“Lạch cạch” không biết đồ vật gì rơi rớt ở trên mặt đất đã phá vỡ màn đêm yên tĩnh.
Diệp Hinh Ngọc cầm một chiếc túi rón rén bước ra ngoài, sợ tới mức co rúm người, quay đầu lại, nhìn khung cảnh yên tĩnh của ngôi nhà ngói dưới ánh trăng lặng lẽ, nhẹ nhõm thở phào một hơi, rồi bước nhanh rời đi.
Trong sự yên tĩnh chết lặng của thôn trang lúc nửa đêm, nghe rất rõ từng tiếng bước chân trên mặt đất, Diệp Hinh Ngọc vừa lo lắng vừa kích động, một trận gió đêm thổi qua đến, khiến nàng ta không khỏi rùng mình một cái.
Đang đi về phía trước Diệp Hinh Ngọc đột nhiên dừng lại, ngơ ngác nhìn bốn phía, một lát sau, trong mắt cô ta lóe lên một tia khó có thể tin. Cúi đầu nhìn xuống đôi bàn tay của mình lúc còn trẻ, Diệp Hinh Ngọc vừa khóc vừa cười, cô ta bịt chặt miệng mình lại, sợ phát ra âm thanh sẽ đánh thức người khác.
Cô ta chán ghét nhìn chiếc túi trên tay mình, Diệp Hinh Ngọc ngạc nhiên và vội vã quay lại, co ta trở về rồi, thật tốt, cô ta trở về rồi, trở về cái đêm bỏ trốn đó, mọi chuyện vẫn có thể cứu vãn.
Diệp Hinh Ngọc rất kích động, hận không thể ngửa mặt lên trời và cười thật to. Chợt nhớ ra Cát Ích Dân đang ở cuối thôn đợi cô ta, Diệp Hinh Ngọc muốn lao tới đánh chết hắn ta, nhưng cô ta cố nén hận thù của mình, hiện tại không phải là thời cơ tốt, ngày tháng còn dài, có cơ hội sẽ xử lý tên cặn bã này.
Tại Diệp gia cách đó vài trăm mét, Diệp Phức Ngọc đang ngái ngủ ngồi dậy, liền cảm giác như giẫm phải cái gì, mò mẫm một lúc, thì mò được một quyển sách, liền nhặt cuốn sách lên và trên chiếc bàn bên cạnh. Cất sách xong, mặc bộ mặc quần áo, Diệp Phức Ngọc mơ mơ màng màng đi tới cửa, nhẹ nhàng mở cửa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT