Cố Dật Nhĩ tỉnh lại trong phòng bệnh.
Vừa mở mắt đã thấy trần nhà trắng muốt, cô giật giật cánh tay, còn may, chưa phế, chỉ hơi đau.
Lại giật giật chân, nhẹ nhàng thở dài một hơi, không tàn phế.
“Tỉnh rồi hả? Cố đại anh hùng?”
Cô nhìn sang bên cạnh, Cao Tự Án đang ngồi ở đây, trên tay anh là quả táo đã gọt được một nửa.
Lúc ấy đánh đến đỏ mắt, trong đầu chỉ nghĩ đến chuyện Lâm Vĩ Nguyệt suýt chút nữa bị đám súc sinh này hại chết, nếu cô không tranh thủ lúc cảnh sát còn chưa tới mà đánh thêm mấy cái thì trong lòng khó mà cân bằng.
Sau đó cô ở trong màn mưa thấy Phó Thanh Từ chậm rãi ngã xuống, lại nghe thấy Lâm Vĩ Nguyệt tê tâm liệt phế kêu lên, lại sau đó, nghe được tiếng còi cảnh sát, dưới cơn mưa to, tiếng còi gai nhọn cắt qua màng tai, đèn cảnh sát xanh đỏ xuyên thấu qua nước mưa dày đặc chiếu vào mặt, lập tức lối đi nhỏ đen nhánh này trở nên vô cùng sáng rõ, cô mở to mắt nhìn trời, một hơi ngạnh ở yết hầu cuối cùng cũng phun ra được.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play