Cô Ấy Và Vị Trí Đứng Đầu Tôi Đều Muốn

Chương 1: Trạng nguyên thành phố


1 năm

trướctiếp

Tháng 9, mùa hè ở thành phố Thanh Hà dường như còn luyến tiếc chưa muốn rời đi.

Gió nóng thổi bay bụi cây bên cạnh giảng đường, lá cây xanh tươi, rậm rạp.

Bên ngoài ánh nắng chói chang, hội trường trong điều hòa thổi gió lạnh vù vù, đèn đuốc sáng trưng.

Cố Dật Nhĩ ngồi trong cánh gà ngáp một cái, hai mí mắt sắp dính vào nhau.

Nghỉ hè hai tháng rưỡi sống quá thoải mái, khiến cô hình thành thói quen ngủ nướng, hai ba giờ sáng mới ngủ là bình thường, giữa trưa 12 giờ rời giường ăn sáng cùng với ăn trưa.

Ngày qua ngày sinh hoạt như nuôi heo, làm cô sắp quên mất chuyện đọc sách là thế nào rồi.

Hậu quả chính là ngày khai giảng cũng đến muộn.

“Sao em lại có thể không viết? Sao lại không viết?”

Hiệu trưởng ở bên cạnh cô đi đi lại lại, vừa đi còn vừa lải nhải.

Mấy câu lải nhải của thầy cứ như bài hát ru, làm Cố Dật Nhĩ đã thức cả một đêm lại nghẹo cổ ngủ mất rồi.

Bỗng nhiên, đầu đang ngẹo sang một bên bị bẻ dậy, Cố Dật Nhĩ giật mình một cái, ngẩng đầu nhìn về phía bên cạnh, người vặn đầu cô hơi nhíu mày như đang cảnh cáo cô.

“Không được ngủ, dậy viết nhanh lên.” Cao Tự Án ra lệnh cho cô.

Hiệu trưởng nhìn về phía Cao Tự Án, trên mặt cũng có chút bất đắc dĩ: “Anh Cao, chuyện này cũng xác thật là nên trách chúng ta không nói trước với em ấy, năm ngoái khai giảng chỉ có một người lên sân khấu phát biểu, sau đó năm nay các thầy cô cũng sơ sót, chậm chạp chưa đưa ra quyết định…”

Ai mà biết được năm nay trung khảo lại có hai Trạng Nguyên, ai có thể đoán được năm nay mấy thầy cô phòng tuyển sinh lại lợi hại như thế, hai Trạng Nguyên đều bị thu phục về đây.

Lễ khai giảng của trường Tứ Trung Thanh Hà mười mấy năm qua chưa từng thay đổi, trong đó một phần là học sinh đứng đầu của kỳ thi tuyển lên sân khấu phát biểu.

Các thầy cô cũng không nghĩ nhiều, hai người đều viết một phần bản thảo, đến lúc đó ai viết hay hơn thì đi lên, hoặc là hai người cùng nhau lên cũng được.

Ai ngờ được, hai Trạng Nguyên này lại chui ra từ một ổ lười.

Cố Dật Nhĩ không viết, mà một vị Trạng Nguyên khác, đến bây giờ còn chưa tới.

Hiệu trưởng đấm ngực dậm chân, học sinh bây giờ càng ngày càng không được! Học tập không có một tí tích cực nào!

“Hiệu trưởng, thật sự là ngại quá, em gái tôi nghỉ hè ở nhà sống thoải mái quá, còn chưa hồi phục tinh thần.”

Hiệu trưởng lại không khỏi nhớ tới năm đó ông đi học, rạng sáng bốn giờ, mặt trời từ phía bên kia đỉnh núi leo lên cùng với ông.

Nhưng ngoài miệng vẫn tỏ vẻ thấu hiểu: “Không sao, trẻ con bây giờ đều như vậy.”

Cố Dật Nhĩ dụi mắt viết bản thảo, thường xuyên che miệng ngáp một cái, bộ dáng hai mắt hồng hồng chịu đựng cơn buồn ngủ thật là đáng thương.

Hai cái quầng thâm dưới mắt nhìn rất rõ ràng, hiệu trưởng thở dài: “Tôi đi gọi một cô giáo tới trang điểm một chút cho em ấy.”

“Vậy làm phiền hiệu trưởng.”

“Không có việc gì.”

Sau khi hiệu trưởng rời đi, Cao Tự Án mới thở dài: “Nếu không phải hôm nay chú cố ý gọi điện thoại cho anh, anh cũng không biết em giờ này còn ở nhà ngủ.”

Anh đến công ty, cà phê trợ lý pha cho đã uống được một nửa, nhận được điện thoại của chú đang đi công tác xa gọi tới.

Bảo anh về nhà nhìn xem, có phải Cố Dật Nhĩ đang ở nhà ngủ không, hôm nay là lễ khai giảng, không thể để cô đến muộn.

Về nhà hỏi dì giúp việc, quả nhiên, đang ngủ.

“Rốt cuộc tối hôm qua em làm cái gì?” Anh hỏi.

“……” Cố Dật Nhĩ giả chết.

Trước khi đi ngủ đọc một bộ tiểu thuyết ngôn tình, kết quả càng xem càng hăng hái, nói là đọc nốt chương này sẽ ngủ, ngón tay lại cứ đọc xong một chương lại load tiếp một chương, hết chương sau lại thêm chương nữa.

Đến khi đọc xong, mặt trời cũng xuất hiện rồi.

Cao Tự Án biết là không hỏi ra được cái gì, đành phải thay đổi vấn đề: “Thế tại sao em không viết bản thảo?”

“Không ai nói cho em, em tưởng là người khác diễn thuyết nên em không viết.” Cô lẩm bẩm lầm bầm, trong lòng tràn đầy không muốn.

Đầu gục xuống sắp chạm vào bàn, cả người ở trạng thái tê liệt, hai má hơi phồng lên, phảng phất chọc vào là vỡ ra.

Cao Tự Án dở khóc dở cười, vỗ vỗ phía sau lưng cô: “Ngẩng đầu ưỡn ngực lên, muốn bị cận thị à? Anh đi mua bữa sáng cho em, em ngoan ngoãn ngồi đây viết đi.”

“Anh.” Cô ngẩng đầu nhìn anh, “Em muốn ăn tào phớ.”

“Được rồi.”

Cao Tự Án đi chưa tới hai phút, cửa phòng lại bị mở ra.

Là một học tỷ khóa trên.

“Học muội, viết xong chưa?”

Cố Dật Nhĩ lắc đầu: “Chưa viết xong.”

Học tỷ bưng cho cô chén nước, trên mặt cũng có chút bất đắc dĩ: “Tình huống năm nay quả thật là từ lúc sinh ra lần đầu tiên chị mới gặp đấy, cứ tưởng rằng bản thảo diễn thuyết nhất định không có vấn đề gì, nào ngờ cả hai đứa đều không viết.”

Cố Dật Nhĩ cũng có chút áy náy, hỏi: “Học tỷ, một bạn khác tới chưa ạ?”

Học tỷ nhún nhún vai: “Chưa đâu, giáo viên đã gọi điện thoại cho người nhà cậu ấy, cũng không biết có thể tới kịp hay không, học muội em vẫn là nên viết nhanh lên đi.”

Cô a một tiếng, cúi đầu tiếp tục viết.

“Nhưng mà hai đứa cũng thật có duyên phận nha.” Học tỷ cười tủm tỉm, “Thành tích thi giống nhau, đến cả cái tên bên trong cũng có chữ giống nhau.”

Cố Dật Nhĩ biết người kia, trên bảng thông báo ở cổng lớn của Tứ Trung, ảnh của cô và cậu ta với phông nền đỏ chót nằm song song trên bảng vàng.

Là một Trạng Nguyên khác trong đợt thi lần này.

“Chị cũng tốt nghiệp từ trường Anh Tài, cậu nhóc này hồi sơ trung rất thú vị.” Học tỷ ngồi ở bên cạnh cô lải nhải, “Trong nhà có tiền, lớn lên cũng đẹp trai, cho nên rất nhiều người nguyện ý đi theo cậu ta, nghịch lắm, hai ba ngày lại phải mời phụ huynh, lúc ấy trong trường học không có ai là không biết cậu ta.”

Cố Dật Nhĩ bĩu môi: “Tên côn đồ?”

Học tỷ cười lắc đầu: “Nhiều lắm chỉ coi là trung nhị* thôi, cũng không biết lên cao trung có thể khá hơn một chút không.”

(*: là từ lóng xuất phát từ Nhật Bản. Chuunibyou, chỉ chứng tâm lý phản nghịch xảy ra với các thiếu niên trong tuổi dậy thì ở khoảng năm hai trung học Nhật bản – ưikipedia. Đấy là theo wikipedia, còn mình hỏi bạn mình người Nhật thì anh ấy nói là cho dù 30 tuổi mà phản nghịch cũng vẫn dùng từ này)

Cố Dật Nhĩ nghe học tỷ nói như vậy, lập tức cảm thấy nam sinh trong miệng cô ấy hình như không khớp với gương mặt trên bảng thông báo.

Thoạt nhìn hẳn là một nam sinh tính tình rất tốt.

Học tỷ lại nói với cô vài câu, dặn dò xong mới rời đi.

Xung quanh thật yên tĩnh, một chút tạp âm cũng không có, chỉ có tiếng bút nước cọ xát trên mặt giấy.

Ở thời điểm một người cực kỳ buồn ngủ, bất kỳ một âm thanh nhỏ nào cũng có thể khiến bộ não con người chìm vào trong đó.

Cố Dật Nhĩ cũng không biết tại sao cô lại ngủ gục mất.

***

Bởi vì tiếng giấy bút cọ sát mà ngủ, cũng bởi vì âm thanh này mà tỉnh lại.

Khi tỉnh lại, bị ánh sáng đèn huỳnh quang trên trần nhà chói vào mắt, Cố Dật Nhĩ ghé vào trên bàn nhắm mắt lại chờ thích ứng.

Ngoại trừ tiếng giấy bút cọ sát, hình như còn có tiếng hít thở rất nhẹ.

Cố Dật Nhĩ xoay người, đập vào mắt là một bàn tay phải thon dài sạch sẽ.

Bàn tay đó cầm bút của cô, tại bản thảo đang viết dở một nửa của cô tiếp tục hoàn thành nốt.

Cô chớp chớp mắt, trong lúc nhất thời ngây ngẩn cả người.

“Tỉnh rồi?”

Giọng nói lười biếng vang lên, nhưng không ngăn được sự trong trẻo mát lạnh trong giọng nói.

Hai tay cô đan vào nhau để gối lên, lúc này cánh tay đã tê rần, chỉ có ánh mắt có thể dần dần hướng lên trên.

Thiếu niên tuấn tú ngồi bên cạnh, cúi đầu nhìn cô.

Mặc đồng phục kiểu Tây giống cô, nút áo sơ mi chỗ cổ áo không cài, cà vạt màu đen trên cổ cũng lỏng lẻo.

Vài sợi tóc hơi tán loạn, mắt híp lại như chưa tỉnh ngủ, ánh sáng chói lọi trong đôi mắt đen kia lại làm cô nháy mắt thanh tỉnh.

Có lẽ là thấy cô không có phản ứng gì, nam sinh buông bút dùng tay phải chống cằm, nghiêng đầu nhìn cô.

Khóe môi hơi giơ lên, cười như không cười.

“Ngủ đến choáng váng rồi à?”

Cậu đẹp trai hơn trong ảnh rất nhiều, mắt ngọc mày ngài, mi thanh mục tú, cho dù là bộ dáng lười biếng như thế này, cũng khiến người ta không dời mắt được.

Là Tư Dật.

Cố Dật Nhĩ ngồi dậy, trong lòng suy tư mình rốt cuộc là ngủ kiểu gì.

Tư Dật hỏi cô hai câu rồi không để ý đến cô nữa, Cố Dật Nhĩ lặng lẽ thò đầu lại gần, phát hiện tờ giấy kia đã sắp kín hết rồi.

Mấy trăm chữ đầu cô viết còn xem như tinh tế chỉnh tề, nhưng sau đó biến thành kiểu viết thảo hiện đại, quanh co khúc khuỷu như con giun.

Cách vài dòng, mới đến chữ của cậu, không giống với kiểu chữ Khải nhỏ nhắn của cô, chữ của cậu rõ ràng to hơn một chút, nét chữ cũng có lực dứt khoát.

Cô nuốt nuốt nước miếng: “Bạn học, cảm ơn cậu.”

Tóc mái của Cố Dật Nhĩ bị cô ngủ đến thay hình đổi dạng, trên mặt cũng bởi vì úp mặt xuống mà đè ra vài vết hằn đỏ.

Người tuy rằng đã tỉnh, nhưng trong ánh mắt vẫn còn che một tầng hơi nước.

Tư Dật nhướng mày nhìn cô một cái, lại cúi đầu viết xuống hai chữ cuối cùng, đóng nắp bút lại.

“Viết xong rồi.” Tư Dật đem giấy đưa cho cô.

Cố Dật Nhĩ vừa cầm giấy, đang định nói cảm ơn lần nữa, kết quả Tư Dật nhắm mắt ghé vào trên bàn, cả quá trình không đến hai giây.

Cô vẻ mặt ngốc đơ, đẩy đẩy bả vai Tư Dật.

Tư Dật ưm một tiếng, miễn cưỡng mở mắt ra nhìn cô: “Gì nữa?”

Cố Dật Nhĩ cúi đầu nhìn cậu, “Cậu không lên sân khấu à?”

Tư Dật dựng thẳng eo, nhìn chằm chằm cô vài giây, lúc sau biểu tình bắt đầu trở nên rất thú vị: “Cậu không lên?”

“Tôi chỉ là hỗ trợ viết bản thảo, không phải người lên sân khấu phát biểu.” Cố Dật Nhĩ nói dối mà mắt không nháy cái nào, đứng dậy sửa sang lại váy ngắn, “Tôi đi trước, cậu mau viết đi.”

Thở ra một hơi, lúc Cố Dật Nhĩ sắp sửa thoát khỏi chỗ này, cánh tay bị người ta kéo lại.

Cô kinh ngạc quay đầu lại, Tư Dật không biết đã đứng lên từ khi nào, nhìn xuống cô.

Cô gái trước mắt này thoái thác trách nhiệm thật lưu loát.

“Ảnh chụp treo ở cổng lớn gần một tháng, chỉ cần là người không mù đều có thể thấy rõ tấm thông báo kia, ảnh chụp chúng ta để gần nhau như ảnh kết hôn, cậu cảm thấy tôi sẽ không quen cậu sao?” Tư Dật thoáng cúi đầu, đôi mắt trong veo như được tẩy rửa qua, đồng tử màu đen phản chiếu lại bộ dáng của cô.

Cậu cười như không cười nhìn cô, khác hoàn toàn với bộ dáng lười biếng lúc nãy.

“Bạn học Cố Dật Nhĩ.”

Gằn từng chữ một, phát âm tiêu chuẩn, rõ ràng nói ra tên cô.

Hóa ra bọn họ đều nhận ra đối phương.

“Đêm qua tôi chơi game đến hửng đông, hôm nay bị mẹ tôi túm đến đây, cậu xem, bản thảo này tôi cũng viết một nửa, cậu tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên, lên sân khấu phát biểu đi.”

Quả thực là cùng một thế giới cùng một lý do ngủ nướng.

Đột nhiên cảm thấy muốn đi WC, Cố Dật Nhĩ cắn cắn môi, thấp giọng nói: “Tôi biết rồi, tôi đi WC trước đã.”

Mới vừa đi hai bước, đã bị nắm chặt cổ áo, giống như người ta xách con gà.

Bị tập kích thình lình như vậy cô sợ tới mức khép chặt hai chân, cảm giác muốn đi tiểu càng thêm mãnh liệt.

Cố Dật Nhĩ đỏ mặt giật giật thân mình: “Cậu buông tôi ra.”

Tư Dật ngữ khí trầm thấp, tựa hồ có chút phẫn nộ: “Lúc nãy còn giả vờ không phải là Cố Dật Nhĩ, giờ lại muốn chạy?”

Ưu thế chiều cao khiến Tư Dật nhìn cô như nhìn con gà, Cố Dật Nhĩ xoay người vẫn không thoát ra được.

Đang lúc Tư Dật đắc ý, cô linh hoạt thoát y, áo khoác bị cởi xuống, Cố Dật Nhĩ hung hăng trừng cậu một cái, xoay người chạy tới hướng cửa.

Trong tay cầm áo khoác của Cố Dật Nhĩ, Tư Dật còn không kịp phản ứng lại tình huống này như thế nào.

Chưa chờ Cố Dật Nhĩ mở cửa, cửa đã bị người khác mở ra.

Một nam một nữ vui vẻ chuyện trò đi vào.

“Em gái nhà cháu thật là ưu tú”

“Đâu có đâu có, là con trai dì mới càng ưu tú.”

“Tư Dật nhà dì, tuy nói vóc dáng cao to lớn lên cũng được, nhưng mà tình tính hướng nội quá, đối mặt với các bạn nữ tay chân cũng không biết phải đặt chỗ nào, dì thật không biết sau này làm sao mà tìm đối tượng.”

“Ha ha, bình thường thôi ạ, trẻ con mười mấy tuổi, Dật Nhĩ nhà cháu cũng thế, hay xấu hổ lắm.”

“Thế này chắc hai đứa cũng không dám nói với nhau câu nào.”

“Đúng vậy.”

Chiến thuật khen tặng, nhưng thật ra sóng ngầm bốn phía nổi lên, so nội công.

Hai phụ huynh nhìn cảnh tượng trước mắt không nói chuyện, biểu tình trở nên có chút phức tạp.

Cửa phòng đóng lại, hai học sinh đang tuổi thanh xuân, trong tay nam sinh cầm áo khoác của nữ sinh, đầu tóc nữ sinh hơi rối, mặt đỏ hồng, ngực hơi hơi phập phồng.

Chuyện xưa đột nhiên thay đổi khiến người nhà không kịp phòng ngừa.

Cao Tự Án mặt âm trầm không nói chuyện, sắc mặt người phụ nữ thì thay đổi như đèn neon, hết đỏ lại xanh, cuối cùng biến thành màu tím.

Bà vén tay áo lên hung hăng đi về phía Tư Dật.

“Thằng mất dạy! Chưa đủ lông đủ cánh đã học người ta lột quần áo của bạn nữ! Xem mẹ có xé xác mày không!”

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Cố Dật Nhĩ vội vàng đi lên trước ngăn lại bàn tay của mẹ Tư: “Dì à, đây là hiểu lầm thôi ạ.”

Tư Dật tức khắc có cái nhìn khác về nữ sinh này.

“Cháu muốn đi WC, cậu ấy không cho cháu đi, quần áo là cháu chủ động cởi ra ạ.”

“……”

“……”

***

“Làn da của em rất tốt, phấn nền đánh mỏng một chút là được.”

Cô giáo nâng mặt Cố Dật Nhĩ lên nói nhẹ nhàng.

Cố Dật Nhĩ gật đầu: “Em nghe theo cô.”

Cô giáo đứng dậy, lại nhìn Tư Dật ở bên cạnh.

Khóe miệng Tư Dật giật giật: “Cô đánh cho em dày một chút.”

“… Được.” Nếu không thì dấu bàn tay trên mặt không che được.


~ Vừa beta qua vừa cười ra nước mắt =))))), Editor cũng cười ị luôn ạ hahaha

Bởi vì hai bạn trẻ vẫn đang học lớp 10, nên mình để là cô – cậu. Đợi ngày họ thay đổi quan hệ, lớn rồi mình đổi sang cô – anh sau nhé. Trong truyện có vài từ Hán việt mình để nguyên vì muốn giữ lại vibe vườn trường bên Trung ấy. Mình sẽ để nguyên “học tỷ – học muội” nhé. Có gì cần góp ý các bạn cứ comment nha. Cảm ơn các bạn ❤

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp