Đệ nhị thập thất chương: Cho nên cứ như vậy bất tri bất giác Nhậm Bình Sinh bị Nhậm Yên Vũ "lợi dụng" rồi.
Tuy Nhậm Thanh Nghiên làm mẹ rất không có trách nhiệm, hoàn toàn làm người ta trợn trắng mắt đến chết, thế nhưng nàng có hai phương diện rất đáng tin cậy, một phương diện chính là chơi! Các loại chơi! Một phương diện chính là kiếm tiền! Các loại kiếm tiền!
Trong tay Nhậm Thanh Nghiên có một công ty người mẫu, lúc nào cũng làm ăn với các loại tạp chí, vừa du lịch vừa chờ hai ba hôm là có các loại ảnh chụp, quảng cáo vân vân, thu nhập lúc nào cũng khả quan.
Lần này công ty của nàng nhận được một hợp đồng, một công ty thời trang trẻ em, cần hai tiểu mỹ nữ, để bọn họ chụp ảnh, làm tạp chí tuyên truyền. Vì vậy đột nhiên nhận được hợp đồng, đối phương lại hối rất gấp, trong lúc nhất thời Nhậm Thanh Nghiên không tìm được người mẫu, liền chú ý đến hai vị trong nhà mình.
Cho nên, hai đứa trẻ đáng thương vẫn bị mẫu thân đại nhân quên mất, rốt cuộc vì chuyện ngoài ý muốn này chiếm được thương xót mẫu thân đại nhân ban tặng.
Vì vậy mẫu thân đại nhân luôn không thấy bóng dáng dắt cái bản mặt dày giống như Nhậm Yên Vũ, cười tủm tỉm đi đến Nhậm gia.
"Tiểu Sinh~ con xem, hiện tại mẹ đang gặp rắc rối, làm đứa con gái mẹ thương nhất, không phải con nên giúp mẹ một tay sao?"
Nhậm Bình Sinh đang cầm sách, nghiêng qua liếc Nhậm Thanh Nghiên, vẻ mặt khinh bỉ. Sau đó quả quyết quay đầu đi, đọc sách, "Không muốn."
Nhậm Thanh Nghiên lập tức ôm cổ Nhậm Yên Vũ, một khóc hai nháo ba thắt cổ: "Tiểu Sinh à~~~ mẹ mang thai mười tháng, đau đớn khổ sở sinh con ra~~~ cỡ nào không dễ dàng a, lại ngậm đắng nuốt cay nuôi con lớn... sao con có thể đối xử với mẹ như vậy~~~ con không muốn mẹ sống nữa có phải không~~~~ mẹ chết cho con xem~~~~~ hu hu hu hu hu..." Trào máu họng! Ngài có thể nói lời không đáng tin cậy hơn không hả? Mẫu thân đại nhân.
Bàn tay đang cầm sách của Nhậm Bình Sinh run lên, quyển sách rơi xuống đất. Ánh mắt nàng nhìn Nhậm Thanh Nghiên vô cùng quỷ dị, quỷ dị đến khiến Nhậm Thanh Nghiên làm càn dù có tốt cũng không diễn nổi nữa.
"Mẹ... ngài nuôi ta đúng là không dễ dàng, mỗi ngày đều ở ngoài vui chơi vất vả như vậy, không phải vứt Yên Vũ đi, chính là giữa đông gọi chúng ta đến nước Nga lạnh gần chết một phen, vắt hết óc như vậy, ngậm đắng nuốt cay, đúng là cực khổ."
Bị Nhậm Bình Sinh nói như vậy, coi như da mặt Nhậm Thanh Nghiên có dày cũng không thể tiếp tục khóc lóc nữa, nếu đã không thể khóc lóc, thì sửa lại dùng chính sách dụ dỗ, làm nũng nói với Nhậm Bình Sinh: "Tiểu Sinh, con không nên như vậy, coi như là giúp mẹ một tay thì sao? Nếu lần này con không giúp mẹ, mẹ sẽ mất uy tín với khách hàng, như vậy thật sự không tốt cho mẹ."
Nhậm Bình Sinh đang cầm sách, lạnh lùng nói: "Nếu không có tinh cương chui, đừng làm nghề đồ sứ. Làm không được thì trước đó đừng có nhận."
"Tiểu Sinh quả nhiên không phải con của mẹ!" Nhậm Thanh Nghiên tiếp tục khóc lóc, tại sao con nít trưởng thành rồi liền trở nên không đáng yêu như thế! Quả nhiên con nít vẫn là con nít mới đáng yêu!
Được rồi, mẫu thân đại nhân đang đau lòng gần chết có lẽ đã quên Nhậm Bình Sinh thật ra chỉ mới 11 tuổi, trên thực tế mặc kệ Nhậm Bình Sinh bao nhiêu tuổi, cũng không có khả năng moe moe, đáng yêu có được không?
Với việc này Nhậm Thanh Nghiên khóc lóc om sòm cho đến cuối cùng, đương nhiên đến cuối cùng Nhậm Bình Sinh cũng không nhẹ dạ làm cho Nhậm Thanh Nghiên rất là khổ não, thế nhưng trong sự kiện này Nhậm Yên Vũ thấy được cơ hội làm ăn.
Vì vậy tiểu quỷ 8 tuổi chưa lên năm hai ở một buổi sáng sớm, vẻ mặt nghiêm túc tìm đến phòng của mẫu thân đại nhân không đáng tin cậy, bắt đầu cuộc đối thoại giữa hai người không được có người thứ ba biết đến.
Dưới đây là đoạn đối thoại không được có người thứ ba biết đến:
Nhậm Yên Vũ: "Mẹ, dậy đi."
Nhậm Thanh Nghiên: "Ài~ Tiểu Vũ tới đây, cho mẹ ôm cái."
Nhậm Yên Vũ ngoan ngoãn leo lên giường, cho mẹ ôm.
Nhậm Thanh Nghiên vẻ mặt cảm khái: "Quả nhiên vẫn là Tiểu Vũ ngoan, Tiểu Vũ mới là tiểu áo bông tri kỷ của mẹ, Tiểu Sinh hoàn toàn không so sánh được."
Nhậm Yên Vũ để mặc cho Nhậm Thanh Nghiên ôm, mỉm cười quay đầu, nhìn Nhậm Thanh Nghiên ngây thơ khả ái nói: "Mẹ đang khổ não chuyện tỷ tỷ không muốn giúp mẹ chụp ảnh hả?"
Nhậm Thanh Nghiên ôm Nhậm Yên Vũ, bởi vì Nhậm Bình Sinh cho nàng một đả kích phi thường lớn, cho nên hiện tại đối với việc này nàng khổ tâm chất chứa đầy người, đang không có chỗ trút, lúc này Nhậm Yên Vũ hỏi, hoàn toàn không nhịn được nữa, ôm con gái hai của mình hét lên: "Phải phải, Tiểu Sinh là người xấu có đúng không?! Đâu ra con gái để mặc mẹ mình chết đói, vậy mà lại không hỗ trợ."
Nhậm Yên Vũ ngẩng đầu nhìn Nhậm Thanh Nghiên: "Mẹ, chụp ảnh kiếm được rất nhiều tiền phải không?"
Nhậm Thanh Nghiên: "Đúng vậy đúng vậy, rất nhiều tiền."
Nhậm Yên Vũ khẽ nở nụ cười. Nụ cười đẹp đến làm Nhậm Thanh Nghiên cảm giác đột nhiên cả người phát lạnh. Con gái hai của mình cười quả nhiên rất là đẹp a, thế nhưng đẹp thì đẹp, một tiểu quỷ năm nhất lại lộ ra... nụ cười như hồ ly vậy, có phải có gì đó sai sai? Sai sai phải không? Chỉ cảm thấy Nhậm Yên Vũ ở trong lòng nàng cười với nàng, nói: "Vậy mẹ nè, chi bằng chúng ta làm một giao dịch được không?"
"Hả?"
"Tiểu Vũ giúp mẹ thuyết phục tỷ tỷ đi chụp ảnh với Tiểu Vũ, nhưng tiền mẹ kiếm được Tiểu Vũ muốn phân nửa." Tiểu quỷ bây giờ vẫn chưa rõ ràng lắm việc chia phần trăm, đương nhiên nàng muốn cầm thiệt nhiều tiền, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên bàn chuyện làm ăn, Nhậm Yên Vũ cảm thấy có lẽ 50-50 công bằng hơn một chút. Đương nhiên, giao dịch nhân từ như vậy cũng chỉ có tại lúc nàng sắp năm hai nghĩ ra.
Nháy mắt Nhậm Thanh Nghiên nghệt ra. Cái đứa mình ôm trong lòng là con gái mình sao? Thế nào nàng lại cảm thấy mình đang ôm một khách hàng chứ không phải con gái của mình?!
"Mẹ." Tiểu khách hàng dường như cảm thấy không hù chết mẹ không cam lòng, cho nên chưa từ bỏ ý định tiếp tục nói: "Mẹ, Tiểu Vũ có thể giúp mẹ thuyết phục tỷ tỷ nha, còn mẹ tuyệt đối không thể thuyết phục được rồi, ngoại trừ Tiểu Vũ ra không ai có thể giúp mẹ thuyết phục tỷ tỷ nha. Mẹ có thể cân nhắc một chút, rất công bằng nha?"
Rất công bằng nha? Rất công bằng nha!
Đây là lời một tiểu quỷ năm nhất có thể nói ra hả? Nhậm Thanh Nghiên ôm Nhậm Yên Vũ cảm thấy rét lạnh vô cùng, trong mấy năm nàng vắng nhà rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì... tại sao Tiểu Vũ của nàng đột nhiên thay đổi hoàn toàn? Hoàn toàn thay đổi rồi~
Mẫu thân đại nhân rét lạnh chưa từ bỏ ý định nhìn Nhậm Yên Vũ trong lòng mình một chút, nói: "Thêm một chút đi, một nửa là có hại cho mẹ à nha, thợ chụp ảnh và đạo cụ hóa trang đều là mẹ chi à nha."
"Quên đi~ Tiểu Vũ tin nhất định mẹ có thể tìm được người mẫu tốt hơn."
Nhậm Thanh Nghiên khổ sở đáng thương: "..."
Nhậm Yên Vũ vẻ mặt mỉm cười: "..."
"Được rồi, một nửa thì một nửa, con phải thuyết phục Tiểu Sinh nhanh một chút nha."
"Vâng, mẹ cứ yên tâm."
Cho nên màn giao dịch không muốn người thứ ba biết này cứ như vậy hoàn thành rồi. Xin đừng nhìn tuổi tác cách biệt thật lớn và thân phận của hai bên.
Nếu giao dịch đã thành, đương nhiên Nhậm Yên Vũ bắt đầu tích cực thuyết phục Nhậm Bình Sinh và mình đi giúp mẹ chụp ảnh, giúp bản thân kiếm tiền.
Nhậm Yên Vũ (vẻ mặt chờ mong): "Tỷ tỷ, chụp ảnh chơi có vui không?"
Nhậm Bình Sinh (thờ ơ): "Không vui, mệt muốn chết được."
Nhậm Yên Vũ (tiếp tục vẻ mặt chờ mong): "Tỷ tỷ từng chụp ảnh hả?"
Nhậm Bình Sinh (tiếp tục thờ ơ): "Thật ra chưa từng."
Nhậm Yên Vũ (vẫn là...): "Tỷ tỷ... có lẽ chụp ảnh chơi vui a."
Nhậm Bình Sinh (không nhịn được): "Đừng nghĩ lộn xộn, nhất định không vui, bài tập hè của ngươi cũng chưa làm xong đúng không? Nhanh đi làm bài tập."
Nhậm Bình Sinh (tiếp tục không nhịn được): "Làm bài tập xong rồi nói."
Nhậm Yên Vũ (ngoan ngoãn): "Tỷ tỷ... vậy Tiểu Vũ làm xong bài tập hè, tỷ tỷ và Tiểu Vũ cùng đi chụp ảnh có được không?"
Nhậm Bình Sinh (vẫn...): "Không được..."
Nhậm Yên Vũ (giả đáng yêu): "Tỷ tỷ... nhưng mà Tiểu Vũ thật sự muốn chụp, Tiểu Vũ rất muốn chụp rất muốn chụp rất muốn chụp..."
Nhậm Bình Sinh (khó chịu): "Có muốn chụp cũng không được."
Nhậm Yên Vũ (cầu xin thương xót): "Tỷ tỷ... Tỷ tỷ, xin xin ngươi, xin xin ngươi, chụp ảnh cùng Tiểu Vũ có được không? Tiểu Vũ cam đoan kỳ thi năm sau nhất định được 100 điểm."
Nhậm Bình Sinh (kiên quyết): "... Không được."
Nhậm Yên Vũ (bắt đầu cám dỗ): "Tỷ tỷ... xin tỷ tỷ mà. Tiểu Vũ thật sự sẽ được 100 điểm, xin ngươi chụp ảnh cùng Tiểu Vũ đi, Tiểu Vũ còn chưa từng chụp ảnh a, trong lớp rất nhiều bạn nữ đều chụp ảnh rồi, xem rất đẹp, Tiểu Vũ cũng muốn chụp..."
Nhậm Bình Sinh (có chút động đậy): "... Ngươi làm xong bài tập hè trước."
Nhậm Yên Vũ (có chút vui vẻ): "... Vậy làm xong bài tập hè..."
Nhậm Bình Sinh (đầu hàng): "Làm xong rồi chụp."
Nhậm Yên Vũ (vui vẻ, kích động bổ nhào tới): "Tỷ tỷ là tốt nhất, Tiểu Vũ thích tỷ tỷ nhất."
Cho nên cứ như vậy bất tri bất giác Nhậm Bình Sinh bị Nhậm Yên Vũ "lợi dụng" rồi. Ngay cả tỷ tỷ mình thích nhất cũng "lợi dụng" được đồng chí Nhậm Yên Vũ ngài thật sự càng ngày càng thiếu đạo đức rồi! Gian thương!
Ngoài ra, đồng chí Nhậm Yên Vũ cũng hoàn toàn lý giải tính cách của Nhậm Thanh Nghiên và Nhậm Bình Sinh, dùng thời gian quá ngắn, không cần tốn quá nhiều sức lực, thì đã hoàn thành một vụ làm ăn lớn cực kỳ quan trọng trong đời người.
Vì vậy hai tiểu mỹ nữ cứ như vậy bị Nhậm Thanh Nghiên cười tủm tỉm mời tới công ty mình, bắt đầu chụp hình tạp chí cho công ty thời trang trẻ em nào đó.
Đương nhiên sau chuyện này, Nhậm Thanh Nghiên cũng trả thù lao phong phú cho Nhậm Yên Vũ, trong lúc Nhậm Yên Vũ làm khố vàng nhỏ của mình càng đầy thêm, đồng thời Nhậm Thanh Nghiên cũng phát hiện... con gái hai của mình dường như đang chạy băng băng trên con đường không quá tốt đẹp, nên làm gì bây giờ a! Nhưng mà nàng cũng bày tỏ... sau này cuộc nói chuyện của nàng và hai người con gái sẽ trở nên càng đơn giản hơn. Tiền mà~ nàng có đầy.
Đương nhiên Nhậm Thanh Nghiên cũng cho Nhậm Bình Sinh thù lao, chỉ là đối với chuyện này Nhậm Bình Sinh không xem nặng, dù sao cũng là người một nhà, nàng cảm thấy không cần phải thế, nhưng mà nàng vẫn đem tiền cất đi.
Đương nhiên, nối tiếp chuyện này chính là, giao dịch giữa Nhậm Thanh Nghiên và Nhậm Yên Vũ tiếp tục duy trì, Nhậm Bình Sinh và Nhậm Yên Vũ cuối cùng cũng trở thành tiểu người mẫu chuyên dụng của công ty Nhậm Thanh Nghiên.
Được rồi.
Vẻ mặt khó chịu bày tư thế trước ống kính Nhậm Bình Sinh nghĩ, chí ít sau này không cần lo lắng sẽ chết đói vì không có việc làm, công việc này cũng đảm bảo.
Cứ như vậy, đợi đến khi kỳ nghỉ hè kết thúc, tiểu đồng chí Nhậm Yên Vũ đáng yêu của chúng ta, rốt cuộc lại biến chính mình thành một tiểu phú bà, nhưng mà khác với lần trước chính là, tiểu đồng chí Nhậm Yên Vũ của chúng ta là một tiểu phú bà thiếu đạo đức rất biết động não kiếm tiền.
Ai zui~ tiểu mỹ nữ, quá thiếu đạo đức sẽ bị sét đánh nha~~~ uốn éo.
Tiểu phú bà thiếu đạo đức hoàn toàn mặc kệ chuyện bị trời đánh này, tiếp tục dốc sức kiếm tiền, đương nhiên bởi vì từng hứa với Nhậm Bình Sinh sẽ đạt được 100 điểm, Nhậm Yên Vũ cũng tuyệt đối không bỏ bê học hành. Nhậm Bình Sinh từng nói: "Không học sẽ không có tiền đồ, cái gì cũng không làm được. Mặc kệ sau này lớn lên làm việc gì, có tri thức luôn là chuyện tốt." Nhậm Yên Vũ vẫn cảm thấy lời tỷ tỷ nói là đúng, cho nên Nhậm Yên Vũ đối đãi việc học hành cũng chăm chú như Nhậm Bình Sinh. Nhưng chỉ là Nhậm Yên Vũ càng thích kiếm tiền hơn.
Trong lúc Nhậm Yên Vũ nhiệt tình vui vẻ với việc kiếm tiền, mỗi ngày cứ như vậy nhanh chóng trôi qua.
Tháng 9 cứ như vậy trôi qua, tháng 10 cũng vậy, khí trời càng lúc càng giá lạnh, đợi khi tết Nguyên Đán vừa đến, khí trời nháy mắt chuyển lạnh, nhiệt độ xuống âm lần đầu tiên. Mùa đông rốt cuộc cũng cho mọi người một giá lạnh lợi hại.
Ngay trong thời kỳ lạnh lẽo như vậy, nghỉ đông của Nhậm Yên Vũ cũng sắp đến rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT