Tĩnh Hải Hầu tìm thấy Du thị vừa tức giận bỏ đi trong nhà chính, sắc mặt bà tái mét, mày liễu cau lại, ánh mắt lạnh lẽo đến lạ kỳ.
Tĩnh Hải Hầu thở dài: “Trong mắt bà ta là một kẻ vô tâm đến vậy à?”
Du thị suy tư.
“Đó cũng là con ta, đến cả vợ chồng Chu thị còn biết xót con, chả lẽ ta còn không bằng bọn họ sao?”
Du thị nhìn y chằm chằm, tựa như đáng đánh giá thành ý của y, vẻ oán hận trên mặt dần lắng xuống: “Vậy vừa nãy ý chàng là sao?”
“Dỗ mẹ thôi, cũng chẳng thể để bà ý tiếp tục ầm ĩ, vẫn sẽ làm theo những gì chúng ta đã thương lượng từ trước, khả năng xong việc mẹ sẽ giận chó đánh mèo lên nàng.” Tĩnh Hải Hầu xấu hổ, ai bảo người vô lý chính là mẹ ruột của y chứ.
Du thị: “Ta không để tâm.” Vốn bà định lén lút thực hiện, cũng đã chuẩn bị trước tâm lý sẽ chọc giận Tiêu lão phu nhân.
Tĩnh Hải Hầu nói: “Kết cục đã định vậy rồi, mẹ cũng chỉ náo một trận rồi thôi.”
Du thị thờ ơ khẽ nhếch môi, chăm chú nhìn Tĩnh Hải Hầu: “Ta không phải muốn trả thù Nhã Quân, nhưng ta cũng không thể để bà ấy khiến con gái ta chịu oan ức thêm nữa, chẳng khác nào rắc muối vào lòng con bé cả.”
Tĩnh Hải Hầu lại là thở dài: “Ta hiểu rồi, Nhã Quân đã nhận đủ phần của mình rồi, không có chuyện mọi điều tốt đều là của nó còn những điều xấu xa dơ bẩn là của con gái chúng ta.”
Nghĩ đến đứa con lưu lạc bên ngoài, hai mắt Du thị lại ứa lên thành dòng lệ: “Đều do ta, năm đó nếu không phải tại ta bị ngất thì sẽ chẳng có cơ hội cho bọn họ thừa nước đục thả câu.”
Nghe bà lại tự trách mình, Tĩnh Hải Hầu thương tiếc an ủi: “Không trách nàng được, chỉ do vợ chồng Chu thị ác độc. Ngày mai nàng lên đường đi đón con bé đi, về sau chúng ta nuôi nấng nó thật tốt, bù đắp cho mấy năm uất ức của nó.”
Du thị rưng rưng gật đầu, chỉ hận không thể giang cánh bay thẳng đến huyện Bạch Thạch, ôm chầm lấy con gái, nói cho nó biết rằng từ nay về sau mẹ sẽ không để con phải chịu khổ thêm nữa.
…
Ánh nắng trời thu thật ấm áp, tràn vào qua cửa sổ, thoang thoảng một mùi ngô đồng đâu đây trong những sợi nắng.
Kỷ Viễn Trực phu nhân Liễu thị nhìn A Ngư tắm dưới ánh mặt trời từ từ bước tới hành lễ: “Biểu muội thật thông minh, vừa học đã hiểu.”
Sau khi biết được những điều A Ngư phải trải qua từ chỗ chồng, lòng Liễu thị tràn ngập thương tiếc, chủ động nói với Tiêu gia trước khi tới đón nàng thì đưa đến hậu viện của bà để chăm sóc.
Liễu thị sợ nàng quay về Tiêu gia không kịp thích ứng nên đành dạy nàng chút quy củ, không thể ngờ là viên ngọc thô này dạy một lần đã hiểu. Điều này khiên Liễu thị cảm thấy thật thành tựu, dạy bảo càng tâm huyết hơn, dạy quy tắc, lễ nghi còn dạy nàng biết chữ.
A Ngư thẹn thùng cười, tâm nguyện khác của nguyên thân chính là trở nên xuất sắc hơn Tiêu Nhã Quân, là niềm tự hào của Du Thị.
Mấy ngày nay, nàng nhiều thêm vài lạng thịt, ngoài hình không còn đáng sợ như trước nữa, lúc cười còn điểm thêm chút đáng yêu, Liễu thị thương xót vỗ tay nàng, tiếp tục dạy học.
Buổi tối, Liễu thị xúc động nói với Kỷ Viễn Trực: “Biểu muội bị chậm trễ, với nhận thức của nàng, nếu được dạy dỗ phù hợp, tất thành tài nữ.”
Trong kinh Tiêu Nhã Quân là một tài nữ có chút tiếng tăm, nghĩ đến đây khiến cho người có chút khó chịu. Sau đoạn thời gian chung sống với A Ngư, Liễu thị càng ngày càng thích A Ngư trầm tĩnh, chịu khó hơn. Hơn nữa, nàng vốn là người bị hại nặng nhất trong vụ này, hiển nhiên càng khiến người ta đau lòng.
Kỷ Viễn Trực nói: “Bây giờ chưa hẳn là quá trễ, nếu như kết hôn sinh con xong mới phát hiện, vậy mới hoàn toàn là chậm trễ.”
Liễu thị than thở một hơi, lại hỏi: “Không biết bao giờ biểu dì mới đến nhỉ?”
Kỷ Viễn Trực: “Hẳn là hai ngày nữa.”
Du thị cùng với trưởng nam Tiêu Dương đến nơi sau ba ngày.
Du thị không khỏi kích động bước xuống xe ngựa, bởi vì quá phấn khích nên suýt nữa vấp ngã.
A Ngư trông thấy Du thị nhanh chóng đi tới, hốc mắt dần ươn ướt, đây là cảm xúc của nguyên thân, nàng có được ký ức của nguyên thân nên cho nên đồng cảm theo.
Trong sinh mệnh ngắn ngủi không nổi 20 năm của nguyên thân, Du thị là người duy nhất thương yêu nàng vô điều kiện. Người Tiêu gia hoặc vì cảm tình hoặc vì lợi ích nên vẫn đối xử với Tiêu Nhã Quân như trước, chỉ có Du thị nghĩ cho cảm xúc của nàng mà xa cách Tiêu Nhã Quân. Chẳng chê nàng chỗ nào cũng không bì lại Tiêu Nhã Quân, càng ngày càng cực đoan làm không ít chuyện xấu hổ, Du thị chưa một ngày bỏ rơi đứa con gái này. Du thị tận tình khuyên bảo dạy dỗ nhưng lạ thay con bà cứ tự chui đầu vào rọ, làm bà tổn thương và thất vọng hết lần này đến lần khác.
Sau nguyên thân phạm phải sai lầm nghiêm trọng, cũng chính Du thị khổ cực cầu xin, thậm chí quỳ xuống trước mặt Tiêu Nhã Quân, mới được đổi lấy án phạt nhẹ hơn, chỉ bị đưa đến am ni cô ngẫm lại lỗi lầm. Du thị còn đi cùng tiễn nàng đến am ni cô.
Biết con gái có cuộc sống không mấy tốt đẹp, nhưng tận mắt thấy thân hình gầy nhom bệnh tật của nàng, cô nương hơn mười ba tuổi, thoạt nhìn trông như chỉ mới mười tuổi, con bé còn tiều tụy hơn so với tưởng tượng của bà.
Du thị khóc như mưa, bà làm mẹ như nào không biết, ngay cả thân sinh cốt nhục của mình còn không nhận ra, để cho con bà bị đôi súc sinh kia tìm mọi cách tra tấn.
Tiêu Dương đường đường là một đấng nam nhi, trông thấy dáng vẻ này của A Ngư, mắt cũng không khỏi cay cay.
Mẹ con tương phùng, lệ nóng doanh tròng.
Dưới ánh mắt trông mong của Du thị, A Ngư gọi một tiếng mẹ, nước mắt Du thị lại trào ra như đê vỡ, ôm A Ngư khóc thất thanh.
“Cốt nhục đoàn tụ, thiên đại hỉ sự, nên mừng mới phải lẽ.” Liễu thị dụi dụi đôi mắt ướt nhòe.
A Ngư lấy khăn tay lau nước mắt cho Du thị.
Du thị cười nói: “Mẹ mừng đến phát khóc ấy chứ” bà nắm chặt tay A Ngư, như sợ buông tay nàng sẽ lại vụt biến mất: “Trở về là tốt, về thôi con, mẹ sẽ không để con chịu uất ức thêm nữa.”
A Ngư gật đầu.
“Nhã Du, đây là tên của con, chị em đồng trang lứa của con tên cũng có chữ Nhã, nhã trong ưu nhã (thạch lịch), du trong cẩn du (ngọc quý), viên ngọc mĩ miều.” Sao bà có thể cho phép con gái dùng cái tên mà Chu gia đặt cho được, huống hồ Phán Đệ là loại tên gì không biết. Du thị muốn chấm nước trà viết cho nàng xem, nhưng chợt nhớ nàng không biết chữ, lòng đau như kim đâm.
Nhưng trông thấy A Ngư viết ra từng nét chữ trên bàn trà, dưới ánh mắt ngỡ ngàng của Du thị, A Ngư nói: “Biểu tẩu dạy ta biết rất nhiều chữ.”
Du thị cảm kích nhìn về phía Liễu thị.
Liễu thị vội nói: “Biểu muội rất thông minh, vừa học đã biết, không hổ con gái của dì.”
A Ngư: “Nhờ biểu tẩu dạy dỗ tận tình, không chê con ngu dốt.”
Niềm vui ập đến bất ngờ khiến Du thị mừng ra mặt, làm một người mẹ, đương nhiên phải hạnh phúc khi biết con gái mình ưu tú, đặc biệt trong hoàn cảnh gia đình như vậy.
Du thị âu yếm cầm tay A Ngư, nói chuyện không ngớt, còn bảo buổi tối hai mẹ con ngủ cùng một giường.
Nhân cơ hội này Du thị kiểm tra thân thể của nàng, trông những vết thương chồng chất, đặc biệt là vùng da xấu xí gớm ghiếc do bị bỏng để lại từ eo đến đùi, nước mắt trào ra, lòng căm thù với đôi vợ chồng Chu thị đã lên tới đỉnh điểm.
A Ngư nhẹ nhàng an ủi Du thị.
Hôm sau, Du thị đi gặp mặt cha Chu và mẹ Chu, bà muốn xem dáng vẻ hai tên không bằng súc sinh này trông như thế nào, càng muốn hỏi bọn họ, thừa biết con mình đang an nhàn hưởng phúc ở Tiêu gia, trong tay còn giữ trang sức cắp được từ chỗ bà, mà sao có thể ngược đãi con gái bà.
A Ngư nghĩ bụng, nói con cũng phải đi.
Đối với yêu cầu của nàng, Du thị đều đồng ý.
Khoảnh khắc nhìn thấy cha Chu mẹ Chu, đồng tử Du thị co rút lại, trông thấy vài phần tương tự Tiêu Nhã Quân trên mặt họ, vẻ ngoài Tiêu Nhã Quân không hề giống bà và hầu gia, mọi người còn từng nói đùa xem con bé giống ai.
Tiêu lão phu nhân ôm Tiêu Nhã Quân tủm tỉm cười, nói giống bà cố của mình.
Bây giờ cuối cùng thì Du thị cũng biết Tiêu Nhã Quân giống ai, nó giống cha mẹ ruột của nó, lấy hết nét đẹp của hai người gộp lại.
Dưới ánh nhìn lạnh lùng của Du thị, vợ chồng Chu gia câm như hến, thở mạnh cũng chẳng dám.
Nhà tù âm u, ban ngày cũng phải thắp đèn, khuôn mặt Du thị ẩn hiện trong bóng tối, ánh mắt u ám mờ mịt tựa trăng tròn dưới thủy triều, chôn giấu sóng to gió lớn.(*)
(*) Hán Việt: kinh đào hãi lãng sóng to gió lớn; sóng gió gian nguy; tình cảnh nguy nan; lúc hiểm nghèo (ví với hoàn cảnh nguy nan)
“Con gái các ngươi thay Du Nhi sống những tháng ngày áo gấm đủ đầy, vậy cớ sao không chịu đối xử cho tử tế với con của ta?
Vợ chồng Chu gia đương quỳ trên mặt đất càng cúi đầu thấp hơn, chẳng nói chẳng rằng.
Ánh mắt cha Chu lóe lên, nếu không phải tại nha đầu chết tiệt này, hắn sẽ không bán trang sức, cũng sẽ không bị người ta đánh gãy một cái cánh tay. Ngay từ đầu đánh chửi nàng ta vốn do giận chó đánh mèo, nhưng về sau trong quá trình hành hạ nó hắn đã tìm thấy một loại cảm giác ưu việt khó tả. Hầu phủ thì sao chứ, không phải cũng bị bọn họ qoay mòng mòng trong tay sao, vung tiền như rác, con gái bọn chúng trong mắt hắn cũng chỉ như súc vật, hắn muốn đánh thì đánh, muốn chửi cứ chửi, muốn giết cũng được tất.
Mẹ Chu rơi lệ, bà muốn đối xử với Phán Đệ thật tốt, nhưng chồng bà nào có lắng nghe bà nói đâu, bà khuyên hai câu, chồng đánh sang cả bà, một người phụ nữ chỉ biết lo việc nhà như bà có thể làm được gì bây giờ?
Hiển nhiên những lời trong đáy lòng này hai vợ chồng đều không dám hé răng.
Cha Chu không muốn chết, hắn vừa dập đầu vừa xin tha: “Phu nhân, chúng tôi biết sai rồi, là chúng tôi ngu dốt, lòng dạ thối nát, ngài đại nhân đại lượng tha thứ chúng tôi với.”
Du thị căm ghét nhìn cha Chu đương khóc lóc, từng vết thương trên người con bà đều nhờ hắn ban tặng: “Ta tha cho các ngươi nhưng các ngươi có từng tha cho Du Nhi chưa?”
Cha Chu ngừng lại giây lát nhưng rồi lại chỉ biết tiếp tục khóc lóc cầu xin. Trong lòng hối hận không thôi, sớm biết có ngày hôm nay, năm đó không nên mềm lòng nương tay, nó chết rồi sẽ không nhiều chuyện lòi ra như này.
Mẹ Chu chết lặng mà quỳ tại chỗ, dường như đã dần chấp nhận sự thật tàn khốc.
Mãi đến khi nghe thấy giọng nói hung dữ của Du thị vang lên: “Ta chắn chắn sẽ không tha thứ cho các ngươi, những tội ác mà các người gây ra trên Du Nhi, ta sẽ trả lại nguyên vẹn từng chút một, bao gồm cả con gái các người.”
Mẹ Chu như sét đánh ngang tai, đột ngột ngẩng đầu: “Không được, không được, không liên quan tới đứa nhỏ, đều do chúng tôi làm, chúng tôi đáng tội chết! Phu nhân, ngài đại nhân đại lượng, tha cho con tôi đi, tôi dập đầu cầu xin ngài, cầu xin ngài, xin ngài.”
Mẹ Chu dùng sức dập đầu, chốc lát sau đã đổ máu.
Bọn chúng không phải không biết thương con mà căn bản chỉ thương con ruột của mình thôi, con của kẻ khác chỉ xứng đáng chịu đau khổ, Du thị giận dữ chỉ thẳng mặt mẹ Chu: “Ngươi cũng biết thương con, vậy sao lúc các người tra tấn Du Nhi không hề nghĩ rằng chúng ta cũng sẽ đau đớn.Nếu như các người đối xử tốt với con bé, coi như công dưỡng dục nuôi nấng ta còn có thể tha thứ!”
Chu mẫu khóc lóc van nài, không ngừng dập đầu: “Xin lỗi, thực sự rất xin lỗi, phu nhân, chúng tôi không xứng làm, đều là chúng tôi sai, cầu xin người, van xin người, tha thứ cho con bé.”
Du thị thờ ơ, hiện giờ thì biết sai, vậy lúc trước đã làm gì, nếu Du Nhi không được nhận về, bọn chúng vĩnh viễn sẽ không biết hối lỗi. Nước mắt của hiện tại không phải ăn năn hối hận mà do sợ hãi thôi. Đây mới là khởi đầu, chết cũng quá dễ dàng rồi, bà muốn chúng sống không được mà chết cũng chẳng xong.
Du thị chẳng buồn liếc mắt, lôi kéo A Ngư rời đi.
“Phán Đệ, Phán Đệ.” Mẹ Chu bỗng hô to.
A Ngư quay đầu, bắt gặp ánh mắt như chờ đợi cọng rơm cứu mạng cuối cùng của mẹ Chu.
Mẹ Chu van xin: “Mẹ có lỗi với con, nhưng xin con hãy xem cách mẹ...”
“Câm miệng, mày cũng xứng với cái danh đó sao?” Du thị thét chói tai, tựa như một con hổ mẹ giận dữ.
Mẹ Chu run rẩy sợ hãi, kinh hoàng nhìn Du thị đang giận dữ.
A Ngư yên lặng đi sau Du thị, lạnh nhạt nhìn mẹ Chu: “Có phải bà muốn nói rằng những tháng ngày qua bà đối xử với tôi không mấy tệ bạc, mong tôi cầu xin thay Chu Chiêu Đệ, Chu Tiểu Bảo và cả đứa con gái nơi kinh thành của bà không?”
Mẹ Chu mẫu dè dặt van xin nàng: “Xin con, cầu xin con.”
A Ngư yên lặng nhìn chằm chằm mẹ Chu, ánh mắt lạnh lẽo. Nguyên thân tuy hận cha Chu tới cực điểm nhưng vẫn xót chút tình cảm với mẹ Chu, những lúc nàng bị đánh đến khi dở sống dở chết, thi thoảng mẹ Chu cũng sẽ bố thí chút tình thương. Đối với một người bị bủa vây trong bóng tối, chỉ một tia sáng thôi cũng đủ xúc động đến rơi lệ. Nhưng khi nguyên thân biết rõ mẹ Chu mới chính là kẻ đầu sỏ gây nên bi kịch cho cả cuộc đời, nàng như sụp đổ. Yêu càng nhiều, hận càng sâu.
“Cái mà bà gọi là không mấy tệ bạc là khi thừa biết Chu Đại Trụ say rượu rất thích đánh người, bà sợ bị đánh, bèn nhờ tôi đi đưa rượu và dọn dẹp bát đũa, là lúc tôi bị đánh nhưng bà lại đưa hai đứa con ruột đi trốn thật xa.
Chu Chiêu Đệ ăn vụng đồ ăn của Chu Tiểu Bảo, Chu Chiêu Đệ đổ cho tôi trộm, bà thừa biết nhưng lại chẳng mảy may lên tiếng.
Chờ tới lúc tôi bị đánh đến khi nửa sống nửa chết, bà mới xuất hiện với vẻ mặt đau đớn điểm thêm vài giọt nước mắt.
Vết thương của tôi còn chưa đỡ, ấy vậy mà những việc nặng nhọc bà lười biếng không làm nhưng chẳng nỡ sai Chu Chiêu Đệ, bèn đẩy hết cho tôi.
Đây là đối xử tử tế với tôi sao? Bà còn có mặt mũi mở miệng cầu xin tôi à?
Khóe miệng mẹ Chu giật giật, liều mạng muốn nói chuyện nhưng một từ cũng không thốt ra nổi, chỉ có thể kinh hãi nhìn A Ngư, cảm nhận được sự xa lạ trước nay chưa từng có. Bà chưa bao giờ thấy nàng như vậy, một khuôn mặt vô cảm, đôi mắt sáng lấp lánh nhưng lạnh đến đáng sợ tựa băng tuyết mùa đông, mẹ Chu không khỏi rùng mình, hoảng sợ né tránh.
A Ngư cười lạnh, so sánh với tên họ Chu tàn ác kia thì cái loại kỹ nữ còn thích lập đền thờ như mẹ Chu còn khiến nàng ghê tởm hơn.
Du thị nghe vậy nghiến răng nghiến lợi, lửa hận ngút trời khiến gương mặt vốn dịu dàng của bà trở nên hung dữ méo mó, Du thị giận không thể xả thịt lột da đôi vợ chồng này, nhất định bà sẽ khiến chúng phải trả giá gấp vạn lần.
A Ngư đỡ Du thị đang bực đến run người: “Mẹ à, chúng ta đi thôi.”
Du thị đau lòng nắm tay nàng, trông vẻ mặt bình tĩnh của càng thêm đau lòng, chỉ khi tổn thương đến tột cùng con người mới có thể bình tâm thốt ra những lời này.
Xoay người, Du thị nháy mắt với cậu con trai, Tiêu Dương ngầm hiểu, cố ý tụt lại phía sau, đưa cho quản ngục một tờ ngân phiếu: “Chăm sóc bọn họ thật tốt, đừng tổn hại đến tính mạng.”
Cha Chu và mẹ Chu chưa bị lôi đi nên nghe được, sợ tới mức hồn phi phách tán, hoảng sợ xin tha.