Hà Thạc đứng nhìn, không nhịn được mà bật cười. Lúc đang cười thì vợ anh ấy nắm tay con trai Hà Tử quay về. Lý Sảng quay đầu nhìn Hà Thạc: “Anh đứng đây vui vẻ cái gì vậy?”
Trên mặt Hà Thạc vẫn chưa tắt nụ cười: “Chỉ là vui vậy thôi.”
Lý Sảng không chịu qua loa: “Vui vậy thôi là cười gì chứ?”
Hà Thạc không qua loa được, đành phải nói: “Vừa thấy vợ Thị Hoài Minh nói chuyện với chó, rất nghiêm túc, rất thú vị.”
“Cái này thì có gì vui được chứ?” Lý Sảng không thấy có gì thú vị, kéo tay con trai Hà Tử đi về nhà.
Hà Thạc thì tiếp tục niềm vui của mình, bước chân theo sau.
***
Trân Trân vào nhà, cất sách vào phòng trước rồi sau đó rửa tay ăn cơm. Cô ngồi xuống cầm đũa, suy nghĩ một hồi rồi nói với Thị Hoài Minh: “Em ở đây không có việc gì làm, hay là mua ít bánh phở gì đó để trong nhà, em ở nhà nấu cơm.”
Thị Hoài Minh nhìn cô: “Đồ ăn ở nhà ăn ăn không ngon sao?”
Trân Trân lắc đầu: “Không phải, ăn rất ngon, nhưng em muốn nấu ăn. Ở nông thôn có rất nhiều việc để làm, đến đây không có việc gì, em… có hơi không quen lắm…”
Thị Hoài Minh hiểu, gật đầu: “Được thôi.”
Sau đó anh lại nói: “Cũng không phải không có chuyện gì làm, học tập cũng rất vất vả. Anh đã nói với em rồi, anh sẽ là một người thầy vô cùng nghiêm khắc, cho nên em phải học thật tốt, thật nghiêm túc.”
Thị Hoài Minh liếc nhìn cô rồi nói tiếp: “Em phải hiểu là em không phải học vì anh, không phải học vì bất kỳ ai, học thức và văn hóa là của em, nó sẽ giúp em có tư tưởng, học được cách suy nghĩ, càng có thể mở rộng tầm mắt, có được nhiều kiến thức khác nhau. Bây giờ nam nữ bình đẳng, cho nên anh hy vọng em có thể tiến bộ, đầu óc sáng suốt.”
Trân Trân nghe không hiểu, chỉ có thể tiếp tục đồng ý: “Dạ.”
Thị Hoài Minh nghe ra được cô không hiểu, nhưng không tiếp tục cưỡng ép truyền thụ tư tưởng gì cho cô nữa. Anh nhìn đồ ăn trên bàn: “Ăn cơm đi.”
Trên bàn cơm yên tĩnh như vậy, Trân Trân cũng không quen. Cô muốn chủ động nói chuyện phiếm với Thị Hoài Minh, nhưng là lại không dám mở miệng. Trước đây anh cũng không phải thích nói chuyện, bây giờ trên người lại có sự lạnh lùng cứng rắn, cô ở bên cạnh anh luôn cảm thấy có cảm giác bị áp bách. Nói mấy chuyện đàng hoàng cô còn mở miệng được, nhưng nếu nói chuyện phiếm thì trong lòng cô hơi sợ hãi. Nhưng nếu không nói mấy chuyện vớ vẩn thì cũng không giống đang sống cùng nhau mà.
Trân Trân sau khi ăn xong miếng cuối cùng, buông đũa thì cũng cố lấy dũng khí, nhìn Thị Hoài Minh, hỏi một câu: “Anh ba, con chó trắng to đó là chó nhà ai vậy?”
Thị Hoài Minh đứng dậy thu dọn bát đũa: “Không phải của nhà ai cả, nó có ổ chó của mình, tên là Đại Bạch, thích chạy khắp nơi trong sân. Nhà ai có cơm thừa ăn không hết, cơm thừa sợ hư sẽ cho nó ăn.”
Trân Trân vội vàng đứng dậy, giúp đỡ anh dọn dẹp: “Nó còn rất thân với người.”
Thị Hoài Minh cũng không nể mặt chút nào: “Nó chỉ thân thiết với đồ ăn.”
Trân Trân: ......
Sau khi thu dọn bát đũa xong, Thị Hoài Minh lại dùng giọng điệu giải quyết công việc để nói chuyện với Trân Trân: “Bây giờ sẽ tính thời gian, cho em nghỉ ngơi mười lăm phút. Mười lăm phút sau anh sẽ gọi em, em cầm sách ngữ văn lớp một đến tìm anh.”
Sắc mặt Trân Trân trở nên nghiêm túc: “Dạ.”
Trân Trân đột nhiên cảm thấy gấp gáp, vội vàng chạy về phòng nghỉ ngơi. Nhưng thời gian hơi ngắn, cô cảm thấy mình chỉ ngồi một lát đã nghe Thị Hoài Minh gọi mình. Cô đứng dậy chuẩn bị cầm sách đến tìm Thị Hoài Minh. Nhưng ngón tay vừa đụng vào tập sách giáo khoa thì cô lại gặp khó khăn. Vì có khoảng hai mươi quyển sách, cô không biết quyển nào mới là sách ngữ văn lớp một. Cô do dự một hồi, quyết định ôm toàn bộ sách vào.
Thị Hoài Minh không ở bên ngoài, cô liền ôm sách đến gian phòng bên cạnh tìm anh.
Thị Hoài Minh ở trong phòng nghe được tiếng động thì nói: “Cứ vào đi.”
Cửa không khóa, còn có khe cửa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT