Nghe nói cha hôm qua theo lão thái gia đến phủ Yến Vương, cả người Mai Như đổ mồ hôi lạnh. Nàng chèo kéo Kiều thị để hỏi, “Cha tới đó làm gì?”
“Còn làm gì nữa?” Kiều thị chỉ phòng bếp nhỏ, “Không phải vì bốn vỉ bánh bao kia sao?”
Nhắc tới bốn vỉ bánh bao Mai Như liền thấy nhức đầu, trong lòng thầm mắng Phó Chiêu. Nàng hỏi, “Yến Vương điện hạ có nói gì không ạ?”
Kiều thị chần chừ nhưng vẫn đáp trả, “Yến Vương điện hạ bảo con không cần để ý, cứ ăn hết số bánh bao này là được.”
Mai Như: “…”
Phó Tranh không lật tẩy lời nói dối của nàng, đúng là hiếm thấy! Tưởng tượng đến khuôn mặt lạnh tanh của hắn khi nói chuyện, nàng bỗng rùng mình.
Kiều thị nhân cơ hội này bèn giáo huấn con gái, “Về sau đừng gây họa nữa! Hai ngày nay lão tổ tông đang buồn phiền lắm!”
Mai Như bất mãn lầm bầm, “Nương chỉ biết mắng con, ca ca không phải suốt ngày gây rối sao?”
Đêm hôm qua, Mai Tương lâu rồi mới về phủ, ai ngờ lại cãi vã với Đổng thị. Không biết chuyện gì xảy ra nhưng lần này mâu thuẫn rất sâu sắc, cuối cùng bị Kiều thị giếm đi. Mai Như không tiện hỏi tẩu tẩu nên đành quấn lấy Kiều thị để dụ bà nói.
Kiều thị nghĩ đến thằng con không nên thân của mình liền tức giận, “Ca ca con đúng là mầm mống tai họa! Ta và cha con không quản nổi nó.”
“Rốt cuộc có chuyện gì vậy ạ?” Mai Như nôn nóng hỏi. Sợ mẫu thân không nói, nàng lại ôm lấy cánh tay Kiều thị làm nũng.
Kiều thị cũng đang bứt rứt không biết than thở chuyện xấu của đại phòng với ai. Giờ bị con gái út dụ dỗ nên bà kể ngay, “Tuần Tuần, tẩu tẩu con muốn hòa ly với ca ca con.”
“Hòa ly?” Mai Như ngẩn ra rồi buột miệng thốt lên, “Tốt quá!”
Hòa ly tốt hơn tự sát nhiều lắm!
Kiều thị vừa nghe, mắt liền trợn trừng. Ngón tay bà hung hăng chọc cái đầu nhỏ của con gái, mặt bà đầy vẻ khó tin, “Nói bậy gì đó? Ca ca và tẩu tẩu của con đang tốt đẹp, hòa ly làm gì? Một khi hòa ly thì phủ chúng ta sẽ kết thù với Đổng gia! Sau này ca ca con ở bên ngoài cũng khó khăn.”
Xem ra Kiều thị nhất định sẽ không chấp thuận việc này. Mai Như bối rối, “Nương, người nghĩ lại đi, ca ca và tẩu tẩu thật sự tốt đẹp à?”
Kiều thị đâu phải không biết nội tình nhà Mai Tương; cả đống thị thiếp, di nương hồ ly tinh sống trong đó… Chưa nói đến người khác, chính Mai Dần cũng có hai, ba di nương ở hậu viện; mỗi ngày nhìn thấy bọn họ cũng đã khiến Kiều thị sôi máu. Vợ Tương ca nhi lại càng gian nan, ngày đêm bị giày vò, cuộc sống sao có thể tốt đẹp?
Nghĩ đến đây, Kiều thị thở dài. Vẫn thiên vị con mình, bà nhỏ giọng nói, “Tuần Tuần, đấy là đại ca của con.”
“Đại ca biết chưa ạ? Ca ca nói thế nào?” Mai Như chất vấn.
“Nó biết chứ!” Kiều thị lạnh lùng “hừ” một tiếng, bà giận dữ kể, “Đêm qua vợ Tương ca nhi đề nghị hòa ly, ca ca quỷ quái của con làm ầm lên tuyệt đối không đồng ý, chỉ muốn bỏ vợ!”
Bà vừa dứt lời, Mai Như thầm oán ca ca hồ đồ, đây không phải bức người ta đi tìm đường chết sao?
Tại sao có thể ngu xuẩn như vậy?
“Mẫu thân,” Mai Như kiên nhẫn nói, “nếu tẩu tẩu đã mong muốn như vậy thì sao không khuyên ca ca để tẩu ấy về nhà? Nếu đã kết duyên lầm thì cũng có thể cởi trói cho nhau!”
Nàng hơi to tiếng; ở bên ngoài, Đổng thị vừa mới tới để thỉnh an bỗng dừng bước, vành mắt nhanh chóng đỏ lên. Nàng ấy dùng khăn lau rồi mới đi vào trong. Nha hoàn đã vào thông báo, còn có mụ mụ vén màn cho nàng ấy.
Khi Đổng thị vào phòng thì hai mẹ con Kiều thị đã ngừng nói chuyện. Kiều thị đang trang điểm trước gương, Mai Như vừa ngồi trên giường bên cạnh vừa ăn mứt.
Do vừa mới bàn tán sau lưng người ta nên thấy Đổng thị tiến vào, môi Mai Như mấp máy, mặt đỏ lựng ngượng ngùng.
Nhớ lại câu nói mình vừa nghe được, Đổng thị càng cảm thấy cô em chồng tỏa sáng lấp lánh. Có lẽ toàn bộ Mai Phủ chỉ mỗi Tuần Tuần thay nàng ấy nói lên tiếng lòng, chút ấm áp hiếm hoi bỗng đâm chồi nơi trái tim Đổng thị.
Hầu hạ Kiều thị xong, Đổng thị trở về phòng. Trong phòng lạnh lẽo, nàng ấy ngồi đực ra, nghĩ về câu nói hồi nãy của Tuần Tuần. Vành mắt ửng đỏ, nàng ấy chợt cảm thấy bản thân thật ngu ngốc.
Hòa Tuệ vội vã đi vào bẩm báo, “Đại nãi nãi, đại gia đã trở lại.”
Đổng thị nhíu mày, “Hắn trở về làm gì?” Mỗi lần gặp mặt hai người đều chẳng thể nói chuyện tử tế mấy câu đã cãi nhau, chi bằng không gặp.
Trong lúc chủ tớ nói chuyện, một nam tử dung mạo tuấn tú đã từ bên ngoài bước vào. Hắn tuy cao nhưng thân người gầy yếu, mặc áo dài màu đỏ tía – là đại gia Mai Tương của Mai phủ.
Hắn tùy tiện ngồi xuống chính giữa ghế, nha hoàn vội vàng dâng trà. Đổng thị không nhìn hắn, chỉ lo làm chuyện của mình. Một lát sau, Mai Tương ngồi không yên liền đến gần nàng ấy rồi hỏi, “Nàng vẫn muốn hòa ly?”
Đổng thị “ừ” một tiếng, còn nói, “Cầu mong đại gia chấp thuận.”
“Không bao giờ!” Mai Tương đi đi lại lại trong phòng.
Đổng thị nghe vậy cũng không tức giận, chỉ bình tĩnh bảo, “Nếu đại gia muốn bỏ vợ, ta cũng đồng ý.”
Mai Tương sững sờ, hắn không biết phải nói gì. Hắn giật mình rồi liên tiếp nói “được”, sau lại thêm vào, “Nàng cứ chờ đấy!”
Đổng thị vẫn cụp mắt, “Ta sẽ ở đây chờ.”
Tính tình Đổng thị ngày thường mềm yếu, chẳng mấy khi tỏ thái độ thế này. Mai Tương nghe nàng ấy nói vậy bèn nổi giận chỉ tay lên trời thề thốt, “Tối nay ta về sẽ viết ngay!”
“Tùy ngài thôi.” Đổng thị quay mặt đi, lại tiếp tục làm chuyện của mình.
Mai Tương ngẩn ngơ, rồi phất áo bỏ đi. Mới vừa ra cửa hắn liền chạm trán cô em đang nghe lén!
Mai Tương trừng mắt, Mai Như vội thở dài một tiếng. Nàng kéo ca ca về viện của mình rồi cho nha hoàn lui xuống.
Mai Tương khó chịu khi bị em gái nghe lén, hắn giáo huấn nàng, “Tuần Tuần, muội ngày càng vô phép tắc!”
Mai Như vội kéo tay hắn, “Ca ca tốt, ta sai rồi. Ta vốn định trò chuyện với tẩu tẩu, ai dè…” Mai Tương liếc xéo nàng một cái, Mai Như nhanh nhẩu khẳng định, “Ca ca, ta chỉ mới nghe được tí xíu thôi.”
Mai Tương vẫn xụ mặt như cũ.
Hôm nay Mai Như thật sự muốn tìm Đổng thị để trò chuyện, ai ngờ vô tình nghe được đoạn đối thoại đó. Nàng nhanh nhẹn rót trà, bưng vài đĩa thức ăn tới xin lỗi, “Ca ca tốt à, đừng giận mà, lần sau ta sẽ không làm thế nữa.”
Còn có lần sau?
Mai Tương bật cười, gõ đầu nàng nhưng không dám dùng sức.
Hắn rất thương em mình, sao có thể thật lòng tức giận?
Mai Tương nhấp một ngụm trà, cũng không tỏ ra giận dữ nữa.
Mai Như thấy thế bèn hỏi, “Ca ca à, nương đã nói ta biết, ca ca thật sự muốn bỏ tẩu tẩu sao?”
Mai Tương ngẩn người, trả lời qua loa, “Muội chỉ là một đứa nhóc, hỏi chuyện này làm gì?”
Mai Như nói, “Ca ca, thật ra ta thấy tẩu tẩu quá đáng thương.”
Mai Tương liếc nàng, “Nàng ấy đã nói gì với muội?”
“Không có!” Mai Như lắc đầu than thở, “Hôm Mạnh lão thái thái tới làm mai cho đại tỷ, ta cùng nhị tỷ tỷ và tứ muội muội tới tìm tẩu tử để cùng nhau đi chúc mừng đại tỷ. Ai ngờ chưa đặt chân vào viện của tẩu tẩu đã nghe thấy từ xa Triệu di nương khóc lóc om sòm cho cả thiên hạ nghe! Ta đã mất mặt, còn bị người nhị phòng chê cười!”
Mai Tương sửng sốt, chả ai kể hắn nghe chuyện này. Hôm đó hắn trở về, chỉ có Triệu di nương nức nở bảo Mai tam tiểu thư vô duyên vô cớ trừng phạt nàng ta. Thấy mặt mũi Triệu di nương sưng vù, hắn đau lòng không thôi, làm sao còn tâm tình tra cứu chân tướng?
Hóa ra sự việc vốn không phải “vô duyên vô cớ”?
Mai Như vừa nói vừa liếc nhìn sắc mặt đại ca, nàng lại thêm mắm dặm muối, “Ca ca đâu phải không biết tính tình của tẩu tẩu; mềm như bông ấy, ai cũng có thể bắt nạt tẩu ấy. Trong phủ này, chỉ có người khác ức hiếp tẩu tẩu chứ có lúc nào tẩu tẩu ức hiếp người khác? Hôm ấy ta thấy chướng mắt quá mới giáo huấn Triệu di nương.”
Trong lòng Mai Tương đã hiểu rõ. Hắn im lặng rồi nói, “Tuần Tuần, hôm nay muội nói nhiều thật.”
Mai Như ngây thơ cười, phồng má nói, “Ca ca, ta chỉ thấy ca ca không nhất thiết phải khiến tẩu tẩu khó xử.” Mai Như không thể xen vào quá nhiều, cũng chẳng đủ khả năng buộc ca ca đồng ý hòa ly với tẩu tẩu. Nàng chỉ mong lời mình nói lọt tai ca ca, để ca ca đừng gây khó khăn cho tẩu tẩu nữa.
Mai Tương đứng dậy, “Ta ra ngoài đây.”
“Đi đâu?” Mai Như hỏi.
Mai Tương xoay người lại gõ đầu nàng, “Hỏi nhiều vậy làm gì?”
Nơi Mai Tương có thể đi chắc chắn là mấy chỗ phong lưu. Mai Như dù biết vẫn chẳng nhịn được mà than một tiếng. Dù ca ca và tẩu tẩu có hòa ly thì ca ca cứ thế này miết cũng không ổn.
Đêm đó, Mai Tương không về phủ, Đổng thị tất nhiên chẳng đợi được bức thư bỏ vợ.
Lệnh cho nha hoàn tắt đèn, Đổng thị thở dài, “Kệ hắn đi.”
Hôm sau, lúc Mai Như đến phòng Kiều thị, Đổng thị đã có mặt. Sắc mặt nàng ấy trầm tĩnh, nhìn không ra điểm khác thường.
Hầu hạ Kiều thị trang điểm xong thì Mai Vân cũng đã tới được một lúc, mọi người liền đi Xuân Hi Đường thỉnh an lão tổ tông.
Mai Thiến vẫn bị sốt, thân thể nóng đến dọa người, uống bao nhiêu thuốc vẫn chẳng khá lên. Mỗi ngày lão tổ tông đều khóc mấy lần, hai ngày nay còn mời hòa thượng tới phủ tụng kinh cầu phúc.
Mai Như thật lòng không muốn đến Xuân Hi Đường. Từ ngày Bình tỷ nhi bị cấm túc, lúc nào nàng đến cũng bị lão tổ tông lải nhải.
Từ chuyện Mai Thiến rơi xuống nước, đến vụ bốn vỉ bánh bao, nói sang cả thường ngày nàng hành sự không quy củ thế nào. Mai Như sợ nghe giảng đạo nên lúc này bước đi chậm chạp, cứ chần chừ mãi.
Đổng thị thấy thế bèn lặng lẽ bước chậm lại, nói nhỏ với nàng, “Hình như hôm nay Thiến tỷ nhi đã khỏe lên.”
“Thật sao?” Hai mắt Mai Như tỏa sáng.
Bộ dạng này của nàng thật sự đáng yêu, Đổng thị khẽ nhếch môi cười rồi lại đến hầu hạ bên cạnh Kiều thị.
Không cần nghe lão tổ tông răn dạy nữa, dĩ nhiên tâm tình Mai Như tốt hẳn lên.
Lúc đến Xuân Hi Đường, quả nhiên mặt mũi lão tổ tông và tiểu Ngô thị trông khoan khoái hơn. Ngay cả Bình tỷ nhi cũng ở đây; nàng ta đang gục đầu xuống, chả buồn hé răng. Nhìn thấy Mai Vân và Mai Như, lão tổ tông hớn hở, “Hôm nay sức khỏe A Du đã khá hơn nhiều, mấy tỷ muội qua thăm nó một tí đi.”
Hai người cùng Bình tỷ nhi đều đồng thanh nói, “Vâng ạ.”
Đi đến phía sau, đám hòa thượng vẫn ở gian ngoài tụng kinh liên tục. Phòng bên trong, Mai Thiến được đỡ dậy. Nàng ấy nghiêng người dựa vào gối mềm, đại nha hoàn Minh Chi của nàng ấy đang đút thuốc cho chủ tử. Sắc mặt Mai Thiến vẫn tái nhợt, đôi mắt cụp xuống, dung mạo nghiêng nước nghiêng thành trông càng yếu đuối khiến người ta đau lòng.
Thấy bọn họ, Mai Thiến cười rồi vội bảo nha hoàn mang đệm tới.
“Nhị muội muội đừng gắng sức,” Mai Vân khuyên.
Mai Như cũng mau miệng nói, “Nhị tỷ tỷ nghỉ ngơi cho khỏe.” Trước khi bọn họ lại đây, lão tổ tông đã nhiều lần ra lệnh lẫn giảng giải không được làm Thiến tỷ nhi mệt. Mai Như còn đặc biệt được bà “chiếu cố”, “Tuần Tuần, con đừng quấn lấy nhị tỷ tỷ, có còn nhỏ nhít gì nữa đâu…”
Mai Thiến thấy mọi người thận trọng như vậy, nàng ấy đoán đây là ý của lão tổ tông bèn oán giận, “Ta nằm cả ngày cũng mệt. Lại thêm bọn hòa thượng ngoài kia ồn ào không cho ai ngủ.”
Mai Thiến hiếm khi dí dỏm như vậy, con ngươi nàng ấy mang ý cười, tinh thần có vẻ phấn chấn lên nhiều.
Mấy tỷ muội vừa cười vừa ngồi vây quanh giường nàng ấy. Mỗi Bình tỷ nhi xấu hổ đứng đó, vẫn rất cẩn thận. Lần này nếu không phải nàng ta bày trò gây họa, Mai Thiến sẽ chẳng rơi xuống nước. Hiện giờ đối mặt với nạn nhân của mình, nàng ta dĩ nhiên thấy ngượng ngùng.
Bình tỷ nhi nhích lại gần, thì thầm kêu, “Nhị tỷ tỷ.”
Mai Thiến trấn an vài câu nhưng Bình tỷ nhi vẫn rầu rĩ – nàng ta bị phạt nặng nên đâm ra sợ hãi.
Nhìn Bình tỷ nhi, Mai Như không hiểu tại sao bỗng nhớ tới ngày đó Bình tỷ nhi lo sợ nắm lấy cổ tay áo của mình. Nàng mềm lòng dỗ dành, “Bình tỷ nhi, chỗ ta vẫn còn bánh bao chay của chùa Liên Hương, muội muốn ăn không?”
Vừa nghe có ăn, Bình tỷ nhi ngẩng mặt lên ngay, đôi mắt cũng sáng rỡ. Nàng ta nhìn Mai Như với vẻ mặt hơi thẹn thùng.
Mai Như nói nhỏ, “Nếu sợ nhị bá mẫu biết, tí nữa muội tới phòng ta, ở đó còn nhiều bánh bao lắm.”
Bốn vỉ bánh bao thật sự quá nhiều, Mai Như ra sức ăn, còn phân phát khắp nơi mà vẫn thừa lại kha khá.
Mai Thiến chẳng hay biết gì vụ bánh bao, Mai Như bèn tóm tắt ngọn nguồn câu chuyện cho nàng ấy. Nghe đến Thập Nhất điện hạ, Mai Thiến “ồ” một tiếng rồi cúi đầu xuống, không biết đang nghĩ gì. Mất một hồi nàng ấy mới lên tiếng, “Người cứu ta là Yến Vương điện hạ?”
Tim Mai Như đập thình thịch, nhưng nàng mau chóng nhoẻn miệng cười, “Phải, là Yến Vương điện hạ.” Nàng chọt chọt Mai Bình, cứ như đang tìm đồng minh, “Đúng không?”
Mai Bình sửng sốt, gật đầu nói, “Là Yến Vương điện hạ.” Dừng một chút, cô bé đỏ mặt khen, “Yến Vương điện hạ trông thật đẹp mắt, ngài ấy còn tự xưng là Phó thất lang.”
Phó thất lang…
Chỉ cần ba chữ này cũng đủ khiến người ta mơ màng, tim đập loạn nhịp.
Người kinh thành đều biết Phó Tranh trời sinh tuấn tú, môi hồng răng trắng. Nhưng hắn thường xuyên cố tình mặc trang phục màu đen, lại được quân doanh rèn luyện nên trông cứng rắn và lạnh lùng, khiến người khác ngại đến gần.
Nhất thời, mọi người đều mang tâm tư riêng, không ai mở miệng.
Mai Thiến chớp chớp mắt, “Phụ thân đã đến phủ Yến Vương để cảm tạ?”
“Ừm, phụ thân, lão thái gia, cả đại bá phụ cũng đi.” Bình tỷ nhi hạ thấp giọng, “Nghe cha mẹ bảo hình như còn tính mời điện hạ đến phủ chúng ta.”
Đỗ thị và Mai Thần tính công bố việc Phó Tranh cứu Mai Thiến cho thiên hạ biết, để những kẻ thích khua môi múa mép phải ngậm mồm lại. Nhưng người có hiểu biết chỉ cần ngẫm nghĩ một chút sẽ nhìn ra ý tứ sâu xa trong hành động này.
Mai phủ không thích Phó Tranh, hoặc chính xác hơn là Mai phủ cảm thấy Phó Tranh không xứng với Mai Thiến.
Đáy lòng Mai Như nặng nề, nàng thầm than Mai phủ đúng là không có mắt nhìn người!
Phó Tranh về sau lập chiến công hiển hách, đương nhiên song song đó hắn còn dùng Mai Như để lấy thanh danh…
Mai Như nhăn mặt. Nàng chợt có mong muốn ác độc rằng tại sao hắn không chết trận nhỉ?
Nhìn Mai Thiến ngẩn ngơ không biết đang nghĩ gì, Mai Như niệm “A Di Đà Phật”. Kiếp này, Phó Tranh có khả năng trở thành nhị tỷ phu của nàng, tốt nhất nàng đừng tùy tiện nguyền rủa hắn để tránh cho nhị tỷ phải thủ tiết…
Thấy Mai Thiến ngày một khỏe lên, Mai phủ cũng bắt đầu chuẩn bị mở tiệc chiêu đãi Phó Tranh.
Mai lão thái gia tự mình gửi thiệp mời, hắn tất nhiên đồng ý.
Nghĩ đến buổi tiệc này, Mai Như đứng ngồi không yên; nàng thật lòng chẳng muốn đối mặt với Phó Tranh. Nàng bảo Kiều thị rằng ngày ấy muốn đến Mạnh gia để gặp Uẩn Lan. Mai gia và Mạnh gia là bà con, Mạnh Uẩn Lan là con gái tiểu Kiều thị và cũng là biểu muội ruột thịt của Mai Như. Kiều thị không nghĩ nhiều, hai nhà thường xuyên qua lại nên yêu cầu này của Mai Như cũng chẳng có gì bất thường.
Tới ngày ấy, Kiều thị lệnh cho người hầu chuẩn bị xe ngựa, dặn dò Mai Như, rồi lại cẩn thận căn dặn Tĩnh Cầm lẫn Ý Thiền. Xong xuôi bà mới để bọn họ đi.
Hôm nay trời rất lạnh. Trong xe ngựa đặt lò sưởi, Mai Như thì ăn mặc y hệt cái bánh chưng nhỏ. Nàng đang tính toán xem mang lễ vật gì đến Mạnh phủ, nghĩ tới nghĩ lui nàng chợt nhớ đến một chuyện. Nàng vội vàng quát xà ích ngừng xe rồi nói với Ý Thiền, “Quên mất mai đỏ của dì! Mau đi cắt một cành, nhớ chọn cành đẹp nhất đấy.”
Hôm nay Phó Tranh ngồi trên kiệu tới. Cỗ kiệu dừng lại, gã sai vặt cuốn mành kiệu lên, Phó Tranh bước xuống.
Hắn chưa từng tới Mai phủ.
Trước mặt là phủ của ba đời đại quốc công, uy nghiêm mà quý phái. Trên đường vắng bóng người, chỉ có duy nhất một chiếc xe ngựa đậu ở góc đường đằng xa. Có nha hoàn đang cầm mấy cành mai đỏ vội vã chạy tới đó.
Chỉ nhìn thoáng qua từ xa nhưng Phó Tranh ngay lập tức nhận ra nha hoàn này!
Hắn khẽ “a” một tiếng, lặng lẽ hướng tầm mắt về phía chiếc xe ngựa. Chỉ thấy sau màn xe màu đen được đẩy ra thấp thoáng bóng hình một cô nhóc bọc kín người như cái bánh bao.
Phó Tranh ngoảnh mặt đi, được người nghênh đón vào phủ quốc công.
←
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT