Edit+beta: LQNN203

Mộ Du Trầm trước đó cố tình chạy quá nhanh ở trường đua để trêu chọc cô, buổi tối khi đi ngủ Thư Minh Yên tức giận đến mức không muốn nói chuyện với anh.

Tắm xong, cô dựa vào đầu giường, cầm điện thoại lên bắt đầu chơi game, có điện thoại mới nên cô phải chơi thử.

Vừa mới online, phát hiện ra Du Uyển Ngưng cũng thực sự đang online.

Cô nàng này chơi game từ khi nào vậy?

Thư Minh Yên nhấp vào để xem trận chiến, phát hiện ra cô nàng đang chơi ở chế độ người máy.

Kiếm cơ của Du Uyển Ngưng vận hành hơi vụng về, cô nàng vẫn luôn không có kỹ năng, có vẻ như rất khó để chiến đấu với người máy đối thủ.

Bản thân Thư Minh Yên chơi game đã dở, bây giờ cô gặp một người chơi còn dở hơn cô.

Nhìn thấy Du Uyển Ngưng bị người máy đánh và cuối cùng bỏ chạy, cô phá lên cười.

Thư Minh Yên gửi một tin nhắn WeChat: 【 Sao cô cũng bắt đầu chơi game rồi? 】

Gửi ảnh chụp màn hình cô vừa xem.

Sau khi trò chơi kết thúc Du Uyển Ngưng nhìn thấy, ngay lập tức trả lời: 【 A a a, sao chị lại lén xem người ta chơi game 】

Thư Minh Yên: 【...】

Du Uyển Ngưng: 【 Chị có biết hôm nay em về bằng cách nào không? 】

Thư Minh Yên: 【 Về thế nào? 】

Du Uyển Ngưng: 【 Diêu Di Tình đưa em về! 】

Du Uyển Ngưng:【 Thần kỳ không? 】

Thư Minh Yên ngạc nhiên trong giây lát, trả lời: 【 Thật ra cũng không có gì, không thần kỳ như vậy. 】

Du Uyển Ngưng:【 (/ Bĩu môi) 】

Thư Minh Yên đột nhiên nghĩ tới một chuyện, liền gõ chữ hỏi cô nàng:【 Cô đột nhiên chơi trò chơi này, không phải là bởi vì Diêu Di Tình đó chứ? 】

Du Uyển Ngưng:【 Tối nay trên đường chị ta đưa em về, em thấy chị ta chơi trò này, thật sự quá chán, nên em nói với chị ta cùng nhau chơi. 】

【 Kết quả là mới đánh chưa được vài phút, chị ta không muốn nói chuyện với em nữa, nói em là vua của tay mơ. 】

【 Em không phải không phục sao, trở về luyện tay đây này 】

Khóe miệng Thư Minh Yên nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt:【 Được rồi, từ từ luyện tập. 】

Du Uyển Ngưng: 【 Chị dâu, chị cũng chơi sao, cùng chơi đi? 】

Thư Minh Yên nghĩ tới vừa rồi trạng thái chơi của cô nàng cùng người máy, cô chống cự mười hai vạn phần, đáp:【 Tôi chơi không giỏi, hai người chúng ta chỉ có thể cùng nhau thua thôi, cô luyện tập trước đi. 】

Du Uyển Ngưng:【 Ồ, chị cũng chê em chơi dở chứ gì. 】

Du Uyển Ngưng:【 Cứ chờ xem, sớm muộn gì em cũng sẽ khiến hai người kinh ngạc! 】

Thư Minh Yên: 【 Được thôi, tôi chờ cô. 】

Du Uyển Ngưng: 【...】

Trong khi trò chuyện, Mộ Du Trầm ra ban công nghe điện thoại rồi quay lại, vén chăn ngồi vào: "Muốn chơi game không? Anh chơi cùng em?"

Thư Minh Yên liếc anh một cái, buông điện thoại xuống giường: "Em lại đột nhiên buồn ngủ, muốn đi ngủ."

Cô quay sang một bên, quay lưng về phía anh.

Mộ Du Trầm nhàn nhạt cười, tắt đèn, cúi người ôm lấy cô: "Vậy anh cũng ngủ."

Thư Minh Yên giãy giụa mấy lần, anh càng ôm cô chặt hơn, cuối cùng Thư Minh Yên đành để anh ôm cô.

"Vết thương trên trán còn đau không?" Anh đột nhiên trầm giọng hỏi.

Thư Minh Yên lắc đầu.

Mộ Du Trầm nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu cô: "Được, vậy nghỉ ngơi sớm đi."

...

Thư Minh Yên bị đụng trúng không nghiêm trọng, nhưng làn da của cô rất trắng, lúc ấy trông hơi xanh.

Khi thức dậy vào ngày hôm sau, nhìn vào gương, những vết xanh không còn rõ ràng nữa. Cô sử dụng kem che khuyết điểm khi trang điểm, không thể nhìn thấy bất kỳ dấu vết nào.

Sau bữa sáng, Mộ Du Trầm muốn đưa cô đến phim trường, nhưng Thư Minh Yên kiên quyết phản đối, chỉ cho phép tài xế chở cô.

Tối qua Mộ Du Trầm xầm mặt vì cô bị đụng trúng, điều này có lẽ khiến mọi người sợ hãi rất nhiều.

Anh cũng khiến cô bị lột trần thân phận, cô không biết làm thế nào để ở chung với mọi người trên trường quay sau này. Nếu anh xuất hiện trở lại sẽ ảnh hưởng đến tiến độ quay phim của đoàn.

Tài xế đỗ xe ở chỗ thường lệ, Thư Minh Yên xách túi xuống xe, một mình đi bộ đến địa điểm quay phim.

Trên đường gặp không ít thành viên đoàn phim, mọi người như thường lệ chào hỏi cô, nhưng xưng hô đã thay đổi: "Cô Thư, chào buổi sáng!"

Thư Minh Yên cười đáp lại, nhìn thấy Lý Uyển Thanh cầm kịch bản trước mặt đang chậm rãi đi, cô vội vàng đi tới, vỗ vỗ vai cô ấy: "Thiệu Thượng nghi, chào buổi sáng!"

Lý Uyển Thanh sửng sốt một lúc, sau đó quay lại.

Sau khi gặp Thư Minh Yên, cô ấy đầu tiên là nở nụ cười vui vẻ, sau đó có lẽ là nghĩ tới điều gì, lập tức trở nên cẩn trọng hơn: "Cô Thư, chào buổi sáng."

Trước đây không nghĩ nhiều, nhưng bây giờ Thư Minh Yên nhận ra rằng cô tiểu Thư tốt hơn cô Thư rất nhiều.

Thư Minh Yên thở dài, cô biết sẽ có kết quả này mà.

Tất cả là lỗi của Mộ Du Trầm, uy quyền của anh bên ngoài đã ảnh hưởng đến cô!

Thư Minh Yên nhất thời không nói nên lời, nhìn về phía Lý Uyển Thanh: "Chị rất hung dữ, rất đáng sợ như vậy sao?"

Lý Uyển Thanh vội vàng lắc đầu: "Không có ạ."

"Vậy sao em thấy chị như là thấy hổ vậy?"

"..."

Trên thực tế, Lý Uyển Thanh cho đến bây giờ vẫn cảm thấy như một giấc mơ, luôn cảm thấy quá khó tin: "Em chỉ không thể tưởng tượng được rằng mình cùng bà chủ của Diệu Khởi đi làm, lại còn ngày nào cũng ngồi ăn cùng nhau."

Cô ấy nhìn Thư Minh Yên, "Chị không hung dữ, nhưng Mộ tổng thực sự rất hung dữ. Tối qua khi Mộ tổng đến, anh ấy đã tóm lấy em rồi ép hỏi em chị đang ở đâu. Em bị doạ cho thiếu chút nữa hồn phi phách tán luôn."

Lúc đó Thư Minh Yên và Mộ Du Trầm đang trò chuyện thì đột ngột bị cắt đứt, anh hẳn rất lo lắng.

Thư Minh Yên có thể tưởng tượng ra bộ dạng sợ hãi của Lý Uyển Thanh, vỗ vỗ vai cô ấy: "Người khác anh ấy cũng như vậy, em đừng để trong lòng, chị thay mặt anh ấy xin lỗi em."

Lý Uyển Thanh thụ sủng nhược kinh, vội vàng xua tay: "Không cần không cần, kỳ thực có thể nhìn ra Mộ tổng rất quan tâm chị."

Nói đến đây, cô ấy dần lộ ra nụ cười của người dì chèo CP, "Đây là lần đầu tiên em phát hiện ra Mộ tổng còn có một mặt xúc động như vậy, tất cả đều vì---- tình yêu! Sau khi anh chị rời đi đêm qua, nhiều người thầm nói, ánh mắt Mộ tổng nhìn chị rất dịu dàng, so với nam chính trong phim thần tượng còn dịu dàng hơn, hai người có trải nghiệm yêu đương gì chấn động không ạ?"

Thư Minh Yên toàn thân nổi da gà, đẩy cô ấy ra: "Tự đọc kịch bản của em đi, chị lười cùng em nói."

Trần Phùng Mẫn đang chuẩn bị cho cảnh quay tiếp theo, sáng nay cô ấy dường như có tâm trạng tốt, thỉnh thoảng lại ngâm nga hát.

Dù sao cô ấy cũng là lão làng trong nghề, tình huống nào mà chưa từng gặp qua, chuyện tối hôm qua chỉ là chuyện nhỏ.

Mộ tổng nói sẽ đầu tư nhiều kinh phí hơn vào bộ phim này, bây giờ cô ấy chỉ có thể hạnh phúc.

Thấy Thư Minh Yên đến gần, cô ấy nhướng mày: "Cô tiểu Thư, gọi chú nhỏ hay nhỉ?"

Chị ấy có lẽ là người duy nhất trong cả đoàn dám trêu chọc cô ngoại trừ Diêu Di Tình. Dù sao Mộ Du Trầm không ở đây, Trần Phùng Mẫn không sợ.

Thư Minh Yên vẫn thích kết thân với Trần Phùng Mẫn hơn, điều này khiến cô cảm thấy thoải mái hơn.

Cô chớp mắt: "Em cũng không lừa chị, em lớn lên ở Mộ gia, theo thâm niên, em quả thực nên gọi anh ấy là chú. Nhưng tụi em không có quan hệ huyết thống, nên kết hôn cũng không phải là không thể."

Trần Phùng Mẫn có chút buồn cười: "Vậy người bạn trai lớn hơn em, làm ăn tương đối phức tạp, có chút tiếp xúc với giới này, cũng là Mộ tổng sao?"

Thư Minh Yên gật đầu: "Chị xem, em nói đúng có phải hay không, đều là sự thật. Em là người rất thành thật, không có nói dối."

Trần Phùng Mẫn: "..."

"Làm việc làm việc, chúng ta còn phải quay phim cho kịp." Trần Phùng Mẫn nói, "Tiểu Thư, dẫn người đi chuẩn bị đạo cụ sẽ dùng cho ngày hôm nay đi."

Thư Minh Yên sảng khoái đáp ứng, ngoan ngoãn đi làm.

Bởi vì thái độ của Trần Phùng Mẫn đối với cô vẫn như cũ.

Một lúc lâu sau, mọi người mới phát hiện Thư Minh Yên vẫn như trước, không ra vẻ bà chủ, bầu không khí hòa thuận với đoàn phim cũng dần dần hài hòa trở lại.

Mộ Du Trầm thỉnh thoảng đến đón cô đi làm về, mọi người không khỏi ngạc nhiên, thậm chí có người còn lén lút chèo CP.

Vào cuối tháng 11, nhiệt độ giảm mạnh, thời tiết mát lạnh hơn trước.

Tối hôm đó, Thư Minh Yên quấn một chiếc áo khoác đi ra ngoài sau giờ làm việc, Mộ Du Trầm đến đón cô như thường lệ.

Trên đường về nhà, Mộ Du Trầm nói về chuyến công tác ngày mai.

Thư Minh Yên nghi hoặc hỏi anh: "Anh đi đâu?"

Mộ Du Trầm nói: "Châu Âu, bên đó có một thương vụ quan trọng, anh phải đến đó."

"Anh đi bao lâu?"

"Vẫn chưa biết, có thể là hai tuần, có thể là một tháng."

Thư Minh Yên gật đầu biểu thị đã hiểu, nhưng trong lòng lại có chút bất đắc dĩ.

Gần đây anh không đi công tác, cô suýt chút nữa đã quên anh từng bay khắp thế giới như thế nào.

Nếu đi công tác trong một tháng thì cũng đã cận Tết.

Lúc đó có thể đoàn phim đã đóng máy.

Cảm nhận được cảm xúc của cô, Mộ Du Trầm nhẹ nhàng trấn định: "Anh sẽ trở về khi có thể."

Thư Minh Yên cười: "Không sao ạ, công việc quan trọng."

Chiếc xe lái vào biệt thự Tinh Loan, khi họ xuống xe, Mộ Du Trầm và Thư Minh Yên chú ý đến một chiếc xe thể thao đậu trong sân.

Chiếc xe này đã quá quen thuộc, là chiếc mà Mộ Tri Diễn yêu thích.

Quản gia đi tới nói: "Mộ tổng, phu nhân, thiếu gia Tri Diễn đang ở đây, nói là tìm Mộ tổng."

Thư Minh Yên nghĩ tới điều gì đó, nhìn Mộ Du Trầm: "Lúc trước anh nói cho anh ta hai tháng suy nghĩ mình sai chỗ nào. Lẽ nào đã nghĩ kỹ?"

Mộ Du Trầm cũng không biết, nắm tay Thư Minh Yên đi vào trong.

Khi Mộ Tri Diễn nghe thấy động tĩnh, anh ta đã ra đón: "Chú nhỏ."

Nhìn thấy Thư Minh Yên bên cạnh, anh ta trầm mặc một lúc, lúng túng nói: "Thím nhỏ."

Đây là lần đầu tiên Thư Minh Yên nghe được xưng hô thím nhỏ từ trong miệng anh ta, trong lúc nhất thời không quen.

Mộ Tri Diễn trông gầy hơn hai tháng trước, nhưng nhìn tổng thể thì anh ta trông rất rắn chắc.

Sau bao tháng ngày phơi nắng gió, khuôn mặt của một công tử phóng đãng đã trở nên góc cạnh hơn.

Gien của Mộ gia vốn không tệ, hiện tại bớt cảm giác dầu mỡ, thật sự vừa mắt không ít.

Mộ Du Trầm kéo Thư Minh Yên ngồi xuống ghế sô pha, ra hiệu chiếc ghế sô pha đơn ở đằng kia.

Dì giúp việc mang trà đến, nhưng Mộ Tri Diễn không dám ngồi xuống chỉ đứng đó: "Chú nhỏ, cháu đến đây để nhận lỗi của mình."

"Lần này biết sai chỗ nào rồi?" Mộ Du Trầm lạnh lùng mặt không biểu tình, giọng nói trầm đục, lộ ra uy nghiêm ngày xưa.

Anh khẽ nâng cằm, "Cháu nói xem."

Mộ Tri Diễn thận trọng đứng đó, im lặng một lúc mới mở miệng: "Mấy tháng nay cháu đã suy nghĩ rất nhiều. Từ khi có ký ức cháu liền biết, có nằm trong nhà thì tiền cũng xài không hết, ở trường học hành không nghiêm túc, không đến công ty, hàng ngày chỉ biết ăn chơi đàng điếm, cùng đám bạn bên ngoài làm loạn. Cháu thay bạn gái, tiêu xài hoang phí, lại không nghĩ đến tiền từ đâu ra. Cháu không biết đảm đương, không biết ông nội và chú nhỏ kiếm tiền không dễ dàng, đây là cái sai thứ nhất."

Mộ Tri Diễn dừng lại, liếc nhìn về phía Thư Minh Yên, rồi chậm rãi nói: "Ông nội muốn gả Minh Yên cho cháu, nhưng cháu không trân trọng, đối xử tệ bạc với em ấy, còn lăng nhăng bên ngoài khiến em ấy giận. Cháu không chỉ không tự ngẫm lại, sau khi em ấy lãnh chứng với chú nhỏ, cháu còn trách em ấy, nói em ấy ăn bám, sau này cũng không thật lòng đối xử với em ấy như thím nhỏ của mình, đó là cái sai thứ hai."

Anh ta nói, rồi chân thành nói với Thư Minh Yên: "Thím nhỏ, cháu xin lỗi."

"Cháu chưa bao giờ đối mặt với vấn đề của mình, để không phải chịu đựng những khó khăn trên công trường, cháu đã cố gắng lấy lòng ông nội để xin chú nhỏ tha thứ cho cháu, đây là sai lầm thứ ba."

Anh ta cúi đầu trước Mộ Du Trầm: "Chú nhỏ, cháu thực sự biết lần này cháu sai rồi. Sau này cháu sẽ sửa sai, không ham chơi nữa. Mộ gia đã nuôi cháu hơn 20 năm, cháu không đền đáp gì cả. Sau này chú sai bảo cháu làm gì cho Mộ gia cháu đều đồng ý."

Thái độ của Mộ Tri Diễn lần này chân thành chưa từng có, Thư Minh Yên gần như nghi ngờ cơ thể của anh ta đã được thay thế linh hồn.

Có vẻ như đôi khi chịu đựng nhiều hơn chút khổ sở cũng là một điều tốt.

Khuôn mặt Mộ Du Trầm vẫn nghiêm, hồi lâu không nói nhưng toàn thân toát ra khí tức đáng sợ và hung dữ.

Căn phòng khách rộng lớn im ắng, Mộ Tri Diễn hồi hộp, không biết điều gì đang chờ đợi mình.

Một lúc sau, Mộ Du Trầm nhìn Mộ Tri Diễn, vẻ mặt vẫn nghiêm nghị: "Cháu lạc đường biết quay lại là chuyện tốt. Cho chú biết cháu định làm gì tiếp theo xem."

Mộ Tri Diễn nghĩ và nói: "Cháu học hành nhiều năm như vậy, nhưng không học được gì. Cháu dự định trong tương lai sẽ học lại tài chính, đi theo chú làm kinh doanh."

Mộ Du Trầm bình tĩnh nói: "Công trường vất vả, kinh doanh cũng không phải việc dễ dàng, không phải chỉ dựa vào nhất thời nhiệt tình, mà phải bền bỉ cùng kiên trì."

"Cháu sẽ kiên trì."

Mộ Du Trầm lược suy nghĩ: "Chú sẽ sắp xếp cho cháu đi nước ngoài du học, tránh xa đám hồ bằng cẩu hữu của cháu. Nếu cháu thật sự có thể học tốt ở bên ngoài, thành thật học xong thuận lợi tốt nghiệp, chú sẽ để cháu trở về giúp chú. Nếu học không giỏi thì sau này tự bươn chải bên ngoài, từ nay về sau không được lấy một xu của Mộ gia."

Anh dừng lại, ngẩng đầu nhìn Mộ Tri Diễn, "Có dám đáp ứng không?"

"Dám ạ." Mộ Tri Diễn nói, "Chú nhỏ, cháu hứa với chú, cháu sẽ học tập chăm chỉ."

...

Đêm sâu, trăng sáng như nước.

Vì tối nay Mộ Tri Diễn đến, Thư Minh Yên đã nhớ đến nhiều chuyện trước kia.

Cô vẫn nhớ đêm đó, trong ngôi nhà cũ của Mộ gia, cô hoảng sợ vì hôn ước với Mộ Tri Diễn, vì vậy cô đã lấy hết can đảm để đi theo đuôi Mộ Du Trầm, nói rằng cô muốn kết hôn với anh.

Trước khi đi ngủ, Thư Minh Yên ngả vào lòng Mộ Du Trầm, nhẹ nhàng hỏi anh: "Nếu em không chủ động đến tìm anh thì anh sẽ mặc kệ để em gả cho Mộ Tri Diễn hả?"

Người đàn ông lười biếng tựa vào đầu giường, bàn tay mân mê những sợi tóc của cô, thanh âm ấm áp rõ ràng: "Em cho là hôm đó anh đột nhiên trở về Mộ gia là vì gì?"

Anh là muốn trở về cướp dâu.

Mộ Du Trầm vẫn nhớ rõ ngày hôm đó, khi anh ra khỏi sân bay, anh đã nhìn thấy cô bị bỏ lại một mình bên đường, căn bản không có bóng dáng của Mộ Tri Diễn.

Trời nhá nhem tối và sắp mưa, cô đứng đó một mình, dáng người gầy guộc.

Từ khi đưa cô về Mộ gia, anh vẫn luôn chăm sóc cô thật tốt, không nỡ để cô khóc, làm sao có thể để cô chịu ấm ức như vậy.

Mộ Tri Diễn thì ngược lại, dám bỏ cô bên đường, phớt lờ cô.

Ngày hôm đó Mộ Du Trầm khó chịu hơn bao giờ hết, lần đầu tiên anh có một suy nghĩ mạnh mẽ.

Mộ Tri Diễn không xứng đáng, hai người họ không nên ở bên nhau.

"Nhưng anh trở lại Mộ gia cái gì cũng không làm, không nói được mấy câu, cũng không để ý tới em."

Suy nghĩ Mộ Du Trầm có chút bay xa, cười khổ nói: "Nông Nông, anh cũng là một người bình thường, cũng sẽ nhát gan. Ngay từ đầu chính em đồng ý hôn ước với Mộ Tri Diễn, anh còn tưởng rằng em thích nó, sợ rằng nếu thực sự áp đặt ngăn cản, em sẽ hận anh."

Thư Minh Yên trầm ngâm: "Vậy là lúc đó anh rất thích em sao?"

Đột nhiên cô rất hứng thú, mong đợi hỏi anh: "Anh thích em từ khi nào?"

Mộ Du Trầm không nhịn được cười, dùng ngón trỏ gãi gãi cằm của cô, uể oải hỏi: "Chuyện này rất quan trọng sao?"

"Quan trọng nha, nói ra sẽ làm em vui vẻ một chút."

"Anh phải nhớ kỹ lại cái đã." Mộ Du Trầm ôm cô, kéo cô vào lòng, "Hôm khác đi, để anh suy nghĩ rồi trả lời em."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play