùng đũa gắp một miếng ếch trâu chua cay, sau khi ăn xong không thể tưởng tượng nổi mà dựng ngón cái với Mộ Du Trầm, lại quay sang nhìn Thư Minh Yên: "Chồng em được đấy, món này cao cấp không thua kém gì trong nhà hàng."

Diêu Di Tình nói xong gắp một miếng cho Thư Minh Yên, lại gắp một miếng cho mình.

Mộ Du Trầm bình tĩnh nói: "Món này là Thời Húc làm."

Thân thể Diêu Di Tình có chút cứng ngắc, đồ ăn cô ấy vừa ăn nhất thời nhạt như nước ốc, bầu không khí trên bàn cứ thế đông cứng lại.

"Thật sự rất ngon." Thư Minh Yên vội vàng cắn một miếng, khen Thời Húc: "Thì ra Thời tổng còn nấu ăn giỏi như vậy."

Thời Húc cười nhạt: "Chỉ là mấy món cơm nhà, Mộ phu nhân quá khen."

Diêu Di Tình cả buổi không nói lời nào, chỉ yên lặng ăn, không hề gắp lại món ếch chua cay.

Ngay sau bữa trưa, Mộ Du Trầm nhận được một cuộc gọi, anh nhận điện thoại rồi đi ra ngoài.

Diêu Di Tình chủ động đứng dậy giúp thu dọn chén đĩa, có quá nhiều đồ cô ấy bưng không hết nên bưng một ít vào bếp trước.

Mặt khác Thư Minh Yên đang chuẩn bị dọn dẹp, Thời Húc nói: "Mộ phu nhân, cô không tiện, để tôi."

Thư Minh Yên liếc nhìn Diêu Di Tình trong nhà bếp, mỉm cười với Thời Húc: "Cảm ơn, làm phiền rồi ạ."

Thời Húc mang bát đĩa còn lại vào bếp, Diêu Di Tình đang đặt một số bộ đồ ăn vào giá bát đĩa tích hợp của máy rửa bát.

Cảm nhận được có người bước vào, cô ấy liếc nhìn qua khóe mắt, tiếp tục làm công việc mình đang làm.

Thời Húc đứng bên cạnh cô ấy, chậm rãi đặt chiếc đĩa trong tay vào.

Hai người đứng rất gần nhau, nhưng dường như đối phương không tồn tại.

Diêu Di Tình cho thêm một ít bột rửa bát vào rồi đậy nắp lại.

Khi đang định nhấn công tắc, ngón trỏ của Thời Húc vừa vặn vươn ra, đầu ngón tay hai người giữa không trung đụng vào nhau. Diêu Di Tình sửng sốt một lúc, sau đó nhanh chóng rút lại.

Thời Húc nhấn nút chuyển đổi như không có chuyện gì xảy ra.

Ở trên cho thấy chế độ được chọn, có ba mức độ gồm dịu êm, tiêu chuẩn và tăng cường.

Anh nghiêng đầu nhìn cô, hỏi: "Chọn cái nào?"

Diêu Di Tình cảm giác anh đang muốn nói gì đó.

Anh cũng có một máy rửa bát ở nhà, còn thường xuyên sử dụng, Diêu Di Tình không tin anh không biết nên chọn chế độ nào.

Ngược lại, Diêu Di Tình thực sự không biết, ngày thường trong nhà đều là dì giúp việc nấu ăn và dọn dẹp, cô chưa bao giờ sử dụng thứ này.

Nghĩ muốn rửa sạch sẽ một chút, cô chọn chế độ tăng cường.

Thời Húc nói: "Chén bát này không có nhiều dầu mỡ, cho nên có thể chọn chế độ tiêu chuẩn."

Anh nhấp thêm vài lần, thay đổi trở lại chế độ tiêu chuẩn.

Diêu Di Tình nhịn không được trợn tròn mắt: "Anh biết rồi còn hỏi tôi?"

Thời Húc gần như vô hình cong khóe môi dưới, sau đó nhanh chóng thu hồi.

Thấy Diêu Di Tình cầm giẻ lau trong tay, anh đưa tay nhận lấy: "Anh làm cho."

Diêu Di Tình không hề chuẩn bị trước, anh cầm lấy giẻ lau từ tay cô, người đàn ông lướt qua cô, lâu sạch bàn bên cạnh cô.

...

Sau khi trả lời điện thoại, Mộ Du Trầm từ trong sân đi vào, Thư Minh Yên đang ngồi một mình trên ghế sô pha trong phòng khách, lật giở cuốn sách nuôi dạy con cái trên tay.

Hôm nay Diêu Di Tình đến nói chuyện kịch bản với cô, nhân tiện mang đến cho cô.

Mộ Du Trầm ngồi bên cạnh liếc nhìn cuốn sách: "Cái này có ích không?"

"Em cũng không biết, dù sao xem như là giết thời gian, biết đâu sẽ có ích. Sau này chúng ta một lúc sinh hai bảo bảo, cho nên phải nghiên cứu trước, nếu không khi sinh ra, anh và em sẽ không có chút kinh nghiệm nào, không phải là một mớ hỗn độn sao?"

"Làm sao không có chút kinh nghiệm nào?" Mộ Du Trầm nói, "Anh cũng được coi là có kinh nghiệm mà?"

Thư Minh Yên khó hiểu ngước nhìn: "Anh lấy kinh nghiệm ở đâu?"

Mộ Du Trầm bật cười, đưa tay véo mặt cô: "Tiểu Minh Yên còn không phải là anh nuôi lớn sao."

Thư Minh Yên: "..."

Nghẹn ngào hồi lâu không biết nên nói cái gì, một lúc sau, Thư Minh Yên lẩm bẩm nói: "Em bé sinh ra liền ném hết cho anh."

Mộ Du Trầm nhướng mày: "Ném hết cho anh, em không giúp à?"

"Em không có kinh nghiệm." Thư Minh Yên nhìn sang với vẻ mặt vô tội, "Chú nhỏ, cháu vẫn còn là một đứa trẻ mà, chú là người lớn duy nhất trong nhà chúng ta đó."

Mộ Du Trầm: "..."

Hai người cười đùa nói chuyện phiếm, nghĩ đến Diêu Di Tình cùng Thời Húc ở trong phòng bếp, Mộ Du Trầm nhìn về phía bên kia, nhẹ giọng hỏi cô: "Em cảm thấy hiện tại hai người bọn họ tình hình thế nào?"

Thư Minh Yên suy nghĩ một chút, ghé vào bên tai Mộ Du Trầm, ngắn gọn kể lại những gì Diêu Di Tình đã nói trước bữa ăn, rồi kết luận: "Hai người bọn họ hẳn là vẫn còn tình cảm với nhau, nhưng nếu một người muốn kết hôn còn người kia không muốn vẫn là khó giải quyết. Nếu có hiểu lầm hoặc mâu thuẫn, chúng ta vẫn có thể hòa giải với họ, loại vấn đề khái niệm rõ ràng này, họ phải tự giải quyết, người khác không thể giúp đỡ."

Đang trò chuyện, phòng bếp truyền đến động tĩnh, Diêu Di Tình từ trong phòng bếp đi ra, nói với Mộ Du Trầm và Thư Minh Yên: "Nhà bếp đã dọn dẹp xong rồi, buổi chiều chị có việc, đi trước đây."

Thư Minh Yên vội vàng đứng dậy: "Không ở lại thêm một lúc sao?"

"Hôm khác đi." Diêu Di Tình cười với cô rồi đi ra ngoài.

Thư Minh Yên tiễn cô ấy ra ngoài.

Diêu Di Tình lái xe đến đây, ngồi vào ghế lái, quay mặt ra bên ngoài vẫy tay với Thư Minh Yên và lái xe đi.

Ngay sau đó, Thời Húc và Mộ Du Trầm từ bên trong đi ra.

Thời Húc: "Mộ tổng, Mộ phu nhân, vậy tôi cũng về trước đây."

Mộ Du Trầm khẽ gật đầu: "Lái xe từ từ."

Ngay khi hai người họ rời đi, cả biệt thự lại trở về yên tĩnh.

Nhìn nhà bếp được Diêu Di Tình và Thời Húc dọn dẹp sạch sẽ, Thư Minh Yên đột nhiên nhìn Mộ Du Trầm: "Hai người họ chắc vẫn còn sức hút."

"Làm sao em biết?"

Thư Minh Yên chỉ vào căn bếp mới toanh: "Hai người họ thể cùng nhau dọn dẹp một căn phòng là một dấu hiệu tốt của vấn đề. Nếu không cảm giác, căn bản đã không ở cùng nhau lâu như vậy trong một không gian nhỏ như này."

"Có chút đạo lý." Mộ Du Trầm thở dài, "Đừng bận tâm nữa, hôm nay đã tạo cơ hội cho họ rồi, còn lại là tùy vào họ."

"Vậy chúng ta làm gì tiếp theo?" Thư Minh Yên hỏi anh.

Mộ Du Trầm liếc nhìn đồng hồ: "Chiều sẽ có người mang mũ phượng và khăn quàng vai đến, lát nữa em thử đồ cưới xem?"

Mắt Thư Minh Yên hơi sáng lên: "Chuẩn bị xong sớm vậy sao?"

"Ừm, hôn lễ của chúng ta vào cuối tháng sáu, không còn nhiều thời gian nữa, nên anh đã yêu cầu họ đẩy nhanh thiết kế, nói sẽ được đưa đến vào chiều nay." Mộ Du Trầm mỉm cười vòng tay qua eo cô, "Lần này thực sự phải làm cô dâu, em có háo hức không?"

Thư Minh Yên còn chưa nhận ra, bây giờ anh hỏi cô, cô đột nhiên có chút lo lắng: "Chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ ở đâu?"

Mộ Du Trầm hơi cúi đầu, đụng nhẹ chóp mũi của cô: "Không nói trước cho em biết, cho em ngạc nhiên."

...

Đám cưới của Thư Minh Yên và Mộ Du Trầm được tổ chức vào ngày 26 tháng 6 trong một trang viên cổ kính với cách bài trí tao nhã, là sản nghiệp của Mộ gia.

Thư Minh Yên mới phát hiện ra vào ngày cưới, Mộ Du Trầm nói đám cưới làm đơn giản, điều này chỉ thể hiện ở việc không có quá nhiều khách trong bữa tiệc, bỏ đi phân đoạn để cô kính rượu khách.

Về phần hiện trường hôn lễ, hoàn toàn được trang trí theo tiêu chuẩn cao, ngay cả chiếc mũ phượng của cô cũng do một nghệ nhân nổi tiếng chế tác, xét đến thể trạng của Thư Minh Yên, trọng lượng được cố ý giảm nhẹ, không ảnh hưởng đến mỹ quan và cảm giác trang trọng.

Mộ Du Trầm muốn nhanh, đối phương vốn dĩ không muốn làm, nhưng anh không chịu từ bỏ, tới cửa mấy lần, hứa hẹn trả tiền gấp mấy lần.

Nhờ sự để tâm và kiên trì của Mộ Du Trầm, cô đã may mắn có được chiếc mũ phượng này.

Khi Thư Minh Yên nhìn thấy chiếc mũ phượng, cô đã cảm thấy vô cùng kinh ngạc, từng chi tiết đều ẩn chứa trong những chi tiết tinh xảo, đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt, càng tôn lên thêm chiếc khăn quàng vai uyên ương.

Sau khi trang điểm xong, nhà tạo mẫu cẩn thận đội lên đầu cô chiếc mũ phượng, bên trái chạm rỗng bằng chỉ vàng có hình phượng hoàng đang ngậm một viên bảo thạch hồng uyển chuyển đung đưa.

Nhà tạo mẫu ca ngợi: "Viên bảo thạch hồng này sáng bóng và trong suốt, thực sự rất đẹp, vừa thấy là rất xa xỉ rồi."

Thư Minh Yên nhìn mình trong gương, trên môi nở một nụ cười nhẹ.

Những vật liệu mà mũ phượng cần đều do chính Mộ Du Trầm cung cấp, thứ anh đưa cho cô tất nhiên là bảo vật.

Mộ Du Vãn cười bước vào nói đã đến giờ lành, Mộ Dữu giúp cô đứng dậy.

Diêu Di Tình cầm chiếc quạt lông công đưa cho cô, nói với cô: "Khi em cầm cánh tay hơi xa ra, mắt cụp xuống, chậm rãi đi thôi, như vậy nhìn có vẻ ổn định lại nhìn thấy con đường dưới chân em, không dễ dàng té ngã."

Thư Minh Yên rất ngạc nhiên: "Chị còn hiểu cái này?"

Diêu Di Tình: "Chị có kinh nghiệm đóng phim, lại nói, mũ phượng và khăn quàng vai chị đã mặc nhiều lần, tất cả các triều đại đều có. Đương nhiên, trang phục diễn không đáng giá như của em, chị mặc bao nhiêu lần cũng không thắng nổi em lần này, đó gọi là khác biệt vận mệnh."

Mộ Du Vãn và Mộ Dữu nghe xong cười không ngừng.

Thư Minh Yên nói: "Vậy chị cũng kết hôn đi, sẽ có cơ hội mặc quần áo đắt tiền."

Diêu Di Tình sửng sốt, ngón trỏ điểm nhẹ vào trán cô: "Quan tâm bản thân em trước đi, nhanh lên, đừng bỏ lỡ giờ lành."

Cách bố trí của lễ đường ấm áp và lãng mạn. Có một bình phong hình tròn trên sân khấu, trông giống như một mặt trăng sáng khi được chiếu sáng bởi ánh đèn. Khi Thư Minh Yên và Mộ Du Trầm đứng trên đó, bóng của họ đổ trên đó, cảm giác bầu không khí trọn vẹn.

Có rất nhiều người thân và bạn bè xung quanh sân khấu, ngoại trừ Mộ gia và Du gia, những người còn lại là bạn học và bạn bè của Mộ Du Trầm và Thư Minh Yên.

Khi mọi người đứng cùng nhau, lễ đường được bao quanh bởi bảy tám tám người, có vẻ đặc biệt sôi nổi.

Thư Minh Yên vừa vặn dời quạt ra xa một chút, liền nhìn thấy Bạch Đường, Trang Gia Nghiên và Thường Tuyết cùng nhau đứng cách đó không xa, vẫy tay với cô.

Cô chớp mắt, nhanh chóng lấy quạt che lại.

Người chủ trì hôn lễ cầm micro chủ trì hôn lễ cho bọn họ, đến cuối buổi, anh ta đột nhiên nói: "Hôm nay chúng ta đều là người một nhà, hay là kế tiếp tùy tiện hơn một chút, mọi người muốn xem hai vợ chồng làm gì nào? Trước khi tân lang tân nương vào phòng tân hôn, hôn một cái cho mọi người xem thế nào?"

Khuôn mặt của Thư Minh Yên như muốn thiêu cháy.

Nhóm người bên dưới đột nhiên hưng phấn, Giản Quý Bạch và đám Phương Khải Hạ dẫn đầu la ó, cùng nhau vỗ tay hét lên: "Hôn một cái! Hôn một cái! Hôn một cái!"

Người chủ trì rất tự giác rời khỏi sân khấu, Mộ Du Trầm lại đến gần Thư Minh Yên hai bước.

Thư Minh Yên có chút căng thẳng, dùng cây quạt che mặt, thấp giọng hỏi anh: "Hôn thật sao?"

Tầm mắt Mộ Du Trầm nhìn đám người kia, rồi nhìn chằm chằm thật sâu dung mạo được trang điểm tinh xảo của cô, một khuôn mặt xinh đẹp không gì sánh được, giọng nói ấm áp dễ nghe: "Mọi người đang chờ, nếu không hôn e rằng rất khó kết thúc."

Thư Minh Yên không còn cách nào, khi Mộ Du Trầm hôn lên, cô dùng chiếc quạt che đi nửa khuôn mặt.

Ba người Triệu Càn, Tiền Mặc và Hàn Văn Chinh dưới khán đài làm ầm ĩ lên: "Chị dâu nhỏ đừng ngại, cản trở chúng ta xem làm cái gì? Hôm nay anh Trầm nhất định phải uống rượu, nếu không say không thể trở về động phòng."

Hai má của Thư Minh Yên càng đỏ hơn, cô nghi ngờ khi đó cô và Mộ Du Trầm bỏ trốn trong hôn lễ của Triệu Càn, bây giờ bị bọn họ nhân cơ hội này trả thù.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play