Đây là lần đầu tiên Diệp Hinh Ngọc về nhà mẹ đẻ sau khi Tống Kiến Bang quay về quân khu, Diệp mẫu có rất nhiều điều muốn hỏi con gái lớn. Kéo Diệp Hinh Ngọc trở về phòng của mình, Diệp mẫu vẻ mặt nghiêm túc: “Kiến Bang không ở đây, con ở Tống gia có ổn không?” Khi đàn ông có ở đó hay không tự nhiên là không giống nhau.
Giọng Diệp Hinh Ngọc có chút buồn bực: “Cũng tạm được, chỉ là rất nhàm chán.” Cô ta không nói được với những người Tống gia, bọn họ nói tới nói lui không phải ao cá thì là chuồng heo, không có ý nghĩa gì.
“Tìm nhiều việc làm một chút sẽ không nhàm chán, bây giờ con đã lập gia đình không phải ở nhà mẹ đẻ nữa, nằm mãi không làm việc, cho dù cha mẹ chồng con không nói, hai chị em dâu của con có thể không mở miệng nói sao?”
Diệp Hinh Ngọc cúi mặt xuống, cô ta vốn định cần cù một chút rồi làm nhiều việc một chút, tranh thủ tạo ấn tượng tốt cho người nhà họ Tống xem, nhưng cô ta thật sự không làm được những việc nặng kia, cô ta sống an nhàn sung sướng nhiều năm như vậy, sau đó còn có người giúp việc người Philippines hầu hạ, sao còn có thể làm được những thứ này. Ngay từ đầu, cô ta cắn răng đi làm, còn bị ghét bỏ động tay động chân làm không tốt, dứt khoát không cố hết sức không lấy lòng nữa. Chờ cô ta kiếm được tiền, có tiền còn sợ không bịt được miệng bọn họ sao.
“Con biết, con sẽ làm.” Diệp Hinh Ngọc lười nói chuyện với Diệp mẫu, đáp qua loa.
Nghe giọng nói của cô ta, mẹ Diệp lo lắng: “Làm nhiều việc nên đương nhiên phải có lúc sai, Kiến Bang không có ở nhà, con phải chịu khó một chút.”
Diệp Hinh Ngọc thiếu kiên nhẫn nhịn không được: “Con biết, con cũng không phải đứa trẻ ba tuổi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT