Truy thê hoả táng tràng HE sau song trọng sinh

Chương 5


1 năm


Đàm Phi Chu không thể tin được, Phương Lăng cư nhiên cứ vậy mà đồng ý.

Đối phương bảo anh an tâm, nhưng anh an tâm thế nào được!

Trình độ của bọn họ đều là loại gà mờ, còn cùng người khác phân tài cao thấp, này không phải tự tìm mất mặt sao?

Đàm Phi Chu hướng Phương Lăng làm mặt quỷ, điên cuồng ám chỉ,"Phương Tiểu Lăng, sáng nay chẳng phải cậu nói với tớ cậu đau bụng sao, bây giờ còn khó chịu đúng không?"

Phương Lăng đi tới lấy vợt bóng,"Không khó chịu."

Đàm Phi Chu: "....."

Phương Lăng cầm vợt, Kỷ Thanh Bình cũng cầm vợt bóng lên.

Trong cầu lông mỗi ván tính theo thang điểm 21, nếu chỉ đánh một ván mà nói, đó chính là ai lấy được 21 điểm trước thì người đó thắng.

Nốt ruồi bà mồi nóng lòng muốn thử,"Tôi sẽ làm trọng tài!"

Đàm Phi Chu trợn trắng mắt, đừng tưởng rằng anh không biết, tích cực làm trọng tài như vậy, còn không phải là muốn làm người tính điểm sao.

Kỷ Thanh Bình nhếch khóe miệng,"Tưởng Bưu, nếu không anh với Đàm Phi Chu cùng làm trọng tài đi, anh tính điểm của em, anh ấy tính của Phương Lăng."

Tưởng Bưu, chính là tên của tên nốt ruồi bà mối kia.

Đàm Phi Chu nghiến răng.

Mẹ nó, sao hôm nay mặt tên lớp trưởng lớp bên cạnh trông khó chịu thế nhờ?

"Được nha!"Tưởng Bưu lập tức đồng ý, quay đầu đối với Đàm Phi Chu lộ ra một nụ cười khiêu khích,"Mấy người nha, cẩn thận đánh xong một trận liền ngay cả cơ hội mở miệng cũng chẳng có."

Đàm Phi Chu tức giận.

Ánh mắt Phương Lăng nhàn nhạt,"Bắt đầu đi, cậu trước hay tôi trước?"

Kỷ Thanh Bình hào phóng nói,"Cậu trước đi."

Khi phát cầu là sai khai tiếp cầu*, giữa sân có một vạch trắng, nếu phát cầu đứng quá sườn nửa sân, coi như là phát cầu sai, sẽ bị mất một điểm.

*Đại khái là nói về tư thế khi phát, nếu đứng quá vạch trắng hoặc chạm vào sẽ bị tính sai tư thế và mất điểm. 

Trong thi đấu chính quy, khi phát bóng không được ném cầu lên , chỉ có thể cầm cầu ở trong tay.

Tưởng Bưu thấy tư thế chính xác của Phương Lăng, bĩu môi, đem mấy lời chuẩn bị tốt nuốt trở về.

Bắt đầu !

Dưới tác động của vợt bóng, quả cầu vẽ ra một đường parabol đẹp mắt, phát đánh này dùng lực đạo không hề nhỏ, trực tiếp bay sang phía Kỷ Thanh Bình.

Sân đánh đơn hẹp hơn so với đánh đôi, Kỷ Thanh Bình cảm thấy phát cầu này sẽ ra ngoài, cho nên không có tiếp.

Kết quả quay đầu nhìn lại, quả cầu đã tiếp đất cách đường biên khoảng một cm.

Tất cả mọi người đều sửng sốt.

"Phương Lăng một điểm!"Đàm Phi Chu mặt mày hớn hở.

Vậy là tốt rồi, có cái một điểm đảm bảo là đủ rồi, ít nhất không cần ăn trứng ngỗng!

Tưởng Bưu không thèm để ý,"Vận khí tốt mà thôi, cậu cho rằng mấy lần phát cầu tiếp theo cậu ta đều có thể may mắn như vậy chắc?"

Kỷ Thanh Bình cũng nghĩ như vậy, gã chỉ cười không nói gì.

Hai lần phát bóng đổi một, Phương Lăng còn phát thêm một lần nữa mới đổi cho Kỷ Thanh Bình.

Phát cầu ban nãy Kỷ Thanh Bình đã phán đoán sai, lần này gã rõ ràng đã học được một bài học, mặc kệ Phương Lăng phát cầu có ra ngoài biên hay không, hắn đều sẽ tiếp.

Lần này Phương Lăng phát bóng thấp hơn một chút, Kỷ Thanh Bình không có biện pháp tiếp, chỉ có thể cố gắng đánh sang một góc.

Phương Lăng tiếp cầu, chuyền sang một quả gần lưới, Kỷ Thanh Bình cố gắng chạy theo, nhưng do vội vàng nên lực đạo không đủ mạnh, cầu không qua được lưới.

Đàm Phi Chu từ vừa lúc bắt đầu đã nín thở, lúc này thấy Phương Lăng lại ghi thêm một điểm, anh điên cuồng vỗ tay, "Đánh đẹp! Phương Lăng hai điểm !"

Nếu nói quả đầu tiên là do vận khí, như vậy quả thứ hai là có thể nhìn ra ít nhiều có kỹ thuật.

Đàm Phi Chu tấm tắc hai tiếng.

Có khi nào, Phương Tiểu Lăng gia hỏa này bí mật luyện tập không?

Ánh mắt nhìn Phương Lăng của Kỷ Thanh Bình lúc này không giống trước, sự khinh miệt dưới đáy mắt gã đã hoàn toàn biến mất.

Là do gã khinh địch.

Tuy nhiên diễn biến tiếp theo lại làm Kỷ Thanh Bình biết rằng không phải do khinh địch, mà là...gã vốn đánh không lại!

Hoàn toàn không đánh lại được, bất kể ai là người phát bóng đối phương cũng có thể đánh tới thập phần xảo quyệt.

Không phải là áp lực mà là sự đáng sợ khi đứng trước lưới, lực đạo cực mạnh.

Một điểm rồi lại một điểm, đối phương liên tục ghi điểm, mà Tưởng Bưu người phụ trách tính điểm cho hắn lại hoàn toàn lạc lõng, câm như hến.

Đàm Phi Chu lúc này hoàn toàn hưng phấn, anh mặc kệ có đau hay không, vỗ vào lòng bàn tay mấy tiếng thật lớn.

"Tốt, lại một thêm một điểm, 15:0, hôm nay Phương Tiểu Lăng hôm nay là đỉnh nhất!"

"Lại một điểm, 16:0! Làm tốt lắm, Phương Tiểu Lăng cơm trưa hôm nay ba ba đây sẽ bao cậu!"

Tiếng của Đàm Phi Chu không nhỏ, anh giống như uống nhầm thuốc rống lên, đừng nói là bên cạnh sân cầu lông, chính là sân bóng rổ xa hơn, cũng có người bởi vì tiếng gào của anh mà hướng về bên này xem.

Dần dần có nhiều người tới bên này hóng hớt, cũng có cả lớp 9, lớp 10.

"Nhìn không ra nha, Phương Lăng cư nhiên còn ẩn chứa kỹ năng lợi hại như vậy."

"Hắc hắc, cái này kêu chân nhân bất lộ tướng, lộ bộ mặt thật không chân nhân."

"Này, mọi người nhìn xem, kia có phải lớp trưởng lớp mình không."

"Nói bậy! Lớp trưởng của chúng ta mà lại thua thảm như vậy sao!"

Ở tuổi dậy thì vinh dự của tập thể giống như một món đồ thần kỳ nào đó vậy.

Chẳng sợ không ít người ở lớp 9 đều biết Kỷ Thanh Bình, thậm chí bởi vì quan hệ của gã với Triệu Thuấn vô cùng tốt, ngẫu nhiên còn có thể trò chuyện mấy câu. Nhưng một khi trận thi đấu này được móc nối với lớp, nháy mắt sẽ sinh ra một cái nhìn không thấy Sở hà Hán giới.*

*Ranh giới giữa hai bên trong cờ tướng còn gọi là sông(hà) con sông này có tên là Sở hà Hán giới-con sông định ra ranh giới giữa nước Sở và nước Hán. Đây còn là một điển tích trong lịch sử của Trung Quốc. 


Lớp 9 là một trận doanh, lớp 10 lại là một trận doanh khác.

Phương Lăng lại ghi thêm một điểm.

Mỗi một lần y phát cầu đều có thể nhìn ra là người có kỹ thuật, nửa điểm cũng không buồn tẻ, chậm rãi, người vây xem càng ngày càng nhiều.
.
Sau khi Đàm Phi Chu lớn tiếng báo cáo tỷ số, anh nheo mắt nhìn Tưởng Bưu, một bộ dáng tiểu nhân đắc chí,"Người nào đó đúng thật là nhà tiên tri, thế nào liền đoán chuẩn như vậy, cả ván đấu tới cơ hội mở miệng cũng không hề có nha."

Tưởng Bưu: “…..”

18:0

19:0

20:0

Phương Lăng còn một điểm cuối cùng.

Kỷ Thanh Bình thở hồng hộc, sắc mặt của gã đã không thể dùng từ cứng đờ để hình dung được nữa.

Nếu đánh thành 21:0, chuyện này thực sự quá mất mặt.

Tựa hồ biết Kỷ Thanh Bình suy nghĩ cái gì, nam sinh đứng đối diện hơi mỉm cười, dùng vợt đập mạnh vào quả cầu, tuỳ ý để quả cầu lông bay trên không trung rơi xuống đất, sau đó cười nói,"Trận này tôi thua rồi, hiện tại là 20:1."

Đàm Phi Chu há miệng thành hình chữ O.

Cái này, gọi là kiêu ngạo đúng không?

Nam sinh cầm vợt bóng thản nhiên tiếp nhận ánh mắt từ mọi phương hướng.

Làn da y rất trắng, vừa rồi trong trận đấu y có đổ mồ hôi, nhưng thoạt nhìn không ảnh hưởng quá nhiều, rõ ràng y có chút béo , trên mặt còn có mấy nốt thuỷ đậu chưa hoàn toàn biến mất, nhưng dưới nụ cười ấy trông vừa văn nhã lại ôn nhuận, khiến cho người ta không tài nào rời mắt được.

Quả cầu cuối cùng, không ngoài dự đoán Phương Lăng là người ghi điểm.

21:1

Kết thúc trận đấu.

Phương Lăng mặt mày ôn hòa,"Cảm ơn."

Hiện tại Kỷ Thanh Bình chỉ mới có 18 tuổi, vẫn chưa thể hoàn toàn che giấu cảm xúc của bản thân, vì vậy biểu tình trên mặt gã không mấy đẹp đẽ.

Lần đầu tiên gã cảm thấy nghẹn khuất như vậy, chung quanh còn có bao nhiêu người vây xem, vậy lại càng mất mặt.

Ánh mắt đảo qua, chớp mắt thấy thân ảnh cao lớn ở sân bên cạnh, Kỷ Thanh Bình nheo mắt nhìn một chút, sau đó cười đi qua,"A Thuấn, cậu có bạn học chơi đánh cầu thật giỏi, không ấy cậu qua đánh thử cùng cậu ấy một ván đi."

Thời điểm Triệu Thuấn đi tới, trận đấu đã đánh tới 19:0, y chỉ cần hai ba phát cầu liền kết thúc một ván.

Nói thật, Triệu Thuấn cảm thấy Phương Lăng chơi không tồi, khiến hắn bị gợi lên hứng thú.

Hiện tại vừa nghe Kỷ Thanh Bình gọi hắn, Triệu Thuấn liền vội vàng đồng ý ngay,"Được, để tôi tới thử một phen."

Đàm Phi Chu đang chuẩn bị nói Phương Lăng phải về phòng học tập, hẳn là không đánh nữa, ai biết anh còn chưa kịp mở miệng, nam sinh cầm vợt ở giữa sân đã gật gật đầu,"Có thể, chỉ cần lát nữa cậu không hối hận là được."

Giọng nói thật nhẹ nhàng, nhưng không biết tại sao, Đàm Phi Chu có cảm giác lạnh sống lưng.

Anh lập tức câm miệng.

Triệu Thuấn tiếp nhận vợt từ trong tay Kỷ Thanh Bình, đi đến trước sân.

Phương Lăng đem cầu ném qua,"Cho cậu bắt đầu trước đấy."

Triệu Thuấn nhướng mày, "Kiêu ngạo như vậy?"

Phương Lăng cười mà không nói.

Triệu Thuấn ở trong trường học rất nổi tiếng, gia đình giàu có thì không nói, người lớn lên lại thập phần soái, ngày thường tiêu tiền đều vô cùng hào phóng, lại đối với huynh đệ cũng rất nghĩa khí.

Bất cứ khi nào hắn chơi bóng rổ, người vây xem đều không ít.

Nam sinh học kỹ thuật, nữ sinh xem soái ca.

Hiện tại Triệu Thuấn muốn đánh cầu lông, đại bộ đội liền tới vây xem.

Thi đấu bắt đầu!

Triệu Thuấn phát cầu, phát thứ nhất hắn đánh rất tùy ý, cũng không có chọn góc độ xảo quyệt nào mà đánh.

Kỷ Thanh Bình đứng bên ngoài bỗng dưng hét lớn,"A Thuấn cố lên!"

Triệu Thuấn bớt thời giờ liếc mắt nhìn ra bên ngoài đấu trường,"Được rồi, cậu cứ xem đi, tìm về mặt mũi cho cậu!"

Phương Lăng lạnh lùng nhếch khóe miệng, trực tiếp đánh một phát tới gần vạch biên làm hắn vội vàng chạy tới.

Một phát này thoạt nhìn như ra ngoài.

Triệu Thuấn do dự nên tiếp hay không tiếp, mà chính cái lúc do dự này, cầu rơi xuống đất.

Áp tuyến rơi xuống đất, Phương Lăng được một điểm.

Đàm Phi Chu sửng sốt, ngay sau đó hô điểm số,"1:0."

Quả đầu tiên thoạt nhìn là phát cầu may mắn, rất nhiều người, bao gồm cả Triệu Thuấn đều cho là như vậy.

Nhưng mà kế tiếp một cầu lại một cầu, biểu cảm của những người đang xem đều dần dần thay đổi.

1:0.

13:0.

Từ sau khi mở màn, Triệu Thuấn liền không ngừng chạy khắp nơi.

Hắn giống một con Husky bị cục xương hấp dẫn, thấy xương rơi ở chỗ nào liền phe phẩy cái đuôi mà chạy tới, chạy đến quần áo trên người đều ướt một mảnh.

Nhưng kết quả đều là không ăn được xương, hoặc là luôn kém một chút, hoặc là phán đoán sai lầm.

Trái lại Phương Lăng, người cách Triệu Thuấn một tấm lưới, trông vô cùng nhàn nhã và bình tĩnh, mặc dù trán ướt đẫm mồ hôi nhưng lại trông giống một vị quân sư đầy tự tin.

Một vài cô gái bắt đầu xúm lại nhỏ giọng nói: “Trời ơi, tui bắt đầu cảm thấy Phương Lăng đẹp trai, có phải gu thẩm mĩ của tui thay đổi rồi không?”

“Tui, tui cũng thấy vậy. Nếu anh ấy có thể giảm cân đi một chút và mấy nốt thuỷ đậu kia biến mất, anh ấy nhất định sẽ là một soái ca!”

“Chậc, nghe cậu nói như vậy, tui cảm thấy cứ như là sự thật luôn á.”

14:0

………….

20:0

Ngay tại lúc tròng mắt của quần chúng vây xem tưởng chừng như sắp rớt ra, Phương Lăng đã tới điểm cuối cùng.

Lần trước khi Phương Lăng còn một điểm cuối cùng, y đem cầu đập trên mặt đất, trực tiếp tặng Kỷ Thanh Bình một điểm.

Hiện tại rơi xuống trên người Triệu Thuấn, Phương Lăng cười cười, không đem cầu ném trên mặt đất, hơn nữa còn trực tiếp phát cầu.

Phát cầu này thế tới rào rạt, nửa điểm cũng không có dính tới cái câu nhẹ nhàng ôn nhu phát cầu.

Cuối cùng thắng với tỷ số 21:0.

Triệu Thuấn, “…….”

Không chỉ thua, còn cầm hẳn một quả trứng ngỗng, so với Kỷ Thanh Bình càng thảm hại hơn.

Mà Kỷ Thanh Bình khi thi đấu bắt đầu còn đầy hứa hẹn cổ vũ Triệu Thuấn cố lên, nhưng theo hắn một điểm lại một điểm thua cuộc, theo toàn bộ sân đều yên tĩnh, gã cũng không hô cố lên nữa.

Cả sân chìm trong im lặng.

Từng đôi mắt đều nhìn chằm chằm vào Phương Lăng cùng Triệu Thuấn.

Phương Lăng không coi ai ra gì mà đi ra ngoài, đem vợt bóng nhét vào lồng ngực Đàm Phi Chu, sau đó nhìn về phía Triệu Thuấn còn đang đứng ngẩn người giữa sân.

Mặt mày y cong cong, trong mắt giống như ẩn hiện tia sóng lấp lánh trên mặt hồ, "Đều là bạn cùng lớp, cũng không phải người ngoài gì, những thứ như mặt mũi thể diện đều không cần so đo tính toán nhỉ?"

Đàm Phi Chu gãi gãi đầu.

Cho nên đây là nguyên nhân đánh thành 21:0 hả?

Nhưng cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, tóm lại chính là quái quái.

Triệu Thuấn không chớp mắt nhìn chằm chằm Phương Lăng, sau một hồi thấp giọng nói một câu"Ừm."

Chít tịt, hắn cư nhiên cảm thấy mọt sách Phương Lăng thế mà có một chút soái. 

 ——————
Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu Triệu “…….” nhíu mày suy nghĩ sâu xa.jpg.

Lão Triệu: Dù vợ tôi có ngược đãi tôi trăm ngàn lần tôi vẫn coi vợ như mối tình đầu. 

Đàm Phi Chu: Tôi muốn gọi đó là hào quang của ông bạn tôi.

Phương Lăng: Uy! 

Đôi lời của editor: mình không giỏi tiếng trung nên bản dịch chủ yếu dựa vào gg và bản wiki nếu mọi người thấy không hay thì cho mình xin lỗi. Mình mới thấy có bạn cũng đang làm bộ này mọi người có thể đọc thử. Bản dịch chưa được beta lại nên có nhiều sai sót mong được thông cảm cho con editor ngu ngục này. 



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play