Cúp điện thoại, Mạnh Hành Du cấp tốc lên mạng mua vé máy bay, cô dùng phần mềm bản đồ tính thời gian từ nhà gọi taxi ra sân bay là khoảng 1 tiếng, sau đó đặt vé máy bay phù hợp với lộ trình, thích hợp nhất là cỡ hơn 9 giờ sáng.

Nhưng là chỉ còn khoang hạng nhất.

Tiền mừng tuổi bao năm qua của Mạnh Hành Du đều để trong thẻ riêng của mình, nhưng mẹ Mạnh đã tính toán tỉ mỉ quản lý tài sản cho cô, bây giờ một đồng tiền cũng lấy không được.

Mạnh Hành Du đem tiền mặt và điện thoại đặt cạnh vào, cho dù có lấy đủ 300 đồng trong thẻ cơm cũng không đủ để cô mua vé khoang hạng nhất.

“…….”

Ông trời ơi.

Cô đường đường là tiểu phú bà ở Đại viện, như thế nào mà sẽ nghèo thành như vậy hả.

Mạnh Hành Du từ nhỏ chưa thiếu tiền xài, trong nhà trên xuống dưới cũng không hạn chế tiền cô dùng, lần nào cũng cho nhiều, xài xong mở miệng xin nữa cũng chả khó khăn gì.

Nhưng hết thảy đều dưới tiền đề là mẹ Mạnh không khấu trừ tiền tiêu vặt của cô.

Đều do trong khoảng thời gian này bố mẹ bận quá, bận đến nỗi chuyện khôi phục lại tiền tiêu vặt cho cô cũng không nhớ tới.

Mạnh Hành Du chỉ có thể từ bỏ suy nghĩ ngồi khoang hạng nhất, mua một vé khoang phổ thông 2 giờ chiều mai và vé khoang phổ thông giờ sớm nhất ngày Chủ nhật mà về lại Nguyên Thành.

Một vấn đề được giải quyết, nhưng một vấn đề khác lại tới nữa.

Cô không có chứng minh thư, làm sao để lấy vé đây.

Trước khi đi máy bay đều cùng người nhà đi, cô chưa bao giờ phải nhọc lòng những chuyện này, sau khi Mạnh Hành Du tra Baidu thì phát hiện có thể làm thẻ ID lên máy bay tạm thời ở sân bay.

Sổ hộ khẩu hoặc bằng lái xe, thẻ an sinh xã hội, giấy phép lao động, thư giới thiệu…….

Mạnh Hành Du nhìn một lượt, ngoại trừ cái sổ hộ khẩu thì cái gì cô cũng không có.

Nhưng sổ hộ khẩu ở đâu thì cô cũng không biết.

Đi hỏi mẹ lấy sao?

Không được không được, vô duyên vô cớ lấy hổ khẩu vốn quá kỳ quái rồi, chắc chắn sẽ bị hỏi đông hỏi tây, cô sao là đối thủ của mẹ Mạnh được, chắc chắn sẽ nói lỡ miệng ngay.

Bằng không đi trộm?

Trong nhà phòng lớn phòng bé đếm không hết có bao nhiêu ngăn kéo tủ, Mạnh Hành Du chỉ nghĩ trong đầu một lượt thôi liền cảm thấy không thể được rồi.

Cô tìm đến hừng đông chắc cũng tìm không thấy, tìm không thấy thì thôi, nhưng này đêm nguyệt hắc phong cao (1) lục tung cả nhà, không đánh thức bố mẹ mới là lạ.

(1) Nguyệt hắc phong cao [月黑风高]: Vốn là “Đêm trăng mờ giết người, ngày gió cao phóng hoả.” Chỉ hoàn cảnh hiểm ác (thường là buổi tối). (theo 1tachtrachanh)

Tìm người hỏi thử.

Tìm Hạ Tang Tử, Hạ Tang Tử chắc chắn biết, cô ấy cũng không có chứng minh thư, còn không phải giống như cô đi máy bay sao.

Không…….Không đúng! Không thể tìm!

Tìm thì liền không còn gì là kinh ngạc nữa.

Cô ấy mà biết thì chẳng khác nào Mạnh Hành Chu cũng biết, mà Mạnh Hành Chu biết thì cô liền không cần đi nữa, chắc chắn anh ấy sẽ bắt cô đợi ở Nguyên Thành, mỗi ngày cố gắng học tập hướng về phía trước, không được chần chờ.

Vậy tìm ai đây?

Tìm Bùi Noãn sao.

Thôi, cuộc sống của cô ấy ngốc nghếch cũng đạt tới trình độ tám lạng nửa cân như mình thôi, có cái rắm mà dùng được.

Mạnh Hành Du suy nghĩ hết một vòng bạn bè, cuối cùng chỉ còn lại mỗi Trì Nghiên.

Nói không chừng anh sẽ biết.

Dù sao thoạt nhìn anh giống như không có cái gì không biết.

Mạnh Hành Du ôm tâm thái thử một lần xem sao mà nhắn cho Trì Nghiên một tin.

———-“Vị thành niên đi máy bay thế nào?”

Ký túc xá nam sinh thường ngủ rất trễ, không phải xem phim thì chính là chơi game, Trì Nghiên là một dòng nước trong, đang ngồi ở bàn học làm bài tập, làm một việc bình thương mà học sinh cấp ba nên làm.

Anh ngại ồn ào nên đeo tai nghe để nghe nhạc nhẹ, tiết tấu nhẹ nhàng chậm chạp đột nhiên vang lên âm thanh nhắc nhở, Trì Nghiên lấy điện thoại qua quét mắt nhìn tin nhắn, đầu óc còn chưa nhảy ra khỏi kênh học tập, nên chỉ đơn thuần trả lời vấn đề mặt trên ý chữ.

———“Dùng mông ngồi.”

Lúc Mạnh Hành Du thấy ba chữ này thì tức khắc: “……..”

Ồ! Wow!

Anh bạn cậu trả lời cực kỳ giỏi nha!!!!

Hoàn toàn không có tí tật xấu gì!

Một tí cũng nhìn không ra được cậu đang trả lời cho có với tôi nha!

———–“Ngài giỏi qua, cảm ơn ngài. Mỉm cười.jpg.”

Mạnh Hành Du ném điện thoại sang một bên, tiếp tục làm cho xong bài tập vừa rồi chưa làm xong, nửa tiếng trôi qua, cô buông bút, nhớ tới điện thoại liền bổ nhào lên giường lấy lại xem, kéo xuống hết những tin nhắn chưa đọc làm cô hoảng sợ.

Toàn bộ đến từ Trì Nghiên.

——-“Vừa rồi không đọc kỹ tin nhắn của cậu, cậu dùng hộ khẩu là được.”

——-“Nếu không có hộ khẩu thì dùng thẻ học sinh, đến sân bay làm thẻ ID tạm thời thì có thể đăng ký.”

——-“Cậu hỏi tôi cái này làm gì?”

——“Ngày mai thứ sáu, không phải cuối tuần, cậu muốn đi đâu?”

——-“Mạnh Hành Du?”

——-“Cậu đâu rồi?”

———“?”

——–“???”

——–“???????”

——-“Cậu cũng bị trộm tài khoản hả?”

———“Tôi không có tiền.”

——-“Chủ số này cũng không có tiền đâu, còn chả đủ tiền mua cơm ăn nữa.”

Mạnh Hành Du cầm điện thoại cười vài phút.

——-“Sao cậu liên tưởng việc đi máy bay với chuyện trộm tài khoản thế?”

——-“Mấy ngày trước Hoắc Tu Lệ cũng bị trộm tài khoản, bảo không đủ 500 đồng, hậu quả là phải nhắn tin qua nhóm bạn bè nhờ mua vé tàu cao tốc.”

——“500? Sao cậu ta giả làm được.”

——-“Nạp tiền xem phim.”

“…….”

Mạnh Hành Du vốn dĩ muốn nói mấy loại này trèo tường là có thể xem được, nhưng nghĩ lại không thể tự mình bại lộ được, cho nên chỉ gửi một gói biểu cảm qua, yên lặng đổi đề tài.

——-“Vừa rồi cậu nói thẻ học sinh là được đúng không? Không cần sổ hộ khẩu sao?”

——-“Không cần, cậu muốn đi đâu?”

Thẻ học sinh để ở ký túc xá, vừa lúc ngày mai lấy cớ đi học về ký túc xá lấy cũng được.

Chuyện này cũng không có gì phải giấu giếm, nên Mạnh Hành Du ăn ngay nói thật.

——“Thành phố Lan, tìm anh tôi, ngày mai tôi không đi học.”

Nói đến việc gia đình nên Trì Nghiên cũng không hỏi tiếp nữa.

——“Ừ, lên đường bình an.”

Sáng sớm hôm sau, Mạnh Hành Du lén nhét đồ dùng cần thiết vào cầm cặp sách rồi xuống lầu ăn sáng.

Trên bàn cơm, cô vừa gặm bánh bao vừa nói ra bản nháp nói lời nói dối mà mình duyệt vô số lần, “Cuối tuần này con không về nhé, con ở Đại viện, Bùi Noãn hẹn con đi thư viện tự học.”

Mẹ Mạnh nghe xong không quá vui vẻ, oán trách nói: “Con sửa lại thời gian đi, thứ bảy này là sinh nhật bố con đấy.”

“Bùi Noãn bổ túc các môn lý tổng (2) cho con, cuối tuần này có kiểm tra.” Mạnh Hành Du nói mà bản thân cũng chột dạ theo, cô vùi đầu ăn cháo, nhỏ giọng bổ sung, “Đã hẹn cả rồi, nếu tạm thời thay đổi thì không hay lắm……..”

(2) lý tổng: đề thi tổng hợp các môn KHTN gồm Sinh, Lý, Hoá.

Mẹ Mạnh còn muốn nói hai câu nhưng bố Mạnh lại lên tiếng ngắt lời, cười ôn hoà: “Không sao cả, con đi đi, hẹn bạn rồi thì phải đi chứ, đừng có tuỳ tiện mà lỡ hẹn.”

Mạnh Hành Du đầy cảm giác mặc cảm, cô ngẩng đầu lên nói: “Chủ nhật con về ăn cơm trưa nha.”

“Sinh nhật mỗi năm đều có, cũng chả hiếm lạ gì.” Bố Mạnh thấy thời gian không còn sớm, thúc giục nói, “Con ăn nhanh đi, không lại đi học muộn bây giờ.”

Mẹ Mạnh buông đũa, sắc mặt không quá đẹp, “Sao ông cứ dung túng cho con thế.”

“Con gái thì phải cưng chiều thì mới không dễ dàng bị dụ chạy mất.” Bố Mạnh vẫn là cười, đưa một chén cháo đầy qua, “Nhân lúc còn nóng con ăn đi, cháo cua biển để lạnh tanh lắm.”

Bố Mạnh đối với vợ và con gái luôn giữ thái độ rất tốt, cũng không tức giận hay gì cả, làm cho mẹ Mạnh dù có giận nhưng không phát ra được, chỉ đành thở dài.

Mạnh Hành Du nhanh chóng giải quyết xong bữa sáng, ra cửa mang giày gọn gàng, lại quay đầu nhìn bóng dáng của bố Mạnh, không nhịn được chạy tới ôm lấy ông ấy từ phía sau, cọ hai cái: “Bố sinh nhật vui vẻ, con vĩnh viễn đều yêu bố.”

Bố Mạnh ngẩn người, xoay người xoa đầu con gái, “Con gái ngoan, bố cũng yêu con.”

Nếu còn tiếp tục nói chuyện nữa thì chắc Mạnh Hành Du sẽ nói thật ra hết mất, thế nên cô buông tay ra, mở cửa chạy xuống lầu.

Mạnh Hành Du dẫm lên tiếng chuông vào học, bà nội đã xin nghỉ học với Hạ Cần cho cô, cô không cần đến phòng học mà đi thẳng đến ký túc xá.

Lấy đồ xong ra sân bay cũng còn sớm, trong lòng vì giấu giếm chuyện này nên cũng buổi tối cũng không ngủ ngon, Mạnh Hành Du lấy sách bài tập ra làm đề môn văn khoa (3).

(3) Văn khoa: các môn KHXH gồm tiếng Trung, Toán, Anh văn, Chính trị, Lịch sử và Địa lý (theo Baidu).

Lúc làm bài tập thì thời gian trôi rất nhanh, Mạnh Hành Du thấy cũng gần đến giờ nên lấy đồ ở trường học rồi đến gần đó ăn đại cơm trưa, sau đó gọi taxi đến sân bay.

Làm thẻ ID tạm thời, kiểm tra an ninh, chờ máy bay, lên máy bay.

Trước khi tắt điện thoại cất cánh, Mạnh Hành Du sợ bà Mạnh lo lắng nên nhắn một tin báo bình an, cũng đảm bảo sau khi hạ cánh sẽ gọi cho bà đầu tiên.

Bà Mạnh gõ chữ rất tốn sức, qua hai phút mới trả lời lại một chữ Được.

Thời gian bay hơn hai tiếng, ông chú ngồi bên cạnh không ngừng gọi tiếp viên hàng không, lúc thì muốn cái này, lúc thì muốn cái kia, mở cái video mà âm thanh thì lớn, cách cả một chiếc tai nghe cũng nghe thấy, Mạnh Hành Du bị phiền đến nhịn không được, nghe hát mà mang cả bịt mắt cũng không ngủ được nên đành từ bỏ, sau đó lấy sách ra học thuộc lòng từ đơn.

Trải nghiệm cả cuộc hành trình đúng thật là tồi tệ đến mức lúc nghe được tiếp viên hàng không thông báo máy bay sắp hạ cánh thì Mạnh Hành Du đều cảm thấy cách phun mạch (4) bên chính phủ nhắc nhở chính là âm thanh của tự nhiên.

(4) nguyên văn “phun mạch thức”: có nghĩa là miệng quá gần microphone khi nói hoặc ghi âm, khiến micro bị thổi bởi không khí trong miệng, ảnh hưởng đến hiệu ứng âm thanh.

Tài xế xe taxi có giọng địa phương rất nặng, Mạnh Hành Du không thể nói chuyện được với anh ta nên sau khi đọc địa chỉ của Quốc Phòng Đại liền không nói gì nữa.

Đã qua giờ tan học, kết thúc cuộc sống sinh hoạt một tuần nên các lớp lại ồn ào náo nhiệt hẳn.

Mạnh Hành Du chán muốn chết lật xem tin tức trong nhóm, lúc liếc mắt thấy cuộc thi viết văn thì dừng lại nhìn kỹ, mới biết được Trì Nghiên cầm giải nhất của tỉnh.

Hứa tiên sinh trước truyền đạt bài luận đoạt giải vào trong folder (thư mục) của nhóm, Mạnh Hành Du click mở vào nhìn thoáng qua, mặt trên ngay ngắn chi, hồ, giả, dã (5) cứ như thiên thư.

(5) Bốn hư từ dùng trong Hán văn cổ làm trợ ngữ từ để âm vận câu văn được êm tai, réo rắt hơn, hoặc tăng thêm ngữ khí. Cho nên “chi, hồ, giả, dã” thường được dùng để chỉ những lời lẽ sáo rỗng, chẳng có nghĩa lý gì. Do vậy, chúng thường được dùng để ví với những gì hư huyễn, không thực tế. Làm chuyện “chi hồ giả dã” tức là làm chuyện phù phiếm, không thiết thực. Chỉ cái học hủ lậu hẹp hòi. (theo phapthihoi)

Dùng thể văn ngôn (6) để viết văn là thao tác thần tiên gì thế này?

(6) Văn ngôn còn gọi là cổ văn, là một loại ngôn ngữ viết của Hán ngữ thượng cổ, được phát triển làm ngôn ngữ văn học cổ điển từ thời Xuân Thu Chiến Quốc thế kỷ 5 TCN đến hết thời nhà Hán, tiếp tục dùng trong sách vở, kinh điển truyền thống cho đến thế kỷ 20, khiến nó khác xa với nhiều dạng văn nói hiện đại Trung Quốc. Loại ngôn ngữ viết này dùng ngữ pháp và từ vựng cổ xưa có thể thấy trong điển tịch Tam giáo.

Mạnh Hành Du quả thật muốn quỳ lạy luôn.

Đọc không hiểu nên không xem nữa, Mạnh Hành Du hoàn toàn không làm khó bản thân, mở sang WeChat, bấm vào hình đại diện của Trì Nghiên rồi gửi một tin nhắn.

——–“Chúc mừng cậu, giải nhất đó nha, tuy rằng đọc không hiểu văn cậu viết nhưng chắc chắn phải khen.”

——–“Cảm ơn.”

——–“Cậu tới rồi sao?”

——–“Tới rồi, tôi đang trên taxi.”

——–“Cậu viết văn gì thế? Tôi đọc chủ đề là cái gì mà đau khổ suy sụp đó.”

——–“Là một câu chuyện tình yêu nhàm chán thôi.”

——-“????”

Không biết Hứa tiên sinh mà thấy cái tổng kết này có thể bị tức chết không.

——-“Có bao nhiêu nhàm chán?”

——–“Thanh mai trúc mã sau đó kết hôn, nam tòng quân, chết trận, hết rồi.”

——-“Cậu dựa vào cái gì mà không cho HE? Cậu làm biên kịch như vậy sẽ bị độc giả chém ngàn đao đấy.”

——-“Bi kịch thì mới lấy giải thưởng được.”

Mạnh Hành Du bị anh chọc cười, còn chưa kịp trả lời cái gì thì bên kia đã nhắn lại một câu dài.

——-“Toàn bộ bài thơ thông qua việc đắp nặn hình tượng người vợ và miêu tả sự nhớ nhung của người vợ với chồng mình, lên án chiến tranh phong kiến tàn phá bá tánh bình dân, ca ngợi tình yêu kiên trinh không thay đổi của người vợ.”

——–“Lời bình của giám khảo.”

“……”

Mạnh Hành Du nhìn đến đoạn này, lại nhìn câu phía trên đơn giản thô bạo tổng kết toàn văn thì thật sự rất khó tưởng tượng được cái câu này nói là thiên văn.

Văn hoá Trung Quốc quả nhiên bác đại tinh thâm (phong phú).

Đầu óc văn khoa đúng là trâu bò.

Mạnh Hành Du đợi ở cổng Quốc Phòng Đại hơn 1 tiếng, cuối cùng cũng đợi được Mạnh Hành Chu, buổi tối ba người cùng nhau ăn cơm, không khí vẫn luôn không tệ, không tệ đến mức cô vẫn không tìm được cơ hội nói chuyện chính sự với Mạnh Hành Chu.

Chủ yếu là trước giờ hai người chưa chính thức nói qua chuyện gì, cũng không biết phải mở đầu thế nào.

Sau khi về khách sạn, Hạ Tang Tử nháy mắt với Mạnh Hành Du một cái, sau đó lại mượn cớ xuống lầu mua đồ, để lại phòng cho hai anh em.

Ban đầu, hôm nay cô đến là muốn khuyên Mạnh Hành Chu, nhưng lúc ăn cơm thì Hạ Tang Tử có lén nói với cô rằng như vậy không tốt.

Không cần khuyên, cứ nói sự thật là được.

Khuyên chính là tạo áp lực, Mạnh Hành Chu sẽ đau khổ lắm, nói không chừng còn phản tác dụng nữa.

Khuyên cũng không được mà nói cũng không biết nói thế nào, Mạnh Hành Du càng thêm cẩn thận ngồi trên ghế, nửa ngày cũng không nói nên lời một chữ.

Cô bị bản thân làm phiền không chịu nổi, muôn vàn u sầu không bằng cứ thả cái rắm vậy, cho xong hết mọi chuyện.

Mạnh Hành Du đập bàn đứng lên, lấy điều khiển từ xa tắt TV đi, nghiêm túc đứng đắn nói: “Mạnh Hành Chu, anh đứng lên! Em muốn nói việc này với anh!”

Ánh mắt của Mạnh Hành Chu chặt chẽ, trầm giọng hỏi: “Em mới gọi anh là gì?”

Trong lòng Mạnh Hành Du lộp bộp, nhanh chóng sửa miệng, “Anh Hành cẩu à, em muốn…..”

Lời còn chưa nói xong liền nghe thấy Mạnh Hành Chu cười lạnh, “Em hôm nay đúng là ngứa da.”

Mạnh Hành Du: “…….”

Thôi.

Khuất phục trước thế lực ác cũng không có gì là mất mặt.

Dù sao cũng không ai biết.

Mạnh Hành Du gục đầu xuống, thành thật nói, “Anh à, em muốn nói với anh một việc.”

Mạnh Hành Chu vừa lòng “Ừ” một tiếng, “Nói đi.”

Mạnh Hành Du không quên lời Hạ Tang Tử nói, lừa tình, khuyên người gì cũng không nói, chỉ nói kết quả: “Ngày mai là sinh nhật bố, anh còn nhớ không?”

Nhắc tới việc này, sắc mặt của Mạnh Hành Chu lạnh xuống, Mạnh Hành Du thì không dám nói lời tiếp theo, hai anh em cứ cương như vậy.

Một lát sau, Mạnh Hành Chu đứng lên, lấy chai nước khoáng trên bàn, mở nắp chai uống một hớp lớn, mở miệng nói: “Rồi sao nữa?”

Mạnh Hành Du không đoán được tâm tư của anh ấy, “A? Còn có gì nữa?”

“Em không có khả năng chỉ bởi vì chuyện sinh nhật liền đặc biệt chạy tới đây tìm, nhất định còn có việc khác.” Mạnh Hành Chu mở lon sữa bò Vượng Tử (7) bên cạnh ra, cắm ống hút vào rồi đưa cho Mạnh Hành Du, “Nói đi, còn có chuyện gì nữa?”

Mạnh Hành Du nghe xong lời này thì rất cảm động. Nghĩ đến khi nãy Hạ Tang Tửu nói cái gì mà, kỳ thật anh cậu rất thương cậu, trước kia còn lén mua kẹo cho cậu ăn, chỉ bởi vì ngại cho nên không nói cho cậu nghe thôi.

Tình cảm anh trai của Mạnh Hành Chu thế nhưng lại che giấu thâm trầm đến vậy sao, chỉ nói không cũng vô dụgn, Mạnh Hành Du quyết định phải thực tiễn một chút, kiểm tra thật giả thế nào.

Mạnh Hành Du cầm lấy lon sữa bò Vượng Tử uống một hợp, sau đó khó xử đỡ tran, nũng nịu nói, “Em uống xong rồi, anh à, còn lại anh uống đi.”

Mạnh Hành Chu ớn lạnh cả người, “Em lên cơn thần kinh gì thế?”

“Vừa rồi ở bên ngoài em thấy anh nhà người ta đều phải ăn đồ chơi nhỏ làm bằng đường mà em gái ăn không hết kìa.” Mạnh Hành Du đứng lên, đưa sữa bò Vượng Tử đến trước mặt anh, đầy thâm tình nói, “Tang ngọt ngào nói anh rất thương em, đến đây đi, thời khắc chứng minh tình anh em của chúng ta tới rồi, chỉ cần anh uống nó thì em liền nói cho anh nghe chuyện thứ hai.”

“……”

“Anh không uống thì chính là không yêu em, anh hận em, mối thù đoạt bố mẹ không đội trời chung đúng không?” Mạnh Hành Du vừa gạt lệ không hề có, vừa vô cùng đáng thương hít cái mũi, “Anh quả nhiện hận em mà, em biết em là dư thừa, được rồi, bây giờ em liền đi, bây giờ em liền trở về, anh ngàn vạn lần không cần ngăn cản em, ngàn vạn lần! Không cần!”

“…….”

Mạnh Hành Chu mang vẻ mặt chịu đủ rồi, kéo ống hút ra ném xuống, ngửa đầu mấy hớp uống sạch lon sữa bò, sau đó đặt trên bàn, cắn răng nói: “Uống xong rồi.”

“Xem ra anh không có chán ghét em.”

Mạnh Hành Du chọc chọc cái lon Vượng Tử kia, rồi cười rộ lên.

Sau đó tiếng cười dần nhạt đi, Mạnh Hành Chu cảm thấy không thích hợp nên đè bả vai của Mạnh Hành Du lại, đến gần thì thấy cô gái nhỏ thế nhưng lại khóc.

Nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, khóc thì thôi đi, cố tình còn vừa khóc vừa cười nữa.

Nhìn đúng là đau lòng.

Mạnh Hành Du giơ tay lau nước mắt, cười nói: “Thật tốt, anh không chán ghét em, em luôn cho rằng anh chán ghét em……..”

Mạnh Hành Chu dở khóc dở cười, rút tờ khăn giấy đặt vào tay cô, “Ai nói với em anh chán ghét em?”

Mạnh Hành Du đúng lý hợp tình nói, “Em chính mình cảm nhận được.”

Mạnh Hành Chu gật đầu, nói: “Cảm giác của em cũng kém y như văn khoa vậy.”

“……..Anh lại bạo lực ngôn ngữ với em, anh còn nói anh không chán ghét em?” Mạnh Hành Du ồn ào bất mãn.

“Anh bạo lực người khác?” Mạnh Hành Chu đè đầu Mạnh Hành Du lại, thô bạo xoa nhẹ hai cái, giọng nói nghe có vẻ xa cách, “Nếu em không phải là em anh thì ông đây mới mặc kệ em.”

Mạnh Hành Du ngẩn ra, qua vài giây mới mở miệng, “Tuần trước bố vừa làm phẫu thuật mổ ruột thừa, thân thể gần đây cũng không tốt.”

Đề tài đổi quá nhanh, Mạnh Hành Chu nửa ngày mới phản ứng được, có hơi cạn lời, “Em nói sang chuyện khác thì không thể trải chăn trước sao?” (Ý anh là phải nói đề tài gợi mở trước rồi mới vào chủ đề chính)

“Không thể, cuối cùng cũng nói ra rồi, em nghẹn suốt cả đêm.” Mạnh Hành Du thở phào một hơi, nằm liệt trên ghế, “Em sợ chọc anh không vui, cũng sợ lại tạo áp lực cho anh, nhưng em cảm thấy nếu không nói thì trong nhà cũng không ai dám nói với anh cả, cho nên hôm nay em mới tới.”

“Người trong nhà biết không?”

“Chỉ có bà nội biết thôi, bà xin nghỉ cho em.”

Mạnh Hành Chu ngồi xuống bên mép giường, đối tay chống ở phía sau, ngửa đầu nhìn trần nhà, hồi lâu không nói chuyện.

Mạnh Hành Du không muốn khuyên, cái gì nên nói cô đã nói xong, còn kết quả thì để lại cho Mạnh Hành Chu tự lựa chọn.

“Sáng mai em bay về, anh đưa em đi đi.” Mạnh Hành Du sờ túi quần của mình, nhớ tới việc ngân khố nhỏ của mình báo nguy liền không chút khách khí nào, “Em không có tiền, anh à, anh cho em một ít đi, em muốn ngồi khoang hạng nhất.”

Mạnh Hành Chu cười khẽ một tiếng, “Bây giờ hỏi anh đòi tiền, không lo anh chán ghét em sao?”

“Không lo.” Mạnh Hành Du dừng một giây rồi cười nói, “Em muốn nói, quan hệ huyết thống không bỏ được, anh thích em cũng được, không thích cũng thế thôi, đời này em đều là em của anh. Hơn nữa em rất thích anh nha, mỗi lần nói với người khác “Mạnh Hành Chu là anh tôi” thì vô cùng nở mày nở mặt, như vậy là đủ rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play