Nhìn thấy quan sai thu thuế má lúc nào cũng vênh váo đắc ý, mà gia gia chỉ có thể ăn nói khép nép cười xòa.
Cuộc sống ở đây quá gian nan, nếu như thật sự gặp phải nạn đói, người bị bỏ lại đầu tiên chắc chắn là người già và trẻ em.
Kiếp trước, bà ngoại của Đại Nha từng trải qua nạn đói, bà ngoại nói ba tuổi bà ấy còn chưa biết đi, chân sưng tróc da. Cha của bà ngoại quăng bà ấy trên đường, quay đầu nhìn ba lần mà không có ai nhặt.
"Bà khóc nhưng không còn sức khóc nữa, cha bà không đành lòng nên nhặt bà về. Hàng xóm đi chạy nạn hết cả, trời chưa sáng đã đi, không dẫn theo đứa con gái sáu bảy tuổi. Cô bé kia nhặt đậu ăn, dùng bát vỡ để nướng, sao no bụng cho được, không được mấy ngày đã chết đói."
Đại Nha nhớ tới bà ngoại, trong lòng rùng mình một cái.
Cho dù trước mắt chỉ có dấu hiệu đại hạn, nạn đói chưa xuất hiện, có lẽ chỉ là Đại Nha suy nghĩ nhiều nhưng nàng không dám phớt lờ. Đại Nha chỉ có thể cầu xin trời mau mưa đi.
Tất cả mọi người khẩn cầu ông trời hãy cho mưa xuống, nhưng qua tháng năm, chớp mắt đã đến giữa tuần tháng sáu nhưng không có một cơn mưa nào.
Trời vô cùng nóng, cả ngày như lò lửa, ve sầu kêu không ngừng không biết mệt mỏi khiến cho lòng người bực bội.
Trong đất khô hạn càng nặng hơn, bắp ngô trồng xuống lớn lên vừa thấp lại nhỏ, chỉ có thể xách nước sông tưới. Người Lý gia không làm nổi, đành phải tiếp tục thuê người làm công ngày mà tưới.
Người ở trấn Hạ Hà đều mặt mày ủ dột, một ngày chạy vào ruộng mấy chuyến, sợ bắp ngô chết khô.
Ngay cả trẻ con cũng cảm nhận được cảm xúc của người lớn, không dám đùa giỡn quá trớn.
Mỗi ngày sau khi mặt trời lặn về Tây, Đại Nha cố ý trì hoãn thời gian không vào nhà chỉ vì muốn hấp thụ ánh trăng nhiều một chút.
"Đại Nha, nên lên giường đi ngủ rồi."
Lý Trọng Hải nhìn Đại Nha ngồi trên băng ghế đá ngáp liên tục, bảo nàng trở về phòng ngủ.
"Vâng, cha, con vẫn chưa buồn ngủ."
Lý Trọng Hải ôm Đại Nha lên: "Còn nói không buồn ngủ, con sắp cắm đầu xuống đất rồi kìa."
Đại Nha dựa vào vai của Lý Trọng Hải, chưa lên giường đã ngủ mất.
Ngày hôm sau, khi Đại Nha thức dậy mặt trời đã lên cao. Nàng bất đắc dĩ thở dài, kế hoạch thất bại, bại vì thân thể của trẻ con.
Trong sân, gà trống lớn kêu "Cục tác" đuổi theo Nhị Ngưu, chắc là Nhị Ngưu lại ngứa tay bứt trộm lông gà trống.
Lưu thị xoa eo đứng ở cửa, lớn tiếng mắng Nhị Ngưu: "Đứa nhỏ trời đánh, nhất định phải khiến mấy con gà trong nhà trụi lông."
Thân thể Lưu thị đẫy đà, tức giận hai hàng lông mày nhướng lên có vẻ rất khí thế. Một thanh đao mổ heo khiến cho bà trông mạnh mẽ, có thể nói khắp trấn Hạ Hà, bất kể là nam nữ già trẻ, không ai là đối thủ của bà.
Mỗi lần Đại Nha nhìn thấy Lưu thị tức giận đều thầm cảm khái, không hổ là nữ nhi của đồ tể, thật sự là rất có phong thái của cha.
Lý Đại Thành đi từ chính phòng tới, nhìn tình hình trong sân đã biết rõ:
"Nhị Ngưu, đừng chọc nãi nãi con tức giận, gà trống kia dùng để gáy sáng. Con vặt hết lông của nó, nó không còn uy phong sẽ không gáy nữa. Đến lúc đó sẽ để con thay gà trống gáy sáng lúc nửa đêm."
Mặc dù lời này nói đùa nhưng Nhị Ngưu vẫn bị tác phong nói được thì làm được của Lý Đại Thành hù dọa:
"Gia gia, sau này cháu sẽ không nhổ lông gà trống nữa, ông đừng để cháu nửa đêm đi gáy sáng."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT