Tử Yến nhắm chặt mắt, sắc mặt trắng bệch, nếu không phải ngực còn phập phồng yếu ớt chứng minh hắn còn sống thì gần như Ngư Nương nghĩ hắn đã chết.

Lý Đại Thành nói: "Trông đại ca cháu, bình thường nó thương cháu nhất, cháu gọi nó nhiều một chút. Đại ca cháu nghe cháu gọi, nói không chừng sẽ tỉnh lại."

Lý Bá Sơn không nghe nổi nữa, quay đầu lau nước mắt.

Ngư Nương nắm chặt tay Tử Yến, khẽ gọi: "Đại ca, ca tỉnh lại đi, không phải ca nói thất tịch sẽ dẫn muội và Nhị Ngưu đi vào huyện chơi sao? Nói không giữ lời sẽ thành chó con đấy."

Ngư Nương còn nhớ Tử Yến vô cùng vui vẻ nói với nàng đêm thất tịch ở trong huyện chơi vui thế nào, muốn dẫn nàng đi ăn bánh nướng dầu mè và bánh bao đường. Chỉ trong chớp mắt, sao ca ấy lại nằm ở đây không nói chuyện chứ? Ngư Nương chớp mắt mấy cái, cố gắng kìm nén khóe mắt ướt đẫm.

"Ta đi kê đơn thuốc cho Đại Ngưu, Trọng Hải qua giúp ta sắc thuốc. Thúc Hà và Bá Sơn ở lại chăm sóc Đại Ngưu." Dừng một chút, Lý Đại Thành lại nói: "Ngư Nương cũng ở lại cùng Đại Ngưu đi."

Ngư Nương vắt khô khăn, giả vờ thấm nước lên môi Tử Yến, lại âm thầm đẩy môi hắn ra đổ nước ánh trăng vào. Nàng không dám đổ quá nhiều, sợ Tử Yến nuốt không trôi bị sặc.



Cứ như vậy, Ngư Nương thức suốt đêm, cho Tử Yến uống thuốc khoảng mười lần.

Trong lúc đó, Lý Đại Thành mớm thuốc cho Tử Yến, bảo Ngư Nương đi về nghỉ nhưng Ngư Nương không muốn: "Con không buồn ngủ, con muốn trông chừng đại ca."

Một đêm rối loạn, cũng may không còn nguy hiểm.

Trời đã sáng, Ngư Nương ngáp một cái thật to, dựa theo kinh nghiệm thuở xưa của nàng, Tử Yến không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa. Nàng không dám cho ăn quá nhiều sợ mọi người sinh nghi.

Nàng muốn dựa vào giường chợp mắt một hồi, kết quả lại dựa vào giường ngủ mất.

Lý Trọng Hải đi vào thấy nữ nhi dựa vào giường, trong đầu vang lên giọng nói của cha: "Trọng Hải, Ngư Nương là đứa bé ngoan, thông minh lại trọng tình nghĩa. Có lúc ta nghĩ con bé là nam nhi thì tốt biết bao. Con biết không? Con bé nói với ta "Gia gia, đất bị hạn hán, có phải chúng ta nên mua lương thực, có phải nên chạy nạn không". Lời này không phải lời trẻ con có thể nói được, Nhị Ngưu so với con bé đúng là cách biệt một trời."

"Thông minh quá không tốt, cho nên ta đặt tên con bé là "Ngư", chỉ mong có thể ngăn chặn sự thông minh của nó. Đại Ngưu xảy ra chuyện, trong lòng ta không yên, sợ thần phật xem trọng mấy đứa nhỏ nhà chúng ta .

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play