Cách sân thể dục không xa là một tòa núi nhỏ, lá xanh tươi tốt, chỉ có một tảng đá dựa vào thành một bậc thang bất quy tắc, trên đỉnh núi là vài bộ bàn ghế đá, học sinh thích đến nơi này tổ chức sinh nhật chơi ném bánh kem.
Ánh sáng xuyên thấu qua lá cây thành những vết loang lổ trên mặt đất, Phó Thanh Từ nhìn khu dạy học và đường xi măng phía dưới chân, cậu đưa lưng về phía Phó Thanh Lai, vẫn luôn trầm mặc không mở miệng.
Phó Thanh Lai đứng sau lưng cậu, nuốt nuốt nước miếng, nhẹ nhàng đảo bước đến bên cạnh kéo ống tay áo cậu: “Anh.”
“Đừng gọi tôi là anh.” Giọng nói của cậu nhẹ đến mức như thể sắp bị gió cuốn đi, “Tôi không phải là anh của cô.”
Phó Thanh Lai có chút nóng vội bắt lấy cánh tay cậu đặt ở trước ngực mình: “Anh là anh của em.”
Phó Thanh Từ không rút về tay, chỉ nhàn nhạt nói: “Tôi không có người nhà.”
“Anh, anh.” Phó Thanh Lai một lần lại một lần lặp lại cái xưng hô này, “Chờ sau này chúng ta kết hôn anh sẽ có người nhà, ba mẹ sẽ là ba mẹ chân chính của anh, em không còn là em gái của anh nữa, sẽ là vợ của anh, chúng ta sẽ là một gia đình.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT