Truy thê hoả táng tràng HE sau song trọng sinh

Chương 3


1 năm


"Phương Tiểu Lăng, cậu thật tuyệt vời! Tớ vừa rồi không nhìn lầm đi, cậu cư nhiên chọc giận Triệu Thuấn?" Đàm Phi Chu tấm tắc hai tiếng. 

 Phương Lăng không trả lời anh, sau khi rời khỏi nhà ăn, Đàm Phi Chu đã nói ba lần rồi. 

 Y bỗng nhiên cảm thấy Đàm Phi Chu dường như không hài lòng với Triệu Thuấn vào lúc này. 

 Hãy nhìn vào sự phấn khích đó đi. 

 Bọn họ là học sinh ban 9, giữa những toà nhà giảng dạy được nối với nhau bằng câu cầu trên không, ban 9 nằm trên lầu ba khu nhà A phía Tây. 

 Một hơi leo lên tầng ba, khi Phương Lăng và Đàm Phi Chu đi về lớp học, Triệu Thuấn, người đã trở lại lớp trước đó một bước, cầm bình nước của mình đi lấy nước ở cuối tầng. 

 Nơi đó có nắp mấy cái vòi tiếp nước, nước nóng và lạnh đều có. 

 Nhìn thấy Phương Lăng đến gần, lông mày Triệu Thuấn giật giật, ngay lúc hai người lướt qua nhau, Phương Lăng nghe được một tiếng hừ không lớn không nhỏ. 

 Phương Lăng dừng bước chân quay đầu lại, chỉ thấy bóng lưng cao lớn của Triệu Thuấn. 

 Nam sinh vẫn mặc áo ngắn tay đi về phía bồn uống nước mà không ngoảnh lại. 

 Phương Lăng chậm rãi thu hồi ánh mắt. 
 
 Trong khi Phương Lăng quay lại, Đàm Phi Chu đã tiến vào lớp học. 

 Phương Lăng vẫn còn ấn tượng về ban 9 cao tam, nhưng y thực sự không thể nhớ mình ngồi chỗ nào ở cao tam tháng 11. 

 Chỉ nhớ rõ, y ngồi ở hàng sau Triệu Thuấn và y nhìn bóng lưng Triệu Thuấn trong suốt năm cuối cấp. 

 Phương Lăng đi đến cửa lớp định đợi Triệu Thuấn lấy nước về. 

 Triệu Thuấn đã sớm quay lại nhưng gia hoả này không đi bằng cửa sau gần hắn hơn cũng là chỗ Phương Lăng đứng mà lại tiến vào từ cửa trước. 

 Hắn lướt qua Phương Lăng đi qua cửa trước. 

 Phương Lăng đứng ở cửa sau nhìn Triệu Thuấn từ cửa trước đi vào, rồi đi đến hàng thứ bảy của tổ một. 

 Chỗ ngồi của người này rõ ràng là gần cửa sau hơn nhưng hắn lại muốn vào bằng cửa trước, đi một vòng lớn về chỗ ngồi của mình. 

 Khi Triệu Thuấn chuẩn bị ngồi xuống, hắn dường như có cảm giác quay đầu lại, động tác của hắn nhanh đến mức Phương Lăng không có thời gian nhìn đi chỗ khác. 

 Ánh mắt hai người chạm nhau. 

 Triệu Thuấn nhướng đôi lông mày, nét mặt hung dữ, ánh mắt cũng dữ tợn như thể đang nói nhìn cái gì mà nhìn. 

 Phương Lăng nhướng nhướng mi, y cảm thấy con sói con Triệu Thuấn này khá mới lạ. 

 "Phương Lăng! Còn đứng ở cửa sau làm gì, đi vào đi!"

 Trong cổ họng phát ra một tiếng rống như ngụm đờm, vừa quen vừa xa lạ, khiến Phương Lăng nhất thời sững sờ. 

  Y quay đầu lại thì thấy một người đàn ông trung niên bụng bia đang hùng hổ tiến đến. 

 Hắn bước đi như bay, gió mát cuối thu thổi bay vài sợi tóc còn sót lại trên đầu hắn. 

 Phương Lăng cũng không xa lạ gì với khuôn mặt này, năm năm trước y còn cùng Triệu Thuấn đến thăm Chương Chí Quốc. 

 Khi đó Chương Chí Quốc tóc trắng xoá, tuổi đã gần chín mươi, giống như tất cả những người cao tuổi khác, giờ phút này ông đã mất đi khi thế nuốt núi sông từ lâu. 

 "Xú nhãi con còn nhìn cái gì? Mau vào trong chuẩn bị đọc sách đi!"

 Đầu bị chụp một phát, Phương Lăng, người đã ngoài năm mươi tuổi tỉnh lại ngay tức khắc. 

 Thành thật mà nói, cảm giác này rất vi diệu. Đã lâu, rất lâu rồi không có ai gọi y là xú nhãi con.....
 
 "Ha ha ha ha ha".

 Bên kia phát ra một tràng tiếng cười vui sướng khi người gặp hoạ. 

 Tiếng cười rất quen thuộc, Phương Lăng khoé miệng giật giật, không quay đầu lại cũng biết là Triệu Thuấn. 

 Đúng là Triệu Thuấn, người đang ngồi xem cuộc vui còn kiêu ngạo đặt một cánh tay lên bàn Phương Lăng. 

 Nhìn thấy Phương Lăng bị mắng, Triệu Thuấn vui mừng khôn tả. 

 Nhưng chưa đầy hai giây, chiến hoả lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai chuyển sang đây. 

 Chương Chí Quốc trừng mắt hổ, "Triệu Thuấn cậu cười cái gì? Ngồi không ra ngồi, còn không nhanh ngồi xuống đem sách ra đọc. Hai người cao tam không nỗ lực, tính lên cao tư làm huynh đệ sao?"

 Triệu Thuấn giống như gà trống bị bóp chặt yết hầu, nhất thời cười không nổi. 

 Thật là một trò cười quốc tế, làm sao hắn có thể học thêm một năm, còn làm huynh đệ với Phương Lăng?

 Hắn mới không cùng mọt sách làm huynh đệ. 

 Phương Lăng mỉm cười với Triệu Thuấn, người sau hừ ra một tiếng rồi quay lại. 

 Chương Chí Quốc, giáo viên chủ nhiệm lớp có quyền tuyệt đối trong lớp, chỉ cần là điều ông nói, cho dù một người gai góc như Triệu Thuấn cũng sẽ ngoan ngoãn nghe lời. 

Nhưng sở dĩ nghe ông cũng không phải vì vị chủ nhiệm này có gia thế khủng, hoàn toàn tương phản, ông chỉ là một thầy giáo gia cảnh bình thường. 

 Ông sẵn sàng dành tiền lương của mình để thêm phần ăn cho những học sinh nghèo khó, cũng giành nhiều thời gian để viết những dòng cảm nhận dài hàng trăm chữ trên mỗi bài luận. 

 Chương Chí Quốc luôn là người đầu tiên đến phòng học, cũng là người cuối cùng ra về sau khi lớp của ông bước vào năm ba trung học. 

 Học sinh thích gọi ông là Chương đầu trọc, mặc dù là biệt danh nhưng khi gọi ông lại có một chút gì đó rất thân mật. 

 Có Chương Chí Quốc trấn giữ, hôm nay lớp học so với ngày thường đọc lớn hơn rất nhiều. 

 ".....Nơi đây có núi non trùng điệp, mậu lâm tu trúc; lại có thanh lưu kích thoan, làm nổi bật tả hữu...."[1]

[1] nơi đây núi cao, rừng trúc um tùm, con suối trong vắt, soi bóng hai bên....

 Phương Lăng đọc theo mọi người, cố gắng làm quen càng sớm càng tốt. 

 Cuốn 'Lan Đình Tập Tự'[2] này là để đọc và học thuộc lòng, nhưng sau ba mươi bảy năm, y đã sớm đánh mất khả năng học thuộc lòng 'Lan Đình Tập Tự' từ lâu.

[2] Lan Đình tập tự: bài tựa cho Lan Đình thi tập, được Vương Hy Chi viết cho tập thơ do các bạn ông sáng tác trong một buổi hội thơ Lan Đình(mọi người có thể tìm hiểu thêm trên gg nhé!)

 Tiếng đọc bài lanh lảnh vang vọng khắp khuôn viên trường, khi chuông báo hết tiết đọc sách buổi sáng vang lên, không biết ai bỗng nhiên hô. 

"A, bên ngoài mưa rồi, xem ra hôm nay không cần tập thể dục buổi sáng!"

 Giống như thông báo một tin vui, tiếng reo hò ngay lập tức nổ ra trong lớp. 

 Hạnh phúc của học sinh cam trung, chính là đơn giản như vậy. 

 Không cần tập thể dục buổi sáng, hoạt động ngoại khoá cũng có nhiều thời gian hơn, nhưng Phương Lăng không đi đâu cả, chỉ ở lại chỗ của mình. 

 Y đang ngẩn người, hoặc là nói y đang suy nghĩ một vấn đề rất vô lý nhưng thực tế. 

 Đó là y đã trở lại cao trung, có muốn lại theo đuổi Triệu Thuấn một lần nữa?

 Y theo đuổi Triệu Thuấn suốt mười năm, cuối cùng cũng thu được kết quả khả quan, sau khi hai người bên nhau, kỳ thật Phương Lăng rất ít khi nhớ lại quá khứ. 

 Đàm Phi Chu ngày hôm qua nói không sai, năm đó theo đuổi giống như đi Tây Thiên lấy kinh, chín chín tám mươi kiếp nạn, có lẽ còn không ngừng. 

Lễ vật chuẩn bị tỉ mỉ xuất hiện trong thùng rác, đám hồ bằng cẩu hữu của đối phương trêu chọc, cùng với Triệu Thuấn kia nói năng chua ngoa đả thương người.....
  
 Triệu Thuấn, người chưa giác ngộ bản thân, Phương Lăng sau này nhìn thấy chính là một thẳng nam ngốc bức, cẩu cũng không so đến, có thể đem người khác chọc tức hộc máu. 

 Phương Lăng 18 tuổi đi về phía Triệu Thuấn không do dự, không va vào bức tường phía nam hay nhìn lại. 

 Nhưng hiện tại y không phải thực sự mười tám tuổi, mà là linh hồn của một lão nhân năm mươi tuổi sống trong thân thể mười tám. 

 Bạn có thể mong đợi một ông già ngoài năm mươi đã đi qua hàng ngàn cánh buồm của sự đam mê cũng như sự cô đơn và ngây thơ của tuổi trẻ?

 Không có khả năng. 
 
  Nhưng đồng thời Phương Lăng cũng không quên được niềm hành phúc sau khi kết hôn với Triệu Thuấn. 

 Ngày đêm gần ba mươi năm đáng nhớ, đó mới là mật ngọt, từng chút một cũng đáng nhớ. 

Tiến thoái lưỡng nan. 

"Ai ~" Phương Lăng khó xử mà thở dài. 

 Triệu Thuấn phía trước đột nhiên quay lại và nhìn thẳng vào Phương Lăng, hắn có một khuôn mặt trông hung dữ, rất nhiều người bị hắn nhùn chằm chằm đều sẽ theo bản năng rời mắt. 

Triệu Thuấn phát hiện ra Phương Lăng hôm nay rất khác, hắn nhớ rằng trước kia khi bọn họ vừa đối diện, đối phương như bị lửa đốt lập tức rời mắt, rất nhát gan. 

 Hôm nay lá gan thật to, cư nhiên dám giở trò với hắn!

 Phương Lăng ánh mắt hơi động, "Làm sao vậy?"

 Triệu Thuấn không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào Phương Lăng, Phương Lăng thấy thế cũng không nói. 

Hai người yên lặng đối diện. 

 Vừa nhìn, Triệu Thuấn đột nhiên cảm thấy  đổi mắt của người này rất đẹp, giống như cánh hoa đào nở rộ vào mùa xuân, lông mi dày hơi cong, con ngươi đen trong veo bị mí mắt khép hờ che lấp, trông có vẻ lười biếng, có chút dịu dàng khó tả. 

 Một nam sinh lại có lông mi dài như vậy trông thật ẻo lả! 

 Triệu Thuấn lẩm bẩm trong lòng. 

 "Đinh linh linh --"

 Chuông vào lớp vang lên. 

 Triệu Thuấn định thần lại quay lên. 

 Phương Lăng nhẹ nhàng thu hồi ánh mắt. 

 Giáo viên vật lý lúc này đi vào phòng học, trên tay cầm một xấp giấy, vừa chia giấy làm bốn phần vừa nói: "Tiết này làm một bài trắc nhiệm ngẫu nhiên."

 Đi qua từng người một, các tờ giấy nhanh chóng được truyền xuống từ phía trước. 

Bạn cùng bàn của Triệu Thuấn đưa tờ giấy cho Triệu Thuấn, sau khi lấy phần của mình hắn tự nhiên quay lại. 

Ngồi ngay phía sau hắn, Phương Lăng đưa tay ra khi tờ giấy đến, chờ nhận bài thi. 

Nhưng Triệu Thuấn đã xoay bàn tay đang định đặt nó xuống và đưa tập tài liệu cho bạn cũng bàn của Phương Lăng. 

 Bàn cùng bàn của Phương Lăng là đại biểu tiếng Anh Ôn Tắc , một năm sinh đeo kính an tĩnh, đột nhiên một xấp giấy được nhét vào tay cậu, Ôn Tắc cũng ngẩn ngơ. 

 Sau khi nhét giấy kiểm tra, Triệu Thuấn quay lại. 

 Phương Lăng lấy một cây bút từ trong ngăn kéo ra và --

Y cứng lại rồi. 

Một bài kiểm tra vật lý với một mặt là các câu hỏi trắc nghiệm và một mặt là các câu hỏi thực nghiệm. 

 Những câu hỏi trên tờ giấy dường như đã biến thành những con quái vật có răng và móng vuốt, vô cùng đáng sợ. 

Phương Lăng đã là một giáo viên hoá học của đại học lâu như vậy, bây giờ nếu cho y làm một bài kiểm tra hoá học, y có thể đạt điểm tốt đa. 

Nhưng vật lý...

Vật lý của y ở trường trung học đã yếu, bây giờ qua nhiều năm như vậy, làm thế nào mà làm được?

Nữ giáo viên lớn tuổi đứng trên bục giảng, ánh mắt sắc bén như đèn laze, "Làm tốt lắm, không lật sách, không được xì xào!"

Sau khi nhìn lướt qua các câu hỏi, Phương Lăng phát hiện ra một cái đầu hai cái đại.
[:(((chịu]

 Độ khó nông cạn cũng không sao, y vẫn có ấn tượng. Nhưng y thực sự không nhớ công thức tính những bài khó. 

Bất quá vẫn cảm tạ rằng có rất nhiều câu hỏi trắc nghiệm, Phương Lăng nghĩ rằng mình có thể thử vận may. 

 Không trâu bắt chó đi cày. 

Tiếng cọ viết trên giấy vang lên, thời gian trôi qua rất nhanh. 

Năm phút trước khi hết tiết, giáo viên vật lý cao giọng nói: "Đã đến giờ, đừng viết nữa!"

Một hai bạn học còn đang viết, nữ giáo viên nhướng mày, "Thi đại học kêu dừng bút phải dừng bút. Viết không xong chính là vẫn đề của các cậu. Bây giờ, đổi bài thi của bàn trước và bàn sau."

Phương Lăng hơi sửng sốt. 

Số hàng ghế trong lớp là số chẵn, có thể đổi bài qua lại. 

Phương Lăng biết rõ y đang ngồi ở hành cuối cùng, nói cách khác, y chỉ có thể trao đổi bài với Triệu Thuấn. 

"Này, tôi đã đưa cho cậu bài thi của tôi." Triệu Thuấn ở phía trước quầy lại, đặt bài kiểm tra của chính mình xuống, nhìn tờ giấy trên bàn của Phương Lăng. 

Trong lớp có máy chiếu, giáo viên vật lý trực tiếp chiếu đáp án đúng. 

Phương Lăng cầm bút đỏ xem xét từng câu hỏi. 

Chỉ gạch bỏ những câu sai, sau khi đọc hết các câu hỏi trắc nghiệm, Phương Lăng chỉ gạch bỏ một câu trắc nghiệm. 

Tờ giấy kiểm tra được lật lên, mọi câu thực nghiệm đều được viết. 

Lại một cặp câu trả lời khác, cho dù đó là công thức hay con số cuối cùng, đều đúng. 

Phương Lăng nhớ rằng vật lý của Triệu Thuấn thực sự rất tốt, vào năm thứ ba trung học, anh chàng này thậm chí còn giành được giải thưởng trong cuộc thi vật lý quốc gia. 

"Chậc chậc chậc chậc." Giọng ai đó từ phía trước chiều đến. 

Phương Lăng mí mắt giật giật. 

Giáo viên vật lý: "Nhanh lên, chúng ta sẽ nói về các bài khó trong tiết sau."

Hôm nay có hai tiết vật lý vì vậy tiết sau vẫn là tiết vật lý. 

Triệu Thuấn cầm bài thi lật một vòng, "20 điểm, chỉ đúng bốn câu trắc nhiệm, nếu cậu cầu xin tôi, tôi có thể suy sét đến việc dạy cậu."

 Phương Lăng trong nháy mắt xuất thần, phảng phất trở về thời điểm sau khi y và hắn kết hôn, hai người ngủ trên cùng một cái giường, người này cũng dùng loại ngữ khí đáng xấu hổ này thì thầm vào tai y, "Vợ à, cầu xin anh đi, anh sẽ làm em sướng."

 Triệu Thuấn khẽ nâng cằm, ngữ khí vui sướng khi người gặp hoạ, "Tiểu mập mạp, tôi đoán cậu là người bị điểm thấp nhất trong lớp."

Phương Lăng: "???"

Vỏ sầu riêng của y đâu?

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu Triệu: Con mọt sách, ẻo lả, không thú vị. 

Lão Triệu: Vợ à, nhìn anh!

Sắn tiện thông báo với mn là mình chuẩn bị đi quân sự đến gần tết mới về nên khoảng tầm gần một tháng sẽ không có chương mới nhé! Mặc dù con editor lười vl(•́⁠ ⁠ ⁠‿⁠ ⁠,⁠•̀)



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play