Edit+beta: LQNN203

Thư Minh Yên đang ngồi trên bồn rửa mặt, tấm lưng mảnh khảnh phản chiếu trong chiếc gương thủy tinh, kiểu tóc ban đầu vì vừa rồi ngủ gật bị làm rối tung lên, mái tóc dài xõa tung trên vai.

Hai bàn chân của cô đang treo lơ lửng trong không trung, để lộ bắp chân thon thả và một đôi mắt cá chân màu tuyết.

Đôi bàn chân ngọc chồng lên nhau, xinh đẹp, nước da trắng nõn, ngón chân tròn hơi cong, lộ ra một chút gò bó mà lại ngây thơ, khi khẽ đung đưa, ngón chân cái lướt qua mép quần của Mộ Du Trầm hết lần này đến lần khác.

Mộ Du Trầm bị vẻ ngoài của cô làm cho hóa đá, cô giống như tiểu ma men, có lẽ còn không biết vừa rồi mình đang nói cái gì.

Vốn dĩ muốn bắt nạt cô, nhưng bây giờ lại không đành lòng.

Anh thở dài, lấy bàn chải đánh răng ra, bóp kem đánh răng trên đó, bưng nước đưa cho cô: "Không phải muốn đánh răng sao, tự mình đánh hay để anh giúp?"

Thư Minh Yên nhận lấy, bắt đầu đánh răng.

Thấy Mộ Du Trầm ở bên cạnh quan sát, cũng không quan tâm đến bọt trong miệng, mơ hồ nói: "Anh không đánh răng à?"

Mộ Du Trầm nhướng mày: "Muốn cùng anh đánh răng?"

Thư Minh Yên gật đầu, đi xuống từ bồn rửa, đưa cho Mộ Du Trầm một chiếc bàn chải đánh răng.

Mộ Du Trầm dung túng nhận lấy: "Được, cùng nhau đánh."

Thư Minh Yên có chút lảo đảo, nửa dựa vào trên người Mộ Du Trầm, hai người đối diện với gương đánh răng, nhìn nhau qua gương thủy tinh.

Đây là lần đầu tiên hai người họ đánh răng cùng nhau, mặc dù là khi cô say, nhưng Mộ Du Trầm cảm thấy trải nghiệm này có vẻ khá tốt.

Sau khi súc miệng, Thư Minh Yên rửa mặt, Mộ Du Trầm dìu cô trở lại giường.

Khi cô nằm xuống, Mộ Du Trầm chú ý đến chiếc sườn xám trên người cô.

Ngủ một đêm như thế này nhất định rất khó chịu, anh nghĩ nghĩ rồi vào phòng tắm giúp cô lấy một bộ đồ ngủ.

Quay lại, Thư Minh Yên trên giường đã ngủ say.

Có lẽ lần này cô thực sự buồn ngủ, gần như ngủ thiếp đi trong vài giây.

Mộ Du Trầm nhìn bộ đồ ngủ trong tay, lại đến bộ sườn xám trên người cô, rồi thở dài.

...

Thư Minh Yên lần này ngủ rất sâu, khi tỉnh lại cũng không có cảm giác khó chịu, chỉ là bụng có chút trống rỗng, miệng khô khốc, rất muốn ăn.

Cô không biết bây giờ là mấy giờ, cô mơ màng trở người, vô tình khoác tay lên người ai đó.

Ngay lập tức cô tỉnh lại không ít, mở mắt ra.

Mộ Du Trầm đã thức dậy từ lâu, mặc áo choàng tắm, dựa nửa người vào đầu giường, một chân duỗi thẳng và chân kia hơi khuỵu xuống, cánh tay tùy ý đặt trên đó.

Áo choàng tắm của anh rộng thùng thình, để lộ cơ ngực cường tráng, lên trên là xương quai xanh mượt mà và yết hầu nhô ra khêu gợi.

Thư Minh Yên hiếm khi nhìn thấy anh ăn mặc tùy tiện như vậy, thoạt nhìn có chút phóng túng.

Thư Minh Yên xấu hổ dời tầm mắt khỏi ngực anh, vội vàng đi lên, lại vừa vặn bắt gặp ánh mắt thâm thúy đen láy của anh.

"Tỉnh rồi?" Giọng anh lười biếng quyến rũ, "Anh bảo khách sạn mang cháo bồi dưỡng dạ dày, dậy rửa mặt rồi ăn."

Thư Minh Yên hậu tri hậu giác mới ý thức được, cuối cùng nhớ ra tối qua hình như mình đã uống rượu.

Cô thường không uống rượu, nhưng đêm qua Lục Thời Kỳ đã kính hai người họ một ly, cô lại uống một ly dưới sự trêu chọc của Mộ Du Trầm, sau đó cả người trở nên lâng lâng, không thể kiểm soát bản thân khi làm việc hay nói chuyện.

Cô cẩn thận nhớ lại, dường như cô đã hôn Mộ Du Trầm trên xe trở về khách sạn, sau khi trở về, Mộ Du Trầm đã giúp cô tẩy trang và cho cô uống canh giải rượu.

Sau đó cô không nhớ gì nữa, nhưng có lẽ cô đã ngủ thiếp đi sau khi uống canh giải rượu.

Thư Minh Yên dần dần thở phào nhẹ nhõm, có nghĩa là, điều điên rồ nhất mà cô đã làm tối qua là hôn Mộ Du Trầm trong xe.

Mộ Du Trầm đã hôn cô rất nhiều lần, cô chủ động một lần kia, vẫn là dưới tình huống uống say, chắc không có gì to tát nên cô giả vờ như không biết.

Mắt Thư Minh Yên khẽ đảo, giả vờ như chuyện tối hôm qua không tồn tại, hỏi anh: "Hôm nay định khi nào chụp ảnh cưới?"

Mộ Du Trầm xem xét biểu cảm vi diệu trên mặt cô, sau một lúc im lặng, anh bình tĩnh nói: "Nhiếp ảnh gia và nhân viên đã đến, nếu em nghỉ ngơi khỏe rồi chúng ta sẽ đi chụp."

Cô xin nghỉ phép chỉ trong ngày hôm nay, việc chụp ảnh cưới vẫn khá bận rộn, vì vậy Thư Minh Yên ngay lập tức định dậy đi tắm.

Vừa ngồi dậy, cô phát hiện mình chỉ mặc một chiếc váy hai dây bằng lụa màu hồng, còn chiếc sườn xám lúc trước của cô tùy tiện vứt trên ghế sô pha cách đó không xa.

Thư Minh Yên: "???"

Tối hôm qua cô thay quần áo lúc nào?

Cô từ từ hướng ánh mắt sang Mộ Du Trầm, người đàn ông đó cũng đang nhìn cô với đôi đồng tử sẫm màu và vẻ mặt bình tĩnh.

Không cần phải hỏi, khẳng định là anh thay.

Mặc dù hai người đã kết hôn, Thư Minh Yên không nên làm ra vẻ trong vấn đề này, nhưng hai người họ chưa tiếp xúc da thịt với nhau, nghĩ đến việc cả người bị anh nhìn, cô không được tự nhiên lắm.

Nhưng cô không thể buộc tội anh bất cứ điều gì, gò má của Thư Minh Yên nóng lên, cô cúi đầu không dám nhìn vào mắt người đàn ông nữa.

"Không phải muốn dậy sao, sao không cử động?" Mộ Du Trầm đột nhiên hỏi.

Vành tai Thư Minh Yên cũng ửng hồng, cô nhìn xung quanh cũng không tìm được bộ quần áo nào để mặc, đành đi dép lê đến bên sofa, nhặt chiếc sườn xám mặc hôm qua lên.

Cô tạm thời đến khách sạn này tối hôm qua, thậm chí không có quần áo để thay.

Tuy rằng cô rất dễ say, nhưng dù sao cô cũng không uống nhiều, mùi rượu trên quần áo cũng không quá nồng nên cô cũng miễn cưỡng chịu được, dù sao cô cũng sẽ thay váy cưới khi chụp ảnh cưới sau đó.

Lại nhìn xung quanh, trên ghế sô pha ngoại trừ bộ sườn xám này ra thì không có bộ quần áo nào khác.

Thư Minh Yên cúi đầu liếc nhìn ngực mình, chỉ có thể lại nhìn Mộ Du Trầm trên giường, thấp giọng hỏi: "Anh để áo lót của em ở đâu?"

Khi đối mặt với Mộ Du Trầm, cô vô thức che ngực bằng chiếc sườn xám trong tay, cảm thấy hơi ảo não.

Tối qua cô bị Mộ Du Trầm lột sạch như bánh bao vậy, sao cô không có chút ấn tượng nào chứ?

Với tửu lượng của cô, sau này thực sự không thể uống rượu nữa!

Mộ Du Trầm nhìn cô: "Anh chưa từng làm chuyện này bao giờ, cũng không có kinh nghiệm. Nút cài của em khó cởi quá, anh sơ ý làm đứt rồi."

Thư Minh Yên: "..."

Khi nói điều này, anh thẳng thắn như thể đang nói một điều rất bình thường, không có chút xấu hổ nào.

Thư Minh Yên sắp phát điên rồi, nhưng trên mặt vẫn giữ được bình tĩnh: "Vậy, bây giờ em phải làm sao đây?"

Khóe miệng người đàn ông cong lên khó có thể thấy, chậm rãi từ phía sau lấy ra một bộ quần áo sạch sẽ xếp ngay ngắn: "Lại đây mặc bộ này."

Anh chuẩn bị quần áo mới cho cô, nhưng lại giấu sau lưng, nhìn cô sốt ruột.

Thư Minh Yên không nói nên lời trong một lúc.

Anh nhất định là cố ý!

Cô không thể không cần quần áo, cho nên chỉ có thể chậm rãi bước đến chỗ Mộ Du Trầm, nhận lấy quần áo từ tay anh.

Ngay sau đó, cổ tay của cô bị người đàn ông nắm lấy, dùng sức kéo về phía trước, chiếc sườn xám trong tay Thư Minh Yên rơi xuống đất, cô ngã vào người anh.

Sau tai nạn này, dây áo của Thư Minh Yên tuột xuống, cảnh xuân lộ ra hơn phân nửa.

Tim cô lỡ vài nhịp, hoảng loạn vùng vẫy, nhưng Mộ Du Trầm dùng sức giữ chặt eo cô, không cho cô cơ hội trốn thoát.

Người đàn ông xẹt qua cổ áo cô, ánh mắt tối sầm, trầm giọng nói: "Từ chối như vậy, sao đêm qua dám hỏi anh vì sao đến giờ vẫn chưa làm tròn nghĩa vụ vợ chồng?"

Thư Minh Yên sững sờ, ngay lập tức ngây ngẩn. Tối hôm qua cô hỏi Mộ Du Trầm chuyện này sao?

"Không nhớ?" Mộ Du Trầm nheo mắt, "Anh không tin vô duyên vô cớ sau khi uống rượu nói những lời loạn xạ. Nếu em đã hỏi, điều đó có nghĩa là em đã suy nghĩ về câu hỏi này trong một thời gian dài. Hửm?"

Thư Minh Yên: "..."

Cô đã nghĩ về câu hỏi này, nhưng cô thực sự không biết mình sẽ hỏi vào tối hôm qua.

Bây giờ Mộ Du Trầm có cảm thấy cô thực sự muốn có quan hệ vợ chồng với anh không?

Này thật quá xấu hổ, quả thực làm hỏng hình tượng của cô, còn khiến cô cảm thấy xấu hổ hơn khi biết Mộ Du Trầm đã thay quần áo và làm đứt áo lót của cô!

Mộ Du Trầm lật người lại, đè cô xuống dưới.

Khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng đó càng lúc càng gần cô, Thư Minh Yên bất an thở dốc, sợ hãi nhắm mắt lại, từng hàng lông mi đều run rẩy.

Nhìn thấy bộ dạng hoảng sợ của cô, Mộ Du Trầm nhếch miệng, cúi đầu hôn nhẹ lên trán và sống mũi cô.

Lúc anh sắp đến gần môi cô, Thư Minh Yên nghiêng đầu: "Em còn chưa đánh răng."

Mộ Du Trầm không ép buộc mà chỉ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp của cô: "Anh đã nói là muốn cùng em thành vợ chồng thật sự. Còn vì sao chúng ta vẫn chưa đạt đến mức đó, em đã hỏi rồi thì chúng ta nói chuyện."

Thư Minh Yên mở mắt ra, nhìn sang với đôi mắt sáng ngời.

Mộ Du Trầm lại cúi người, lưu luyến hôn lên vành tai cô, Thư Minh Yên hơi ngứa, thở hổn hển tránh ra: "Đừng hôn chỗ đó, ngứa lắm."

Mộ Du Trầm cuối cùng cũng buông tha cô, ngồi dậy khỏi giường.

Thư Minh Yên chỉnh lại quần áo, cũng ngồi dậy theo.

Mộ Du Trầm nhìn cô với vẻ mặt nghiêm túc: "Nông Nông, anh chưa từng hẹn hò bao giờ nên không biết đối xử với một cô gái như thế nào để được coi là chu đáo. Chúng ta đã lãnh chứng, sau này phải nâng đỡ nhau, cùng nhau biến cuộc hôn nhân của chúng ta gắn bó sâu sắc, anh cũng muốn cố gắng hết sức để chăm sóc và đối xử tốt với em."

Anh dừng lại, "Em là không muốn dính dáng gì đến Mộ Tri Diễn nên mới cùng anh đi lãnh chứng. Quan hệ vợ chồng của chúng ta được thiết lập rất vội vàng, anh lớn hơn em rất nhiều, anh và em không có cơ sở tình yêu, cho nên trong chuyện nam nữ anh không muốn dọa em, muốn cho em thời gian suy nghĩ rõ ràng."

"Hơn nữa, đám cưới của chúng ta sắp diễn ra, anh luôn nghĩ có lẽ mình nên để dành những thứ tốt đẹp cho đêm tân hôn."

Mộ Du Trầm chậm rãi nắm lấy tay Thư Minh Yên, nhẹ nhàng véo vào lòng bàn tay cô, ngẩng đầu nhìn: "Đây là anh đã nghĩ trước, nếu em có ý kiến ​​khác, chúng ta cũng có thể làm theo suy nghĩ của em."

Anh nghiêng người, giọng nói trầm thấp khiêu khích rơi vào bên tai, "Ví dụ như hiện tại em muốn cùng anh phát sinh quan hệ, cũng không sao."

Vành tai Thư Minh Yên bị cọ vào mà biến thành màu đỏ, cô né tránh Mộ Du Trầm: "Em mới không nghĩ như vậy!"

"Không có à?" Mộ Du Trầm ôm cô, để cô ngồi lên đùi anh, anh vuốt ve eo cô, mặt mày thâm trầm, "Nếu bây giờ anh nghĩ lại thì sao?"

Hơi thở anh phả ra bên cổ Thư Minh Yên nóng rực, lực anh nhéo eo cô cũng vô thức nặng thêm.

Tim Thư Minh Yên đập loạn xạ, không dám nhìn vào đôi mắt đen láy của anh: "Vừa rồi anh nói, chúng ta phải đợi sau hôn lễ mới được."

"Đó là suy nghĩ trước đây của anh." Mộ Du Trầm vòng tay qua eo cô, ép cô vào lòng, qua lớp vải mỏng, Thư Minh Yên cảm nhận được phản ứng cơ thể của anh, lưng lập tức cứng đờ.

Người đàn ông tiếp tục kề bên tai cô dùng giọng nói vô cùng mềm mại nói: "Tối hôm qua khi em hỏi anh, lòng anh liền cảm thấy ngứa ngáy, sau đó anh thay quần áo cho em, suýt chút nữa không kiềm chế được."

Thư Minh Yên: "..."

Mộ Du Trầm ngậm vành tai cô trong miệng mút nhẹ, giọng nói càng lúc càng trầm: "Bảo bối, em là người đốt lửa, em có nghĩ mình phải chịu trách nhiệm không?"

"Em uống say, không quản chuyện của em..." Cô nhỏ giọng ngụy biện, nhất thời không biết nên làm gì, cô nhẹ nhàng đẩy anh ra, "Hôm nay chúng ta không phải đi chụp ảnh cưới sao, nếu làm chuyện đó, chúng ta sẽ không thể chụp được."

"Vậy thì đừng chụp nữa, chỉ cần em giúp anh, rồi sẽ ổn thôi." Anh rút lui sang việc tốt nhất tiếp theo.

"Em có thể giúp gì?" gò má Thư Minh Yên nóng bừng, "Em không biết."

Mộ Du Trầm cầm tay cô, kéo qua, nhẹ nhàng dỗ dành cô: "Đừng sợ, anh sẽ dạy em."

Tay của Thư Minh Yên bị bỏng, muốn rút lại, nhưng Mộ Du Trầm từ chối, cúi xuống muốn hôn cô một lần nữa.

Thư Minh Yên sốt ruột: "Có thể đánh răng trước không?"

Hai mắt Mộ Du Trầm tối sầm, anh nhẹ nhàng áp lên cái trán nhẵn nhụi của cô, vì cô mà nghiến răng nghiến lợi mất bình tĩnh: "Lúc này em còn muốn đánh răng?"

Thư Minh Yên đỏ mặt: "Vậy lúc em giúp anh, anh có thể đừng hôn môi không?"

Cô không thể hôn anh vào buổi sáng khi chưa đánh răng.

Mộ Du Trầm cảm thấy rất khó để anh đồng ý với yêu cầu này.

Nếu lúc đó mà không hôn, niềm vui sướng sẽ trực tiếp giảm đi một nửa.

Anh kiềm chế bản thân, buông cô ra: "Được, em đi đánh răng đi."

Thư Minh Yên được giải thoát, vội vàng xuống giường, nghĩ tới cái gì, quay đầu lại: "Anh đánh răng chưa?"

Mộ Du Trầm nhướng mày: "Em ghét bỏ anh?"

Anh móc ngón trỏ, "Lại đây ngửi thử?"

Lúc này Thư Minh Yên mới nhớ tới vừa rồi khi anh tới gần, trong hơi thở của anh có mùi bạc hà sảng khoái.

Anh dậy sớm, có lẽ đã đánh răng rồi, nhưng sao anh vẫn mặc áo choàng tắm chưa thay?

Sẽ không đợi cô thức dậy vào sáng sớm để giúp đỡ các vấn đề về sinh lý đấy chứ.

Nhớ lại những biểu hiện khác nhau của Mộ Du Trầm kể từ khi cô tỉnh dậy cho đến bây giờ, Thư Minh Yên nhận ra cô đã bị lừa!

Nhưng không có bằng chứng, cô cũng không nói được gì, chỉ có thể cắn răng đi vào phòng tắm.

Vừa tới cửa, giọng người đàn ông thúc giục truyền đến: "Mau lên."

Dù đã cố hết sức kiềm chế nhưng giọng nói vẫn rất mất tự nhiên.

Thư Minh Yên đỏ mặt, xông vào đóng cửa lại.

Tắm rửa xong, Thư Minh Yên vừa đi đến bên giường, liền bị anh kéo lại, cuồng nhiệt hôn một cái, cắn nhẹ môi dưới mềm mại thịt mềm như trừng phạt.

Thư Minh Yên đau đến kêu lên một tiếng, cau mày đẩy anh một cái, đôi mắt thanh lãnh của người đàn ông tối sầm lại, khàn giọng hỏi cô: "Đi lâu như vậy?"

Thư Minh Yên thấp giọng phản bác: "Không lâu lắm, tốc độ bình thường của em mà."

"Thật sao?" Mộ Du Trầm hôn lên vành tai cô, áp chiếc lưỡi ấm nóng của anh vào vành tai nhạy cảm của cô, mơ hồ đáp lại: "Nhưng anh cảm thấy rất lâu, nếu em không ra, anh rất nóng lòng muốn xông vào."

Thanh âm của anh tràn đầy mê hoặc, Thư Minh Yên mím môi, đáy lòng run lên.

"Em sẵn sàng chưa?" Mộ Du Trầm hôn cô, thấy cô im lặng, anh thì thầm, "Chúng ta bắt đầu ngay bây giờ nhé?"

Thư Minh Yên: "..."

Rõ ràng cô chỉ là người giúp đỡ, Mộ Du Trầm sẽ không làm gì cô, Thư Minh Yên không biết tại sao mình lại khẩn trương như vậy.

...

Ánh nắng gay gắt trải dài khắp bức tường của tòa khách sạn, một tia sáng từ cửa sổ thủy tinh trên tầng cao nhất lọt vào, rắc lên tấm chăn nhung mềm mại, khiến một nửa căn phòng lấp lánh ánh sao.

Mộ Du Trầm mặc quần áo chỉnh tề, cả người cảm thấy sảng khoái, cửa phòng tắm vẫn đóng.

Anh bước tới gõ cửa nhưng bên trong không có tiếng trả lời, anh cầm tay nắm cửa mở ra.

Thư Minh Yên đang đứng trước bồn rửa mặt, cô đã rửa sạch gần hết, nhưng vẫn thò tay vào dưới vòi không ngừng rửa sạch.

Thấy Mộ Du Trầm bước vào, cô vội vàng tắt vòi nước, chắp tay sau lưng, ngượng ngùng xấu hổ: "Sao anh không gõ cửa!"

Mộ Du Trầm cố nén cười: "Anh có gõ cửa, ai biết em đang nghĩ gì, không nghe thấy."

Thư Minh Yên không trang điểm, khuôn mặt rất thanh tú, nhưng hai gò má tựa hồ ửng hồng, tăng thêm vài phần kiều diễm.

Cô cái gì cũng không nghĩ, nhưng cảnh tượng vừa rồi cứ hiện lên trong đầu, nhất thời có chút lơ đãng.

Mộ Du Trầm đi tới, lấy khăn giấy ra, kéo hai tay cô từ sau lưng, lau sạch từng chút một.

Vuốt ngón tay đeo nhẫn của cô, Mộ Du Trầm nói: "Hôm nay đi chụp ảnh, đeo nhẫn vào."

"Được." Thư Minh Yên ngoan ngoãn đáp lại, liếc trộm biểu cảm của Mộ Du Trầm.

Anh có vẻ mặt nhạt nhẽo, khi nghiêm túc trông rất đàng hoàng, Thư Minh Yên thậm chí còn nghi ngờ người đàn ông vừa rồi động tình không phải là anh.

Thư Minh Yên vẫn nhớ mồ hôi chảy ra từ trán anh sau đó, và tiếng thở hổn hển mà anh cố gắng kìm nén nhưng vẫn vô thức tràn ra.

Anh rất giỏi trong việc quản lý biểu cảm, mỗi biểu cảm đều rất tinh tế, nhưng cảm xúc trong mắt anh khó có thể che giấu, triền miên mà gợi cảm.

Rõ ràng chưa đầy nửa giờ sau, anh đã thay đổi sắc mặt, những gì trên mạng nói quả nhiên là sự thật, đàn ông vừa kéo quần lên là thay đổi sắc mặt liền.

"Nghĩ gì vậy?" Mộ Du Trầm lau sạch từng ngón tay của cô, ném khăn giấy vào thùng rác, khi anh nhìn lên thấy cô sững sờ.

Mỗi khi cô trông như thế này, chắc chắn đang miên man bất định.

Nói chuyện cô không có phản ứng, Mộ Du Trầm búng ngón tay vào tai cô.

Thư Minh Yên lấy lại tinh thần, chớp chớp mắt, vô tội nhìn anh: "Sao vậy?"

Mộ Du Trầm giúp cô vuốt lại mớ tóc lòa xòa trên trán: "Hai chúng ta thanh toán xong rồi chứ?"

Thư Minh Yên khó hiểu thốt ra một tiếng.

Mộ Du Trầm uể oải nhướng mi, khẽ nói: "Tối hôm qua anh thay quần áo cho em, sáng nay em lại nhìn anh, có phải thanh toán xong rồi không?"

"Không đúng." Anh suy nghĩ một chút, "Thật ra thì anh so với em còn kém hơn."

Thư Minh Yên: "??"

Ý anh là cô lợi dụng chuyện vừa rồi chiếm tiện nghi?

Dựa vào cái gì!

"Rõ ràng vừa rồi anh là người được lợi." Thư Minh Yên bất mãn phản bác, cô chịu thiệt hai lần được chưa?

Cô gần như không biết Mộ Du Trầm nữa, người đàn ông này sao có thể trơ trẽn như vậy?

Trong đôi mắt sâu thẳm của Mộ Du Trầm hiện lên một nụ cười nhẹ, anh vòng tay qua eo cô, kéo cô vào lòng, nhẹ giọng hỏi: "Em mệt? Vậy anh cũng giúp em nhé?"

Trong hơi thở có mùi hương của anh, Thư Minh Yên có chút mềm nhũn, cô cắn cắn môi dưới, hàm răng trắng nõn: "Em không cần anh giúp."

"Thật sao?" Mộ Du Trầm cúi đầu tiến tới hôn cô, nhưng Thư Minh Yên ngượng ngùng tránh ra, "Đã đến giờ chúng ta ra ngoài rồi."

Lúc vừa rồi cô nhìn đã gần mười giờ, cô còn chưa trang điểm thay váy cưới.

Cuối cùng Mộ Du Trầm cũng buông cô ra, tùy ý véo mặt cô: "Vậy thì đi thôi."

...

Để tiết kiệm thời gian, chuyên gia trang điểm đã trang điểm cho Thư Minh Yên trong một chiếc xe bảo mẫu rộng rãi, bữa sáng cũng được giải quyết trong xe.

Đến cơ sở chụp ảnh trong nhà lớn nhất thành phố Đồng, Thư Minh Yên thay váy cưới và chụp ảnh cưới bên trong với Mộ Du Trầm trước.

Đây là công viên giải trí trong nhà, bình thường có rất nhiều cặp đôi đến chụp ảnh, một số trang bìa tạp chí người mẫu nổi tiếng cũng sẽ đến đây chụp ảnh, hôm nay Mộ Du Trầm trực tiếp bao trọn, không còn ai khác.

Nhiếp ảnh gia nói chuyện hài hước, người dễ lo lắng trước ống kính là Thư Minh Yên, cũng dần dần được thả lỏng.

Trong giờ nghỉ giải lao, nhiếp ảnh gia đã cho Mộ Du Trầm và Thư Minh Yên xem hai bộ ảnh vừa được chụp.

Nhiếp ảnh gia là một phụ nữ xinh đẹp rạng rỡ, có vẻ rất hài lòng với tác phẩm của mình, khi nói chuyện cô ấy luôn nở nụ cười: "Tôi đã chụp rất nhiều cặp đôi, hiếm có hiệu quả như hôm nay, hai người chỉ chụp một lần là đã giống như ảnh được chỉnh sửa, trở về không cần phải điều chỉnh, đứng cạnh nhau thực sự rất đẹp mắt!"

Mộ Du Trầm đi sang một bên để nghe điện thoại, Thư Minh Yên cảm thấy rất xấu hổ vì lời khen ngợi.

Nhiếp ảnh gia tiếp tục khen ngợi, rồi chuyển sang bức ảnh khác, thở dài: "Em có chút gì đó không được tự nhiên, lúc nhìn nhau trìu mến, chị thấy em không dám nhìn vào mắt chồng mình."

Nhiếp ảnh gia đưa máy ảnh qua, ra hiệu là bức ảnh này.

Trong bức ảnh, khi Mộ Du Trầm nhìn Thư Minh Yên, ánh mắt cô né tránh, không đón nhận ánh mắt của anh.

Thật ra Thư Minh Yên không sợ nhìn vào mắt Mộ Du Trầm, nhưng vì ánh mắt anh nhìn cô quá dịu dàng, khiến cô nhớ lại chuyện xảy ra lúc sáng.

Nhiếp ảnh gia nhận thấy cô có vẻ hơi ngại ngùng, liền cười vỗ vai cô an ủi: "Không sao, lát nữa chúng ta thử thêm vài lần nữa, có chị ở đây sẽ không sao đâu."

Việc quay chụp trong nhà cơ bản hoàn thành vào buổi chiều.

Chạng vạng tối, họ ra bãi biển chụp ảnh hoàng hôn, đến tối họ cũng chụp cảnh đường phố, kéo dài đến hơn chín giờ tối.

Thư Minh Yên lên xe thay chiếc váy cưới trên người, khi cô xuống xe, nhiếp ảnh gia và nhân viên đang thu dọn thiết bị tại hiện trường.

Sau một ngày chạy ngược xuôi, mọi người rất hòa thuận với nhau.

Thư Minh Yên nói mời mọi người đi ăn tối, nhiếp ảnh gia lại cười từ chối: "Không được, tụi chị phải gấp rút trở về Trường Hoàn, ngày mai còn có một buổi chụp nữa."

"Mọi người đến từ Trường Hoàn, vậy phải cách thành phố Đồng một khoảng." Thư Minh Yên có chút áy náy, "Buổi sáng em tới muộn, nếu không đã không muộn như vậy, thật xin lỗi."

Nhiếp ảnh gia cười nói: "Không có việc gì, chị thích chụp cảnh ban đêm, lần này vừa vặn."

Cô ấy quay đầu nhìn lại, cười càng tươi hơn: "Chồng chị đến đón chị rồi."

Thư Minh Yên quay đầu lại, nhìn thấy một chiếc Maybach đang lái tới.

Cửa sau mở ra, một người đàn ông cao lớn đẹp trai bước xuống, khi nhìn thấy Mộ Du Trầm, trong mắt anh ta lóe lên một tia kinh ngạc.

Mộ Du Trầm cũng sững người một lúc, bình tĩnh bước tới, đưa tay ra: "Doãn tổng, thật trùng hợp."

Hai người lịch sự bắt tay, Doãn Toại nửa đùa nửa thật: "Hóa ra người bắt vợ tôi đợi đến hơn mười giờ hôm nay mới chậm rì rì bắt đầu chụp ảnh cưới chính là Mộ tổng đây."

Mộ Du Trầm cười nhạt gật đầu: "Xin lỗi, có chút bận."

"Lý sự."

Thư Minh Yên ở một bên quan sát, luôn cảm thấy hai người này tuy rằng nói chuyện rất khách khí, nhưng lại có một loại cảm giác xa cách kỳ lạ.

Cô đang đoán danh tính của đối phương, Mộ Du Trầm quay đầu lại giới thiệu với cô: "Doãn tổng của tập đoàn Quân Tứ, anh của Doãn Mặc."

Vậy không phải là ông chủ lớn phía sau《 Trục Lộc Xuân Thu 》sao, cũng là ông chủ hiện tại của cô.

Thư Minh Yên vội vàng chào hỏi: "Doãn tổng."

Doãn Toại lịch sự gật đầu, nói với Mộ Du Trầm: "Tôi còn có việc phải làm, vợ chồng tôi đi trước."

Anh ta cầm lấy máy quay phim của Khương Ngâm, đưa cô ấy vào xe.

Trước khi đi, Khương Ngâm hạ cửa sổ xe xuống và vẫy tay với Thư Minh Yên: "Qua mấy ngày nữa chọn ảnh cưới, đến lúc đó chị sẽ gửi ảnh trực tiếp cho em trên WeChat, em không cần phải đến công ty của tụi chị. Nếu có bất kỳ ý kiến nào, chúng ta cũng có thể liên hệ trực tiếp trên WeChat."

Cô ấy rất nhiệt tình, hoàn toàn không quan tâm đến việc Doãn Toại và Mộ Du Trầm là đối thủ trong kinh doanh, chỉ quan tâm đến công việc của chính mình.

Thư Minh Yên đáp lại bằng một nụ cười, cảm ơn cô ấy.

Khương Ngâm vẫy tay, cửa sổ kéo lên, chiếc xe dần dần lái đi xa.

Tàu xế đến đón Mộ Du Trầm và Thư Minh Yên cũng đã đến, hai người lên xe, Mộ Du Trầm hỏi cô: "Chúng ta đi ăn trước đi, em muốn ăn gì?"

Thư Minh Yên có chút mệt mỏi, dựa vào trên ghế dựa không muốn động, ăn cơm cũng không để ý lắm: "Cái gì cũng được."

Mộ Du Trầm nói với tài xế tên của nhà hàng.

Thư Minh Yên vừa nghĩ đến, nhấp vào Weibo và tìm kiếm tên của Khương Ngâm, thấy cô ấy là một nhiếp ảnh gia rất có quyền lực trong ngành thời trang, với hơn 20 triệu người theo dõi trên Weibo.

Cô quay đầu lại hỏi Mộ Du Trầm: "Nhiếp ảnh gia hôm nay là anh tìm, sáng sớm anh đã biết thân phận của cô ấy rồi?"

Mộ Du Trầm lắc đầu: "Anh không biết, anh bảo thư ký Khâu đi tìm nhiếp ảnh gia."

Thư Minh Yên khó hiểu: "Anh và Doãn Toại là đối thủ cạnh tranh, chẳng lẽ không nghiên cứu lẫn nhau sao? Sao đến vợ anh ta là ai anh cũng không biết."

Mộ Du Trầm cười: "Ngay cả khi nghiên cứu đối thủ của mình, anh cũng sẽ không đến mức hỏi về vợ của người khác."

Thư Minh Yên nghĩ lại cũng đúng, Mộ Du Trầm hành sự một cách công khai trên cả tuyệt vời, anh sẽ không làm chuyện tọc mạch đời tư của người khác như vậy.

Khương Ngâm là người ngoài cuộc, không liên quan gì đến việc kinh doanh của anh, cho nên anh càng không thèm để ý.

Trong đầu Thư Minh Yên lại hiện lên một nghi vấn: "Vị Doãn tổng kia, anh ta biết em ở trong đoàn làm phim 《 Trục Lộc Xuân Thu 》 không?"

Mộ Du Trầm dựa vào lưng ghế, nhắm mắt lại: "Biết."

Ngay khi Thư Minh Yên chuẩn bị đặt câu hỏi, lại nhớ tới vì chuyện của Bạch Đường và Cơ Trạch Dương, Mộ Du Trầm đã cài người nào đó trong đoàn phim để bảo vệ cô.

Theo mối quan hệ nhạy cảm giữa anh và Doãn Toại, Mộ Du Trầm đáng lẽ phải chào hỏi bên kia trước khi làm một việc như vậy.

Nói đến thật xấu hổ, Doãn Toại và Doãn Mặc là anh em, Mộ Du Trầm và Doãn Mặc có mối quan hệ tốt như vậy, nhưng với Doãn Toại lại quá cứng nhắc.

Nhưng không có cách nào, ai bảo Tinh Đồ và Diệu Khởi trong ngành điện ảnh không phân cao thấp chứ.

Mối quan hệ giữa Thư Minh Yên và Mộ Du Trầm trước đây tương đối xa cách nên cô không nghĩ nhiều như vậy, nhưng bây giờ đột nhiên có chút rối rắm, cô mím môi dưới, thấp giọng hỏi: "Có phải anh không vui khi em tham gia đoàn làm phim《 Trục Lộc Xuân Thu 》 không?"

Màn đêm hạ xuống, trong khoang xe tối đen, Mộ Du Trầm mở mắt ra.

Anh nghiêng đầu nhìn gương mặt yên tĩnh của cô gái dưới ánh đèn yếu ớt, nhếch khóe môi: "Em đang nghĩ gì vậy?"

"Doãn Toại và anh có cạnh tranh, nhưng tụi anh không có thù hằn cá nhân. Bỏ qua mối quan hệ giữa Tinh Đồ và Diệu Khởi, Mộ thị cũng đã hợp tác với tập đoàn Quân Tứ trong các hoạt động kinh doanh khác. Trên thương trường, lợi nhuận là trên hết, có nhiều thứ không phải là đen thì là trắng."

Anh ngồi thẳng người, "《 Trục Lộc Xuân Thu 》là một kịch bản hay, lại do đạo diễn Quách quay, có thể gia nhập đoàn làm phim kia sẽ có lợi cho sự nghiệp phát triển sau này của em."

"Nhưng khi em nói với anh về việc tham gia đoàn phim, mất một ngày một đêm anh mới trả lời WeChat của em."

Nhắc đến điều này, nét mặt của Mộ Du Trầm hơi đông cứng lại.

Vào thời điểm đó, Diệu Khởi có một dự án rất tốt dưới quyền của anh, anh vốn muốn cô làm biên kịch.

Ai ngờ anh vừa mới an bài xong, cô lại nói với anh đi làm trợ lý biên kịch trong 《 Trục Lộc Xuân Thu 》.

Tất nhiên Mộ Du Trầm biết, anh đã sắp xếp cho cô một tương lai tốt đẹp, nhưng công việc còn lại là do cô giành được nên nó mang một ý nghĩa khác.

Vì vậy, cuối cùng sau khi cân nhắc rất nhiều, anh đã để cô đi.

Chuyện đã qua, Mộ Du Trầm cũng không cần cho cô biết: "Lúc đó anh đang đi công tác, khá bận rộn nên không có thời gian đọc tin nhắn, cho nên trả lời muộn."

Thư Minh Yên gật đầu, không tiếp tục nói chuyện.

Dù sao bộ phim của cô sẽ kết thúc trong một thời gian nữa, trước đây cô chưa bao giờ nghĩ đến việc kết hôn với Mộ Du Trầm, sau này chú ý chút là được.

"Chụp ảnh cưới xong rồi, khi nào thì anh về An Cầm?" Thư Minh Yên lại tùy ý hỏi anh.

Mộ Du Trầm liếc nhìn đồng hồ: "Sau bữa ăn này với em, anh sẽ ra sân bay."

Thư Minh Yên vốn tùy ý hỏi, nghe được đáp án lại có chút sững sờ: "Đêm nay? Gấp như vậy sao?"

Cô nghĩ rằng Mộ Du Trầm sẽ rời đi nhiều lắm vào sáng mai.

"Không muốn xa anh?" Mộ Du Trầm hơi híp đôi mắt đẹp lại, ghé sát vào cô, "Bây giờ em nói muốn anh ở lại với em, ngày mai anh sẽ cân nhắc việc ở lại hay rời đi."

*****

Editor: Ờm thì... có còn hơn không mà mọi người, quan hệ hai người họ đã tiến thêm một bước rồi, nói chứ đảm bảo thịt sẽ có ở chương 42 nghen, không có dòng chữ đáng ghét "Sáng hôm sau" đâu nè, tuy không được hẳn thịt nhưng có nước cốt cũng okela nhắm😉

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play