Lúc Phó Tranh trở về từ cung điện, ngoài trời đã tối đen. Tháng hai se lạnh với ba, bốn vì sao lấp lánh phía chân trời. Gió xào xạc chui vô chiếc khăn quàng lông cáo trắng của hắn, tôn bật gương mặt góc cạnh cùng những đường nét sắc bén; trông hắn chả khác gì hung thần.
Hôm nay Duyên Xương Đế gọi hắn vào cung bàn chuyện quan trọng, nói là bàn bạc nhưng thực chất ông muốn thu hồi binh quyền trong tay Phó Tranh. Có điều Phó Tranh đâu sở hữu binh quyền. Chắc do thủ đoạn trấn giữ Liêu Đông năm ngoái của hắn máu me quá nên làm người ta sợ, và có kẻ đã xúi giục Duyên Xương Đế. Hiện giờ vị trí tại Đông Cung bỏ trống, mọi người dồn hết sự chú ý vào đó. Người nắm giữ chiến công như hắn lập tức trở thành cái đinh trong mắt lẫn đối tượng cho mọi người chỉ trích.
Phó Tranh ngồi kiệu về phủ, sắc mặt hắn sa sầm suốt đường về.
Hắn không bất ngờ trước mấy vụ lên voi xuống chó này, chỉ thấy hơi khó chịu thôi. Sự khó chịu bắt nguồn từ việc người ta coi khinh hắn vì có thân phận thấp kém. Mẫu thân hắn là vũ cơ do phiên bang tiến cống, Phó Tranh đi theo bà trong năm năm nhưng hiếm khi thấy mặt hoàng đế; ông phần lớn quên mất mẹ con hắn. Thứ đầu tiên hắn tranh giành cho bản thân là việc học tại Nam Thư Phòng cùng các hoàng tử khác. Lúc ấy mẫu thân qua đời, vị hoàng tử nhỏ xíu vừa khóc vừa nắm bàn tay buông thõng của bà hệt thằng ngốc. Hắn khóc lóc làm Duyên Xương Đế bực bội, cuối cùng ông hỏi hắn muốn gì. Phó Tranh nắm bắt cơ hội rồi bảo mình muốn đến Nam Thư Phòng. Hắn dựa vào chút thương hại đấy mới đi tới hiện tại.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT