Lễ độ vong kết thúc, mọi người dần tản đi, Lục lão phu nhân mặc dù xấu hổ nhưng vẫn cố mỉm cười lễ phép đàm thoại và ba câu với khách khứa. Tuy có vẻ đối phương vẫn bình thường, nhưng bà cứ cảm thấy trong khuôn mặt họ che đậy sự cười nhạo, cười nhạo Lục gia bọn họ hà khắc với đứa trẻ mồ côi.
Sự thật quả thật là thế, cũng chỉ có người Lục gia là thấy Lục Nhược Linh đơn giản chỉ lỗ mãng phách lối một chút mà thôi, nhưng trong mắt người ngoài, bộ dạng kia của Lục Nhược Linh kia rõ ràng rất ngang ngược ác độc. Trong hoàn cảnh thiêng liêng như này mà nàng ta còn dám gây sự, có thể thấy được ở nhà còn gây sự đến mức nào, nghe tiểu cô nương kia nói ở nhà cũng bị bắt nạt không ít. Nếu không có người nhà dung túng, Lục Nhược Linh vạn lần cũng không dám tùy ý làm bậy như thế.
Bé gái mồ côi không cha không mẹ, không được coi trọng bằng con đẻ, nhưng ở đâu ra cái đạo lý hiển nhiên để con ruột trong nhà bắt nạt. Chẳng lẽ đây chính là cái gọi là màn kịch thế gia danh môn, khóc trách lật tung hết cả triều đại trước lên.
Buộc bản thân phải giữ lý trí để chào tạm biệt mọi người, Lục lão phu nhân dẫn theo người Lục gia đến trước sương phòng nhà mình.
Lục Nhược Linh vội nhào vào lồng ngực Bách thị trong khóc thút thít, ả mất mặt trước bao nhiêu quý nhân như vậy, về sau còn biết gả vào nhà cao cửa rộng như nào đây.
Lục Nhược Linh bụm mặt: “Mẹ, con tiện nhân này Nhan Gia Dục thế mà dám đánh con. Con không muốn sống, con không muốn sống nữa, con chết quách đi còn hơn.”
Miệng Bách thị còn đắng hơn nhai khổ qua, lần này nữ nhi bị mất mặt như vậy cũng không tránh khỏi là do tính cách nóng nảy này của con bé, vô duyên vô cớ đi chửi mắng Nhan Gia Dục làm gì, cũng trách Nhan Gia Dục chuyện bé xé ra to, rõ ràng là cố ý làm xấu mặt con bà.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT