Trong lòng dao động nhưng lại không thể biểu hiện ra ngoài, dù sao nữ tử kia cũng là thị thiếp của huynh đệ, tốt nhất hắn nên giữ ý.

Nhanh chóng thu hồi lại tâm tư không nên có, cười nói: "Không ngờ trong phủ Long huynh lại có nữ tử tài giỏi như vậy, huynh thật có phúc." Sau đó cũng không đề cập đến thơ hay nữ tử kia, lạnh nhạt như chuyện này chưa từng phát sinh.

Nhưng Long Hành luôn cho rằng mọi chuyện đều có âm mưu, luôn cảm thấy chuyện này không phải ngẫu nhiên mà có. (thân ái, chân tướng là vậy)

Cho nên sau khi tiễn Tống Hiểu Nguyệt đi thì ở chỗ này gõ bàn mấy lần, luôn cảm thấy nữ tử "điên" kia có chút gì đó không an phận thì phải?

Dù biết rõ đó là nữ tử hậu viện của mình nhưng vẫn do dự một lúc, sau đó không mang theo ai mà đi đến Đông viện.

Đông viện đúng là quá vắng vẻ, trên đường đi hắn cũng không nhìn thấy mấy người. Ngay cả hộ vệ cũng không có, cứ như vậy một đường đi thẳng.

Các nơi đều được phân phó bà tử và gã sai vặt, tại sao lại chỉ có nơi này của nàng là không được để ý đến?

Lẽ ra mẫu thân không nên phạm phải lỗi sai này. Thực ra hắn không biết rằng lão phu nhân đã phái người đến, nhưng Bạch Hương Tú sợ bọn họ cản trở công việc của mình nên mới lấy cớ bệnh điên sợ gặp ngoài để đẩy bọn họ trở về.

Đã không có hộ vệ, hắn lại là nam chủ nhân, đi vào chắc không có vấn đề gì!

Long Hành đứng ở ngoài một lúc, cuối cùng vẫn quyết định đi vào.

Tình trạng bên trong khiến hắn nhíu mày, chỗ này cũng bẩn quá rồi, dưới đất toàn là giấy, bốn phía đều là bút mực rơi tán loạn, nhìn rất lộn xộn.

Chủ nhân nơi đây đang ngồi trên thư án, tóc rối bù, hình như đang suy nghĩ sâu xa gì đó, một tiểu nha đầu nằm trên đất lau chùi, còn uất ức nói: "Đã nói không nên để nghiên mực cạnh bàn, giờ thì trên đất toàn là mực..."

Không đúng, vì sao lại có một đôi giày nam ở đây? Đã trễ như vậy rồi, tại sao vẫn có nam nhân đến?

Tiểu Thi chậm rãi ngẩng đầu lên, sau khi thấy một khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng lại lập tức quỳ dập đầu xuống đất nói: "Nô tỳ tham kiến vương gia..."

"Vương cái gì mà gia, Tiểu Thi ngươi đừng có mà đùa. Dù hôm nay Thái Thượng hoàng có đến, ta cũng phải đem bài thơ này..." Câu này còn chưa dứt đã thấy có một nam nhân đứng trước mặt mình.

Nàng gõ gõ đầu rồi lại dụi dụi mắt, sau đó nói: "Tiểu Thi, đi gọi đại phu, ta lại có ảo giác rồi, làm sao bây giờ?"

Tiểu Thi bị dọa đến phát khóc, chủ tử làm thơ đến choáng người rồi, người này đã đứng ở đây rồi còn ảo giác cái gì chứ?

Mà nội tâm Long Hành càng im lặng hơn, hắn giống ảo giác lắm sao? Vậy nàng vẫn luôn ngóng trông mình tới sao? Nghĩ đến đây trong lòng mềm nhũn ra, nói: "Ngươi hầu hạ chủ nhân như vậy sao, sao lại để nơi này bẩn như vậy?"

Một nam tử, bất luận có yêu nữ nhân này hay không, chỉ cần được nhớ đến thì sẽ cảm thấy vui vẻ.

Nói xong tiếp tục nhìn nàng, ngược lại lại cảm thấy nữ tử như nàng đúng là không có tâm cơ đi nghĩ cách câu dẫn sự chú ý của mình. Nhưng dù thế hắn cũng không thấy chán ghét.

"Vương gia, thật là vương gia? A..." Không phải là tài nữ, vì để nghĩ ra thơ mà đầu tóc Bạch Hương Tú đã bị nàng cào loạn hết lên cuối cùng cũng tỉnh táo lại, thê thảm kêu lên một tiếng mới nhớ ra mình phải hành lệ với vương gia.

Cấp bậc lễ nghĩa phải làm với hắn ở nơi này nàng đã học xong, nhưng vì bối rối quá nên mới bước ra khỏi ghế đã trực tiếp ngã trên mặt đất, "bụp" một tiếng quỳ trên mặt đất, đau đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, run rẩy khẽ nói: "Tham tham tham... tham kiến vương gia?"

Chắc là phải nói như vậy, những ngày này nàng vì nghĩ thơ để câu dẫn nam phụ nên trí nhớ đã lao lực đến cực điểm.

Nàng không khỏi sùng bái những tiền bối đã xuyên qua, chẳng lẽ các nàng biết phải xuyên qua hay sao mà có thể nhớ thơ trôi chảy như vậy chứ.

Thế nhưng nàng thì sao, nhớ nhiều quá đầu cũng đau luôn. Nàng nghĩ mãi cũng không ra, rõ ràng nàng muốn câu dẫn nam phụ nhưng mãi không có tin tức, tại sao nam chính lại tới?

Thực ra Long Hành vừa đến đã muốn quay về, thứ nhất hắn đến nhìn nàng, xem ra đúng là đầu óc không quá bình thường. Thứ hai nơi này bẩn thỉu như vậy, tùy tiện lấy một tờ giấy bọc bánh ngọt cũng không phải không có khả năng.

Hắn tiện tay nhặt một trang giấy lên, kết quả nhìn thấy bên trên đều là dấu chân của Tiểu Thi. Khóe miệng không khỏi giật giật, nàng lấy thơ để luyện chữ sao, viết nhiều như vậy.

Thực tế hắn lại đoán đúng, đúng là Bạch Hương Tú vừa viết thơ vừa luyện chữ đó!

Nhìn nữ nhân vì quỳ dưới đất lâu quá mà đầu gối đau đến mức run run, không khỏi nói: "Đứng lên đi!"

Bạch Hương Tú khóc không ra nước mắt, nàng vẫn quỳ ở đó bất động, nhìn Long Hành một cái rồi lại cúi đầu xuống. Ánh mắt đó khiến tâm Long Hành run lên, hắn làm gì không tốt với nàng sao, sao ánh mắt lại u oán như vậy?

"Làm sao vậy, chẳng lẽ còn muốn bản vương đi đỡ ngươi?" Tính tình hắn lạnh lùng cứng rắn, dù trong lòng cảm thấy nữ tử trước mắt đáng để thương yêu nhưng cũng không biết nên phản ứng như thế nào.

Vốn cho rằng nàng chắc chắn sẽ quỳ đầu tạ tội gì đó, nữ tử bình thường không phải đều phản ứng như vậy sao? Nhưng Bạch Hương Tú là ai chứ, nàng là một người cả năm chỉ quanh đi quẩn lại trong vườn hoa.

Nàng được hời sẽ giả bộ nghe lời, nhưng trước mặt nam chính đã hoàn toàn chết lặng.

Phản ứng này nói dễ nghe là e ngại. Nói thẳng ra chính là sợ hãi.

Nàng cúi thấp đầu, ấm ức nói: "Hồi vương gia, thiếp thân không phải không muốn đứng lên, mà là... đứng lên không nổi, chân hình như bị tê rồi."

"..." Long Hành lần nữa im lặng, nữ tử này sao lại yếu ớt như vậy chứ? Trước đó bị dọa bệnh hai tháng vì nhìn cảnh trượng đánh chết người, bây giờ nàng quỳ một chút đã không đứng dậy nổi.

Đột nhiên hắn có cảm giác bất lực, nói với Tiểu Thi: "Nâng chủ tử của ngươi lên."

Tiểu Thi nhanh chóng đến đỡ chủ tử nhà mình dậy, vì nàng ấy dùng sức quá lớn nên dường như ôm eo nhấc cả người dưới đất lên.

Trong lòng Long Hành lại mềm nhũn, nữ nhân này cũng quá nhẹ rồi, một tiểu nha đầu cũng có thể nhấc nàng lên.

Không biết có nhẹ giống lông vũ không nữa? Đang suy nghĩ thì nghe Tiểu Thi hoảng sợ kêu lên: "Tú phu nhân, Tú phu nhân ngài sao vậy?" Nói xong lay thân thể đã mềm oặt trong lòng mình.

Long Hành khẽ giật mình hỏi: "Sao vậy?" Nhìn đầu nàng tựa vào trong ngực nha đầu kia, hình như ngất rồi?

Không phải chứ, sao nàng lại yếu ớt như vậy được, chỉ quỳ thôi cũng có thể ngất được sao?

"Còn đứng đấy làm cái gì, đi mời đại phu." Long Hành đi đến ôm người vào lòng, vừa rồi còn mong ngóng được ôm người vào ngực, không ngờ nhanh như vậy đã được toại nguyện. Chỉ là nàng thật sự rất nhẹ.

Không những nhẹ còn mềm, chẳng những mềm còn rất thơm nữa, nếu như nàng có chỗ nào uy hiếp, chỉ sợ hắn hơi dùng sức cũng có thể bóp gãy xương cốt của nàng.

Tiểu Thi thấy vương gia ôm lấy chủ tử nhà mình thì giật mình, nhưng nghe vương gia phân phó cũng nhanh chóng chạy đến hiệu thuốc gọi đại phu.

Long Hành bế người đặt lên giường bên trong, phòng ở Đông viện cũng không lớn lắm, hắn cảm thấy phòng trong cực kỳ nhỏ, quay người lại đã không còn chỗ.

Giường cũng không lớn, nhưng nàng nằm lên rồi vẫn còn thừa rất nhiều chỗ. Thân thể nữ nhân này nhỏ như vậy sao, hắn đem người mình lên, lại phát hiện có thể hoàn toàn che kín nàng.

Trong lòng không khỏi nóng lên, nhất là khi nhìn thấy gương mặt mê người kia lại càng kích động hơn. Nhưng hắn là người tỉnh táo, tình huống này trên chiến trường đã từng xuất hiện, hắn đổ mồ hôi lạnh, vội vã ngồi dậy nhíu mày.

Quả nhiên mỹ nhân đều là họa thủy, nghĩ rồi cũng không nhìn nàng nữa, một mình ra ngoài Đông viện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play