Giải quyết xong chuyện cần thiết, mặc dù Tiếu Giang rất mệt mỏi nhưng anh vẫn không ngừng đi về phía bệnh viện, vì phòng ngừa gặp được Lý Như Nguyệt, Tiếu Giang ở đứng trên cầu thang đợi một lúc, sau khi nhận được tin tức mới đi vào phòng bệnh.
Lúc này là 11 giờ tối, mọi người trong phòng bệnh đều rơi vào trạng thái ngủ say, mùi thuốc chữa bệnh nồng nặc thoảng qua khoang mũi gây nên một chút khó chịu, Tiếu Giang thở chậm lại đi đến giường bệnh của Hứa Hiện.
Rèm cửa sổ màu lam còn chưa kéo lại hết, ánh trăng trắng bạc chiếu lên gương mặt trơn mịn của Hứa Hiện, ánh lên một mảnh sáng.
Nắp bình nước màu trắng tuỳ ý đặt ở trên bàn, vết nước ấm rơi rải rác khắp nắp bình, đủ loại dấu vết cho thấy Lý Như Nguyệt đang rất vội, Tiếu Giang ngồi vào chỗ Lý Như Nguyệt vừa ngồi, cố gắng đè thấp âm thanh của túi nhựa, lấy đồ ăn vặt mới mua đặt trong ngăn tủ phía dưới.
Vừa để đồ ăn vặt vào trong tủ, người ở trên giường vô thức xoay người, đá chăn bông màu trắng ra lộ ra chỗ bắp chân trắng nõn.
Bàn tay lạnh lẽo nắm chặt mắt cá chân nhỏ gầy của Hứa Hiện, Tiếu Giang đang muốn đem chân của Hứa Hiện đặt vào trong chăn, bất ngờ, không kịp đề phòng liền nhìn thấy đôi mắt sáng ngời của Hứa Hiện.
"Anh Tiếu Giang, anh muốn làm Bá Vương ngạnh thượng cung sao?"
Bá Vương ngạnh thượng cung: "bá vương" chỉ những người siêu mạnh mẽ, "ngạnh thượng cung" hiểu là "xuất ra uy lực còn mạnh hơn cung nỏ", mà "cường cung" thì hiển nhiên sẽ bắn ra "cường tiễn". Từ "cường tiễn" [đọc là "qiang jian"] hài âm hoàn toàn với "cưỡng gian", mà "cưỡng gian" thời xưa là một từ đại kỵ húy, nên người xưa vốn tao nhã vô biên lịch lãm vô vàn, đã dùng năm từ "bá vương ngạnh thượng cung" thay thế cho hai từ "cưỡng gian"
Những lời nói non nớt trêu chọc Tiếu Giang làm cho anh không biết nên khóc hay nên cười, anh đem chân của Hứa Hiện ở ngoài chăn bông để vào trong chăn, bắt đầu tự mình xem xét lại bản thân xem có phải bản thân không có chừng mực nên đã làm hư Hứa Hiện rồi.
Giọng nói dịu dàng tao nhã, âm thanh trầm thấp vang lên trong bóng tối, từng câu từng chữ đều tràn gập ý cười, hài hước nói: "Nhóc con muốn làm Bá vương hay muốn làm cung?"
Hứa Hiện không làm theo cách bình thường, cô kịp thời giữ chặt bàn tay đang thu về của Tiếu Giang, lấy tờ giấy kẹo đã được chuẩn bị sẵn đặt vào trong tay anh, Hứa Hiện nhìn chằm chằm Tiếu Giang, đôi mắt bao hàm ý cười, chậm rãi nói: "Em muốn cứng rắn."
"Haha"
Tiếu Giang nhịn không được cười ra tiếng, anh khoa trương vỗ trán Hứa Hiện, đem chăn bông nâng lên che kín người Hứa Hiện, không để cô bị nhiễm lạnh.
"Em học loại chuyện loạn thất bát tao này từ ai vậy, cái tốt không học lại cứ học cái xấu, em muốn bị mẹ em đuổi theo đánh sao?"
Nhắc tới chuyện này, Hứa Hiện thoáng cảm thấy một tin xấu trong tương lai, cô co người trong chăn, ngước nhìn Tiếu Giang, nét mặt bi thương đưa tay ra cầm thật chặt bàn tay rộng lớn của Tiếu Giang: "Anh Tiếu Giang, em bấm quẻ tay tính thử rồi, trong tương lai không xa em sẽ có hoạ sát thân, để đảm bảo an toàn cho em vậy nên anh cứ ở bên cạnh em, có được không?"
Tiếu Giang nhéo má Hứa Hiện, khuôn mặt tràn gập ý cười lộ ra một tia lạnh lùng: "Nhóc con, anh không hỏi chuyện của em thì em cũng không cần nhúng tay vào chuyện của anh, có được không?"
Rõ ràng chỉ là yêu cầu nhẹ nhàng nhưng Hứa Hiện lại nghe ra được sự uy hiếp mạnh mẽ, Tiếu Giang biết cô muốn lợi dụng chuyện mình bị thương để giữ anh ở lại bên mình, không để anh đi mạo hiểm nên mới tức giận.
Hứa Hiện nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Tiếu Giang, mở bàn tay ra trước mặt nói thầm: "Giấy kẹo em đưa cho anh đâu? Quà cảm ơn em tặng anh Tiếu Giang nhất định không được làm mất."
Tiếu Giang khó hiểu liếc nhìn Hứa Hiện, tay kia cầm giấy gói kẹo mở ra cho Hứa Hiện xem, ôn nhu đáp: "Ở chỗ này."
Truyện được đăng tải duy nhất tại wattpad: mynhantuyetsac
Hứa Hiện mở tay của Tiếu Giang ra đẩy vào tay anh, nghiêm túc nói: "Anh Tiếu Giang, chỗ này có bảy tờ giấy gói kẹo, chỉ cần là chuyện mà anh muốn biết thì cứ viết xuống cho em, chỉ cần là chuyện em biết em đều sẽ nói cho anh."
Đây là đang ngầm ám chỉ cho Tiếu Giang rằng cô biết những chuyện mà người bình thường không biết, nếu như lúc trước Tiếu Giang là người gọi cô tới đây, anh nhất định sẽ hiểu, nếu không, cô có thể cho Tiếu Giang biết rằng cô biết trước tương lai, có thể giúp anh né tránh chuyện bi thảm, thay đổi vận mệnh của chính mình.
Không nghĩ tới Tiếu Giang lại chỉ tuỳ ý đem giấy gói kẹo bỏ vào túi, cười nói: "Anh thì cần biết chuyện gì cơ chứ, chuyện anh muốn biết nhóc con đều không có cơ hội trải qua."
Lời nói này vốn dĩ nghe không ra điều gì quỷ dị nhưng trong đầu của Hứa Hiện quay một vòng vẫn cảm thấy chuyện này có gì đó không bình thường, cô còn không có cơ hội trải qua, chẳng lẽ đây là chuyện người trưởng thành nên làm?
Hứa Hiện không dám lên tiếng, ánh mắt khác thường nhìn về phía Tiếu Giang.
Tiếu Giang biết nhóc con này lại nghĩ linh tinh rồi, cho nên rốt cuộc thì trước đây anh không nên ở trước mặt nhóc con nói mấy lời dễ gây hiểu lầm, tránh ai đó lại nghĩ lung tung.
Vừa muốn dạy dỗ Hứa Hiện, di động trong túi liên tục rung lên nhắc nhở anh cần phải đi.
Tiếu Giang ôn nhu sờ lên đầu Hứa Hiện, ngàn vạn câu còn chưa kịp nói ra, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng nói được một câu: "Ngoan một chút."
Không đợi Hứa Hiện trả lời, Tiếu Giang lưu loát đứng dậy rời đi, không cho cô bất kỳ hi vọng nào.
Hứa Hiện nhìn bóng lưng cao lớn của Tiếu Giang, không thể làm gì khác chỉ đành ở trong phòng bệnh nói nhỏ giọng, một mình trả lời: "Được."
Tiếu Giang vừa đi, sau đó Lý Như Nguyệt lại từ bên ngoài phòng bệnh đi vào, trong phòng vang lên âm thanh kéo ghế rất nhỏ, Hứa Hiện giả vờ tỉnh giấc, lim dim mở mắt ra dò hỏi: "Mẹ, mẹ đi đâu vậy?"
Lý Như Nguyệt cúi đầu giúp Hứa Hiện sửa sang lại chăn mỏng, thấp giọng nói: "Vừa rồi bác sĩ tìm mẹ nói một chút về tình trạng của con, con cứ ngủ tiếp đi."
Sao lại trùng hợp như vậy, Lý Như Nguyệt vừa đi Tiếu Giang đã tới rồi, Tiếu Giang vừa đi Lý Như Nguyệt lập tức trở về, sau đó liền vào phòng, Hứa Hiện nghi ngờ Tiếu Giang không những lợi dụng bác sĩ giúp cô che giấu bệnh tình, còn lợi dụng bác sĩ đi cửa sau.
Nhưng Tiếu Giang lại không nghi ngờ cô, lợi dụng cô để biết chuyện trong tương lai? Hay là Tiếu Giang căn bản không biết cô biết chuyện trong tương lai, cho rằng cô đang nói nhảm?
Hứa Hiện suy nghĩ rất lâu, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy mơ hồ, lờ mờ ngủ thiếp đi.
Đêm yên tĩnh, Tiếu Giang trở lại chỗ ở vừa mới mua, mệt mỏi thả lỏng cơ thể, rơi vào chiếc giường mềm mại.
Truyện được đăng tải duy nhất tại wattpad: mynhantuyetsac
Gian phòng lạnh lẽo khiến cho hô hấp ngăn không được bị chậm nửa nhịp, thả lỏng suy nghĩ, nghỉ ngơi một lát, Tiếu Giang mới hậu tri hậu giác lấy giấy gói kẹo ra bình tĩnh nhìn chăm chú.
( Hậu tri hậu giác: Sau khi xem xét kỹ càng mới phát hiện ra)
Đột nhiên có một giấy gói kẹo hình trái tim từ trong đống giấy gói kẹo rơi ra, đập vào mặt Tiếu Giang, anh cầm lấy muốn mở ra, do dự một lát lại đứng dậy, tuỳ ý lấy ra một cái bình thuỷ tinh, đem giấy gói kẹo bỏ vào trong.
Đến cuối cùng thấy một tờ giấy gói kẹo được xếp thành hình trái tim, dừng lại mấy phút, Tiếu Giang nhịn không được mở nó ra.
Không ngoài dự kiến, Tiếu Giang nhàn nhạt thở phào nhẹ nhõm, khoé miệng dường như hiện lên một nụ cười ngọt ngào, đôi mắt uốn cong giống như trăng lưỡi liềm.
"Kẹo rất ngọt, em rất thích, muốn anh Tiếu Giang tiếp tục tặng em!"
Nhìn thấy những nét chữ ngây thơ trên giấy, trong căn phòng trống rỗng âm thành trầm thấp vang lên: "Nhóc con thật dễ dỗ."
Nói xong Tiếu Giang dừng một chút, vuốt phẳng giấy gói kẹo bỏ vào bình thuỷ tinh, cười nhẹ lên tiếng: "Có lẽ không phải nhóc con."
Ngay ngày hôm đó Hứa Hiện xuất viện, Lý tường Dũng bị rất nhiều phụ huynh học sinh khởi kiện ra toà, bị phán bảy tháng tù, hoãn thời hạn một năm chấp hành.
Chuyện này dính líu đến rất nhiều học sinh gây ra ồn ào rất lớn, những người chú ý đến mấy tin tức bát quái ở Phụ Thành đều đã biết chuyện này, Hứa Hiện ở trong sân cũng không ngoại lệ, mặc dù Lý Như Nguyệt cố ý giấu diếm chuyện Lý Tường Dũng trấn lột hành hung Hứa Hiện, cũng không trốn thoát khỏi lời bàn tán của hàng xóm trong viện.
Hứa Hiện như thường ngày tan học đi về nhà, từ lúc Tiếu Giang và Chu Thuỵ Hi không còn đi học cùng nhau, sau đó cô và Chu Thuỵ Hi vạch mặt nhau nên cô cũng không đi với Phó Hoài Nam và Chu Thuỵ Hi nữa.
Xuống xe buýt, đi qua đường, thời gian vẫn còn rất sớm, Hứa Hiện chậm như rùa đi về phía sân, còn chưa bước vào cửa đã nghe thấy các cô các bà cùng mấy vị trưởng bối ngồi ở một chỗ lớn tiếng bàn tán chuyện của cô không biết đâu là đúng đâu là sai.
"Hừ, các người nghĩ chuyện đơn giản như vậy ư, Như Nguyệt nói Hứa Hiện bị bệnh, thật sự là bị bệnh à? Tôi có chị họ, lần trước cùng cháu gái đi khám thai còn nói là nhìn thấy Hứa Hiện ở phòng khám phụ khoa sắc mặt nhợt nhạt ngồi trên ghế."
Nếu như Hứa Hiện không phải người trong cuộc, nghe người này nói chắc chắn như vậy, cô thiếu chút nữa đã tin rồi.
Cô chạy đến khoa phụ sản lúc nào, mẹ cô hận không thể 24 giờ trông coi cô, cô còn có thời gian rảnh rỗi chạy đến khoa phụ sản góp vui sao?
"Nói vậy tôi cũng nhớ ra rồi, nghe đứa nhỏ nhà họ Tiền nói Hứa Hiện học không giỏi còn chơi với mấy tên lưu manh lớp trên, lần này vào bệnh viện là bởi vì tên côn đồ kia."
"Đứa nhỏ của Hứa Hiện là của tên côn đồ kia á? Chẳng trách Như Nguyệt giấu diếm chuyện đứa nhỏ nhà mình không được dạy dỗ tử tế, ở bên ngoài câu dẫn đàn ông, tuổi còn nhỏ mà đã sinh cháu ngoại cho Như Nguyệt, tôi đúng thật là xấu hổ thay cô ấy, còn không biết xấu hổ mà đòi bồi thường tiền."
Truyện được đăng tải duy nhất tại wattpad: mynhantuyetsac
"Dì Đường à, cháu thấy dì da mặt rất dày đúng thật là không biết xấu hổ, con trai dì nghiện cờ bạc ép vợ đứng đường đón khách nam bán con, cũng không thấy con trai của dì làm ra tiền, chuyện nhà mình còn không quản cho tốt lại chạy tới đây lo chuyện bao đồng, người khác không biết còn tưởng dì rất cao thượng đấy!"
Sắc mặt Đường Phân Phương có chút khó xử, bà ta nhìn về phía Hứa Hiện vừa lúc trở về đại viện, tức giận nói: "Hứa Hiện! Cháu sao lại nói chuyện với người lớn như vậy!"
Trên mặt Hứa Hiện mang theo ý cười, lười biếng từ cửa đại viện đi vào, dựa vào bên cạnh Đường Phân Phương ngồi xuống, ngoài cười nhưng trong không cười tiếp tục nói: "Dì Đường, ai nói với dì cháu sinh cháu ngoại cho mẹ cháu? Kì kinh nguyệt của cháu còn chưa tới, cháu dùng bụng của ai? Của dì sao?"
Cơn tức giận trên mặt Đường Phân Phương càng lớn, nước bọt văng khắp nơi kích động trách mắng Hứa Hiện: "Cháu đúng là không có gia giáo! Những lời nói bẩn thỉu như này mà cũng có thể nói ra sao! Sợ rằng lại học đám côn đồ kia quá nhiều cho nên cháu cũng trở nên hạ lưu, mang thai đứa con hoang của cái thứ bại hoại xã hội!"
Hứa Hiện nhếch khoé miệng cười giễu cợt, từ trên ghế nắm lấy một nắm hạt dưa ở trên mặt bàn, vừa cắn vừa nhàn nhã đi đến phía đám người bát quái kia hỏi: "Dì à, mọi người phân tích đúng sai thử xem, lần này cháu nói cũng không ngoa, rốt cuộc là học từ ai! Ai lại đi làm một trưởng bối cũng làm không được lại ở đây nghe gió tưởng mưa tuỳ tiện nói người ta! Rốt cuộc là ai không có gia giáo! Là ai ngay cả một đứa trẻ cũng không buông tha, tuỳ ý công kích người ta! Lời này mà truyền đi thì cháu biết sống sao đây! Bố mẹ cháu sẽ phải đối mặt với những ánh mắt đó như thế nào! Một nhà chúng tôi còn muốn sống ở Phụ Thành thế nào!"
Lời này của Hứa Hiện không chỉ nhằm vào Đường Phân Phương mà còn nhằm vào đám quần chúng suốt ngày ở đây tung tinh đồn nhảm sinh sự bát quái.
Có mấy bà thím da mặt mỏng đã sớm ngượng ngùng không dám mở miệng nói chuyện, trầm mặc muốn đứng dậy rời đi, nhưng có mấy người lại ỷ vào tuổi tác đã lớn đau lòng nhức óc nhìn Hứa Hiện mà mắng: "Đúng thực là thói đời thời nay! Con bé này lại còn dám xấc xược với trưởng bối, phải phạt quỳ vả miệng mới được!"
Hứa Hiện nghe xong một mặt toàn là dấu chấm hỏi, đột nhiện nói: "Cụ Trần cũng đã mất rồi, bà đừng cầm theo cái tư tưởng cũ kĩ này đi ra ngoài gây tai hoạn cho người ta nữa, cháu thấy cháu ngoại của bà không chỉ xấc xược với trưởng bối thôi đâu mà còn ra tay đánh người nữa đấy, sao dì lại không kéo cháu trai của bà ra ngoài quỳ vả miệng để nhận lỗi với người ta, lại còn trả đũa vu cáo hãm hại nói người ta khi dễ cháu trai bảo bối của bà!"
Truyện được đăng tải duy nhất tại wattpad: mynhantuyetsac
Bà Trần bị nói tới mức cả mặt đều đỏ lên, bà ta kích động giơ bàn tay đầy vết nhăn nheo, theo tuổi tác bà ta đánh bàn tay giã rời của mình xuống, ấp a ấp úng chửi bới: "Ai cho phép mày nhắc tới cháu trai bảo bối của tao? Mày và thằng bé có thể giống nhau sao!"
Hứa Hiện cười ngọt ngào một tiếng, trả lời: "Đúng! Không giống! Cháu trai của bà muốn làm côn đồ so với tên lưu manh chặn cháu trong ngõ nhỏ để trấn lột tiền còn đánh cháu phải nhập viện, tính ra có khi hắn phải nhận cháu bà làm thầy cũng nên! Cái này làm sao có thể giống nhau được, một người là kẻ ác bá bị người người phỉ nhổ, một bên là cô bé đáng thương bị khi dễ lại còn bị bêu xấu."
Bà Trần tức đến mức sắc mặt đột nhiên thay đổi,bà ta giơ tay lên muốn cho Hứa Hiện một cái tát, Hứa Hiện thấy vậy ngữ điệu uyhiếp càng nhanh hơn, nói: "Nếu bà cảm thấy muốn nhốt cháu trai của mình khoá chặt ở trongnhà, không cho cháu có cơ hội ra tay vậy thì bà cứ việc đánh!"
Truyện được đăng tải duy nhất tại wattpad: mynhantuyetsac
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT