Edit+beta: LQNN203

Thư gia có một sân nhỏ vuông vức, khi còn sống, ông nội thích trồng một số loại hoa và cây, trong sân luôn tràn ngập sức sống.

Bây giờ không có ai sống, Thư Minh Yên chỉ thỉnh thoảng đến dọn dẹp một lần, lần cuối cùng cô đến dọn dẹp là một năm trước.

Hiện tại sân hoàn toàn bỏ hoang, cỏ mọc um tùm, dưới nền phủ một lớp rêu xanh.

Xe lái vào trong sân, dừng ngay trước cửa nhà, Thư Minh Yên và Mộ Du Trầm xuống xe, đứng cạnh nhau dưới mái hiên.

Mưa dưới mái hiên tạo thành những cột nước không ngừng.

Thư Minh Yên nhón chân chạm vào phía trên cửa sổ vài lần, nhưng bởi vì chiều cao của cô, chạm mấy lần cũng không được, vì vậy cô nói với Mộ Du Trầm bên cạnh: "Chìa khóa ở trên đó."

Mộ Du Trầm đưa tay chạm vào, tìm thấy một chiếc hộp gỗ nhỏ trong khe hở sau cửa sổ.

Chiếc hộp mở ra, chìa khóa ở bên trong, hơi gỉ.

Mộ Du Trầm nghiền ngẫm rất lâu trước cửa.

Thư Minh Yên quyết định tìm một người hàng xóm mượn một công cụ, khi phá khóa, cánh cửa cuối cùng cũng mở ra.

Căn nhà trống trải, rất ít đồ đạc.

Trước khi ông nội qua đời, khi quyết định giao phó cô cho Mộ gia, ông đã bán tất cả những gì có thể bán được.

Mộ Du Trầm nhìn thấy chiếc bàn ở giữa phòng chính, nhớ lại một số chuyện trong quá khứ: "Lần đầu tiên nhìn thấy em, em trốn ở trong, tôi vất vả mới dỗ em ra ngoài được."

Thư Minh Yên có chút ngượng ngùng: "Lúc ấy nghe nói phải ở nhà người khác, cháu rất sợ."

Từ khóe mắt cô nhìn thấy chiếc áo sơ mi ướt sũng nước của Mộ Du Trầm và những ngọn tóc vẫn còn nhỏ nước, cô đẩy cửa phòng ngủ của mình ra: "Ở đây có quần áo, chú có thể thay."

Mộ Du Trầm đi theo cô vào, là một phòng ngủ rất nhỏ, đồ đạc được phủ một lớp vải chống bụi.

Thư Minh Yên mở tủ và lấy ra một chiếc túi chân không, trong đó có hai bộ quần áo, một bộ cho nam và một bộ cho nữ.

Cô đưa bộ đồ của nam: "Ngày giỗ của ba mẹ cháu là vào mùa mưa, cháu luôn sợ mình sẽ không thể rời khỏi thị trấn khi trời mưa. Sau khi mười tám tuổi, chính Mộ Tri Diễn là người đi cùng cháu đến Giá huyện, bộ đồ này là cháu mua chuẩn bị cho Mộ Tri Diễn, không biết chú mặc có vừa hay không."

Mộ Du Trầm nhíu mày thật sâu nhìn bộ đồ trong tay cô, quai hàm căng thẳng, không nhận.

Tất cả niềm vui ban đầu của anh đã biến thành sự thù địch khi anh nhìn thấy bộ đồ mà Thư Minh Yên đã chuẩn bị.

Thư Minh Yên nhìn vào bộ quần áo trong tay, sau đó nhìn Mộ Du Trầm đang im lặng: "Chú không mặc quần áo người khác mặc? Cái này là đồ mới, Mộ Tri Diễn chưa bao giờ đến đây. Thực ra anh ấy chỉ đến nghĩa trang một lần với cháu, liền không bao giờ tới nữa, đại thiếu gia người ta nghĩ nơi đó không may mắn. Sau đó mỗi năm khi anh ấy đến đây, anh ấy sẽ tự mình đi chơi ngay khi đến Giá huyện, chờ cháu cúng bái xong lại cùng nhau trở về An Cầm."

Vẻ mặt Mộ Du Trầm càng tối sầm lại: "Sao tôi chưa từng nghe em nói?"

Mỗi lần hai người họ thân thiết đến Giá huyện, anh không bao giờ nghĩ mọi chuyện sẽ như thế này.

Thư Minh Yên khẽ mỉm cười: "Cháu nói cái này để làm gì, cháu cũng không có gì quá ủy khuất, trong lòng cháu biết, anh ấy có thể cùng cháu đi Giá huyện là đã tốt rồi, vốn dĩ cũng không có nghĩa vụ cùng cháu cúng bái ba mẹ cháu."

"Chú thật sự không muốn đi thay sao? Vậy được rồi." Thư Minh Yên đang muốn đem quần áo thu về, thì một bàn tay vươn đến lấy quần áo đi.

Thư Minh Yên vội vàng nói: "Vậy chú thay đồ đi, cháu ra ngoài trước."

Nhân tiện cô đóng cửa lại.

Vừa đi đến phòng khách, Thư Minh Yên liền nghe thấy ngoài cửa có người hô: "Minh Yên về rồi à?"

Cô nghe thấy tiếng động liền đi tới cửa nhà, dì Bạch hàng xóm ngoài cửa cầm ô đi tới, nhìn thấy Thư Minh Yên liền tăng tốc: "Vừa rồi dì đang đứng ở lầu hai nhà dì, nhìn thấy trong sân của cháu đậu một chiếc xe, cho nên đoán chính là cháu trở về, bèn tới xem một chút."

"Cháu về cúng bái ba mẹ, kết quả gặp trời mưa to, nên trở về trú." Ngoài trời mưa to, Thư Minh Yên mời người vào nhà, "Nhà còn chưa dọn, lại không có chỗ ngồi, dì Bạch đừng chê ạ."

"Âyda, có gì đâu, chúng ta đứng nói chuyện là được." Dì Bạch khép ô lại nhìn xung quanh, "Ở đây không còn gì nữa, cháu có thể ở sao? Hay là đến nhà dì đi."

"Bây giờ mới là buổi chiều, nên cháu cũng không nhất định muốn ở đây. Nếu tạnh mưa, cháu định đi làm luôn."

Dì Bạch xua tay: "Đừng nghĩ nữa, một lát nữa bão sẽ giảm được sao? Đêm nay nhất định cháu sẽ ở lại đây. Sáng mai cháu có thể đi hay không cũng khó nói."

Trong lòng Thư Minh Yên cũng biết, nhưng vẫn là ôm lấy một tia hy vọng cuối cùng.

Dì Bạch nói: "Cháu ở chỗ này nhóm lửa nấu cơm cũng không có, buổi tối ăn cái gì, tốt nhất qua nhà dì ở đi, Bạch Đường cả năm không trở về, phòng của con bé luôn để trống."

Cánh cửa phòng của Thư Minh Yên mở ra từ bên trong, Mộ Du Trầm bước ra ngoài.

Anh mặc bộ quần áo sạch sẽ, áo trắng và quần đen, cả người nhìn qua khá sảng khoái.

Thư Minh Yên không biết kích cỡ của Mộ Tri Diễn, lúc trước khi cô mua cho mình, cô đã mua thêm một bộ để đề phòng, nhưng cô không ngờ rằng Mộ Du Trầm sẽ mặc vừa.

Dì Bạch trong nháy mắt quên mất mình định nói cái gì, ngơ ngác nhìn người đàn ông cao lớn tuấn tú.

Anh chậm rãi đi tới, dáng người cao thẳng, khí thế phi phàm, lúc dì Bạch nhìn sang, anh khẽ gật đầu biểu thị đáp lại.

Thư Minh Yên vội vàng giới thiệu với Mộ Du Trầm: "Đây là dì Bạch hàng xóm, khi cháu còn nhỏ có mối quan hệ rất tốt với chị Đường của nhà dì Bạch."

Cô lại giới thiệu với dì Bạch, "Dì, anh ấy là-"

Đứng trước Thư Minh Yên, Mộ Du Trầm chủ động nói: "Xin chào, cháu là Mộ Du Trầm, chồng của Minh Yên."

Dì Bạch sững sờ, không thể tin nhìn Thư Minh Yên: "Cháu kết hôn rồi à? Chuyện xảy ra khi nào?"

"Vừa lãnh chứng ạ." Thư Minh Yên cố nén thẹn thùng, ngoan ngoãn trả lời.

Dì Bạch hiểu ý cười: "Đưa con rể mới trở về nhận người nhà, rất tốt."

Sau đó lại thở dài, "Nếu như Bạch Đường của dì có thể ngoan ngoãn như cháu, sớm lập gia đình, dì liền an tâm rồi."

Kể từ khi Thư Minh Yên chuyển đến Mộ gia, cô rất ít khi quay lại và cũng ít tiếp xúc với những người ở đây hơn.

Cô hỏi: "Chị Đường bây giờ đang làm gì ạ, còn khiêu vũ không? Cháu nhớ rõ khi còn bé chị ấy thích khiêu vũ nhất, mấy năm này trở về cháu cũng chưa từng gặp chị ấy, cũng chưa hỏi qua."

Dì Bạch xua tay: "Đừng nói nữa, đã ngừng khiêu vũ từ lâu rồi, ba con bé mấy năm trước đi đánh bạc, trong nhà thua sạch, nợ nần chồng chất. Đừng nói là khiêu vũ, thậm chí tiền học đại học của Bạch Đường đều là tiền vay, sau đó may mắn được chọn làm diễn viên, hai ngày trước nó đột nhiên gọi cho dì, nói rằng đã nhận một vai diễn rất tốt, nếu diễn tốt có thể sẽ hết khổ."

Thư Minh Yên suy nghĩ một chút, sau đó lấy điện thoại di động ra: "Dì, dì cho cháu số điện thoại của chị Đường đi, lúc cháu đi không lưu thông tin liên lạc của chị ấy, thỉnh thoảng quay lại không thấy chị ấy đâu, nhiều năm không nói chuyện với chị ấy rồi."

"Được." Dì Bạch tìm số điện thoại di động đưa cho cô, "ID WeChat của con bé cũng giống như vậy, cháu có thể thêm WeChat của con bé."

Lại tán gẫu thêm vài câu, dì Bạch nói: "Được rồi, vậy hai cháu dọn dẹp trước đi, có cần gì thì nói với dì. Lần này bão lớn, phải đóng cửa lớn và cửa sổ vào."

Thư Minh Yên: "Cháu biết rồi dì, trên đường dì đi chậm một chút, cẩn thận đường trơn."

Đưa dì Bạch đi, thấy gió càng lúc càng lớn, Thư Minh Yên liền đóng cửa lại, khóa từ bên trong.

Cô tìm thấy cây chổi, định quét một lượt sàn nhà, nhưng vừa cầm lên, Mộ Du Trầm đã cầm lấy: "Để tôi quét."

Thư Minh Yên đứng tại chỗ, nhìn hình ảnh anh cúi người nghiêm túc quét sàn, cảm thấy có chút không chân thực.

Không biết tại sao, cô phá lên cười.

Mộ Du Trầm quay đầu lại: "Em cười cái gì?"

"Không có gì, cháu chỉ cảm thấy chú và đồ vật trong tay không thích hợp." Tay của anh sinh ra không phải là để làm chuyện này.

Mộ Du Trầm nhìn cây chổi trong tay, khẽ nhướng mày: "Em nói như thể lần đầu tiên nhìn thấy tôi làm việc này vậy."

Thư Minh Yên mỉm cười hơi giật mình.

Đây chắc chắn không phải là lần đầu tiên anh làm công việc này.

Trong vài tháng kia tài chính của tập đoàn Mộ thị gặp vấn đề, tất cả những người làm trong nhà đều bị sa thải, thậm chí nhà cũ cũng đã được lên kế hoạch bán.

Khi đó Mộ Du Trầm đưa theo cô, Mộ Du Vãn và Mộ Dữu đi làm trong nhà vệ sinh.

Bản thân anh vẫn là một sinh viên, nhưng lại gánh vác mọi thứ trên vai.

Anh nói với mọi người rằng miễn là có tay có chân, không có trở ngại nào mà không thể vượt qua.

Có anh trong Mộ gia, Thư Minh Yên bất cứ lúc nào cũng có thể cảm thấy yên tâm.

Mặc dù đôi khi cô sợ sự uy nghiêm của anh, nhưng Thư Minh Yên phải thừa nhận rằng trong những năm qua, anh đã trở thành trụ cột trong lòng cô.

Nhìn bóng lưng người đang cúi người quét sàn trước mặt, cô đột nhiên hỏi: "Mộ Du Trầm, chú có bao giờ thấy mệt không?"

Mộ Du Trầm dừng lại một lúc, quay người lại.

Thư Minh Yên chậm rãi đi tới, suy nghĩ một chút, rất nghiêm túc nói với anh: "Chúng ta là vợ chồng, tương lai cùng chung hoạn nạn, sau này nếu như chú rất mệt mỏi hoặc gặp phải chuyện không vui, có thể nói cho cháu biết, cháu có thể chia sẻ với chú."

"Em giúp tôi chia sẻ?" Mộ Vũ Trầm cân nhắc lời nói của cô, nhướng mày, "Chia sẻ thế nào?"

Thư Minh Yên nghẹn lời khi được hỏi, cô chỉ nói điều này một cách bốc đồng mà không suy nghĩ gì cả.

Sau khi suy nghĩ một lúc, cô nói: "Cháu có thể là người lắng nghe, có lẽ cháu có thể đưa ra ý tưởng giúp chú."

Đôi mắt cô trong veo và xinh đẹp, sáng ngời nhìn chằm chằm, vẻ ngoài nghiêm túc của cô trông thật ngây thơ và dễ thương.

Mộ Du Trầm nghịch cây chổi, hơi cúi xuống, áp sát khuôn mặt thanh tú của cô: "Hay là, tôi dạy em một cách để giúp tôi chia sẻ gánh nặng nhé?"

Thư Minh Yên: "?"

"Sau này tôi gặp chuyện không vui-" Anh hơi cong ngón trỏ, mấp máy môi: "Em tới hôn tôi một cái đi, tôi được an ủi như vậy, sẽ không khó chịu nữa."

Thư Minh Yên: "??"

Anh không phải nghiêm túc đó chứ?

Giống như trêu chọc một đứa trẻ ba tuổi, đang đùa cô?

Thư Minh Yên chưa từng đối phó loại tình huống này, tim đập lỡ hai nhịp, cố gắng giữ bình tĩnh: "Cái đó, cháu đi lau bàn."

Cô xoay người muốn rời đi, nhưng cổ tay bị một bàn tay cường tráng của anh nắm lấy, hơi dùng sức liền bị kéo lại.

Mộ Du Trầm ở rất gần cô, cơ thể cô được bao bọc bởi hormone.

Lông mi Thư Minh Yên run rẩy, hơi thở tràn ngập mùi hương của anh, khiến người ta mê muội.

Mộ Du Trầm nhìn cô, mái tóc buông xõa trước trán vẫn còn vương chút hơi nước, đôi mắt đen như mực trong veo đặc biệt sâu thẳm.

Anh ngước mắt, hơi cúi đầu, đưa đôi môi mỏng đến gần cô, thanh âm lười biếng quyến rũ: "Nông Nông, hôn được không?"

Thư Minh Yên sững sờ tại chỗ, ánh mắt không tự chủ được nhìn vào môi Mộ Du Trầm.

Hình dáng đôi môi của anh rất đẹp, không dày cũng không mỏng, màu hồng nhạt, lúc này khóe môi có một đường cong nhàn nhạt hướng lên trên, khiến hai cánh môi càng thêm gợi cảm quyến rũ.

Cô nhớ lại cảnh Mộ Du Trầm bất ngờ hôn cô trong phòng riêng của quán ếch trâu vào buổi trưa.

Trong sự bàng hoàng, đôi môi của họ ngày càng gần hơn.

Hơi thở quanh quẩn, bánh răng mơ hồ trong không khí chậm rãi xoay tròn, có chút lên men.

Tim Thư Minh Yên nhảy lên, hai mắt mở to.

Cằm cô bị đầu ngón tay của người đàn ông nâng lên, khuôn mặt thanh tú bị ép phải ngẩng lên.

Ngẩng đầu nhìn theo đường quai hàm trơn bóng đẹp đẽ của người đàn ông, độ cong của đôi môi càng lộ rõ, khi hai cánh môi mỏng khẽ chạm vào nhau, truyền đến một giọng nói ngọt ngào: "Em không từ chối, tôi coi như em đồng ý."

Giọng của anh hơi khàn, từng chữ đều xuyên thấu màng nhĩ, máu chảy khắp người, Thư Minh Yên tựa hồ mê muội quên phản ứng.

Dường như không mong đợi cô trả lời, đôi môi của người đàn ông ngập ngừng di chuyển gần hơn.

Đôi môi chạm vào nhau, xúc cảm vừa ấm vừa mềm, Thư Minh Yên vẫn mở mắt, hàng mi dày và mảnh khẽ run.

Cô như đông cứng tại chỗ, tròng mắt đảo vài vòng, mí mắt hơi rũ xuống, ánh mắt rơi vào sống mũi thẳng tắp của anh.

Mộ Dục Trầm không làm động tác dư thừa khác, sau khi hôn nhẹ cô xong, anh rất kiềm chế buông cô ra.

Thấy vẻ mặt ngây ngốc của cô, đôi môi anh đào khẽ mấp máy, tựa hồ đang hồi tưởng, anh lười biếng cười nói: "Thế nào, có khác với trải nghiệm nụ hôn lúc trưa không?"

"Em thích như vừa rồi hay là-" Mộ Du Trầm nhếch môi trêu chọc, bắt chước động tác lúc trưa, gõ nhẹ vào môi cô, "Như này?"

Động chạm quen thuộc khiến Thư Minh Yên chợt nhận ra mình vừa bị trêu chọc.

Vừa xấu hổ vừa quẫn bách, hai má cô lập tức đỏ bừng, cô tức giận đẩy anh: "Mộ Du Trầm, sao chú lại bắt nạt người ta!"

Trước đây trước mặt Mộ Tri Diễn luôn thấy cô rất khác, cô sẽ tức giận, sẽ bất ngờ dùng chân đá vào bắp chân của Mộ Tri Diễn như một con mèo xù lông.

Mộ Du Trầm không biết mối quan hệ của cô với Mộ Tri Diễn như thế nào, nhưng vào thời điểm đó, trong mắt anh, họ giống như một cặp đôi đang tán tỉnh nhau.

Trước mặt Mộ Tri Diễn, cô sẽ cười sẽ mắng, đá và đá, cảm xúc phong phú.

Nhưng mỗi lần nhìn thấy anh, Thư Minh Yên đều ngoan ngoãn nghe lời, rụt rè gọi anh là "chú nhỏ", xem anh như là trưởng bối kính nhi viễn chi.

Cô luôn im lặng, ngoan ngoãn, kiềm chế mọi sự nóng nảy của mình đối với anh.

Đây là lần đầu tiên Mộ Du Trầm nhìn thấy cô lộ ra một chút bản chất thật của mình trước mặt anh, giống như đang tức giận, lại có chút giống như đang làm nũng.

Anh chưa từng thấy Thư Minh Yên làm nũng trước mặt Mộ Tri Diễn bao giờ, mặt đỏ bừng, ánh mắt né tránh, có vẻ hơi ngại ngùng.

Trong lòng Mộ Du Trầm có sự mềm mại, từ đáy mắt đen như mực hiện lên một tia sáng dịu dàng như sao, thấm đẫm nụ cười tinh xảo.

Cảm xúc của anh giãn ra, có một loại niềm vui không thể che giấu.

Một lúc sau, nụ cười ẩn hiện trong đáy mắt, cảm xúc trào dâng trong đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông, anh bắt đầu không hài lòng với nụ hôn nhẹ vừa rồi.

Cánh cửa dục vọng vì thế được mở ra, anh còn muốn nhiều hơn nữa.

Duỗi cánh tay dài ra, Mộ Du Trầm ôm lấy eo cô, tay còn lại giữ lấy đôi tay không an phận của cô.

Cây chổi trong tay lập tức rơi xuống đất, "cạch" một tiếng.

Căn nhà hoàn toàn im lặng, chỉ có tiếng mưa bên ngoài vẫn chưa tạnh.

Thư Minh Yên bị anh giam trong ngực, không thể động đậy, ánh mắt anh âm u như chim ưng, giống như thợ săn thu lưới.

Hai người áp sát vào nhau, xuyên qua lớp vải mỏng, cô có thể cảm nhận được lồng ngực rộng lớn rắn chắc của anh, cùng với tiếng tim đập mạnh mẽ của anh, hết lần này đến lần khác đập vào đầu trái tim cô, khiến trái tim cô cùng anh đập loạn nhịp.

Hít thở mùi rêu sồi quen thuộc trên người anh, Thư Minh Yên cảm thấy không khí xung quanh trở nên loãng hơn, gần như thiếu dưỡng khí.

Cô càng vùng vẫy, Mộ Du Trầm càng ôm cô chặt hơn, với ham muốn chiếm hữu mãnh liệt, ý tứ tràn đầy bá đạo và xâm lược.

Giọng anh khàn khàn như chứa cát sỏi: "Nông Nông, chuyện vợ chồng có thể làm còn hơn cả nụ hôn vừa rồi."

Yết hầu người đàn ông khẽ di chuyển, môi anh lại di chuyển về phía cô.

"Rầm rầm rầm"

Một loạt tiếng gõ cửa vang lên, Thư Minh Yên sợ tới mức tim suýt nhảy ra khỏi cổ họng.

Dì Bạch ở bên ngoài hô to: "Minh Yên, dì mang đồ ăn tới cho hai đứa, cháu mở cửa lấy này."

"Vâng, đến đây ạ!" Thư Minh Yên nhanh chóng đẩy Mộ Du Trầm ra, vô cớ cảm thấy xấu hổ vì bị bắt quả tang yêu đương vụng trộm.

Cô vuốt lại mái tóc rối bù, nhìn lại quần áo mình, lúc này mới chạy ra mở cửa.

Dì Bạch đứng che ô ngoài cửa, trên tay cầm một túi nhựa.

Mưa to đến nỗi vai bà ướt đẫm vì mưa.

Thư Minh Yên mời bà vào, dì Bạch đưa túi đồ, liếc nhìn sàn nhà đã được quét một nửa trong phòng: "Dì không vào đâu, hai đứa tranh thủ dọn dẹp đi, đây là đồ ăn và đồ vệ sinh cá nhân, đêm nay nhất định là không đi được, những thứ này các cháu cần dùng đến."

"Cảm ơn dì." Thư Minh Yên cảm kích nhận lấy, nhìn cành cây bên ngoài bị gió to thôi gãy rơi xuống đất, cô nói với dì Bạch: "Mưa gió lớn quá, chạy tới chạy lui không an toàn, dì không cần đưa đồ cho chúng cháu nữa đâu ạ, dì về nhà nghỉ ngơi đi, yên tâm, chúng cháu không sao."

Dì Bạch đáp, cầm ô bất chấp mưa gió rời đi.

Nhìn bóng lưng biến mất, Thư Minh Yên lại đóng cửa lại, nhìn đồ vật trong tay, trong lòng rất cảm động: "Thời tiết xấu như vậy, làm khó dì Bạch vẫn nghĩ đến chúng ta."

Trong đó có đủ loại đồ vệ sinh cá nhân, còn có một số món ăn của nông trại.

Thư Minh Yên liếc nhìn Mộ Du Trầm, rồi nhớ lại chuyện vừa xảy ra.

Nếu không phải dì Bạch tới, không biết hai người bọn họ sẽ đi đến bước nào.

Bây giờ bị cắt ngang, bầu không khí ngượng nghịu không thể tả.

Cô không dám nhìn biểu cảm của Mộ Du Trầm, chỉ vào đồ đạc trong tay: "Cháu vào phòng thu dọn."

Rồi cô vội vã vào phòng ngủ đóng cửa lại.

Tựa lưng vào cửa, cô trấn tĩnh lại trái tim đang đập loạn nhịp, cảnh tượng vừa rồi vẫn còn hiện rõ trong tâm trí cô, cô bị Mộ Du Trầm giam giữ, tình hình gần như mất kiểm soát.

Mộ Du Trầm luôn điềm tĩnh, trầm ổn, tao nhã thong dong, cô chưa bao giờ thấy anh như một con sói đói như vừa rồi.

Có hơi xa lạ, cũng khiến cô bị sốc.

Nhưng sau khi cố gắng bình tĩnh lại, Thư Minh Yên có thể hiểu được.

Cô và Mộ Du Trầm đã kết hôn, đã là vợ chồng thì không có gì anh không làm được.

Ánh mắt Thư Minh Yên rơi xuống chiếc giường đơn mà cô vẫn luôn trốn tránh và không thực sự muốn phô trương.

Giường quá hẹp, cô và Mộ Du Trầm ngủ, sợ là phải áp sát vào nhau.

Thư Minh Yên lại đưa mắt ra ngoài cửa sổ.

Với thời tiết chết tiệt này, tối nay hai người nhất định phải ở lại đây, cái gì nên đến thì đến.

Vốn định chiều nay bay về thành phố Đồng, nhưng bây giờ chỉ có thể đổi vé.

Cô hít một hơi thật sâu, lấy điện thoại di động và gọi cho đoàn phim bên kia để giải thích tình hình.

Sau cuộc gọi, cô nhìn chiếc giường dựa vào tường trong phòng. Lưỡng lự một hồi, đến tủ lấy ra một bộ chăn ga đựng trong túi hút chân không.

Mộ Du Trầm dọn dẹp bên ngoài, khi anh mở cửa bước vào, Thư Minh Yên vừa mới dọn giường.

Cô quay đầu nhìn Mộ Du Trầm, sau đó lại nhìn về phía giường, cố gắng không nghĩ đến chuyện vừa rồi: "Giường hơi nhỏ, tối nay chỉ có thể miễn cưỡng một chút."

Mộ Du Trầm ừ một tiếng, vẻ mặt bình thường hỏi cô: "Đổi vé rồi?"

Thư Minh Yên gật đầu: "Đổi thành ngày mai."

Sau một hồi trò chuyện, cả hai cùng nhau dọn dẹp phòng ngủ và lau sạch mọi đồ đạc.

Cả buổi chiều trôi qua như vậy.

Buổi tối, bên ngoài mưa càng nặng hạt, gió mang theo mưa to, quất vào cửa kính như roi, cửa sổ cũ kỹ kêu kẽo kẹt.

Thư Minh Yên kiểm tra tin tức trên điện thoại di động, cơn bão dữ dội đang hoành hành, biển quảng cáo ở một số nơi bị gió thổi bay, suýt chút nữa khiến người ta bị thương.

Những cây non mới lớn lên một chút đã bị gãy giữa chừng hoặc bật gốc.

May mắn thay, có một nơi trú ẩn như vậy vào lúc này, nếu không hai người họ đã phải chịu dày vò rất nhiều trong xe.

Có đồ ăn do dì Bạch gửi đến, hơn nữa còn có đồ ăn vặt, hai người ăn một bữa tối đơn giản.

Khi Mộ Du Trầm đi tắm rửa, Thư Minh Yên đang ở trong phòng cầm điện thoại di động, đang buồn chán, Mộng Vi gửi cho cô một tin nhắn: 【 Quê em có bão không về được? 】

Thư Minh Yên:【 Vâng 】

Thư Minh Yên: 【 (Nước mắt trào ra).jpg 】

Mộng Vi: 【 (Sờ sờ đầu).jpg 】

Mộng Vi: 【 Yên tâm ở nhà, đừng ra ngoài. 】

Mộng Vi:【 Đúng rồi, nói cho em biết, vai Tây Thi cuối cùng đã được xác định, nghe nói hai ngày nữa sẽ tiến tổ. 】

Thư Minh Yên:【 Ai? 】

Mộng Vi:【 Người mới không có tác phẩm nổi bật.】

Thư Minh Yên:【 Hả? 】

Mộng Vi: 【 Nghe nói, chị chỉ nghe nói thôi, không biết thật giả: Cô ấy không ký hợp đồng với bất kỳ công ty nào, trước đó cũng từng đóng hai bộ phim ở một công ty nhỏ, nhưng lại đắc tội với tư bản, bị vùi trong tuyết, không lên sóng nên không ai biết đến cô ấy (Tin tức đàm tiếu nói, tư bản kia không theo đuổi được người ta cho nên thẹn quá hoá giận) 】

Thư Minh Yên: 【 Quá đáng sợ. 】

Thư Minh Yên: 【 Nhưng mà tình huống này, đạo diễn Quách sao lại dám dùng người? 】

Mộng Vi: 【Đạo diễn Quách có thể sợ cái này sao? Đằng sau đoàn phim của chúng ta là một công ty quản lý lớn đấy! 】

Mộng Vi: 【 Chủ yếu nhân vật này đạo diễn Quách lo lắng đã lâu, thật vất vả mới tìm được người vừa mắt. 】

Mộng Vi: 【 Đạo diễn Quách trước kia còn nói mời em thử vai, nhưng em không muốn, nói với chị rất lâu, muốn chị thuyết phục em thử xem. 】

Thư Minh Yên: 【(Đậu nành đổ mồ hôi).jpg】

Thư Minh Yên: 【 Em tự lượng sức mình. 】

Mộng Vi: 【 Ôi, Thư đại tài của chúng ta không có cơ hội thành ngôi sao, tương lai hãy cố gắng làm biên kịch.】

Mộng Vi: 【 Nhưng nếu như biên kịch trở nên nổi tiếng, cộng thêm khuôn mặt của em, độ nổi tiếng cũng không kém đâu.】

Thư Minh Yên:【Chuyện này nói sau. 】

Thư Minh Yên: 【(Gấu con chống cằm).jpg】

Mộng Vi: 【 Đạo diễn gọi chị, không nói chuyện với em nữa. 】

Thư Minh Yên: 【 Được, chị mau đi đi. 】

Thư Minh Yên cất điện thoại đi, nghĩ về những lời của Mộng Vi.

Nếu như Mộng Vi nói là thật, diễn viên kia quá khổ sở, theo đuổi không được liền bị vùi trong tuyết, đây là quy định Bá Vương gì?

Cô thở dài, nghĩ đến Thái Thạch Mậu, người nhất quyết ép cô uống rượu trong bữa tiệc tối.

Vào thời điểm đó, Thái Thạch Mậu đã đe dọa hỏi cô, cô còn muốn trở thành biên kịch trong tương lai hay không.

Xem ra loại chuyện này người đó làm rất nhiều, không biết có bao nhiêu cô gái bị anh ta bắt nạt.

Thư Minh Yên ôm đầu gối ngồi ở trên giường, dựa lưng vào tường, lắc đầu thở dài: "Nhà tư bản không có điểm tốt mà."

Mộ Du Trầm đẩy cửa bước ra.

Hai người nhìn nhau, anh hỏi: "Em vừa mới nói cái gì?"

Sống lưng Thư Minh Yên hơi cứng đờ, khát vọng sống sót mãnh liệt khiến cô nở nụ cười đoan chính: "Mộ tổng nhà chúng ta, là người ngoại lệ."

Cô vội vàng bò xuống giường, "Cháu đi tắm."

Chuồn ra khỏi phòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play