Truy thê hoả táng tràng HE sau song trọng sinh

Chương 1 Cây cột sắt thứ nhất


1 năm


"Vợ à, lát nữa ra ngoài nhớ mang theo ô, anh thấy bên ngoài âm u, có thể sẽ mưa."

Một bóng người cao lớn từ phòng khách đi ra, mở cửa tủ, "Quên đi, anh cầm ô cho em trước để em ra ngoài không quên."

"Mà này, vợ ra ngoài cẩn thận một chút, qua đường nhìn đèn giao thông trước khi đi, thà đi đi chậm một chút không tranh đèn, ra ngoài đừng dẫm lên nắp cống, hơn nữa tránh xa hộp điện áp. Ngoài ra, nhớ gửi tin nhắn cho anh khi đến nhà hàng. Và quan trọng nhất, đừng gọi bánh putding xoài hoặc bất kỳ đồ uống nào trông giống như xoài được thêm vào, em bị dị ứng xoài..."

Tiếng cằn nhằn, theo sau là một chuỗi dài, vo ve như ong. 

Phương Lăng từ bên trong đi ra, vừa chỉnh lại khuy áo vừa bất đắc dĩ nói: "Anh đã nói hai lần rồi, người không biết còn tưởng em mắc bệnh Alzheimer."

"Phi, cái gì mất trí nhớ a, vợ em đừng nói nhảm!" Triệu Thuấn cau mày nói. 

Phương Lăng bật cười, "Được, em sẽ không nói bậy, thu hồi những gì em vừa nói."

Triệu Thuấn lúc này mới vừa lòng. 

Nhìn người yêu trước mặt, Phương Lăng không khỏi than thở sao thời gian trôi nhanh quá. 

Trong nháy mắt, y và Triệu Thuấn đã ở bên nhau gần ba mươi năm, mặc dù nhiều năm như vậy nhưng dường như không có gì thay đổi. 

Khá tốt. 

Phương Lăng mỉm cười theo bản năng. 

Triệu Thuấn hai mắt lập tức sáng lên, "Cục cưng, em nhìn anh như vậy, có phải hay không hôm nay anh đẹp trai lên một tầng mới sao?"

Hắn không còn trẻ nữa, khoé mắt có nếp nhăn và một vài sợi tóc bạc ở thái dương nhưng vì hành năm tập thể hình, làm việc và nghỉ ngơi có quy luật, ngày thường lại bị Phương Lăng bắt lấy cùng nhau dùng cẩu kỷ táo đỏ dưỡng sinh, cho nên vẫn đẹp trai phong độ, 55 tuổi nhìn như đầu 40. 

Phương Lăng hừ cười một cái, "Tuổi cũng lớn như vậy rồi còn tự luyến."

Triệu Thuấn cười hì hì xán lại gần, "Nhưng nghiêm túc mà nói, vợ của anh, em cảm thấy hôm nay anh đẹp trai không?"

Phương Lăng nhìn hắn. 

Áo len cổ chữ V màu trắng, quần kaki cắt xén, trên tay đeo chiếc đồng hồ hiệu của Pháp, rất giản dị nhưng cũng rất đắt tiền. 

Phương Lăng gật đầu khen hắn: "Đẹp trai."

Triệu Thuấn trong mắt xẹt qua một tia sáng, "Cục cưng, hôm nay anh đẹp trai như vậy, mang ra cửa rất có mặt mũi, anh chở em đi có được không? Dù sao anh cũng phải đến công ty cũng phải ra ngoài."

Háo hức và khao khát. 

Giống như một còn chó lớn bị xích quanh cổ nhưng nhìn thấy một khúc xương thịt nằm ngoài phạm vi chuyển động của nó. 

Phương Lăng không ngạc nhiên chút nào, y đã sớm có linh cảm khi Triệu Thuấn hỏi hắn có đẹp trai hay không. 

Dù sao sống chung lâu như vậy, y cũng biết rõ đối phương là người như thế nào. 

Phương Lăng nhướng màu, "Em chỉ đi uống trà chiều với lão Đàm, ba giờ chiều liền trở về."

Triệu Thuấn cúi người hôn y, nửa vòng tay ôm lấy y, sau đó giơ tay lên hôn ngón tay y, "Nhưng mà bà xã, anh muốn tự mình lái xe đưa em đến đó. Tai nạn xe cộ năm trước anh thực sự rất sợ hãi. Khi nhận được điện thoại hai mắt anh tối sầm, suýt lên cơn đau tim và bị ám ảnh bởi những cơn ác mộng trong nhiều đêm khiến anh sợ hãi đến mức không thể ngủ ngon."

Phương Lăng đẩy người đó ra, "Chỉ là một tai nạn nhỏ ở đuôi xe mà thôi. Xe có túi khí và em không bị thương. Lúc đó gọi cho anh là vì người kia có chút khó chơi."

Rõ ràng là mọi thứ nên được thực hiện theo thủ tục nhưng người đàn ông đó cứ hỏi tên và địa chỉ nhà của y, hành động có chút không thành thật. 

Lần này đến lượt Triệu Thuấn im lặng và nhìn thẳng vào y. 

Trên khuôn mặt hắn có đường nét sâu, lông mày rậm và đôi mắt dài, thời điểm không cười đặc biệt hung dữ giống như một con sói hoang ưa chiến tranh. 

Chỉ là sau khi bước vào tuổi trung niên, Phương Lăng thường lôi kéo hắn đi dưỡng sinh, khí chất mới trở nên ôn hoà hơn nhưng chỉ một chút. 

Phương Lăng mỉm cười thở dài, "Được, vậy làm phiền Triệu đổng chở tôi đến nhà hàng Minh Châu."

Triệu Thuấn lập tức mỉm cười, sói hoang nháy mắt biến thành chó kéo xe, "Nào, thật vinh hạnh khi được phục vụ lão bà."

Phu phu cùng ra cửa. 

***

Thành phố A với nền kinh tế rất phát triển chắc chắn là nơi được người dân cả nước hướng tới nhất. Nơi đây có các trường học với các nguồn lực giáo dục tốt nhất, các bệnh viện với dịch vụ chăm sóc y tế phát triển nhất. Bất kể ngày hay đêm, đường phố của thành phố A luôn đông đúc xe cộ. 

Khi Phương Lăng ra ngoài cũng không phải giờ cao điểm như lúc đi làm và tan sở vì thế chiếc Maybach của Triệu Thuấn suốt quãng đường không hề bị tắc đường. 

Hai mươi phút sau, chiếc Maybach đến nhà hàng Minh Châu. 

Nhà hàng có hai bãi đậu xe, một dưới mặt đất và một trên mặt đất cạnh nhà hàng. 

Triệu Thuấn đỗ xe, Phương Lăng tháo dây an toàn và xuống xe, hắn cũng đi theo. 

"Triệu đổng, tôi nhớ lúc mới đi làm ngài là một người cuồng công việc, hận không thể trực tiếp ở luôn công ty mà." Phương Lăng quay đầu nhìn cái đuôi phía sau, trong mắt mang theo chế nhạo. 

Triệu Thuấn tiến lên vài bước, đẩy Phương Lăng lên cửa xe, mạnh mẽ hôn lên môi người đàn ông trong vòng tay mình, "Làm sao có thể giống nhau được, lúc đó anh không có bà xã."

Nói xong liền ôm lấy Phương Lăng hôn một cái, Phương Lăng cố kỵ đang ở bên ngoài, chờ một lúc liền vỗ vỗ cái lưng rắn chắc của hắn. 

Triệu Thuấn buông y ra, "Cục cưng, lúc về nhớ gọi điện cho anh, anh lái xe đưa em về, nếu lúc đó thời gian không sai biệt lắm, chúng ta liền ra ngoài ăn một bữa đi, anh tìm được một nhà hàng không tệ lắm."

Phương Lăng nghe hắn nói về sau đó liền biết sợ rằng khi ấy không gọi không được. 

Phương Lăng gật đầu, "Được, anh đi công ty đi, đến lúc đó em sẽ gọi anh."

Sau khi nhìn Phương Lăng bước vào nhà hàng, Triệu Thuấn hài lòng lái xe đi. 

Người phục vụ hơi đỏ mặt, "Thưa ngài, ngài đi một mình sao?"

Người trước mắt thực sự rất đẹp, tam đình ngũ nhãn* tỷ lệ cực kỳ tốt, không phải loại minh diễm có tính công kích, cũng không dã tính hùng hổ doạ người mà là mềm mại nhu hoà giống nhuyễn ngọc. 

Rất thoải mái và đẹp trai, tỷ lệ khuôn mặt và cơ thể cực kỳ hợp khiến anh ta trông như một bức tranh thủy mặc cổ xưa, có một loại cảm giác xa lạ khó tả. 

Người đàn ông này hẳn đã khá già, người phục vụ nhìn thấy nếp nhăn nơi khoé mắt y, nhưng tất cả dấu vết này lại vừa lúc gãi đúng chỗ ngứa. 

Thời gian làm cho y toát lên vẻ tao nhã như rượu ngon, rõ ràng là khiêm tốn nhưng đi giữa đám đông lại khiến người ta có thành kiến. 

"Giáo sư Phương, ở đây!"

Phương Lăng thấy thanh âm quen thuộc, quay đầu liếc nhìn, sau đó nói với nhân viên phục vụ: "Tôi có hẹn với một người bạn."

Nói xong, Phương Lăng đi về phía Đàm Phi Chu, người đã ngồi bên cửa sổ. 

Đàm Phi Chu nói đùa: "Đã nhiều năm như vậy, ông cùng lão Triệu tình cảm vẫn tốt như vậy."

Anh đang ngồi bên cửa sổ, xe của Triệu Thuấn đậu ở bên ngoài, và tất nhiên anh đã nhìn thấy tình hình của Phương Lăng sau khi xuống xe. 

Phương Lăng kéo ghế ngồi xuống, cười mà không nói. 

Đàm Phi Chu nhướng mày nhìn y, "Đại giáo sư làm sao không nói nữa? Chẳng lẽ là thẹn thùng?"

Phương Lăng lúc này chậm rãi nói: "Còn không phải có người ly hôn, tôi sợ nói nhiều, người đó lại kêu tôi đem thức ăn chó lém vào mặt hắn sao."

Đàm Phi Chu nghẹn lại, nghĩ tới cuộc hôn nhân không có vấn đề gì vẫn kết thúc kia của mình, đột nhiên cảm thấy choáng ngợp, "Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, nhớ năm đó lão Triệu đối xử với ông cũng không tốt, tôi đã cho rằng hai người quyết tâm kết hôn với nhau cũng vô dụng, lúc đó tôi và Ân Lãng thật sự rất tốt, tôi còn tưởng rằng mình nhất định sẽ cùng anh ấy già đi..."

Thấy anh càng nói càng phiền muộn, Phương Lăng liền biết anh nói buông xuống qua điện thoại là nói dối. 

Lúc này Phương Lăng vội vàng nói: "Tôi cũng giống như ông, bất quá chúng ta đổi thứ tự."

Đàm Phi Chu bĩu môi, "Đúng vậy, năm đó ông theo đuổi lão Triệu có thể so với đi Tây Thiên thỉnh kinh, trải qua chín chín tán mươi mốt kiếp nạn, vẫn còn một việc ở giữa làm phiền. Tôi tự hỏi làm thế nào ông kiên trì được như vậy?"

Anh và Phương Lăng là bạn cùng lớp thời trung học, chuyện xảy ra năm đó lấy nước mắt người xem và sự kinh ngạc của người nghe, Đàm Phi Chu nghĩ rằng nếu là mình, anh đã sớm đổi đối tượng từ lâu. 

Trên đời thiếu gì cỏ thơm, sao lại treo ở trên cây cổ thụ Triệu Thuấn này chứ?

Người phục vụ mang ấm trà và túi trà đến. 

Sau khi người phục vụ rời đi, Phương Lăng nói: "Lúc trước tôi theo đuổi bạn đời không có đầu óc ở nhà chính là dựa vào nhiệt huyết tuổi trẻ."

Đàm Phi Chu nghi hoặc, động tác trên tay cũng không ngừng, bắt đầu pha trà. 

Phương Lăng bật cười, "Nếu làm lại một lần nữa, phỏng chừng không làm được."

Sự bồng bột, ngoan cường của tuổi trẻ phai nhạt theo thời gian. 

Phương Lăng cảm thấy mình đã hoàn toàn bước vào hàng ngũ dưỡng sinh, khi còn trẻ thích thể thao mạo hiểm, đua xe và đua ngựa, bây giờ y lại thích ngồi xuống uống trà chơi golf hơn. 

Triệu Thuấn bên cạnh y cũng dần già đi lại có dấu hiệu trẻ hoá, tính khí ngày càng sống lại. 

Đàm Phi Chu nói đùa, "Theo ông nói, nếu bây giờ được phép trở lại trường cấp ba, ông cùng lão Triệu chẳng phải là muốn Bad Ending sao?"

Phương Lăng đem ly hồng trà nhấp một ngụm, chiếc nhẫn trên ngón áp út chiết xạ ra ánh sáng loé mắt, "Giả thiết này của ông thật hoang đường, đề này không có hiệu quả, đề tiếp."

Đàm Phi Chu haha cười, đổi sang đề tài khác, nói đến công tác. 

Anh là nhiếp ảnh gia mà Phương Lăng lại là một giáo sư, trước mắt đang dạy học ở A đại. 

Hai ngành không liên qua đến nhau lại không thiếu chủ đề chung để Phương Lăng và Đàm Phi Chu nói cùng nhau. 

Nói xong chuyện nhiếp ảnh, Đàm Phi Chu chuyển giọng, "Đúng rồi, ông lần trước có nhắc đến việc bình chọn viện trưởng, kết quả thế nào? Tôi có phải nên kêu ông là Phương viện trưởng không?"
______
*Tam đình ngũ nhãn: là câu tục ngữ cổ của người Trung Quốc là tỷ lệ tiêu chuẩn về chiều ngang và chiều dài nếu như không phù hợp với thước đo này có nghĩa là khuôn mặt sẽ nảy sinh những điểm bất hợp lý nói đơn giản thì đây ý chỉ là tỷ lệ khuôn mặt hoàn hảo nhất. 
 

Ps một chút danh xưng của Đàm Phi Chu mình để là anh vì sau đó trọng sinh cũng có ổng lúc trẻ nên để như vậy không phải sửa lại, nếu các cậu vẫn thấy không hợp thì bảo mình nha!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play