Cha Chu và mẹ Chu bị tách ra để thẩm vấn, cha Chu kinh sợ khi biết rằng quan huyện hóa ra chính là cháu trai của phu nhân phủ Tỉnh Hải Hầu, quan huyện đã viết thư hỏi về chuyện vết bớt và trang sức, phòng tuyến cuối cùng của cha Chu đã sụp đổ, bèn đẩy toàn bộ trách nhiệm lên người mẹ Chu.
“Tất cả là do bà già kia đã đánh tráo con, ta chỉ muốn nhặt trộm vài món trang sức mà thôi, tại nàng lén lút giấu ta làm chuyện đó, sau khi ta biết rõ chuyện còn muốn mang con về nhưng ả ta lại bảo muốn con có một cuộc sống tốt đẹp, sống chết không đồng ý... Đại nhân, chuyện này không liên quan gì đến ta hết, đều do con đàn bà kia gây nên.”
Sau lời khai của cha Chu, mẹ Chu lúc bấy giờ vẫn luôn giả chết cuối cùng cũng chịu mở miệng: “Đúng đúng đều tại ta, đều là ta làm, không liên quan gì đến gia đình ta hết, là ta làm, một mình ta làm mà thôi.”
Nha sai: “Vì sao bà lại muốn đánh tráo con?”
“Do ba nó không cần con gái, muốn vứt con cho sói ăn, nhóc thứ hai đã bị ném, ta, ta luyến tiếc, ta không bằng lòng vứt tiếp, ta…” mẹ Chu khóc không thành tiếng.
Nha sai lạnh giọng nói: “Bà không nỡ ném con gái mình cho sói ăn thì đành để con gái người khác thế vào sao.”
Đôi vai mẹ Chu sụp hẳn xuống, nước mắt ứa ra như dòng thác phá đê, tuôn rơi không dứt. Bà cũng chẳng còn biện pháp nào, thật sự bà đã đến đường cùng rồi, mặc kệ bà có khẩn cầu đến mấy đi chăng nữa ba nó cũng không muốn giữ con lại.
Khoảnh khắc trông thấy đứa bé thoi thóp trong bụi cỏ, ý tưởng đánh tráo đột nhiên nhảy ra, đổi đi, đổi rồi thì bé gái nhà mình may ra sẽ còn một đường sống.
Nhân lúc chồng cặm cụm cụi nhặt trang sức, bà nhanh chóng lau sạch vết máu và bùn đất trên người đứa con đang ngủ rồi đặt xuống, đoạn lẹ tay cất đứa bé thở không ra hơi kia vào giỏ tre.
Ngàn vàn lận bà cũng không ngờ tới, vị phu nhân kia lại có thân phận cao quý đến vâỵ, con gái bà nghiễm nhiên trở thành thiên kim hầu phủ.
“Đã đổi thì chớ, sao các người còn không biết đường đối xử tử tế với con người ta?” Nha sai nghĩ không thông, thiên kim nhà Hầu phủ vì ham muốn ích kỷ của bọn họ mà biến thành cô nương nơi thôn dã, từ đỉnh cao rớt xuống vực thắm, không phải là nên bồi thường cho nhóc con đó sao? Nực cười thay, con mình thì được cưng như cưng trứng hứng như hứng hoa, con nhà người ta thì coi như trâu bò mà đối đãi.
Mẹ Chu khóc không thành tiếng, đàn ông là trụ cột trong nhà nào có đến lượt bà xía vào.
…
Kỷ Viễn Trực nặng nề thở dài, một phu nhân thoạt trông hiền lành thật thà như vậy mà lòng dạ lại tàn độc đến thế. Cân nhắc một hồi, hắn đặt bút viết một phong thư, sai người nhanh chóng mang đến kinh thành.
Suy xét một hồi, Kỷ Viễn Trực đứng lên.
A Ngư được bố trí cho ở một căn phòng nhỏ ngay cạnh huyện nha. Nàng xếp chiếc ghế dựa dưới ánh mặt trời, cẩn thận bắt rận trên người mèo hoang.
Chú mèo hoang này đã mang tới cho nàng mang một tin vui, cha Chu và mẹ Chu đã nhận tội, A Ngư nhếch miệng cười.
Kiếp trước, mẹ Chu chết sớm, cha Chu chết cũng thích đáng.
Là sơ ý giết người trong lúc tự vệ do bị xâm hại, mặc kệ con gái là người bị hại, người đời cũng chẳng bớt độc mồm độc miệng lại, người này truyền người kia, kiếp này của nguyên thân coi như sụp đổ. Bởi vậy nên Tĩnh An Hầu phủ không thể trừng phạt tội lỗi của vợ chồng họ Chu, tránh việc cắm củ cải trắng vô vũng bùn.
Tội ác của cha chu và mẹ Chu bị che đậy, Tĩnh Hải Hầu phủ chỉ tuyên bố với mọi người rằng vô tình ôm sai hai đứa nhỏ, tất cả là do tạo hóa trêu người.
Tiêu Nha Quân tu hú chiếm tổ chỉ là vô tình trở thành một kẻ may mắn mà thôi.
Kẻ may mắn.
Ở đời còn ai may mắn hơn Tiêu Nhã Quân đâu chớ, xuất thân hèn mọn, che mẹ ruột mạo hiểm lập ra âm mưu để con có một xuất thân hiển hách, bay lên cây ngô đồng hóa phượng hoàng. Sau khi thân thế đã bại lộ, sau lưng còn có vị hôn quân hiển hách hộ tống, mãi mãi đậu lại trên cây ngô đồng. Bão có to, gió có lớn đến mấy cũng chả thổi đến nàng ta, quả thực là người chiến thắng số phận! Nhưng đời này sẽ không còn may mắn vậy đâu.
“Mèo ở đâu ra vậy?”
Thấy Viễn Trực tiến vào Kỷ, A Ngư đứng lên, nở nụ cười thận trọng: “Nó tự chạy vào.”
Chú mèo hoang bướng bỉnh lại nằm trong ngực nàng ngoan ngoãn đến lạ, Kỷ Viễn Trực cười nói: “Nó rất thích nhóc.”
A Ngư mỉm cười, không có con mèo nào trên đời này không thích nàng. “Đại nhân.” Bà Trần nhận lệnh đến chăm sóc A Ngư tay bưng một chén thuốc khói còn bốc nghi ngút.
Trông thấy kia bát thuốc màu nâu, Kỷ Viễn Trực nhớ lại lời thầy lang nói, thân thể của nàng bị tổn thương nghiêm trọng do lạnh lẽo và mệt mỏi, cần phải bồi bổ cẩn thận, nếu không sẽ suy giảm tuổi thọ.
Bà Trần lẩm bẩm đếm những vết thương đan xen trên người nàng, từ eo, hông giữa đùi còn có một vết sẹo dài do bị bỏng, năm ấy, Chu Đại Trụ sợ người ngoài phát hiện không có vết nên cố tình gây ra vết bỏng.
Càng hiểu rõ nghịch cảnh mấy năm nay của nàng, Kỷ Viễn Trực càng căm ghét đôi vợ chồng họ Chu này, bản chất tàn độc của con người hiện lên thật rõ nét trong cái gia đình này.
Kỷ Viễn Trực cười đến là ôn hòa, tựa như một người anh họ dễ mến: “Nhóc uống thuốc trước đi.”
“Để nguội rồi, nhiệt độ như này là ổn.” Ánh mắt bà Trần ngập vẻ thương tiếc, lũ trời đánh kia làm sao mà có thể tay được chứ.
A Ngư nhận bát, ngoan ngoãn nói: “Cảm ơn bà bà.”
Cau mày nuốt hết chỗ thuốc đắng ngắt kia, đợi sau khi mọi chuyện sáng tỏ, nàng phải bồi dưỡng lại cái thân thể tiều tụy này cho thật tốt, trước mắt hình tượng thực sự có chút khái sầm. Đứa trẻ đáng thương này cả người chẳng có nổi hai lạng thịt, thân gầy như xào tre, đầu to, khuôn mặt gầy với gò má nhô ra, hai má hõm lại, như xúc tác thêm cho đôi mắt lai to lạ kỳ, to đến phát sợ.
Ngũ quan của con bé cũng đến nỗi tệ nhưng dù căn cơ có tốt đến mấy cũng chả cam nổi sự hành hạ của Chu Gia. Qua vài ba năm nữa sẽ bị hành hạ đến chết. Năm ấy nguyên thân có thể tức giận đến chết là do hồi trẻ hao tổn sức lực, sau khi trở lại Hầu phủ thì ấm ức vẫn mãi quẩn quanh trong lòng, chẳng kịp điều dưỡng lại.
Trước mắt nàng phải chấp nhận rằng nhan sắc của mình khá khó coi. Vất vả lắm mới biến lại thành người, nàng nên biết “đủ” là hạnh phúc rồi.
Bà Trần bưng chén thuốc đi xuống.
Kỷ Viễn Trực nhìn A Ngư: “Vợ chồng Chu Đại Trụ đã nhận tội.” Hắn khái quát lại mọi chuyện thật đơn giản.
A Ngư ngẩn ra nửa ngày, bỗng chốc đôi vai như trút được gánh nặng, lẩm bẩm: “Bọn họ không thích ta, không phải bởi vì ta không tốt, chỉ đơn giản là vì bọn họ không phải cha mẹ ta, tốt rồi, tốt rồi.”
Thanh âm càng về sau càng nhỏ dần, hốc mắt ươn ướt, tụ thành nước mắt, từng giọt từng giọt chảy men theo chiếc cằm nhọn xuống mạn.
Kỷ Viễn Trực buồn bã nói: “Nhóc là đứa bé ngoan, không làm sai chuyện gì cả, người sai chính là bọn họ.”
A Ngư càng khóc dữ hơn, từng tiếng khóc kìm nén, đứt quãng tràn ra khỏi bờ môi, khiến người ta nghe thôi cũng muốn khóc theo.
Lừa được cả mèo rồi cơ đó, A Ngư khụt khịt suy ngẫm, diễn xuất của bản thân càng ngày càng lên tay.
…
Kỷ phu nhân không dám tin nhìn chằm chằm bức thư con trai gửi về, một bà già nhà quê cả gan đánh tráo đích nữ hầu phủ, người mà em họ mình nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa suốt mười ba năm qua hóa ra lại chỉ là đồ giả bị tráo, con ruột thì ở nơi thôn quê chịu ngược đãi.
Nực cười!
Kỷ phu nhân ngơ người hồi lâu, hỏi người hầu truyền tin đến thật tường tận. Nghe người hầu tường thuật lại, Kỷ phu nhân run lên vì giận dữ, thật là khinh người quá đáng. Đợi bình ổn tâm trạng, Kỷ phu nhân lập tức đi đến Tĩnh Hải Hầu phủ.
“Hôm nay ngọn gió mát nào thổi chị đến đây vậy?” Du thị cười khanh khách níu tay chặt Kỷ phu nhân. Du thị năm nay đã gần 40 vẫn còn thướt tha, cả nhà mẹ đẻ lẫn nhà chồng đều phất lên như diều gặp gió, trượng phu kính trọng, 3 trai 1 gái dưới gối cũng tài giỏi, vạn sự như ý, thần thái luôn tươi vui, sắc mặt hồng hào, thoát nhìn như chỉ mới ngoài ba mươi.
Kỷ phu nhân bỗng nhiên có phần không nỡ.
Thấy rõ sắc mặt của bà trong lòng Du thị rung lên vài tiếng.
Kỷ phu nhân cố tĩnh tâm lại gặng hỏi: “Biểu muội, ta hỏi muội chuyện này, có phải trên mông Nhã Quân có một vết bớt hay không?”
Du thị ngẩn người, vết bớt vốn ở chỗ xấu hổ, e sợ có người lấy điều này làm trò cười, làm tổn hại thanh danh nữ nhi, ngoài những người thân trong nhà ra thì chỉ đám người hầu thân cận trong phủ mới được biết.
Du thị như ngộ ra, lập tức trở nên lo lắng: “Phải chăng có kẻ mồm thối nào dám chế nhạo Quân Nhi sao?”
Thấy bà đau lòng thay Tiêu Nhã Quân như vậy, tâm trạng Kỷ phu nhân rối rắm, vắt óc nói ra chuyện con cái bị đánh tráo.
Không quá bất ngờ, tin này tựa sét đánh giữa trời quang, khiến Du thị mất hồn mất vía, sợ hãi không thôi.
Du thị muốn nói, biểu tỷ ngươi đừng trêu ta, việc này có thể nói giỡn được sao. Nhưng trong họng như có hạt cát nghẹn lại, Kỷ phu nhân không thể bày ra trò đùa này với bà được. ( truyện trên app T Y T )
Bên kia đã thừa nhận, nhân chứng vật chứng đều có đủ, đến cả vết bớt bí ẩn của Quân Nhi cũng sáng tỏ.
Quân Nhi không phải con gái bà, con bà bị người khác trộm mất rồi.
Rốt cuộc thì Du thị cũng không phải một phân nhân dạng tầm thường, cơn khiếp sợ qua đi, bà buộc mình phải trấn an lại cảm xúc: “Con gái ta, con bé, mấy năm nay sống tốt không?”
Thanh âm rót vào tai Kỷ phu nhân run rẩy đến lạ kỳ, Kỷ phu nhân xót thương nhìn Du thị, bà cũng là có con gái, con cái như phần thịt rớt từ người mẹ đẻ xuống, đây chính là nhân lúc người ta còn sống mà xẻo một nhát.
Cuộc sống thường ngày của đứa bé đó, nghe người hầu nói là vô cùng tồi tệ, đám người nhà kia chẳng những không nuôi nấng con bé như chính con ruột của mình mà còn coi như kẻ thù để ngược đãi, trên đời nào có ai tàn ác đến vậy đâu.
Đôi tay Du thị nắm chặt thành quyền, nhắm mắt: “Nàng sống thật khó khăn, chắn chắn lũ người nhà ấy không đối xử tử tế với nàng, một đôi vợ chồng súc sinh vì khẩn cầu con trai mà giết chết con gái ruột làm sao có thể đối tốt với con bà. Con bé đã đến đường cùng rồi, bằng sao con bé phải lựa chọn phương án báo quan cực đoan đến vậy chứ.”
Hai mắt Du thị phiếm hồng: “Ngươi nói đi, ta có thể thừa nhận được.”
Kỷ phu nhân lặng lẽ thở dài: “Tình hình đứa bé bên kia không mấy tốt đẹp, chịu không ít cực khổ” đoạn bà ngừng một lát: “Bọn họ chỉ vì muốn che mắt việc con gái không có vết bớt sinh nghi ngờ nên đã dùng nước sôi đổ lên người con bé.”
Thình lình Du thị bật gãy móng tay, trên đó chảy xuống từng giọt máu nhỏ, nhưng dường như bà không cảm thấy đau, chỉ nghiến răng ken két.
Xưa nay Kỷ phu nhân chưa từng bắt gặp bà như vậy, vừa đau lòng vừa lo lắng, lựa buônt tay bà: “Đều đã qua rồi, tìm được con về, sau chúng ta chăm sóc nàng thật tốt, em đừng như vậy.”
Nước mắt thi nhau trào ra, Du thị che mặt khóc thất thanh: “Đều do em, là em, là em đánh mất con, là em không bảo vệ được con, là em hại nó.”
Kỷ phu nhân đỏ mắt theo, rút khăn tay lau nước mắt cho bà: “Sao có thể trách được em, là do đôi vợ chông vô nhân tính kia, hai mẹ con em đều là người bị hại, em đừng nghĩ lung tung, muốn trách thì trách hai con súc sinh giết người không đao.”
Vừa cùng đám chị em tốt đi Hương Sơn ngắm lá phong trở về, Tiêu Nhã Quân đang chuẩn bị vào nhà thỉnh an thì nghe được tiếng khóc khe khẽ của Du thị, lòng nóng như lửa đốt chạy vào: “Mẹ, người sao…”
Nhận được ánh mắt đầy thù địch của Du thị, Tiêu Nhã Quân như rơi xuống hầm băng, chết lặng tại chỗ.
Du thị mặt giàn giụa nước bình tĩnh nhìn chằm chằm Tiêu Nhã Quân, biểu cảm biến hóa, dần dần chuyển thành căm ghét.
Cha mẹ nó vì mưu cầu một cuộc sống tốt đẹp, đánh cắp con gái bà. Vì bảo vệ Tiêu Nhã Quân, không tiếc dùng nước sôi nóng rát dội lên cốt nhục của bà, đau đơn biết bao. Trong lúc con bà đang chịu cảnh sống không bằng chết, Tiêu Nhã Quân đang làm gì, nàng đang hưởng phúc.
Mười ba năm qua, kẻ thù tìm mọi cách tra tấn con ruột của bà, ấy vậy mà gia đình bà lại hết mực thương yêu con của kẻ thù.
Cả nhà bà như lũ ngốc bị đùa giỡn trong tay hai tên nông dân kia, đôi vợ chồng kia có phải đã từng cười nhạo rằng bọn họ thật ngu xuẩn vô cùng, thậm chí còn đắc thắng gian kế của bản thân vậy là đã thành công.
Lục phũ ngủ tạng của Du thị như bị đốt cháy, oán hận trong mắt ngày càng sâu hơn.
Dưới ánh nhìn ấy, Tiêu Nhã Quân toàn thân ớn lạnh, một nỗi sợ vô bóp nghẹt lấy trái tim nàng, nàng run rẩy mà gọi: “Mẹ?”
Du thị nhớ tới đứa con gái đáng thừa chưa từng chạm mặt của mình, nhớ tới đôi phu thê tội ác tày trời kia.
Du thị nhìn nàng chằm chằm, gằn lên từng tiếng: “Ta không phải mẹ ngươi!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT