Kì thi chuyển lớp thoáng cái đã qua, trong vòng hai ngày tất cả mọi người trong đại viện đều biết chuyện gia đình Hứa Hiện có một cô con gái đứng nhất từ dưới lên, nói chính mình là hắc mã, trước 'Tàng Chuyết'.
Mọi người trong đại viện đều đem truyện này trở thành truyện cười, tất cả mọi người khi gặp Hứa Hiện đều cười nhạo Hứa Hiện, như vậy mới bằng lòng rời đi.
Lý Như Nguyệt cũng không tránh được việc bị mọi người giễu cợt, việc này còn truyền tới nhà máy của Lý Như Nguyệt, khiến cho bà cả ngày đều bị mọi người chê cười.
Lý Như Nguyệt về đến nhà nhìn thấy Hứa Hiện lại cảm thấy phiền lòng, thành tích không tốt lại còn dám học người khác nói mấy lời ngông cuồng, làm hại cả nhà bị mọi người trong đại viện nói ra nói vào.
Ngày hôm đó Lý Như Nguyệt cầm quần áo của Hứa Hiện thu dọn gọn gàng, muốn đưa Hứa Hiện trở về quê nghỉ hè.
Lúc Hứa Hiện biết được tin tức này vẫn còn đang ngồi trên sô pha nhàn nhã ăn dưa hấu.
Hứa Hiện cảm thấy hành động lần này của Lý Như Nguyệt đã làm tổn thương nghiêm trọng đến lòng tự trọng của cô, không muốn để cô gặp mọi người như vậy sao? Có cần thiết phải đưa cô trốn về quê không?
Hứa Hiện không muốn làm theo, buổi tối mọi người ngồi dưới tán cây hoè trong đại viện hóng gió nói chuyện bát quái, liền thấy Lý Như Nguyệt đuổi theo Hứa Hiện chạy xung quanh đại viện, vừa chạy vừa mắng Hứa Hiện là con nhóc chết tiệt.
Phùng Trác Mai ngồi xuống bên cạnh Tiền Hải Linh, bà ta chỉ vào Hứa Hiện cười nói: "Tiểu Hiện thật giống một con hắc mã nha, ngay cả Lý Như Nguyệt cũng không đuổi kịp, thật là lợi hại!"
Lời nói của Phùng Trác Mai làm cho tất cả mọi người trong đại viện cười không khép được miệng.
Chu Thuỵ Hi nghe thấy dưới lầu có động tĩnh, cô ta bèn đi xuống lầu, cùng mọi người trong đại viện xem trò cười của Hứa Hiện.
Mấy ngày nay trong đại viện mọi người đều đang chế nhạo Hứa Hiện, cô ta cũng nghe được không ít những lời bàn tán.
Phùng Trác Mai thấy trên người Chu Thuỵ Hi mặc toàn đồ hiệu, bà ta nhìn ra được trong nhà Chu Thuỵ Hi có lẽ có rất nhiều tiền, Phùng Trác Mai nhiệt tình tiếp đón Chu Thuỵ Hi ngồi xuống bên cạnh mình, "Tiểu Hi, đến đây, ngồi bên này, bên này tầm nhìn rộng rãi, có thể nhìn rõ hơn!"
Chu Thuỵ Hi vô cùng hưởng thụ những lời nịnh bợ của Phùng Trác Mai, cô ta ngoan ngoan nghe theo đi đến ngồi xuống bên cạnh Phùng Trác Mai, khéo léo nghe mọi người trong đại viện nói chuyện bát quái, xem Lý Như Nguyệt và Hứa Hiện diễn trò truyện khôi hài diều hâu bắt gà.
Lý Như Nguyệt đuổi theo đến mệt bở hơi tai, bà không nghĩ tới con gái nhà mình có thể chạy nhanh như vậy, môi Lý Như Nguyệt trắng bệch, tay đỡ lấy eo, thở dốc mắng: "Con đứng lại đó cho mẹ, lấy đồ đi về nhà ông ngoại!"
Trên người Hứa Hiện có rất nhiều thịt, liều mạng chạy mấy vòng đã mệt không kịp thở, cô ngang ngược nói: "Con Không đi!"
Nghỉ hè chỉ có ba tháng, ai biết lúc cô trở về, Tiếu Giang và Chu Thuỵ Hi đã phát triển thành cái dạng gì rồi, nếu cô ở lại chí ít có thể thay đổi chuyện này.
Lý Như Nguyệt vô cùng kiên định với lời nói của mình, lửa giận của bà vừa biến mất lại bùng phát, trong tay cầm gậy trúc chạy đuổi theo Hứa Hiện.
Hứa Hiện cảm thấy tình hình không ổn, nhanh chân chạy mất, chạy vài vòng, lúc thể lực của Hứa Hiện tiêu hao quá mức liền nhìn thấy Phó Hoài Nam và Tiếu Giang cùng nhau trở về đại viện.
Hứa Hiện thật sự không còn cách nào, "oa" một tiếng giả vờ khóc, chạy tới chỗ Tiếu Giang ôm chặt lấy anh.
"Anh Tiếu Giang, mẹ em không thương em, muốn giao em cho bọn buôn người, anh sắp mất đi em gái đáng yêu, anh mau ngăn cản mẹ em lại!"
Lý Như Nguyệt nghe thấy những lời Hứa Hiện nói, vô cùng tức giận, bà quát lớn: "Con nhóc chết tiệt, ai nói với con ông ngoại con là kẻ buôn người!"
Lời nói hài hước làm cho tất cả mọi người ngồi ở dưới tán cây hoè cười rộ lên.
Tiếu Giang vừa đi đánh cầu trở về, trên người toàn là mồ hôi.
Anh vừa mới ở bên cạnh ao tuỳ ý dội nước lên đầu, nước theo gương mặt, chảy xuống quần áo cùng mồ hôi trộn lẫn với nhau.
Tiếu Giang sợ nước dính vào người Hứa Hiện, anh đem cơ thể dính trên người mình, hơi kéo ra.
Tiếu Giang đại khái biết được tình hình hiện tại, anh ngồi xổm xuống, cười nói: "Tại sao em lại không muốn đến nhà ông ngoại."
Hứa Hiện từng bước đi đến, ôm lấy cổ Tiếu Giang, cô cũng không ngại mấy giọt nước đang nhỏ xuống trên mái tóc của anh, chảy xuống lưng làm ướt quần áo.
Hứa Hiện biết mẹ của cô rất thích Tiếu Giang, để không bị đưa về quê, cô đứng trên lập trường của một đứa bé, lớn giọng than phiền với Tiếu Giang: "Em không muốn đi về quê, ở quê có rất nhiều côn trùng, em muốn chơi cùng với mấy bạn nhỏ!"
Trước đây Tiếu Giang đi qua đại viện, nhìn qua có thể thấy Hứa Hiện trong đại viên cùng mấy đứa nhỏ chơi đùa, nhưng từ khi Hứa Hiện mang bánh chưng tặng cho anh, anh không thấy Hứa Hiện chơi với mấy đứa nhỏ đó nữa.
Tiếu Giang có chút không hiểu Hứa Hiện, anh ôm lấy cơ thể mềm mại của cô, giải thích: "Bây giờ ở quê đều có thuốc diệt côn trùng, sẽ không có côn trùng cắn em, ở quê còn có rất nhiều bạn, em có thể cùng mấy bạn nhỏ chơi đùa."
Hứa Hiện không nghĩ tới Tiếu Giang lại không giúp mình, Hứa Hiện đẩy Tiếu Giang ra, lên án nói: "Anh Tiếu Giang, anh ăn nhiều thịt của em như thế, vậy mà còn giúp mẹ em, em quá đáng thương, em là đứa nhỏ không ai yêu."
Hứa Hiện chạy rất lâu, gương mặt đỏ bừng, đầu mướt mồ hôi.
Tiếu Giang sợ Hứa Hiện vẫn muốn chạy, anh ngăn Hứa Hiện lại không cho cô né tránh cái ôm của anh.
Lý Như Nguyệt thấy Hứa Hiện muốn chạy, bà tiến lên vài bước túm chặt lấy Hứa Hiện, gọi Hứa Xương Thịnh đến bên cạnh giúp đỡ, muốn trong đêm nay đưa Hứa Hiện trở về quê.
Hứa Hiện bị Lý Như Nguyệt túm lại, cô không nói cũng không quậy, đứng ở truớc mặt Tiếu Giang giả bộ lau nước mắt.
Trong lòng Tiếu Giang như bị ai đó đâm cho một nhát, có vài phần không nỡ.
Tiếu Giang bất lực đi đến bên cạnh Hứa Hiện ngồi xuống, nhẹ giọng dỗ dành: "Đừng khóc nữa có được không, chờ em quay trở về, anh sẽ mua kem cho em ăn."
Vậy mà cũng không thể khiến Tiếu Giang mềm lòng! Hết cách, Hứa Hiện chỉ có thể dùng chiêu khác lớn hơn, cô thật sự không muốn trở về quê.
Hứa Hiện quay trở về thời điểm ban đầu, ánh mắt ửng đỏ, giả bộ khóc lóc nức nở, nổi giận nói: "Em không thích anh Tiếu Giang, sau này em không cần anh Tiếu Giang nữa."
Trong lòng Tiếu Giang không khỏi chua xót, anh từ trong túi áo lấy ra một cây kẹo mút mà Phó Hoài Nam cho anh, đưa cho Hứa Hiện, ôn nhu nói: "Anh cho em kẹo được không, đừng không cần anh Tiếu Giang nha."
Hứa Hiện quay lưng thở dài, cô khóc thê thảm như vậy, Tiếu Giang còn không giúp cô, thật là kẻ cứng rắn.
Lý Như Nguyệt biết tính khí của Hứa Hiện không tốt, bà nói với Tiếu Giang: "Cháu đừng để ý tới nó, đêm nay đưa nó về quê chơi ba tháng, nó chơi đủ rồi nó sẽ quên thôi."
Hứa Hiện tức giận, cô là loại người này sao!
Hai người bọn họ đều không muốn quan tâm.
Phó Hoài Nam ở bên cạnh thấy Hứa Hiện khóc vô cùng thê thảm, trong lòng cảm thấy sắp có tai hoạ ập tới, con nhóc xấu xa tính tình nóng nảy, xứng đáng được đưa về quê, nên bị trừng trị.
Chu Thuỵ Hi thấy Tiếu Giang dịu dàng khuyên bảo Hứa Hiện như vậy, cô ta ở trước mặt Tiếu Giang muốn xoát sự tồn tại, Chu Thuỵ Hi chịu đựng không được chầm chậm đi đến bên cạnh Hứa Hiện, lúm đồng tiền xinh như hoa, ngồi xổm xuống bên cạnh Tiếu Giang, cô ta lôi kéo tay Hứa Hiện, mạnh mẽ kéo lại, cùng Tiếu Giang khuyên nhủ: "Tiểu Hiện, hiện tại không nên tức giận, chờ em trở về, chị cùng anh Tiếu Giang đẫn em đi chơi, có được không?"
Ai tức giận, ai cáu kỉnh! Ai muốn chị dẫn đi chơi!
Hứa Hiện thấy Chu Thuỵ Hi ngồi bên cạnh Tiếu Giang thực sự rất chướng mắt, nếu không khiến hai người này tách ra, cô cảm thấy phải xin lỗi hai mắt của mình.
Hứa Hiện bỏ tay Chu Thuỵ Hi ra, cô ta liền ngã về sau, Tiếu Giang kịp thời vươn tay ra, cũng không thể ngăn cản Chu Thuỵ Hi ngã ngồi dưới đất.
Phó Hoài Nam thấy Chu Thuỵ Hi ngã ra đất, anh ta nhanh chóng đi tới, đỡ Chu Thuỵ Hi dậy.
Thấy Lý Như Nguyệt còn ở chỗ này, Phó Hoài Nam không thể nổi giận với Hứa Hiện, cơn tức giận lập tức được chuyển đến trên người Tiếu Giang.
"Tiếu Giang, cậu nói nhiều với con nhóc này như vậy làm gì? Tình tình nóng nảy, còn không nhớ tới lòng tốt của người khác, chính là một con sói mắt trắng, cậu đối với con nhóc này tốt, nói không chừng đến lúc nào đó quay lại cắn cậu một nhát."
Hứa Hiện thu lại nước mắt, thành khẩn trả lời: "Tôi cắn anh một nhát, anh có tin không!"
Mắt thấy hai người càng thêm xung khắc như nước với lửa, Chu Thuỵ Hi lập tức đứng ra giảng hoà nói: "Tiểu Hiện còn nhỏ, cậu đừng tranh cãi với em ấy."
Lời này vừa nói ra, Hứa Hiện bực tức đi đến gần, cô khéo léo nói: "Đừng mà, anh phải cùng tôi tranh cãi chứ, là tôi gọi chị tới dỗ dành tôi sao? Chị cưỡng ép kéo cơ thể của tôi đi đã có sự cho phép của tôi chưa? Tôi không thích người khác chạm vào tôi, bỏ tay chị ra có phải là tôi sai không? Chị cũng nói tôi là trẻ con, trẻ con nhẹ nhàng vung một chút, chị lại có thể ngã, thân thể của chị có phải quá mỏng manh rồi không, biết cơ thể của mình mỏng manh lại còn chạy tới đây góp vui, người không biết còn tưởng chị tới ăn vạ đấy chứ!"
Nói xong, Hứa Hiện bắt đầu lục túi áo, vừa vặn trên người cô không có tiền, sờ soạng một hồi lâu, cũng chỉ tìm thấy tiền Tiếu Giang đưa cho cô.
Hứa hiện cầm tiền ném tới trước mặt Chu Thuỵ Hi, ý muốn sỉ nhục không cần nói cũng biết.
Mới vừa ném ra Hứa Hiện lại có chút luyến tiếc, cô nhặt tiền từ trên mặt đất, coi như bảo bối bỏ vào trong túi áo, lẩm nhẩm nói: "Đây là tiền của anh Tiếu Giang cho em, không thể cho chị được."
Hứa Hiện ngẩng đầu, chìa tay đến trước Lý Như Nguyệt nói: "Mẹ ơi, cho con một hào."
Phó Hoài Nam thấy Chu Thuỵ Hi bị sỉ nhục không thể ngẩng đầu lên được, anh ta lạnh lùng nhìn về phía Lý Như Nguyệt, có ý uy hiếp nói: "Dì Lý, con của dì da mặt thật dày quá đi, dì mặc kệ không quản, cũng không sợ về sau em ấy trèo lên đầu lên cổ dì, dở thói ngang ngược hay sao."
Sắc mặt Lý Như Nguyệt có chút khó coi, bà biết Hứa Hiện không dùng sức quá nhiều, vừa rồi bà ở trong sân đuổi theo vô cùng kịch liệt, thế nào cũng không thấy Chu Thuỵ Hi đến khuyên can, bây giờ lại qua đây làm người tốt.
Lý Như Nguyệt dù sao cũng đã kết hôn mới có đứa nhỏ này, bà cũng không thể cùng những đứa nhỏ này cãi nhau.
Chỉ có thể để Hứa Hiện chịu uỷ khuất.
Tay Lý Như Nguyệt dùng sức đánh vào vai Hứa Hiện, mắng: "Con nhóc thối, con mà còn bướng bỉnh nữa vậy thì cả đời này đừng nghĩ được quay về."
Lý Như Nguyệt nhìn về phía Chu Thuỵ Hi, thiện ý nói: "Tiểu Hi à, thân thể cháu không tốt, về sau đừng đến quản việc nhà người khác, làm tổn thương đến cháu chúng ta cũng không dám, nhà nghèo đền không nổi, cháu vẫn nên cùng dì Phùng ở dưới tán cây hoè nghe chuyện cười đi."
Sắc mặt Chu Thuỵ Hi thay đổi đột ngột, cô ta cúi đầu uỷ khuất, nước mắt ở trong vành mắt thay phiên chảy ra, cô ta ngoan ngoãn trả lời: "Cháu biết rồi ạ, dì Lý."
Phó Hoài Nam có lòng muốn thay Chu Thuỵ Hi tìm chỗ đứng, nhưng Lý Như Nguyệt phía trước thì đánh Hứa Hiện, sau liền lặng lẽ khuyên bảo Chu Thuỵ Hi, anh ta thực sự không tìm thấy lý do, liền lạnh mặt muốn Hứa Hiện xin lỗi.
Không thể xin lỗi, có lẽ cô không nên bỏ tay Chu Thuỵ Hi, nhưng cô cũng không dùng quá nhiều lực, vả lại không biết Chu Thuỵ Hi có ý đồ gì mà lại đến góp vui.
Hứa Hiện ngẩng đầu, kiên cường nhìn Phó Hoài Nam nói lớn: "Không thể!"
Lý Như Nguyệt biết Hứa Hiện có thể sắp tức giận, bà nhanh chóng lên tiếng cướp lời của Phó Hoài Nam, để tránh phiền phức bà nhường một bước nhận lỗi với Chu Thuỵ Hi: "Tiểu Hi, việc này là Hứa Hiện không biết chừng mực làm cháu bị thương, cháu đừng để ý."
Chu Thuỵ Hi xua tay, nâng đôi mắt vẫn còn đọng nước, cười nói: "Không sao ạ."
Phó Hoài Nam không cam tâm, vẫn muốn Hứa Hiện tự mình đứng ra xin lỗi.
Phó Hoài Nam kinh ngạc nhìn về phía Tiếu Giang, Tiếu Giang bảo vệ con nhóc này quá mức rồi.
Tiếu Giang cầm kẹo bỏ vào trong túi của Hứa Hiện, anh khom lưng nhìn Hứa Hiện cười nói: "Về sau không được tuỳ tiện đẩy người khác, không phải ai cũng đều giống như anh, có thể hết lòng bảo vệ em, về sau nếu không thích có người chạm vào em, trước tiên nói rõ với họ, họ không nghe lời em vậy thì cứ mặc kệ, được không?"
Hứa Hiện vừa định gật đầu, sau lại nghĩ tới còn đang giận Tiếu Giang, cô xoay người, không thèm để ý tới Tiếu Giang nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT