Bệnh Lạ

Chương 14


1 năm

trướctiếp

Thời điểm tôi vẫn còn sống, anh luôn luôn quan tâm đến bản thân tôi nhiều hơn. Ban đầu thì không cảm giác được gì nhưng ở cùng nhau lâu rồi mới biết tên này là một kẻ bị bệnh chiếm hữu nặng, đến cả việc tôi đi ngủ trước hay sau 12h cũng muốn quản.

 

Hôm trước vẫn còn vui vẻ nói chuyện, ngày hôm sau đã đột nhiên nổi khùng tới tận trường của tôi, mặt thì đằng đằng sát khí, làm cho ngay cả bạn cùng phòng của tôi cũng đều bị dọa sợ. Còn tưởng rằng tôi ở bên ngoài làm cái gì gây phiền toái cho anh ấy, kết quả Hề Dung vừa đến đã dùng tay gõ đầu tôi một cái, phê bình tôi ban đêm không đi ngủ cẩn thận, quá nửa đêm rồi mà còn chơi điện thoại.

 

Cái gì đây, chỉ mỗi thế thôi sao.

 

Tôi nghĩ một lúc sau đó lập tức phản bác, ông đây chơi điện thoại không phải là để nhắn tin nói chuyện với tên trời đánh là anh sao?

 

Hề Dung không nhúc nhích chút nào, tiếp tục nói, với anh ấy cũng không được, với ai cũng đều không được.

 

Trời, tôi nói này Hề Dung, anh định lên chức làm bố của tôi luôn à?

 

Hề Dung cười lạnh một tiếng, nói, đêm nay tôi cút xuống dưới đất mà ngủ.

 

Tôi đến nhà Hề Dung ăn cơm, đôi khi muộn quá nên cũng không tiện trở về trường học, liền dứt khoát ngủ luôn ở nhà anh.

 

Giường nhà tên này vừa lớn vừa mềm, thoải mái mà một mình lăn lộn.

 

Một lời của anh thốt ra, tôi ngay lập tức làm bộ quỳ xuống, cười đùa tí tửng gọi ngay một câu vừa to vừa rõ, bố.

 

Bạn học xung quanh sau câu nói đó đều ồn ào cười ồ lên, tôi lại không cảm thấy mất mặt chút nào, tôi đây đang ba hoa nịnh hót anh mà.

 

Hề Dung thưởng cho tôi một quả hạt dẻ, đôi môi mỏng lạnh lùng kia nhếch lên vô cùng kín đáo.

 

Haizzzz, nhẹ thì nhẹ nhưng làm sao chạy khỏi con mắt tôi được, tôi biết anh cười rồi.

 

Ban đầu lúc mới quen, chỉ cần cơ mặt của Hề Dung lạnh xuống cũng đã đủ làm tôi cảm thấy lo lắng, đến phát ra tiếng động cũng không dám. Còn hiện tại, dù anh vẫn là cái dáng vẻ lạnh lùng khó gần như cũ, nhưng khi nhìn tôi lại cảm nhận được có cái gì đó rất thân thiết quen thuộc.

 

Thật ra anh cũng không phải tới chỉ vì muốn giáo huấn tôi một trận, mà do hôm nay được tan làm sớm, Hề Dung đến trường là muốn đón tôi về nhà ăn cơm.

 

Trên đường trở về tôi nháo nhào muốn ăn gà nướng, kệ cho anh ấy bảo ở nhà cơm nước đều xong xuôi hết rồi nhưng tôi vẫn kiên quyết không chịu.

 

Theo như kinh nghiệm ăn chực uống chực của tôi thì đồ ăn Hề Dung nấu cũng ổn, nhưng ít mặn mà quá, dầu cũng cho ít, mà lại còn là loại dầu ô liu thực vật siêu cấp an toàn vệ sinh thực phẩm.

 

Tôi nói chỉ có dầu bẩn với đồ ăn vặt mới có thể lấp đầy cái bụng của tôi thôi.

Ừ thì tôi cũng biết mấy cái đó cũng chẳng an toàn gì, nhưng chính là giữ không được cái miệng.

 

Sau đó Hề Dung hung dữ mắng tôi rượu mời không thích lại thích uống rượu độc. Sau ấy suốt một tháng trời, tôi ăn cơm ở nhà anh đến một miếng thịt cũng không được nếm.

 

Cứ thế, anh chỉnh sửa lại luôn thói quen ăn uống đồ ăn nhanh của tôi, hiệu quả khá là rõ ràng.

 

Kỳ thật tôi rất thích bị Hề Dung quản lí, bởi vì tôi là cái người cực kỳ không có chính kiến, lười, không kiên định, đúng kiểu bèo dạt mây trôi luôn.

 

Không biết từ lúc nào đã tự biến phòng mình thành một cái chuồng cún, đảo lộn toàn bộ đồng hồ sinh hoạt khoa học, chất đầy đống văn kiện vô nghĩa trong máy tính để nó phải die luôn vì bị virus tấn công.

 

Tôi có một cái năng lực kì cục là có thể làm hỏng mọi thứ trong tầm tay, mà Hề Dung chính là người dạy dỗ uốn nắn tôi, đem tôi buộc về quỹ đạo vốn có.

 

Gần đây tôi cũng phải ôm chiếc áo sơmi của Hề Dung mà tôi chôm được mới có thể đi ngủ.

 

Mùi hương trên quần áo của anh cũng đã dần dần biến mất và hầu như không còn. Hề Dung dùng nước hoa Cổ Long thanh đạm, mang theo chút hương bạc hà, sau cùng thì để lại mùi cay nồng.

 

Tôi có chút hối hận vì không mang nhiều đồ ra chút, một bộ quần áo thì không đủ.

 

Tôi trong lúc đang ân hận thì phát hiện mình đi vội qua, mấy vết tích tôi làm ra còn chưa kịp dọn về hình dáng ban đầu.

 

Ngộ nhỡ anh một ngày nào đó phát hiện ra......

 

Mà thôi, thực tế tôi cũng không có cách nào làm được thiên y vô phùng*, Hề Dung chỉ cần mở ra tủ lạnh nhìn xem, phát hiện "tôi" không có ở đó, đương nhiên có thể phát giác mánh khóe.

 

*may áo tiên không để lộ đường chỉ, ở đây ý chỉ không để lại chút manh mối nào*

 

Nhưng anh là cái kiểu bác sĩ theo chủ nghĩa duy vật, người theo chủ nghĩa duy vật sẽ không tin vào mấy chuyện ma quỷ đâu.

 

Tự trấn an bản thân một phen, tôi cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.

 

Tôi định thừa dịp Hề Dung đi làm sẽ trở về một chuyến, lại trộm chút vật bên người của anh, quyền tác tưởng niệm chút.

 

Tôi trước kia dặn dò qua anh rất nhiều lần, đến thăm mộ tôi không cần đem mấy thứ quá đáng giá. Nếu như tôi ở dưới suối vàng có biết, liền mang cho tôi cái bánh gato ngon chút, sau đó thì tặng tôi một đồ vật của anh, tốt nhất là kính mắt.

 

Tôi rất thích bộ dáng khi đeo kính mắt gọng vàng của Hề Dung.

 

Anh ấy nghe xong giống như cười mà không cười, tôi còn hoài nghi anh đây là đang giễu cợt tôi à,. Hề Dung nói, anh về sau sẽ ẩn hình, tôi đây có phải hay không muốn trực tiếp đem anh đuổi ra khỏi cửa?

 

Đây là căn nhà tôi hiện tại vừa mua, thời điểm này chúng tôi vừa chuyển đến nhà mới.

Làm sao lại như thế được. Tôi cười đùa nói, anh bây giờ còn là bố đường của tôi, căn nhà này còn có một phần cổ phiếu của anh mà.

 

" Hả?" Hề Dung nhíu mày:" Trước kia là bố cậu, giờ thành bố đường luôn rồi, miệng nhỏ ngọt như vậy, còn lời hay ý đẹp gì nữa không, hửm?"

 

Tôi vui sướng đắm chìm trong căn phòng to lớn vừa có được, giống như một chú cún vậy: "Ngài còn muốn xưng hô như nào nữa, ngài là bố tôi, ông nội ta, tổ tông tôi, tùy ý, tùy ý chọn!"

 

Hề Dung gõ lên trán tôi một cái, nói với tôi đúng kiểu thờ ơ, hiện tại bố cậu muốn tịch thu thẻ tín dụng của cậu, về sau tiền lương toàn quyền sử dụng.

 

"Cái gì?" tôi bắt đầu xị mặt xuống, hướng đến anh mà giả bộ đáng thương, "Sao lại như vậy......"

 

 Hề Dung hừ lạnh một tiếng, tôi cũng không biết mình là câu nào đắc tội anh rồi. Hề Dung dùng một loại giọng điệu có một không hai, ai bảo cậu vung tiền quá trán, từ nay tôi thay cậu quản, tiền lương tháng nào cũng sẽ chia đều, một người một nửa.

 

Tốt rồi, cái dáng vẻ nói một là một nói hai là hai của anh cũng rất ngầu.

 

Giả bộ như không tình nguyện cùng Hề Dung phối hợp chút, anh liền đem tôi đè xuống ghế sofa, một tay luồn xuống eo cù tôi một cái, tôi trong nháy mắt sụp đổ đầu hàng.

 

"Ha ha ha ha ha...... đừng chạm, đừng chạm vào nữa."

 

 Tôi cười đến rơi cả nước mắt,vừa xin tha vừa tránh tay anh, "Được được được, giao giao giao, tôi giao."

 

Bỗng một tia suy nghĩ lóe lên trong đầu tôi, đột nhiên nhớ tới câu anh vừa hỏi tôi còn lời nào êm tai, bộ não như mất kiểm soát, hoàn toàn là do xúc động, không chút nghĩ ngợi liền kêu một tiếng.

 

"Chồng ơi........."

 

"Tài sản với tôi là tính mệnh, tiền tiết kiệm, tiền lương hiện giờ đều đưa cho anh, đối đãi với bọn chúng tốt một chút...... A!"

 

Hề Dung bất ngờ đem hai tay tôi khóa chặt trên đỉnh đầu, không cho tôi động đậy, lạnh buốt nhìn tôi.

 

Đúng là họa tại cái mồm, nhờ nó nói bừa mà tôi phải quét bồn cầu ròng rã đúng một tháng trời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp