Trở lại trong phủ, thấy Bách thị cùng Lục lão phu nhân, Lục Nhược Linh khóc rống lên một hồi, ném chết người, đám người kia không biết còn chê cười nàng ta như thế nào, nàng ta còn biết sống ra sao huhu.
Bách thị ôn tồn an ủi: “Ngươi đừng tự dọa bản thân, qua một thời gian sẽ không ai nhớ rõ.” Bây giờ phong tục đã cởi mở hơn, cô nương trước mắt bao người rơi xuống nước chỉ là mất mặt một chút, nhưng cũng không tới nỗi không thể làm người.
Lục lão phu nhân cũng nói: “Ngươi coi mình là đại họa, người khác càng có lý do cười nhạo ngươi. Ngươi thẳng thắn bộc trực, ai dám trực tiếp giễu cợt ngươi, ngoài ra còn muốn có thanh danh hay không.”
Ngươi một lời ta một câu, cuối cùng cũng dỗ Lục Nhược Linh nín khóc.
Ngày kế, Lục Nhược Linh mang theo lệ vật đến cửa An Vương phủ, thăm Tấn Dương quận chúa, trở về nàng ta đã hoàn toàn bỏ xuống tảng đá trong lòng. Quận chúa không vì chuyện rơi xuống hồ nước mà trách cứ nàng ta, trái lại còn an ủi nàng ta, làm nàng ta hết ngờ vực, quận chúa thật sự là người tốt, nếu nàng ấy có thể làm chị dâu quả mình thì quá tốt rồi.
Lúc đi qua Phù Cừ Các, Lục Nhược Linh oán hận trừng mắt khẽ liếc mắt, đều do con nhỏ đó gây trở ngại cho tiền đồ của anh trai.
“Ầm vang.” Một tiếng sấm nổ đùng trên trời, Lục Nhược Linh cả kinh co rúm người lại

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play