Chuông vào học vang lên, tất cả mọi người lần lượt đi về phòng học, Hứa Hiện không nói chuyện với Tiếu Giang nữa, xoay người trở về lớp.
Hứa Hiện vừa đi, Phó Hoài Nam lập tức tiến lên, đánh lên vai Tiếu Giang: "Tôi nói này, cậu có thể tuyệt tình như vậy sao? Nhóc con kia đã trêu chọc cậu cái gì?"
Tiếu Giang không nói chuyện, anh ngồi vào ghế lẳng lặng suy nghĩ mọi chuyện, một lúc sau, Tiếu Giang lấy ra từ trong cặp sách hai lọ kem chống nắng ném qua cho Phó Hoài Nam.
Anh mở miệng nói: "Buổi trưa cậu nhớ dẫn Hứa Hiện đi ăn cơm, thuận tiện đưa kem chống nắng cho em ấy, để sau này em ấy không cần phải mặc quần áo dày như vậy nữa."
Do dự chốc lát, Tiếu Giang nói tiếp: "Đừng đi cùng Chu Thuỵ Hi."
Chu Thuỵ Hi ngồi ở phía trước nghe lén hai người nói chuyện, cười quay đầu lại dò hỏi: "Vì sao không cho tôi đi cùng thế?"
Tiếu Giang nhìn lướt qua Chu Thuỵ Hi, cơ thể lười nhác dựa vào ghế, sắc mặt không tốt lập tức trả lời: "Tự cậu cũng biết nguyên nhân."
Chu Thuỵ Hi sững sờ, Tiếu Giang sẽ không biết cô ta có ý định nhằm vào Hứa Hiện chứ, suy nghĩ một chút lại cảm thấy không có khả năng đó, đàn ông đều là trai thẳng, căn bản không biết cái gì gọi là diễn kịch, cái gì gọi là chân tướng.
Chu Thuỵ Hi theo thói quen vén những sợi tóc rơi tán loạn ra sau tai, bình tĩnh nói: "Nguyên nhân gì, tôi không biết."
Tiếu Giang không muốn mọi chuyện trở nên khó xử, anh biết Phó Hoài Nam thích Chu Thuỵ Hi, chỉ cần Chu Thuỵ Hi không làm ra chuyện gì quá mức, anh cũng sẽ không quản.
Tiếng kéo bàn vang lên, Tiếu Giang kéo bàn học về phía sau dựng ra một khoảng cách lớn với ghế của Chu Thuỵ Hi, anh lạnh lùng nói: "Về sau không nên đụng chạm vào tôi, cũng không cần dây dưa với Hứa Hiện. Chuyện của tôi, cậu không cần phải nhúng tay vào, cũng không tới phiên cậu, sau này còn nhắm vào Hứa Hiện thì tôi cũng sẽ không chỉ tính toán như vậy đâu."
Phó Hoài Nam biết Chu Thuỵ Hi và Hứa Hiện không hợp nhau, trước đây anh ta ghét Hứa Hiện, bây giờ Tiếu Giang vì Hứa Hiện ghét Chu Thuỵ Hi, trong tay Phó Hoài Nam cầm kem chống nắng ngẫm nghĩ không lên tiếng.
Vừa rồi Chu Thuỵ Hi có chút quá đáng đã biết rõ Tiếu Giang và Hứa Hiện bất hoà, còn đang cãi nhau lại còn đổ thêm dầu vào lửa.
Chu Thuỵ Hi không nghĩ tới Tiếu Giang sẽ đối xử với lạnh lùng với cô ta như vậy, cô ta giữ lại chút tự tôn, vội vàng nói: "Tôi nghĩ cậu trốn tránh Hứa Hiện là vì muốn cố gắng học tập thật tốt nên mới giúp cậu nói chuyện, tôi không có ý nhằm vào Hứa Hiện."
Tiếu Giang không rảnh nghe Chu Thuỵ Hi nói chuyện, anh nằm xuống bàn, dùng sách che đầu, triệt để ngăn chặn tầm mắt của Chu Thuỵ Hi.
Chu Thuỵ Hi khao khát nhìn sang phía Phó Hoài Nam, đôi mắt cô ta đẫm lệ dịu dàng, tỏ vẻ đáng thương giải thích với Phó Hoài Nam: "Hoài Nam, tôi không có ý đó, tôi thật sự cho rằng Tiếu Giang không muốn gặp Hứa Hiện mà."
"Vào học mà còn nói chuyện! Coi lớp học là cái chợ à! Không muốn học liền cút về nhà cho tôi!"
Trước mặt toàn bộ mọi người trong lớp lại bị giáo viên chủ nhiệm không nể mặt trách mắng, Chu Thuỵ Hi không kìm được, nước mắt trong suốt theo gương mặt trắng nõn rơi xuống bàn.
Cô ta đứng lên chạy ra khỏi phòng, không muốn bị mọi người chế giễu.
Dù sao đây cũng là người con gái mà anh ta thích, cho dù làm ra chuyện lớn gì cũng đều được tha thứ, Chu Thuỵ Hi chạy ra khỏi phòng học, Phó Hoài Nam lập tức đứng lên, đạp chân lên bàn học, lớn tiếng nói: "Giáo viên thì giỏi lắm à, giáo viên có thể mắng chửi người bằng những lời thô tục à! Làm sao có thế trở thành tấm gương tốt được chứ!
Phó Hoài Nam không đợi giáo viên trả lời, anh ta sợ trong lòng Chu Thuỵ Hi không dễ chịu, chạy ra khỏi phòng học đuổi theo Chu Thuỵ Hi.
Lúc Hứa Hiện trở lại phòng học hai mắt còn rất đỏ, giáo viên cho rằng Hứa Hiện xảy ra chuyện nên cũng không dám ngăn cản cô, trực tiếp cho cô vào phòng học.
Hết giờ học, Trương Tử Dương muốn đi theo Hứa Hiện để xin lỗi, hôm qua là cậu ta dẫn Hứa Hiện đến phòng trò chơi khiến cho cô bị thương, cậu ta còn không có dũng khí đứng ra.
Đi đến bên cạnh bàn của Hứa Hiện, Trương Tử Dương thấy Hứa Hiện tâm cao khí ngạo, trong lòng cậu ta cảm thấy tức giận, cậu ta đá một cước vào đùi Hứa Hiện, lưu manh cười nói: "Bán than, có phải làm quá nhiều chuyện xấu nên gặp báo ứng đúng không?"
Hứa Hiện phát cáu một cước đạp tới, cô ở trong lớp của Tiếu Giang đã tức giận đủ rồi, lúc này phát tiết toàn bộ lên người Trương Tử Dương.
Trong nhà, Trương Tử Dương là người được cưng chiều, cho tới bây giờ đều là người khác nhường cậu ta, không ai có thể ngồi lên đầu cậu ta, không nói hai lời, Trương Tử Dương trực tiếp cùng Hứa Hiện động thủ.
Cơ thể của Hứa Hiện nhỏ bé nhưng trên người có sự quyết đoán, chỉ cần bắt được chỗ đau của Trương Tử Dương, cô liền nắm chặt không buông.
Vừa mới bắt đầu, Trương Tử Dương còn kiêng kị Hứa Hiện là con gái nên vẫn còn nhẹ tay không ít, sau khi Hứa Hiện đánh vào chỗ đau của cậu ta, còn cào rất nhiều vết máu trên mặt cậu ta, Trương Tử Dương cũng không quan tâm đối phương có phải là con gái không, trực tiếp nắm tay, đấm về phía Hứa Hiện.
Bạn học xung quanh nhìn hai người càng đánh càng máu, nhao nhao vội vàng kéo hai người ra.
Trên mặt Trương Tử Dương đều là vết cào, trên mặt Hứa Hiện có rất nhiều vết bầm, đôi mắt hai người bốc hoả nhìn về phía đối phương.
Hứa Hiện nhịn đau, thở một hơi thật dài, bình ổn hơi thở tức giận, cô lạnh lùng nhìn lướt qua Trương Tử Dương, giật cánh tay đang bị giam cầm ở eo, ngồi vào ghế, không tiếp tục để ý tới người khác.
Trương Tử Dương tức giận hất người kéo tay cậu ta, tức giận đi về chỗ bàn học ngồi xuống.
Sau khi bình tĩnh lại, Trương Tử Dương liền cảm thấy hối hận muốn chết, cậu ta muốn đi nói lời xin lỗi, thế nào lại cùng Hứa Hiện đánh nhau.
Trâu Huy thấy Hứa Hiện có sức chiến đấu kinh người như vậy, cậu liền thức thời không dám tìm Hứa Hiện đòi tiền, cậu sợ nguy hiểm đến tính mạng.
Tiết học cuối cùng của buổi sáng đã kết thúc, Hứa Hiện đang thu đồ đạc.
Bạn học ở gần cửa nhìn Hứa Hiện gọi to: " Hứa Hiện, có người tìm."
Hứa Hiện tưởng là Tiếu Giang, cô đụng tới vết thương trên mặt, từ trong cặp sách lấy ra một cái gương nhỏ, cô nhìn thấy vết thương trên mặt có chút rõ ràng, Hứa Hiện vén tóc lên che vết thương lại rồi mới cao hứng đi ra ngoài.
"Nhóc con, ngày nóng nhóc mặc dày như vậy, tóc tai thì bù xù không cảm thấy nóng sao?"
Nhìn thấy là Phó Hoài Nam, nhiệt huyết của Hứa Hiện lập tức bị dập tắt, xoay người rời đi.
Phó Hoài Nam giữ chặt đồng phục của Hứa Hiện, nói: "Này, nhóc không có tiền ăn cơm đúng không? Anh dẫn nhóc đi ăn cơm."
Hứa Hiện hất tay Phó Hoài Nam ra, cô thấy Trâu Huy đi ngang qua bèn nhấc cổ áo phía sau của Trâu Huy lên, từ chối ý tốt của Phó Hoài Nam: "Không cần, tôi có cơm ăn rồi."
Trâu Huy nắm chặt ví tiền, tên cướp này lại muốn lừa cậu!
Phó Hoài Nam không giữ được Hứa Hiện, anh ta lấy từ trong túi ra hai lọ kem chống nắng, nhìn Hứa Hiện nói: "Nhóc con, Tiếu Giang bảo anh cầm hai lọ kem chống nắng cho nhóc."
Bước chân vội vã dừng lại, Hứa Hiện thả Trâu Huy ra, không nói một lời quay người lại lấy kem chống nắng từ trong tay Phó Hoài Nam, ở chỗ Phó Hoài Nam không nhìn thấy, khoé miệng nhếch lên một nụ cười.
Phó Hoài Nam thấy trên mặt Hứa Hiện có vết thương, anh ta tiến lên hai bước, nghi ngờ hỏi: "Trên mặt nhóc sao lại có vết thương? Có phải có người bắt nạt nhóc không?"
Hứa Hiện dẫn Trâu Huy đi về phía nhà ăn, cô nở một nụ cười vô cùng sảng khoái nói lớn: "Đây là trận chiến vinh quang!"
Phó Hoài Nam ngây người một lúc, nở một nụ cười, quả nhiên là nhóc con xấu xa, đánh nhau bị thương còn cao ngạo nói đây là trận chiến vinh quang.
Trở lại phòng học, Phó Hoài Nam ngồi lên ghế, nhìn Tiếu Giang báo cáo tình hình, anh ta cười nói: "Này, cậu có biết không, nhóc con kia cùng người khác đánh nhau, bây giờ trên mặt còn có rất nhiều vết thương, nhóc ấy còn tự hào nói là trận chiến vinh quang, bây giờ đúng thực là càng ngày càng khó hiểu."
Tiếu Giang dừng nghịch điện thoại trong tay, anh ngước đôi mắt đen nhánh nhìn lên, nhìn về phía Phó Hoài Nam, không xác định hỏi thăm: "Em ấy cùng người khác đánh nhau? Còn bị thương?"
Từ trong bàn, Phó Hoài Nam lấy ra một món đồ sau đó gặm một cái, anh ta lên tiếng trả lời: "Đúng vậy."
Điện thoại rung lên làm cho Tiếu Giang hoàn hồn, ngón tay của anh nhanh chóng ấn xuống bàn phím, một lát sau liền đứng dậy rời khỏi phòng học.
Phó Hoài Nam nghi ngờ nhìn về phía Tiếu Giang nói lớn: "Cậu đi đâu thế?"
Trả lời Phó Hoài Nam chính là sự trầm lặng của không khí.
Phó Hoài Nam thấp giọng mắng một câu: "Mẹ kiếp, bây giờ càng ngày càng có cá tính, ngay cả tôi cũng không thèm nói chuyện."
Nhanh đi về phía lớp học, Tiếu Giang xách một túi thuốc trở về, anh cầm thuốc đặt lên bàn Phó Hoài Nam: "Giúp tôi đưa thuốc cho Hứa Hiện."
"Mẹ kiếp! Tự cậu không biết đi đưa đi lại còn muốn tôi đi à!"
Phó Hoài Nam cầm thuốc để lại trên ghế Tiếu Giang, anh ta bất mãn nói: "Nhóc con kia thân thể quý giá bao nhiêu hả, bị chút vết thương nhỏ, cậu mua cho nhóc ấy nhiều thuốc như vậy, cậu thực sự lo lắng cho nhóc ấy, vậy thì cậu tự đi đưa cho con nhóc ấy đi!"
"Tôi giúp cậu luyện số, max cấp."
"Mẹ kiếp!" Phó Hoài Nam đưa tay ra thoả hiệp nói: "Lấy ra!"
"Bây giờ đi đưa."
Phó Hoài Nam:...
"Anh, bây giờ cũng vào lớp rồi, anh cũng không nhìn thời gian một chút lại bắt em đến phòng học của bọn họ đi đưa thuốc sao?"
Tiếu Giang thu tay lại, không hề lo lắng nói: "Vậy tôi tìm người khác."
Tiếu Giang chơi game, thật sự thì phó bản của Tặc Lục đều rất khó đánh nhưng anh đều có thể thuận lợi qua ải, Phó Hoài Nam đứng lên, đoạt lấy thuốc trên tay Tiếu Giang, nói: "Anh, em sợ anh rồi, để em đi ngay bây giờ!"
Tiếu Giang được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, dặn dò: "Nhìn em ấy thoa thuốc rồi hãy trở về, đừng nói là tôi đưa thuốc cho em ấy."
Phó Hoài Nam dồn sức đóng sầm cửa sau lại, anh ta không còn cách nào khác có phải không!
Đến trường sơ trung, Phó Hoài Nam đứng trước cửa lớp học của Hứa Hiện, chờ cô đi ra.
Hứa Hiện thấy Phó Hoài Nam lại tới, cô kỳ quái nhìn anh ta, hỏi: "Anh không phải vừa ý tôi đấy chứ? Tôi nói với anh là tôi không thích con trai hơn rất nhiều tuổi rồi mà."
Người đàn ông già Phó Hoài Nam muốn ném thuốc lên người Hứa Hiện.
Tiếu Giang uy hiếp anh ta, Hứa Hiện giễu cợt anh ta, có công lý hay không!
Phó Hoài Nam mặt không đổi sắc đưa thuốc cho Hứa Hiện, anh ta trả thù nói: "Tiếu Giang đã căn dặn nói với anh là phải nhìn nhóc bôi thuốc rồi mới trở về, bảo anh đừng nói với nhóc, thuốc là cậu ta đưa, cuối cùng thì anh cũng chỉ là một người công nhân vất vả cần cù vận chuyển."
Trên mặt Hứa Hiện nở một nụ cười, cô nhận lấy túi thuốc lớn từ trong tay Phó Hoài Nam, mở túi ra liền nhìn thấy bên trong có rất nhiều thuốc, nghi ngờ hỏi: "Tôi phải xoa loại nào?"
Phó Hoài Nam:...
"Làm sao biết được, cũng không phải anh đây mua."
Hứa Hiện thăm dò hỏi: "Vậy nếu không anh trở về trước, để tôi tự mình đi nghiên cứu một chút?"
Phó Hoài Nam thấp giọng nói: "Mẹ kiếp, không ai làm cho ông đây bớt lo."
Phó Hoài Nam cúi đầu lay túi thuốc của Hứa Hiện, tiện tay cầm thuốc mỡ bọn họ thường dùng đưa cho cô.
Cánh tay của Hứa Hiện xách theo túi thuốc, tự mình xoa thuốc.
Phó Hoài Nam nhìn Hứa Hiện, cuối cùng không nhịn được đành thuyết phục cô hai câu: "Nhóc con, nhóc bây giờ còn nhỏ, lại còn là con gái, không nên cùng người khác học thói xấu tuỳ tiện đi theo đánh nhau gây chuyện."
Sợ Hứa Hiện không nghe mình nói, Phó Hoài Nam lại chuyển đến Tiếu Giang.
"Tiếu Giang biết sẽ rất lo lắng."
Tay Hứa Hiện còn đang bôi thuốc liền dừng lại, cô ngước đôi mắt sáng ngời lên, nhìn Phó Hoài Nam sáng lạn cười nói: "Tôi biết rồi."
Khuôn mặt nho nhỏ mặc dù còn rất đen nhưng nụ cười như ánh mặt trời kia lại làm cho lòng người đều mềm nhũn ba phần.
Phó Hoài Nam nhanh chóng quay người đi về phía cao trung, trong lòng anh ta âm thầm nhắc nhở chính mình.
Anh ta thích Chu Thuỵ Hi! Anh ta không thích trẻ con!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT