Diệp Hinh Ngọc sợ đến mức tim gần như ngừng đập, cả khuôn mặt cắt không còn giọt máu, có chút đáng sợ, Diệp Phức Ngọc đã thấy hết, làm sao có thể? Phải làm sao đây, cô ta phải giải thích thế nào bây giờ?
Nhịp tim của Diệp Hinh Ngọc dần trở nên rối loạn, nhưng lại không thể nghĩ ra một lời giải thích hợp lý, khiến tay chân cô ta từ từ đông cứng, trái tim đập nhanh đến nỗi, suýt đã xông thẳng ra khỏi lồng ngực.
“Chị rốt cuộc đã bỏ thứ gì vào đây!” A Ngư gần như sụp đổ, giọng nói kích động bất chợt cao vút lên, mạnh mẽ đoạt lấy bọc giấy từ trong tay Diệp Hinh Ngọc đang mãi ngây ngốc: “Đây là cái gì, chị muốn làm cái gì hả?”
“Em đang làm gì vậy!” Diệp Hinh Ngọc lắp bắp nói, thanh âm run rẩy: “Đây là thuốc bổ mà chị lấy được từ một người bạn, chị chỉ muốn tinh thần em sẽ có thể tập trung hơn trong lúc làm bài thi thôi.”
“Gì mà thuốc bổ? Gì mà bạn bè? Nếu đó thật sự là thuốc bổ, vậy sao chị phải lén lút bỏ vào cho em, vì sao phải hoảng sợ như vậy.”
Giọng nói của A Ngư tựa như gió rét: “Chị có muốn lấy gương, nhìn xem hiện tại vẻ mặt của chị là như thế nào không, thật giống mấy kẻ trộm, bị người khác vừa lúc bắt được. Chị nói xem, làm sao em có thể tin thứ chị cho em chính là đồ bổ, chứ không phải là thứ dùng để hãm hại em. Diệp Hinh Ngọc, hôm nay là ngày em thi đại học, chị rốt cuộc muốn cho em ăn thứ này, là vì cái gì?”
“Sao em nói chuyện khó nghe thế chứ!” Diệp Hinh Ngọc mạnh miệng, vươn tay muốn cướp đồ về: “Có lòng tốt mà lại bị nghi ngờ, không muốn nhận thì thôi vậy.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT