Từ chỗ cha nương ruột của mình trở về nhà, Cố thị vẫn trầm mặc ít nói. Ngư Nương còn nghe được bà và Lý Thúc Hà ở trong phòng cãi nhau, Cố thị khóc nói mình không nên gả đến Lý gia, bằng không cũng không đến mức rời khỏi nhà, mà Lý Thúc Hà thì đóng cửa đi ra.
Người Lý gia đối với tình huống của hai người này cũng không nói thêm gì.
Nhà mẹ đẻ Vương thị ở thị trấn lân cận, sớm một bước đã chạy ra ngoài, Vương thị cùng người nhà quan hệ không tốt, cho nên người Vương gia chạy nạn cũng không nói cho bà biết, chờ trở lại Vương gia, thấy cửa lớn đóng chặt, Vương thị còn có cái gì không rõ nữa.
Mà cha mẹ Trần thị mất sớm, trong nhà không có thân thích gì.
Cho nên hai người này ngoại trừ người Lý gia, cũng không vướng bận gì, cho dù đối với trấn Hạ Hà có tình cảm không nỡ, nhưng lúc rời đi cũng không có oán hận.
Nương Trụ Tử không chỉ có mình hắn là con trai, nhưng mấy huynh đệ tỷ muội phía trên đều không nuôi được, cho nên tuổi Trụ Tử tuy rằng còn không lớn bằng Lý Thúc Hà, nhưng tóc nương hắn đã hoa râm.
Sau khi nương Trụ Tử lên xe, nhìn Ngư Nương cười hiền hòa: "Nhìn xem Đại Nha lớn lên xinh đẹp cỡ nào, khiến người ta thích đến mức nào, cũng không biết Trụ Tử nhà ta khi nào mới có thể có một đứa bé đáng yêu như vậy.”
Tam Ngưu nhanh nhảu: "Đại tỷ ta đã đổi tên, hiện tại tên là Ngư Nương, do gia gia đặt lại đó, lần trước may mắn gia gia đã cứu được tỷ.”
Trên mặt nương Trụ Tử lộ ra kinh ngạc: "Ôi ôi, thật tuyệt vời, Lý đại phu chính là người có năng lực số một số hai trên trấn chúng ta, chân lão Hàn của ta chính là do gia gia cháu chữa khỏi, Lý đại phu đặt tên khẳng định vô cùng tốt.”
Ngư Nương cho rằng nương Trụ Tử đang đùa giỡn với nàng, nhưng nhìn biểu tình của nương Trụ Tử không giống giả dối, được rồi, đây chính là một lão thái thái tâm thẳng miệng khoái.
Lừa con đi dọc theo bờ đê.
Lý Trọng Hải quanh năm ở bên ngoài thu mua dược liệu, đường đi thế nào ông ấy là người rõ nhất, cho nên hắn luôn là người đi đầu.
Ngư Nương đoán bọn họ đã đi được khoảng hai canh giờ, mặt trời treo cao, nhiệt độ tăng lên, Lý Trọng Hải rốt cục kêu dừng lại.
Lưu thị bắt đầu phân phát bánh lớn cho mọi người, cho dù trên đường chạy trốn, Lưu thị cũng vẫn nắm giữ lương thực trong tay.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT