Hai người hôn nhau hồi lâu, đến độ môi lưỡi tê dại rồi mới buông ra.

Chóp mũi Chung Tuấn Đồng chạm lên mũi Thời Nghi, hơi thở vẫn quấn quýt, hương vị ngọt ngào của yêu thương ban nãy hẵng còn chưa tan. Thứ giữa chân hắn nhô lên, chống lên bụng Thời Nghi, sau khi hôn đến động tình còn không tự chủ được mà đưa về trước đụng đụng vài lần.

Gò má Thời nghi ửng đỏ, ngượng ngùng quay mặt sang hướng khác rồi lại được Chung Tuấn Đồng nâng cằm nhẹ nhàng xoay trở về, "Hiếm có khi anh chủ động một lần. Em rất thích."

Tai Thời Nghi nóng lên, ấp úng nói: "Sao giờ em cứ như nam sinh trung học vậy, ngày nào cũng nói yêu với đương."

Chung Tuấn Đồng chẳng ngại ngùng, càng áp gần Thời Nghi, môi nhẹ lướt qua chóp mũi anh, còn ngạo nghễ nở nụ cười, "Em muốn làm tình."

Khi Chung Tuấn Đồng nhắc đến loại chuyện này, một chút ngượng ngùng giấu diếm cũng không có, tựa như làm tình cũng chỉ là chuyện bình thường tựa như ăn cơm uống nước vậy.

"Em toàn nghĩ đến việc này không!" Thời Nghi lườm nhẹ hắn một cái.

Chung Tuân Đồng đê anh dựa vào giá sách, thân thê trẻ tuổi nóng rực dán sát vào nhau, sóng tình cuồn cuộn. Hắn cúi đẩu hôn lên cô Thời Nghi, như một chú cún lớn đang dùng mũi để ghi nhớ, không ngừng ngửi mùi trên người anh rồi thấp giọng cười: "Anh cũng muốn mà, phải không?"

Thời Nghi không biết mình lại dễ động tình như vậy, lại còn rõ ràng đến thế. Ham muốn mãnh liệt bao lấy anh, đôi mắt ánh nước, có chút mờ mịt như sương mù phủ lên, lông mi khẽ rung, ánh mắt mông lung lại không chịu nhìn thẳng người yêu mình. Eo anh mềm nhũn, nhưng nằm trong vòng tay của Chung Tuấn Đồng cũng khổng cần dùng thêm chút lực nào.

Anh tựa như một cái xác xanh xao mỏng manh, thế nhưng chi" cần Chung Tuấn Đồng khẽ động cũng khiến nhiệt độ cơ thể tăng lên, dục vọng nồng đậm cứ như nước chảy xuôi.

Thí dụ như hiện tại, Chung Tuấn Đồng cũng phát hiện ra rồi. Thế nhưng anh vẫn mạnh miệng, gượng gạo lại dịu dàng xin tha: "Không được, em đừng nói nữa."

Lúc này Chung Tuấn Đồng mới nhớ tới việc khóa cửa phòng, tay chạm lên khóa, đã ngăn cách căn phòng với thế giới bên ngoài, tay lại đỡ lên thắt lung của Thời Nghi. Hắn mím cười nhìn thắng vào mắt Thời Nghi, đôi mắt xấu hô nhưng lại chứa ôn nhu chấp thuận, trong tay lạch cạch một tiếng, mở thắt lưng.

Lần này Thời Nghi xin tha cũng không có tác dụng, anh bị ép đè lên giá sách lạnh lẽo, thế giới bắt đầu rung chuyển, trước mắt mờ mịt như sương mù bao quanh. Quyển Tuyển tập Thẩm Tòng Văn đã được nhét trở về giá sách, ở sát bên gò má anh, mà cả gáy sách dường như cũng vặn vẹo biến chuyển.

Âm thanh bốn phía đều như bị đóng băng, chi còn lại tiếng thở dốc của Chung Tuấn Đồng kề sát bên tai.

Đến mười giờ đêm, tất cả âm thanh trong nhà đều biến mất, dường như đã bị giấu vào trong một chiếc bình nào đó.

Thời Nghi ngoi trên bồn cầu, ngang đầu híp mắt mệt mỏi.

Chung Tuấn Đồng cũng bước vào: "Để em giúp anh?"

Thời Nghi đá nhẹ hắn một cái, chẳng có chút sức nào, ỉu xỉu lí nhí nói: "Lẩn sau em mang bao hộ anh đi. Tuấn Đồng, em không thế luôn làm thế này."

Chung Tuân Đồng ôm anh vào bồn tắm, nhận sai: "ừ, mọi việc đều nghe theo anh."

Thế nhưng Thời Nghi biết, Chung Tuấn Đồng điều gì cũng có thể nghe anh, chỉ riêng chuyện trên giường sẽ không nói hai lời, chính là mình hắn độc quyền một phương.

Đen khi hai người khô ráo thoải mái lên giường đi ngủ thì đã là mười một giờ đêm.

Tinh lực cùa Chung Tuấn Đồng cứ như là vô hạn, còn ôm chặt Thời Nghi mà hôn, bị Thời Nghi đã buồn ngủ đẩy đẩy ra, "Đừng nghịch nữa. Ngủ đi."

Chung Tuấn Đồng nắm chặt tay anh, áp lên trên lồng ngực mình, lại hạ một nụ hôn lên mặt anh: "Biết vậy thì em đã tỏ tình sớm hơn một chút."

Thời Nghi cười cười.

Nếu có cơ hội lập lại một lần nữa, Chung Tuấn Đồng mười chín tuôi có lẽ sẽ không tỏ tình, nhưng Chung Tuấn Đồng hai bảy tuồi vân sẽ kết hôn cùng Thời Nghi.

Lựa chọn của con người đều lập đi lập lại, hết lần này đến lần khác.

Anh đã rất may mắn, tuy rằng chờ có chút lâu, thế nhưng suy cho cùng thỉ anh vẫn chờ được.

Anh thầm nghĩ, bản thân anh không phải người chủ động, Chung Tuấn Đồng chịu vì anh mà đi một bước này, anh đã rất cảm kích rồi.

"Tuấn Đồng," Thời Nghi đột nhiên đặt câu hỏi, "Là cha anh nhờ em cưới anh sao? Lời hứa này có phải sự thật không?"

Chung Tuấn Đồng im lặng.

Hắn ôm Thời Nghi, quyến luyến vuốt ve, chỉ nói: "Anh hi vọng đó là sự thật sao?"

Chung Tuấn Đồng không biết nên trả lời thế nào. Nếu như nói phải, hắn lại một lần nữa nói dối Thời Nghi, còn nếu nói không, liệu Thời Nghi có bị tôn thương một lần nữa vì tình thương không trọn vẹn của cha mình không?

"Anh biết rồi." Thời Nghi khẽ cười, "Anh biết, ông ấy sẽ không vì anh mà nghĩ nhiều như thế. Lúc đó anh không nghĩ ra chỉ bởi không dám tưởng tượng rằng em sẽ yêu anh."

Chung Tuấn Đồng ôm anh càng thêm chặt. Căn phòng tối đen, một tia sáng cũng không thấy, thế nhưng bọn họ vẫn có thể dựa vào hô hấp mà xác nhận sự tồn tại của đoi phương. Chung Tuấn Đồng không biết có thê làm gì đê bù đắp cho Thời Nghi, chỉ có thể nói: "Em yêu anh, Thời Nghi à, em yêu anh."

Thật giống như hắn có thể dùng tình yêu của mình đế bù đắp cho một Thời Nghi thiếu thốn tình thương từ cha vậy.

"Anh thiếu cái gì, muốn cái gì, đều nói cho em biết, có được không?"

Chung Tuấn Đồng có tham vọng trong sự nghiệp, nhưng hắn chấp nhận dành thời gian cùng Thòi Nghi đi dạo trong vườn hoa, anh cần sách truyện, phim ảnh hay nước cam yêu thích, hắn có thể mang tới cho anh, Thời Nghi cần không khí, cần ánh dương hay mưa móc, hắn đều có thế cho anh. Thời Nghi muốn có một người bầu bạn, một người cha hay một người yêu, hắn có thê đảm nhiệm tất thảy.

Thế giới của Thời Nghi thiếu một góc phía đông, phía tây có chỗ không hoàn thiện, vậy thì hắn có thể biến thành tảng đá để lấp đầy chỗ trống đó.

Mũi Thời Nghi ê ấm, nhẹ nhàng chấp nhận lời đề nghị ngông cuồng từ người chong trẻ tuồi của mình.

Ngón tay Chung Tuấn Đồng nhẹ nhàng lần tìm gương mặt Thời Nghi trong bóng tối, xác định anh không khóc, lại hỏi anh: "Em nói dối mới có thể giữ anh ở lại. Nếu không như vậy, anh... anh sẽ đến Bắc Đô sao?"

Sau khi cha mình qua đời, Thời Nghi thực sự không còn gì lưu luyến nữa, đã mua vé máy bay, thu dọn hành lý, chuẩn bị đến Bắc Đô tìm Cố Miễn. Mẹ kế tìm vài người họ hàng rây mơ dễ má đến chặn ở cửa nhà, chửi ầm lên, nói Thời Nghi muốn bỏ rơi quả phụ, lời nói khó nghe đến độ giờ nhớ lại anh còn thấy sợ hãi.

"Ư." Thời Nghi nhẹ giọng nói, "Nếu như không kết hôn cùng em, anh đã bỏ đến Băc Đô, cùng cố Miên sáng tác truyện thiếu nhi."

Chung Tuấn Đồng nghe thấy tên cố Miễn còn có chút khó chịu, nghiến răng nghiến lợi nói: "Vậy bây giờ anh không thể nghĩ đến. Thời Nghi, em muốn anh biết, việc kết hôn cùng em là lựa chọn tốt nhất của anh. Những điều anh vì em mà bỏ qua, em sẽ trả lại cho anh từng thứ một."

Thời Nghi cười cười.

Nhắc đến Cố Miễn, Thời Nghi không khỏi nhớ đến vài chuyện tình lúc xưa. Anh hỏi: "Vậy bảy năm qua em sống thế nào? Em thậm chí còn không chủ động tới tìm anh."

"Còn thế nào nữa? Thì em chỉ liều mình học tập, dùng hết thảy thời gian để học tập và làm việc. Như vậy mới có thể nguôi ngoai bớt."

"Vậy sao?" Thời Nghi nhẹ nhàng hỏi.

Chung Tuấn Đồng dừng một chút, iu xiu nói: "Lừa anh thôi, Lúc đó em sắp điên rồi. Chi có ngày lễ ngày tết mới có thể tới gặp anh, chào hỏi một hai câu, không thì anh sẽ không đế ý đến em nữa."

Thời Nghi nghe vậy không đành lòng, ngồi dậy, dựa vào ngực hắn, "Sao anh có thể xấu xa như vậy chứ?"

"Anh là như vậy đấy. Anh dằn vặt em." Chung Tuấn Đồng đáp.

Thời Nghi vươn người hôn lên khóe môi Chung Tuân Đồng, "Anh cũng giống em."

Khổ sở Chung Tuấn Đồng chịu đựng, Thời Nghi cũng đã từng trải qua. Mỗi một phân đau khổ, hóa ra bọn họ luôn cùng nhau trải nghiệm. Tưởng tượng như vậy, vị đắng của hoàng liên cũng nhiễm chút ngọt ngào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play